Biến cố luôn tới khiến người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị như vậy, tất cả mọi suy nghĩ của Nguyệt Lan đều bị Khám La Đạo đập nát trong một khắc trước khi vào cổng lớn hành cung, tất cả biên quân dưới trướng hắn ta đều đã rút khỏi hành cung, người nắm cục diện trong tay cũng chỉ có thể là một mình Khám La Đạo.
Mà hắn ta lại không có cách nào ngay lập tức xoay chuyển cục diện trở lại, binh lính biên quân Hắc Vũ có một nỗi sợ hãi trời sinh đối với người của Thanh Nha, cũng giống như nỗi sợ hãi của rất nhiều người ở Đại Ninh đối với người của phủ Đình Úy.
Nguyệt Lan không chắc chắn hiện tại trực tiếp hạ lệnh bắt Khám La Đạo, tất cả người của hắn ta đều không có lá gan động thủ đó, mà luận võ nghệ cá nhân, hắn ta tự biết không phải đối thủ của Khám La Đạo.
Trong hành cung, Khám La Đạo chậm rãi đi lên phía trước, nhìn nhìn hành cung này: "Ta không biết các người nghĩ như thế nào, nhưng ta nhìn thấy hành cung này trong lòng chỉ thấy bi thương. Năm đó hãn hoàng bệ hạ của đế quốc Hắc Vũ ta có thể đến ở trong hành cung này bất cứ lúc nào, mà hiện giờ, bởi vì người Ninh dần dần trở nên cường đại, hãn hoàng ngay cả này hành cung cũng vứt bỏ."
Nguyệt Lan đi theo phía sau y không nói câu nào.
Khám La Đạo vừa đi vừa nói: "Ta rất hy vọng là ở bên Tức Phong Khẩu kia có một hành cung của Ninh đế, cường thế của biên quân bên thành Cách Để Hắc Vũ ta làm cho Ninh đế không dám tới."
Nguyệt Lan kìm nén cơn tức trong lòng, vẫn chẳng nói câu nào.
"Tướng quân Nguyệt Lan, ngươi cảm thấy thế nào?"
Khám La Đạo nhìn về phía Nguyệt Lan, trong ánh mắt có vài phần trêu tức.
"Ta cảm thấy với năng lực của Khám La đại nhân nếu như năm đó không rời khỏi quân đội, có thể hiện tại Ninh đế ngay cả thành Trường An cũng không dám ở, mà là trốn ở nơi nào đó trên Giang Nam của bọn họ kéo dài hơi tàn."
Nghe được câu này Khám La Đạo dừng bước chân lại, y nhìn về phía Nguyệt Lan, không nói, chỉ mắt nhìn chằm chằm vào mắt Nguyệt Lan. Nguyệt Lan lui về sau một bước theo bản năng, chính bởi vì đây là hành động theo bản năng, cho nên Nguyệt Lan mới cảm thấy nhục nhã hơn.
"Ha ha."
Khám La Đạo xoay người tiếp tục đi về phía trước, không nói gì nữa.
Bên trong hành cung đều là biên quân do y mang từ Luật Thành đến. Thật ra biên quân của Hắc Vũ quốc cũng có kỳ thị, biên quân Hắc Vũ bên Luật Thành gần như hàng tháng hàng năm đều chém giết với quân Ninh, đương nhiên khinh thường biên quân Hắc Vũ ở thành Cách Để.
Ngoài cửa đại điện, Khám La Đạo dừng lại, trầm mặc một lúc sau đó lớn tiếng nói: "Thần Thanh Nha Khám La Đạo, cung thỉnh trưởng công chúa điện hạ trở về Hồng Thành."
Tiếng của Tẩm Sắc từ trong đại điện truyền tới: "Khám La Đạo, ngươi mời ta đi ra ngoài, là ngươi không dám vào sao?"
Khóe miệng Khám La Đạo hơi nhếch lên: "Ý của điện hạ là, điện hạ không dám ra ngoài?"
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Ngươi sợ gì ta?"
Khám La Đạo: "Vậy còn điện hạ sợ gì thần?"
Thẩm Lãnh ngồi ở ghế trên cảm thấy thật vô vị.
Cuộc đối thoại của Tẩm Sắc và Khám La Đạo, theo Thẩm Lãnh thấy chính là:
A: Ngươi vào đây!
B: Ngươi ra đây!
A: Ngươi sợ rồi chứ gì!
B: Ta thấy ngươi mới là sợ!
A: Không sợ thì ngươi vào đây!
B: Không sợ thì ngươi ra đây!
Vô vị.
Khám La Đạo: "Thần ngay bên ngoài điện chờ điện hạ."
Tẩm Sắc: "Ta ở trong điện chờ ngươi."
Khám La Đạo: "Thần không biết thần có chỗ nào khiến điện hạ lo lắng, thần chỉ ở đây cung kính hầu điện hạ."
Tẩm Sắc: "Nếu trong lòng ngươi sạch sẽ thì tại sao không dám vào gặp ta?"
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài.
Dường như bản thân Tẩm Sắc cũng cảm thấy vô vị, bởi vì một tiếng thở dài này của Thẩm Lãnh mà càng cảm thấy mất mặt, vì thế nàng ta lớn tiếng nói: "Nếu muốn mời ta về đô thành, lại không dám vào gặp ta, quốc sư chọn ngươi tới đúng là đã nhìn lầm người."
Khám La Đạo khẽ nhíu mày, sau đó xua tay: "Đi chặn cửa sau đại điện, phóng hỏa, đốt đại điện."
Nghe được câu này sắc mặt Tẩm Sắc trắng nhợt, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, nhưng thấy Thẩm Lãnh vẫn không có hành động gì, trong lòng nàng ta không khỏi bùng lên một ngọn lửa: "Ngươi cứ ngồi như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Ồ, Dương Thất Bảo, dẫn người đi châm lửa, trước tiên đốt điện phụ."
Dương Thất Bảo đâu có quản nhiều như vậy, Thẩm Lãnh bảo gã làm gì thì gã làm nấy, trả lời một tiếng, nhìn nhìn hai bên, thấy trên cửa sổ của điện bên kia treo rèm che rất dày nặng, trực tiếp đi qua lấy dầu hỏa hắt lên, lấy ống giữa lửa ra đốt.
Không bao lâu, cửa sổ của điện bên cạnh đã bén lửa, khói lập tức bốc lên.
"Điện hạ!" Khám La Đạo ở bên ngoài đại điện lập tức biến đổi sắc mặt: "Hà tất như thế? Người đâu, đi dập lửa!"
Không ít người lao ra lấy nước hắt từ bên ngoài, cũng không dám tùy tiện lao vào trong điện.
Thẩm Lãnh khoát tay, Dương Thất Bảo giật rèm che vẫn chưa cháy hết hoàn toàn xuống dưới kéo tới chỗ trống trải trong chính điện, trong đại điện khói nhanh chóng lượn lờ, mùi gay mũi.
Tẩm Sắc hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, lớn tiếng nói: "Nếu đã phải phóng hỏa, sao phải phiền La đại nhân động thủ, tự ta đốt là được."
Khám La Đạo nhíu mày, duỗi tay ra chỉ về phía trước, cận vệ bên cạnh lập tức giơ tên nỏ lên tới gần cửa lớn chính điện, từ bên ngoài đẩy cửa, cửa điện bị chặn ở bên trong không đẩy ra được. Khám La Đạo sải bước đi lên, thò tay ra rút loan đao bên hông cận vệ, chém một đao xuống, đao kia chuẩn xác đến mức cắt vào khe cửa, chém đứt chốt cửa kêu phập một tiếng.
Y lui về sau một bước, cận vệ thò tay đẩy cửa điện ra, khói lập tức từ bên trong tràn ra ngoài.
Khám La Đạo giơ tay lên phẩy phẩy, thầm nghĩ vị trưởng công chúa điện hạ này quả nhiên hung ác. Y và Tẩm Sắc cũng không có quá nhiều tiếp xúc gì, chỉ nghe nói vị trưởng công chúa điện hạ này tính cách kiên cường thủ đoạn tàn nhẫn. Y nói muốn phóng hỏa đốt đại điện, cũng không chờ người của y động thủ, trưởng công chúa lại tự mình đốt đại điện, y không thể không hạ lệnh cứu hoả.
Có chút mỉa mai.
Một khắc khi cửa đại điện mở ra, khói tràn ra ngoài. Thứ bị đốt là rèm che ở ngay trong chính điện, Khám La Đạo không có cách nào nhìn rõ tình hình trong điện, y khoát tay, hai gã ngân bào thiên phu trưởng dẫn đầu nhấc bước đi vào, một trái một phải đề phòng.
Khám La Đạo cất bước vào cửa, mới vào đã cảm nhận được một tia lạnh buốt đang bùng cháy trong phòng, lạnh buốt đến đâu?
Y lập tức né sang một bên, một thanh hắc tuyến đao rơi xuống vị trí y đứng vừa rồi.
Ngân bào thiên phu trưởng rút kiếm ra, kiếm đâm về phương hướng đao tới, kiếm đi như điện, nhưng kiếm lại đâm vào khoảng không, khói trước mặt bỗng nhiên cuốn lên, một bóng đen từ chỗ cao rơi xuống, đao bổ xuống đầu ngân bào thiên phu trưởng. Ngân bào thiên phu trưởng đại kinh thất sắc, kiếm nâng lên muốn chặn một đao kia, nhưng đao thế quá hung hãn, bộp một tiếng đã chặt đứt trường kiếm của hắn ta, sau đó bổ vào trong hộp sọ.
Hắn ta phản ứng lại, cũng cản được, chỉ là không cản được.
Dương Thất Bảo một đao đắc thủ nhanh chóng lùi về phía sau, giống như biến thành không khí hòa vào trong làn khói.
"Người Ninh?" Sát ý trong ánh mắt Khám La Đạo dần dần dày đặc: "Hóa ra điện hạ thật sự phản quốc."
Y đi nhanh về phía trước, mấy cận vệ ở ngoài cửa đã theo vào, bốn ngân bào thiên phu trưởng một người bị giết, còn ba cầm kiếm trong tay, phía sau còn có cao thủ của Thanh Nha theo vào.
Nguyệt Lan vốn đi ở phía sau, bỗng nhiên quay người lại đóng cửa điện, một cú đấm đánh ngã hắc bào bách phu trưởng ở bên cạnh, rút loan đao của tên kia ra, vỏ đao cũng kéo xuống ném ở cửa điện, giơ tay lên chém xuống, tên hắc bào bách phu trưởng kia còn chưa rõ chuyện là thế nào thì đã vào địa ngục rồi.
Sau khi giết người Nguyệt Lan lập tức lao sang một bên, hắn ta rất quen thuộc đại điện này, cửa của điện phụ ở ngay cách đây không xa, sau khi lao đến điện phụ ẩn thân phía sau cánh cửa. Có trời mới biết liệu những kẻ người Ninh kia có động thủ với hắn ta hay không, cho dù không động thủ với hắn ta, hắn ta cũng không có ý định để cho những kẻ người Ninh kia còn sống rời đi.
Rèm che cháy gần hết, trong đại điện khói quá dày, có người không nhịn được mà ho khan, Khám La Đạo lao đến bên cạnh người ho khan kia, tay chuẩn xác bóp cổ người này, sau đó mới phát hiện là một thủ hạ của mình.
"Phá cửa sổ." Khám La Đạo hô một tiếng.
Thủ hạ bắt đầu di động đến chỗ cửa sổ, bịch một tiếng, hiển nhiên là có người muốn đụng vỡ cửa sổ.
Sau đó chính là một tiếng kêu thảm.
Khám La Đạo mặc biến sắc, cảnh giác đi qua, cúi đầu nhìn nhìn, một cỗ thi thể nằm dưới cửa sổ, là một hắc bào bách phu trưởng thủ hạ của y, vết thương nằm trên cổ, hiển nhiên là một đao kia cực nhanh, thủ hạ của mình hoàn toàn không có phản ứng.
Nguyệt Lan đã đến điện phụ hít sâu một hơi, sau đó mở ra cửa sổ của điện nhảy ra ngoài, rất nhiều giáp sĩ Thanh Nha và biên quân ở bên ngoài đang tràn lên. Hắn ta nhảy ra ngoài sau đó lớn tiếng hô một câu: "Tất cả dừng lại!"
Các binh sĩ nhìn hắn ta nhất thời không biết làm sao.
"Trưởng công chúa điện hạ bị người Ninh kìm cặp hai bên, Khám La đại nhân đang nghĩ cách cứu viện, các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Nguyệt Lan quay lại liếc nhìn, sau đó lớn tiếng căn dặn: "Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
Biên quân Hắc Vũ quen nghe theo quân lệnh lập tức đều giơ cung nỏ lên, chỉ cần có người ra lệnh một tiếng, mũi tên lông vũ có thể bắn đại điện thành tổ ong vò vẽ.
Khám La Đạo ở bên trong đại điện tức giận mắng một tiếng, hướng ra ngoài điện hô một câu: "Vào trong cho ta."
Khám La Đạo còn chưa hô xong, đao xuất hiện trước mặt y, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Khám La Đạo lập tức nghiêng người tránh đi, hắc quang lóe lên trên tay, bàn tay đeo thiết trảo chụp vào thanh trực đao đặc hữu của người Ninh, nhưng đao lại giống như có mắt, rạch xuống một cái tránh thoát khỏi bàn tay y, sau đó một đao đâm về phía bụng Khám La Đạo. Khám La Đạo lùi nhanh về phía sau, khói cuộn lên, mùi gay mũi này làm cho y khó chịu, mà thanh đao xuất quỷ nhập thần kia càng làm cho y khó chịu hơn.
"Tất cả vào trong!"
Khám La Đạo lại hô một tiếng, sau khi hô xong lập tức rút lui.
Y không dám dừng lại ở vị trí phát ra âm thanh, thế tới của thanh đao kia quá nhanh quá ác.
Tiếng rầm rầm rầm vang lên liên tiếp, thủ hạ của y đang phá cửa sổ, gió lạnh bên ngoài thổi vào trong điện, khói từ từ tản đi.
Ngay lúc này, không ai chú ý tới Sách Sách Đồ đã bỏ chạy. Y dốc sức chạy, y nhất định phải chạy, ynhất định phải mau chóng gọi thủ hạ của tướng quân Nguyệt Lan vào.
Nguyệt Lan đứng ở cửa đại điện, nhìn những lam bào giáp sĩ chen nhau tiến lên kia.
"Các ngươi muốn giết ta sao?"
Mấy lam bào giáp sĩ đi đầu nhìn nhau, ai cũng không dám lộn xộn, đó dù sao cũng là tướng quân biên quân.
"Giết hắn đi!"
Tiếng của Khám La Đạo ở trong đại điện truyền ra, mấy tên lam bào giáp sĩ lại liếc nhau một cái, bỗng nhiên có người rút đao chém về phía Nguyệt Lan. Nguyệt Lan cũng là dũng tướng thân kinh bách chiến, tất nhiên không phải người mà một lam bào giáp sĩ bình thường có thể đánh chết, đao kia mới nâng lên, loan đao của hắn ta đã lia qua cổ họng của lam bào giáp sĩ.
Nhưng vừa muốn ra tay lần nữa thì dây cung vang lên, mũi tên lông vũ bắn về phía hắn ta.
Nguyệt Lan một tay kéo tên lam bào giáp trước mặt sĩ qua, mũi tên lông vũ đều bị hắn ta dùng thân thể của lam bào giáp sĩ cản lại, sau đó hắn ta xoay người lao đến điện phụ, nghiêng người nhảy vào trong từ cửa sổ vừa nhảy ra lúc nãy.
Bịch một tiếng!
Cửa điện bị đụng mạnh một cái, nhưng trong cửa điện cài vỏ đao, cửa của đại điện hành cung này rất nặng, muốn phá ra cũng không dễ dàng.
Có người nhảy vào trong từ cửa sổ, còn chưa rơi xuống đất thì một thanh hắc tuyến đao quét qua, đầu của người nọ rớt xuống bên ngoài cửa sổ.
Trong đại điện khói đã tiêu tan, Nguyệt Lan nhìn được rõ hơn, Dương Thất Bảo cùng mười mấy thân binh đang chặn các cửa sổ.
"Tránh ra."
Dương Thất Bảo liếc mắt nhìn Nguyệt Lan một cái.
Nguyệt Lan ngẩn ra: "Ngươi còn định chặn?"
Người Ninh chỉ có mười mấy người như vậy, chuyện này lẽ nào không phải điên rồi?
Nhưng Dương Thất Bảo căn bản là không quan tâm, nhìn về phía giữa đại điện, Thẩm Lãnh đứng ở đó, 6 – 7 cỗ thi thể nằm bên cạnh, đều là người của Thanh Nha Hắc Vũ.
"Chặn một lát."
Thẩm Lãnh nói một câu với Dương Thất Bảo, sau đó quay đầu nhìn về phía Khám La Đạo.
"Không cần quá lâu."