Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 594 - Chương 594: Uy Lực Của Cự Kiếm

Chương 594: Uy lực của cự kiếm Chương 594: Uy lực của cự kiếm

Khám La Đạo quay đầu lại liếc nhìn, người của y ở ngoài cửa sổ đang tấn công mạnh vào bên trong, mấy chục người kia căn bản không có khả năng bảo vệ cả đại điện, đánh vào chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi. Sau đó y chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Thẩm Lãnh, đánh giá từ trên xuống dưới: "Thiết giáp không tồi."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh ngự tứ, bán cho ngươi một vạn lượng bạc, mua không?"

Khám La Đạo: "Cái gì?"

Thẩm Lãnh kéo mặt nạ giáp xuống xoẹt một tiếng, sải một bước đã đến trước người Khám La Đạo, khoảng cách giữa hai người rõ ràng chỉ cách hơn một trượng, một bước này nhấc ra đồng thời hắc tuyến đao đã đến đỉnh đầu Khám La Đạo.

Lần đầu tiên Khám La Đạo thấy có người có thể xuất đao nhanh như vậy.

Y lui về phía sau một bước, thiết trảo trên hai bàn tay chụp về phía trước túm lấy thân đao.

Khi đó ở trong Bạch Sơn, thiết trảo như vậy từng khiến cho đình úy trẻ tuổi Viên Vọng không hề có lực hoàn thủ.

Cách...!

Hắc tuyến đao Thẩm Lãnh xoay vài cái, thiết trảo nứt vỡ.

Khám La Đạo lùi tiếp, khó tin nhìn thiết trảo không còn trọn vẹn trên tay mình, nếu không phải là y phản ứng nhanh, thứ bị nát sẽ không chỉ là thiết trảo mà còn có tay của y nữa.

"Đao cũng rất đáng tiền, thêm một vạn lượng nữa, đao cũng bán cho ngươi luôn."

Thẩm Lãnh lại tiến lên phía trước, Khám La Đạo chỉ có thể lui tiếp về phía sau.

Y là người trẻ tuổi, người Ninh đối diện cũng là người trẻ tuổi, ở trong Hắc Vũ, Khám La Đạo cũng chưa từng phục bất kỳ một nam nhân nào cùng lứa tuổi tương đương với y, thậm chí theo y thấy tuyệt đại bộ phận mọi người chẳng qua chỉ như con kiến.

Nhưng đao của tướng quân người Ninh trước mặt này quá nhanh, y liên tục né tránh, liếc nhìn tên cận vệ lúc trước đeo cự kiếm cho y đã ngã xuống chỗ cách đó không xa, thò tay ra lần mò bên hông một chút rồi kéo ra bên ngoài, một sợi dây xích quăng ra bay thẳng đến mặt Thẩm Lãnh, ở đầu dây xích này có ba cái móc câu bén nhọn, bất ngờ bay tới.

Thẩm Lãnh ngửa người về sau, dây xích đánh sượt qua mặt hắn, đao cuốn lấy dây xích quay vài vòng, Khám La Đạo buông tay, nhân cơ hội chạy sang một bên rút cự kiếm của y ở trên lưng tử thi.

Bên điện phụ, cửa sổ mở ra có hai tên lam bào giáp sĩ liều mạng trèo vào, Dương Thất Bảo vừa mới chém giết hai người ở một ô cửa sổ khác, nhìn thấy bên này khó chặn được, chân đạp lên tường một cái người lao đi giống như trọng nỗ bắn ra ngoài, hắc tuyến đao tung bay lên xuống, hai cỗ thi thể treo trên bệ cửa sổ.

Thân binh Thẩm Lãnh của giơ liên nỏ mấy bắn mũi tên, hai tên binh lính biên quân Hắc Vũ tới gần bị bắn ngã, nhưng bên ngoài quá nhiều người, mũi tên lông vũ dày đặc ập tới, bọn họ chỉ có thể ngồi xổm xuống, dựa vào bệ cửa sổ để ngăn cản mũi tên, mũi tên dừng lại là lập tức đứng lên cản địch.

Dương Thất Bảo từ bên này chạy sang bên kia, chỗ nào không chặn được là gã liền lao đến chỗ đó, một thanh hắc tuyến đao đã chém chết ít nhất hai mươi mấy tên người Hắc Vũ.

Cũng may đại điện không có cửa sổ đàng sau mà chỉ có một cửa sau, cửa sau bị Mạc Quật dẫn người chặn lại, người ở bên ngoài đụng rất nhiều lần cũng không thể phá được.

"Đi giúp bọn họ một chút." Tẩm Sắc chỉ về phía trước.

Mạc Quật đáp lời, vẫy tay mang người chạy đến phía trước, mười mấy người Ninh kia khiến hắn ta cảm thấy sợ. Thi thể của biên quân Hắc Vũ nằm ở cửa sổ đã nhiều đến mức khiến người ta nổi da gà khắp người, mà những gã người Ninh kia giống như mệt không chết mà cũng giết không chết, vẫn sống chết bảo vệ cửa sổ.

Khám La Đạo cầm cự kiếm trong tay, lại quay đầu liếc nhìn bên phía cửa sổ: "Phế vật."

Y chậm rãi thở ra một hơi, bất ngờ tiến lên một bước cự kiếm quét ngang hông Thẩm Lãnh, kiếm này chừng bốn xích rưỡi, thân kiếm gần một xích, kiếm rộng và nặng nề như vậy người bình thường đừng nói là múa kiếm, giữ thăng bằng cũng khó khăn.

Kiếm mang gió đến, Thẩm Lãnh vung hắc tuyến đao lên trên, keng một tiếng đập cự kiếm bay xéo lên trên văng ra ngoài, nhưng Khám La Đạo mượn sức mạnh trên cự kiếm quay người qua đá một cước vào ngực Thẩm Lãnh. Cước này lực độ vô cùng lớn, Thẩm Lãnh không tự chủ được trượt về phía sau, âm thanh của lòng bàn chân ma xát trên mặt đất làm cho người ta thấy ê tai.

Mà giờ khắc này, Khám La Đạo đã quay nửa vòng lại quăng cự kiếm trở lại, Thẩm Lãnh lùi về phía sau, cự kiếm chém lên sàn nhà. Bịch một tiếng, nền gạch chắc chắn như vậy cũng bị chém vỡ, kiếm lưu lại một vết chém thẳng tắp trên mặt đất, chung quanh vết chém gạch đá vụn như bột phấn.

Dưới lực độ của một kiếm này, một khắc khi cự kiếm chém xuống mặt đất Khám La Đạo liền buông tay, đồng thời lao về phía Thẩm Lãnh tung một cú đấm vào bụng hắn. Thẩm Lãnh vừa né tránh một kiếm vừa rồi còn chưa đứng vững, bụng lại trúng một cú đấm, người lại trượt về phía sau.

Mà khi lao lên phía trước Khám La Đạo đồng thời nhấc gót chân hất chuôi kiếm, cự kiếm bay lên, một cú đấm đem đẩy lui Thẩm Lãnh, y giơ hai tay lên cao, cự kiếm vừa vặn bay đến đỉnh đầu y, hai tay túm lấy chuôi kiếm lại chém một kiếm xuống.

Thẩm Lãnh giẫm chân thật mạnh.

Bộp!

Phiến đá lát nền chắc chắn bị hắn giẫm nứt, hai chân giống như mọc rễ ở đó.

Sau khi dừng lại, Thẩm Lãnh ném hắc tuyến đao từ dưới lên trên, biên độ xoay hông cực kỳ lớn, sau khi lực độ xuyên qua hông, lưng, vai, truyền đến cánh tay, một đao kia hướng lên nghênh đón cự kiếm phát ra một tiếng keng, thanh âm đó lớn đến mức dường như có thể làm thủng màng nhĩ của người khác.

Một đao một kiếm chạm vào nhau ở giữa không trung, kiếm chém xuống thế lớn lực nặng nhưng lại bị hắc tuyến đao đánh bay trở lên không trung. Hai tay cầm cự kiếm của Khám La Đạo cũng nhấc lên theo kiếm, kiếm bị sức mạnh của hắc tuyến đao va chạm gần như trở lại sau lưng y.

Thẩm Lãnh đá xéo một cước trúng ngực Khám La Đạo, Khám La Đạo cong gập người lại bay về phía sau, mông đập mạnh xuống mặt đất, còn trượt về sau một đoạn.

"Ngã nát đuôi rồi phải không."

Thẩm Lãnh lại còn có tâm tư hỏi một câu, lúc hỏi câu này đồng thời hắc tuyến đao đã quét về phía cổ Khám La Đạo.

Khám La Đạo ném cự kiếm lên, trọng kiếm dựng thẳng bay lên, hắc tuyến đao chém lên cự kiếm, cự kiếm lại đập mạnh vào vai Khám La Đạo.

Khám La Đạo đạp một cước vào mắt cá chân của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh bước sang ngang một bước tránh né, Khám La Đạo nhân cơ hội cầm cự kiếm đứng dậy, hai tay cầm chuôi kiếm người xoay hơn nửa vòng vung cự kiếm ra, kiếm quét ngang qua dường như có oai lực vạn quân.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh cũng không ngăn được một kiếm này, sức nặng vốn có của cự kiếm kia cộng thêm Khám La Đạo dốc hết toàn lực, Thẩm Lãnh chỉ có thể lùi về phía sau.

Hắn lùi về phía sau, nhìn mũi kiếm của cự kiếm kia quét qua trước người mình.

Sau đó Khám La Đạo bay tới, y dùng cự kiếm quăng mình đi, đây là điểm quỷ dị trong kiếm pháp của Hắc Vũ Kiếm Môn. Trọng kiếm là lợi khí giết người của bọn họ, nhưng trọng kiếm chưa chắc là sát chiêu của bọn họ, nếu muốn múa thanh kiếm nặng nề như thế, nhất định phải biết mượn sức nặng vốn có của kiếm, có khi là người múa kiếm, có khi thì là kiếm dắt người.

Trọng kiếm sượt qua ngực Thẩm Lãnh, dựa theo lẽ thường, người tập võ đều có thể phán đoán ra được, kiếm nặng nề như vậy quét qua thì làm sao có thể thu lại kiếm thế, tiếp theo đó người múa kiếm tất có sơ hở.

Nhưng mà người múa kiếm, là một thanh kiếm khác.

Cơ thể Khám La Đạo bị trọng kiếm bị kéo đi, đầu gối đập thật mạnh lên đầu Thẩm Lãnh, mũ sắt phát ra một tiếng trầm đục, cơ thể Thẩm Lãnh bay sang một bên, lúc ngã xuống đầu lại đập mạnh xuống nền đất.

Khám La Đạo bị trọng kiếm kéo ra ngoài, hai chân y chạm xuống đất đồng thời cầm trọng kiếm xoay một vòng kìm hãm quán tính trên trọng kiếm, mũi kiếm vạch ra một vòng tròn đạt tiêu chuẩn trên mặt đất.

Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy trong đầu mình kêu ong ong, giống như có vô số con chiến mã đang chạy trong đầu, trước mắt biến thành màu đen.

Hắn chống một tay lên mặt đất phát lực bật người về sau, sau khi rơi xuống đất hai tay cầm đao đề phòng, vẫn còn hơi hoa mắt.

Trúng một đòn này, nếu không phải thân thể quá tốt, đổi lại là người khác thì đã chết hoặc hôn mê rồi.

Khám La Đạo cười gằn một tiếng, nghĩ nếu không phải kiếm của y quá nặng không có cách nào ra đòn liên tiếp, dù mấy tên tướng quân người Ninh kia nhanh hơn nữa cũng tất chết không thể nghi ngờ.

Nhưng tiếng cười lạnh của y mới bật lên thì bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, lập tức xông lên một bước, đồng thời người lăng không xoay tròn ném trọng kiếm về phía sau. Trọng kiếm bắn ra ngân quang bức lui người đứng phía sau, nhưng Khám La Đạo lại cảm thấy trên gáy của mình đau nhót từng chặp, giơ tay lên sờ, trên gáy có một vết thương, máu dính nhớp nháp trên tay.

Vết thương cũng không sâu, nhưng một khắc vừa rồi hung hiểm cỡ nào?

Nếu sự chú ý của y đều tập trung vào Thẩm Lãnh, một kiếm này đã có thể đâm thủng cổ y.

Trưởng công chúa Tẩm Sắc nhẹ nhàng lướt người về phía sau, trong ánh mắt có chút tiếc nuối.

Nãy giờ nàng ta vẫn đang chờ cơ hội, nhưng mà một kiếm chuẩn bị đã lâu này vẫn không thể giết chết Khám La Đạo. Khám La Đạo được vinh danh là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Hắc Vũ quả nhiên không dễ giết như vậy.

"Đến chỗ cửa sổ hỗ trợ."

Thẩm Lãnh hít sâu, hô một tiếng với Tẩm Sắc, sau đó chậm rãi nhấc hắc tuyến đao lên.

Tẩm Sắc đáp lại một tiếng, xoay người đến chỗ cửa sổ. Kiếm của nàng ta cực nhanh, hơn nữa chỉ có một chiêu đâm thẳng, dường như có chút tương đồng với kiếm kỹ của Trà gia, nhưng so với kiếm của Trà gia mà nói thì thua kém không chỉ một bậc. Thẩm Lãnh từng nói, Trà gia giao thủ với người khác hẳn là chuyện rất vô vị, thứ nàng học không phải múa kiếm, thứ nàng học chỉ là một kiếm giết người.

Nếu vừa rồi người ra tay là Trà gia, Khám La Đạo đã chết rồi.

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi sau đó bắt đầu nhớ lại những lời Sở Kiếm Liên từng nói với hắn, đệ tử Hắc Vũ Kiếm Môn sử dụng kiếm như thế nào. Lúc ở thành Trường An, Sở Kiếm Liên từng nói đến và còn diễn tập với hắn, nhưng mà diễn tập thì diễn tập, cũng không phải là thực chiến. Huống hồ kiếm kỹ của Khám La Đạo cũng rất nổi bật trong lớp đệ tử Kiếm Môn đời đầu, nhân vật lĩnh quân cũng được gọi là đệ tử đời đầu như Thiển Phi Luân tuyệt đối không phải đối thủ của Khám La Đạo.

Khám La Đạo tiến lên một bước: "Võ nghệ của ngươi không tệ."

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên, hai tay cầm đao chém xéo từ dưới lên trên, trọng kiếm của Khám La Đạo chắn trước người, đao và kiếm va chạm tóe ra đốm lửa. Khám La Đạo đang giữ cự kiếm bỗng nhiên buông tay, vỗ mạnh một chưởng lên chuôi kiếm, cự kiếm hung hãn bay vút ra ngoài, Thẩm Lãnh dựng thẳng hắc tuyến đao lên ngăn cản, mũi kiếm của cự kiếm đâm lên thân đao của hắc tuyến đao. Dưới sức lực lớn, hai chân của Thẩm Lãnh không tự chủ được trượt về phía sau, mà Khám La Đạo thì lăng không đá xéo, đế giày đạp vào chuôi kiếm, lực độ trên thân kiếm bất chợt tăng lên không chỉ gấp đôi, lưng của Thẩm Lãnh đập mạnh vào vách tường.

Khám La Đạo hừ một tiếng, lao nhanh lên phía trước, hai tay cầm chuôi kiếm lại phát lực lần nữa.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh gạt một cái, cự kiếm đâm vào trong tường phập một tiếng. Khám La Đạo đã cực kỳ nổi giận gào thét một tiếng, hai tay nắm chuôi kiếm nổi gân xanh trên mu bàn tay, ống tay áo đều rách toạc vì cơ bắp căng phồng lên. Sau tiếng gào thét phẫn nộ giống như sư tử điên của y, cự kiếm lại cắt ngang vách tường bổ về phía cổ Thẩm Lãnh.

"Chết!"

Cự kiếm khía tường mà đến.

Bình Luận (0)
Comment