Cự kiếm cứa tường chính điện dày cộp, cùng với một tiếng gào thét của Khám La Đạo mà đến.
Bịch!
Thẩm Lãnh đá một cước vào cánh tay Khám La Đạo, đạp cự kiếm trở lại trong tường.
"Khí thế thì có, nhưng ngươi nghĩ là phá tường chậm à?"
Thẩm Lãnh một cước ép cự kiếm trở về, chân mượn lực người lăng không bật lên, chân còn lại đạp mạnh vào ngực Khám La Đạo. Ngực Khám La Đạo đau nhức, dù vậy nhưng cũng không buông tay, cầm trọng kiếm lui về phía sau.
Thẩm Lãnh lao vụt lên phía trước, vai giống như búa tạ đụng mạnh vào lồng ngực Khám La Đạo. Khám La Đạo lại kêu lên một tiếng, tay trái vươn ra ấn vào gáy Thẩm Lãnh, đầu gối nâng lên đập vào mặt Thẩm Lãnh.
Không đợi đầu gối kia đập vào Thẩm Lãnh đã tự ngã sang bên cạnh, một tay túm mắt cá chân của Khám La Đạo, tay giáp cứng rắn, năm ngón tay của Thẩm Lãnh phát lực, góc cạnh sắc bén trên tay giáp gần như đều cắm vào trong da thịt của Khám La Đạo.
Tay trái giữ mắt cá chân Khám La Đạo, Thẩm Lãnh co hai chân lại sau đó lại đạp mạnh ra, hai chân đạp lên cái chân đang giơ lên của Khám La Đạo, sau một tiếng giòn vang, xương đùi của Khám La Đạo trực tiếp bị đạp gãy.
Khám La Đạo ngã về phía sau, Thẩm Lãnh xoay người ép qua, huyền thiết giáp màu đen này vốn đã nặng nề, cộng thêm Thẩm Lãnh nhảy lên giẫm xuống thật mạnh, lồng ngực của Khám La Đạo giống như bị đập lõm xuống.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh túm lấy cánh tay phải của Khám La Đạo vặn một cái, lại là một tiếng giòn vang truyền ra, xương cánh tay của Khám La Đạo cũng bị vặn gãy.
Đúng lúc này bên ngoài đại loạn một trận, cuối cùng mưu sĩ Sách Sách Đồ dưới trướng Nguyệt Lan cũng dẫn biên quân thành Cách Để xông vào, mấy ngàn biên quân nhanh chóng vây kín, tất cả cung tiễn đều nhắm bắn qua đây, thoáng chốc hiện trường lập tức trở nên an tĩnh lại. Tất cả biên quân Luật Thành vốn còn đang tấn công mạnh đều có chút choáng váng, không biết nên tiếp tục tấn công hay là lui về.
Chung quanh vừa yên tĩnh lại, tiếng rên rỉ đau đớn của Khám La Đạo liền trở nên rõ ràng hơn hẳn.
"Nhất định phải giết hắn."
Nguyệt Lan từ phía sau đám người xông đến, đâu còn chờ được Thẩm Lãnh xuống tay, một đao chém xuống cổ Khám La Đạo.
Chỉ có Khám La Đạo chết mới có thể khống chế được những biên quân mang đến từ Luật Thành.
Một đao kia thế đến như sấm sét, chỉ là một giây ngẩn người đao đã đến.
Nhưng lúc đao kia sắp chạm vào người Khám La Đạo thì đột nhiên xoay chuyển, mũi đao nằm ngang cắt về phía cổ họng Thẩm Lãnh.
Phập!
Hắc tuyến đao rạch ra một vết máu trên lồng ngực Nguyệt Lan, loan đao của Nguyệt Lan bị Thẩm Lãnh túm lấy ở giữa không trung, hắc tuyến đao lia ngang qua, giáp ngực của Nguyệt Lan hoàn toàn bị cắt rách, máu từ vết nứt trên giáp trụ phun ra ngoài.
"Ngươi còn kém xa hắn."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng, đứng lên nhìn về phía Nguyệt Lan.
Nguyệt Lan cúi đầu nhìn vết thương, lại quay đầu nhìn về phía Tẩm Sắc: "Điện hạ còn không hạ lệnh?!"
Lúc này nếu Tẩm Sắc hạ lệnh giết chết người Ninh, những biên quân tới từ Luật Thành ở bên ngoài cũng sẽ đổi thành tấn công người Ninh, cục diện sẽ trở thành có thể khống chế, rồi nhân lúc loạn mà giết Khám La Đạo, vậy thì đại cục có thể định đoạt.
Nhưng Nguyệt Lan lại không nghe thấy Tẩm Sắc hạ lệnh, Tẩm Sắc đứng ở đó sắc mặt do dự bất định. Nguyệt Lan giận dữ đột nhiên xông lên đi ra ngoài, mặc dù trọng thương nhưng lúc này không giết Thẩm Lãnh thì còn chờ gì?
Ầm!
Đột nhiên, bức tường của đại điện bị một nguồn sức lực lớn đụng nát, một bàn tay từ trong đám vụn gạch đá thò ra bóp cổ Nguyệt Lan. Bàn tay kia nhìn rất trắng, trắng đến mức không có một tia huyết sắc, trắng đến mức không có một chút xíu hơi khí nhân gian nào, giống như là ma trảo từ địa ngục vươn ra vậy.
Tay giống như không có thịt, chỉ là một lớp da bao bọc xương cốt.
Thế nhưng một bàn tay cố tình là một bệnh trạng thế này lại tựa như là gân đồng xương sắt, bàn tay đó còn cứng rắn hơn, còn sắc bén hơn, còn khiến người ta sợ hãi hơn so với thiết trảo mà Khám La Đạo đeo trước đó.
Sắc mặt Nguyệt Lan từ trắng đến xanh, mắt từ từ trợn ngược lên, không nhìn thấy tròng đen, chỉ còn tròng trắng.
Một người chậm rãi từ trong đám bụi cất bước đi ra, nhìn vóc dáng y không quá cao, tay bóp cổ Nguyệt Lan hơi giơ lên, Nguyệt Lan cứ lủng lẳng ở đó, hai tay túm lấy cánh tay kia dường như còn đang dốc hết toàn lực muốn tách nó ra, nhưng sức lực đang nhanh chóng biến mất. Khi người kia từ trong bụi bặm gạch ngói vụn đi ra, hai chân Nguyệt Lan đã không có sức lực, mềm nhũn thõng xuống, còn đang khẽ đung đưa trái phải.
Người xuyên qua tường mà vào kia nhìn khoảng chừng 50 – 60 tuổi, có tướng mạo điển hình của người Hắc Vũ, bởi vì quá gầy cho nên xương gò má càng nhô cao hơn, mắt lồi ra ngoài, điều này khiến cho cặp mắt màu lam kia nhìn có vẻ đáng sợ hơn.
Trên người y mặc một bộ cẩm y màu xanh, trên ngực cẩm y thêu một cây quyền trượng.
Y phục của lão già này quá hoa mỹ, nhưng chỉ là giống như mặc giáp trụ trên một bộ thây khô, khiến người ta nhìn có chút quỷ dị.
"Thật lộn xộn."
Lão già cẩm y màu xanh đi lên phía trước, Tẩm Sắc ở chỗ xa xa lại lui về sau theo bản năng. Đâu chỉ là Tẩm Sắc, tất cả người Hắc Vũ đều đang lui về sau, bao gồm cả mấy ngàn biên quân ở bên ngoài kia. Người Ninh không biết, nhưng bọn họ biết bộ cẩm y màu xanh kia, biết quyền trượng màu vàng trên cẩm y kia.
Lão già cẩm y màu xanh buông tay ra, Nguyệt Lan nặng nề ngã xuống mặt đất. Thời cơ lão già buông tay vừa khéo còn để lại cho Nguyệt Lan một hơi, nếu buông tay chậm thêm hai giây thì có thể Nguyệt Lan đã không thở nổi nữa rồi. Khoảng cách giữa sống và chết, chỉ ở giữa 1 – 2 giây này.
"Năm đó ở Hồng Thành, ta đã tha cho ngươi một con đường sống."
Lão già hơi cúi người nhìn khuôn mặt từ tím tái từ từ chuyển thành trắng bệch kia của Nguyệt Lan: "Ta đã cho ngươi cơ hội, tại sao không biết quý trọng? Bây giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ta đã buông tay ra, ngươi từ chết đến sống, cảm giác sống lại sau kiếp nạn này như thế nào?"
Nguyệt Lan ho khan, nhưng lại nỗ lực lóp ngóp ngồi dậy quỳ trên mặt đất: "Thần tọa đại nhân."
"Ta đang hỏi ngươi, cảm giác sống lại sau kiếp nạn như thế nào?"
"Cảm thấy... cảm thấy... cảm thấy tốt."
"Ừm." Lão già đứng thẳng người lên: "Tốt là được, nếu không thì chẳng phải là đã lãng phí ý tốt của ta, thích cảm giác này không?"
Nguyệt Lan không ngừng dập đầu: "Thích."
"Thích cũng không thể quá tham, tham lam càng nhiều thì sẽ mất đi càng nhanh." Lão già lại hơi cúi người, tay vỗ nhè nhẹ trên đầu Nguyệt Lan: "Ta hy vọng nhìn thấy những người trẻ như các ngươi đứng lên nhiều một chút, trở thành nhân tài trụ cột của đế quốc, chỉ có người trẻ tuổi như các ngươi đều có thể một mình gánh vác nhiệm vụ, những lão già như chúng ta mới có thể được an nhàn hơn một chút, an nhàn thật tốt, bôn ba rất mệt, nhưng các ngươi lại khiến ta không bớt lo..."
"Nguyệt Lan à, các ngươi không được."
Tay trái của lão già ấn lên vai Nguyệt Lan, năm ngón tay phải từ từ móc vào đỉnh đầu Nguyệt Lan. Nguyệt Lan đau đớn gào thét, hắn ta đã khôi phục một chút sức lực bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nhưng mà bàn tay giống như gỗ khô kia đặt trên bả vai hắn ta giống như khóa sắt, ấn giữ đó chính là lực vạn quân.
Hắn ta không dậy nổi, không nhúc nhích được.
Năm ngón tay phải của lão già dần dần đều móc vào đầu Nguyệt Lan, xương đầu của con người cứng rắn cỡ nào?
Sau khi tất cả năm ngón tay đều đi vào, lão già bắt đầu từ từ kéo lên, mặt của Nguyệt Lan vặn vẹo, tròng mắt xoay tròn giống như đã mất đi khống chế, cuối cùng trợn ngược lên, sau một tiếng vang nhỏ, một mảnh xương đầu bất ngờ bị lão già túm xuống.
"Nhìn xem." Lão già khom người nhìn vào trong lỗ thủng đầy máu trên đỉnh đầu Nguyệt Lan: "Nát bét rồi, chẳng trách người ngu xuẩn."
Y buông tay ra, thi thể của Nguyệt Lan ngã xuống đất bụp một tiếng.
Lão già quay đầu nhìn Thẩm Lãnh, chú ý tới thiết giáp trên người Thẩm Lãnh, ánh mắt hơi nghiêm túc hơn: "Dường như đã từng thấy bộ thiết giáp này ở đâu rồi?"
Nhưng y lại không ra tay với Thẩm Lãnh mà là lảo đảo đi đến vị trí vương tọa ở giữa đại điện. Hai tiểu đồng mặc hồng bào từ trong lỗ hổng trên tường đi vào, thoạt nhìn cũng chỉ 13 – 14 tuổi, một trái một phải đỡ y đi lên bậc thềm cao. Lão già chậm rãi ngồi xuống bảo tọa mà hãn hoàng Hắc Vũ từng ngồi kia, dường như ngay cả đi vài bước chân cũng hơi tốn sức, đâu giống như người vừa trực tiếp móc nát sọ Nguyệt Lan kia.
Sau khi ngồi xuống, tầm mắt của y liền chuyển dời đến chỗ Tẩm Sắc.
"Điện hạ à, Nguyệt Lan, ta đã xem qua, trong đầu không có thứ gì, cho nên ngu xuẩn."
Tẩm Sắc bỗng nhiên khom người cúi đầu: "Là đệ tử đã sai."
"Điện hạ, lúc trước ta dạy kiếm cho người đã từng nói, người là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng gặp, lúc ấy ta khuyên điện hạ rằng nhất định phải cách xa thị phi, người thông minh đều nên cách xa thị phi. Không nói đến sinh tử, người xem nhìn bộ dạng của thần hiện tại, thần mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn đã như một lão nhân 60 – 70 tuổi, còn không phải đều là vì mệt mỏi trong thị phi."
Y nói chuyện không nhanh không chậm, hoàn toàn không coi bọn họ Thẩm Lãnh là gì.
"Điện hạ, thần đã mệt mỏi như vậy rồi, có thể đừng khiến cho thần bận tâm nữa không?"
Tẩm Sắc cúi đầu, vai cũng đang run rẩy: "Đệ tử thật sự biết sai rồi."
Lão già lắc lắc đầu, dường như cực kỳ thất vọng. Y quay đầu nhìn về phía Khám La Đạo, biểu cảm thất vọng trên mặt càng rõ hơn.
"Mất mặt."
Khám La Đạo lóp ngóp đứng lên, một chân đã gãy, một cánh tay đã gãy, mắt cá chân của bên chân kia máu me be bét, cũng may là vẫn chưa gãy. Y dùng trọng kiếm của mình chống người, cúi đầu: "Thúc phụ, là con bất tài."
"Ngươi quả thật bất tài." Lão già thở dài: "Cút về."
Khám La Đạo lập tức chống trọng kiếm nhích lên một bước, nhưng chỉ là một bước, bởi vì Thẩm Lãnh còn đứng cách đó không xa.
Lão già khẽ nhíu mày, lần đầu tiên đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Người thông minh thì đừng nghĩ ngợi lung tung."
Thẩm Lãnh liếc nhìn lão già kia, lại liếc nhìn sang Khám La Đạo, sau đó bỗng nhiên cười: "Người lớn nhà ngươi tới rồi à."
Khám La Đạo sững sờ.
Trong lúc căng thẳng như vậy, trong bầu không khí khiến người ta run sợ như vậy, Thẩm Lãnh vừa thốt câu này ra khỏi miệng Dương Thất Bảo liền không nhịn cười được, hơn mười tên thân binh cũng bật cười, ngay cả khóe miệng của Tẩm Sắc cũng giật giật, giống như suýt chút nữa thì không nhịn được.
"Người lớn nhà ngươi không dạy dỗ ngươi tốt."
Thẩm Lãnh đi đến chỗ cách Khám La Đạo không xa đứng lại, nhìn về phía lão già ngồi trên vị trí cao kia: "Ngươi cũng thật biết tỏ vẻ ta đây, còn hơn cả ta nữa, nhưng trước đó ngươi có nghĩ tới không, trẻ con nhà ngươi còn ở đây, lão nhân gia ngươi phạm sai lầm rồi, ngươi nên giết ta đầu tiên."
Lão già ngồi ở trên cao đứng phắt dậy.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Khám La Đạo, Khám La Đạo đột nhiên phát lực muốn lao ra, Thẩm Lãnh lập tức bóp cổ Khám La Đạo di chuyển tới sau lưng Khám La Đạo, vỏ dao săn nhỏ bị hắn rút ra, rẹt một tiếng, sợi dây thép quấn lên cổ Khám La Đạo, đầu gối nâng lên chống lưng Khám La Đạo, hai tay ra sức kéo giật lại, phập một tiếng, đầu của Khám La Đạo bị cắt xuống.
Thẩm Lãnh hơi hất cằm lên nhìn về phía lão già kia: "Khám La Hắc Đình đúng không, đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần sau tuyệt đối đừng cố làm ra vẻ, người Hắc Vũ cho ngươi thể diện, người Ninh không cho."