Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 596 - Chương 596: Lên

Chương 596: Lên Chương 596: Lên

Địa vị của một người càng cao, năng lực càng lớn, quyền thế càng nặng thì càng dễ xuất hiện cảm giác sai lầm rằng mình nắm giữ toàn cục không ai dám phản kháng, ví dụ như Khám La Hắc Đình vào giờ này khắc này.

Ở trong đế quốc Hắc Vũ không có người dám cãi mệnh lệnh của y, mà chỉ có vài người là không dám ra lệnh mà thôi, có thể đếm được trên đầu ngón tay đó là hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ, quốc sư đại nhân, còn có hai vị trưởng lão của Kiếm Môn, ngay cả trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc ở trước mặt y cũng phải khách khí gọi một tiếng tiên sinh, cho dù là những tướng quân tay nắm trọng binh kia cũng phải tất cung tất kính.

Kiếm của Tẩm Sắc, là y dạy.

Mặc dù Tẩm Sắc không bái nhập Kiếm Môn, nhưng kiếm pháp thừa tự Kiếm Môn, chỉ là trọng kiếm khác với đại bộ phận mọi người tu luyện thôi.

Cho nên y hoàn toàn không ngờ, dưới cung nỏ của mấy ngàn biên quân Hắc Vũ ở bên ngoài, dưới áp lực do chính y phóng thích ra, vỏn vẹn mười mấy người Ninh kia còn dám phản kháng? Cho dù là dọa cũng sẽ dọa cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ mới đúng.

Nhưng mà, Thẩm Lãnh lại giết cháu trai Khám La Đạo của y ở ngay trước mặt y như vậy.

Y ký thác kỳ vọng vào Khám La Đạo, tương lai nhất định sẽ truyền Thanh Nha cho Khám La Đạo, chỉ có Thanh Nha từ trong tay y rơi vào tay Khám La Đạo thì sức mạnh của gia tộc mới không bị suy yếu, sức ảnh hưởng mới có thể duy trì kéo dài, gia tộc mới có thể luôn nằm trong trung tâm quyền lực. Có Thanh Nha trong tay, cho dù là quốc sư đại nhân cũng sẽ không coi thường đối xử tệ với y, có chuyện gì cũng sẽ mời y đến thương nghị.

Thanh Nha là cơ quan bạo lực khiến người ta sợ hãi nhất trong đế quốc Hắc Vũ, y là người lèo lái cơ quan khổng lồ này, bất kể là hãn hoàng hay là quốc sư cũng không thể xem thường.

Nhưng bây giờ Khám La Đạo đã chết rồi.

Tay của Khám La Hắc Đình đang run, run lên không khống chế nổi. Y không những xem Khám La Đạo là người nối nghiệp của mình, càng coi là con trai của mình. Bởi vì tu luyện võ công kỳ lạ cho nên y không thể có con nối dõi, Khám La Đạo giống như con trai ruột của y, cơn phẫn nộ này, nỗi bi thương này lớn cỡ nào?

"Người Ninh!" Khám La Hắc Đình gào thét một tiếng.

Ngón tay của y chỉ vào Thẩm Lãnh: "Bắn chết hắn."

Biên quân Hắc Vũ từ bên ngoài tràn vào trong đã có người giơ cung nỏ lên, nhưng tại thời khắc này Khoát Khả Địch Tẩm Sắc lại bước đến chắn ở trước mặt Thẩm Lãnh: "Các ngươi vẫn không rõ? Ở trong mắt Thanh Nha thần tọa đại nhân, các ngươi ngay cả con kiến cũng không bằng, các ngươi đã tận mắt thấy tướng quân Nguyệt Lan của các ngươi vừa mới bị hắn giết, mà tất cả mọi người các ngươi cũng đều sẽ chết. Các ngươi nghĩ các ngươi so với ta thì như thế nào? Là trưởng công chúa của đế quốc, thân tỷ tỷ của hãn hoàng, ngay cả ta mà hắn cũng không để vào mắt, ngay cả ta cũng muốn giết, các ngươi thì có tính là cái gì!"

Những người giơ cung nỏ lên quay sang nhìn nhau, có người chậm rãi buông cung nỏ xuống.

"Điện hạ." Sắc mặt của mưu sĩ Sách Sách Đồ dưới trướng Nguyệt Lan trắng bệch: "Điện hạ, đi thôi, thần hộ tống điện hạ về thành Cách Để, đừng quản chuyện ở đây nữa."

"Ngươi bảo vệ ta?" Tẩm Sắc hít sâu một hơi nhìn về phía Khám La Hắc Đình: "Ngươi dám giết hắn không? Ngươi không dám, mà hắn giết ngươi chỉ đơn giản nhẹ nhàng giống như ép chết một con kiến. Hắn cũng không thèm để ý việc sống chết của mỗi một người ở đây, nhưng chỉ cần hắn không chết, các ngươi có thể bảo vệ ta được bao lâu? Lúc hắn giết Nguyệt Lan có cố kỵ một chút nào không?"

Tầm nhìn của Khám La Hắc Đình chậm rãi chuyển tới khuôn mặt Tẩm Sắc: "Ngươi đang nói đến ta?"

"Ta vẫn phải giết ngươi." Tẩm Sắc nắm chặt trường kiếm đứng bên cạnh Thẩm Lãnh: "Sách Sách Đồ, ta không yêu cầu xa vời ngươi có thể hạ lệnh cho biên quân thành Cách Để giúp ta, nhưng ta cũng hy vọng ngươi đừng sai lầm thêm một bước nữa. Cái chết của Nguyệt Lan tất nhiên hắn sẽ cộng thêm một tội danh cấu kết với người Ninh, đây là tội phản quốc, không những Nguyệt Lan chết, người nhà của hắn cũng sẽ bị liên lụy, cửu tộc đều diệt, ngươi là thủ hạ của Nguyệt Lan, những bộ hạ cũ của Nguyệt Lan như các ngươi, đều sẽ chết."

Sắc mặt Sách Sách Đồ thay đổi, ánh mắt do dự.

"Còn các ngươi nữa!" Tẩm Sắc chỉ về phía những biên quân đến từ Luật Thành: "Hẳn là các ngươi cũng biết thủ đoạn của Khám La Hắc Đình, các ngươi không thể bảo vệ tốt cho Khám La Đạo, hắn sẽ khiến tất cả các ngươi cùng bồi táng!"

Biên quân Hắc Vũ ở trong ngoài đại điện sắc mặt ai nấy cũng khó coi. Bọn họ đều từng nghe nói Khám La Hắc Đình là người như thế nào, cũng biết Thanh Nha đáng sợ cỡ nào, không biết là ai lui lại một bước trước, sau đó cả đám người bắt đầu lui ra bên ngoài đại điện giống như thuỷ triều rút xuống, rất nhanh đã không còn lại bao nhiêu người ở trong đại điện. Mà những biên quân Hắc Vũ kia một khi đã bắt đầu lui thì sẽ không chỉ là rời khỏi đại điện mà thôi, người ở bên ngoài bắt đầu tăng tốc rời đi, không bao lâu sau đã giống như đống cát đột nhiên sụp xuống, hạt cát rơi vãi trên đất, đám người tản ra bốn phía, điên cuồng chạy ra bên ngoài hành cung.

Khám La Hắc Đình lại ngồi xuống, dường như đã bình tĩnh hơn trước không ít.

"Ta từng nói, ngươi là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng gặp." Khám La Hắc Đình thở dài một tiếng: "Nhưng tại sao người thông minh luôn chọn sai đường? Vừa rồi ta không có ngăn cản ngươi nói những lời đó là vì ngươi nói đúng, Khám La Đạo chết rồi, bọn họ cũng đều đáng chết."

"Nhưng mà..."

Tầm nhìn của Khám La Hắc Đình từ trên mặt Tẩm Sắc lướt qua, lại liếc nhìn Thẩm Lãnh, rồi lại nhìn Dương Thất Bảo bọn họ.

"Các ngươi tưởng như vậy là có thể giết ta?"

Tuy rằng biên quân Hắc Vũ đã bỏ chạy không ít nhưng ở đây còn có mấy trăm tên Thanh Nha áo lam giáp sĩ, mà ở trong góc khuất phía sau đại điện, ai biết Khám La Hắc Đình đã mang đến bao nhiêu người.

"Dù sao cũng phải thử xem." Tẩm Sắc chậm rãi nâng kiếm lên: "Ta chưa bao giờ muốn giao vận mệnh cho người khác nắm giữ."

"Ai muốn chứ?" Khám La Hắc Đình cười lạnh: "Người không có sức mạnh nhưng lại muốn đấu tranh, đó là ngu xuẩn."

Y ngồi ở đó, tay vỗ vỗ lên tay vịn của vương tọa: "Sức mạnh, không chỉ là võ công cá nhân mà còn bao gồm địa vị. Ta ngồi ở đây không cần đích thân động thủ, chỉ cần chỉ ngón tay vào các ngươi."

Y giơ tay lên chỉ vào Tẩm Sắc: "Bắt nàng ta lại, những người khác thì giết."

Lam bào giáp sĩ bao vây chung quanh ùa lên, biên quân Hắc Vũ bỏ chạy nhưng còn có lượng lớn Thanh Nha giáp sĩ, trong đó còn bao gồm cả ngân bào thiên phu trưởng, hắc bào bách phu trưởng võ công không tầm thường.

"Ta không cúi đầu."

Trường kiếm của Tẩm Sắc rung lên, kiếm đâm thủng một lỗ trên cổ họng tên lam bào giáp sĩ ở trước mặt, mũi kiếm khua động như hoa mai nở rộ, cho nên vết thương kia cũng không phải một vết nhỏ mà là một cái lỗ, trong nháy mắt máu liền phun ra.

Thẩm Lãnh có hơn mười thân binh và Dương Thất Bảo, bên Tẩm Sắc cũng có mấy chục thủ hạ và Mạc Quật, bọn họ co rút lại một chỗ, giống như một hòn đảo nhỏ bị biển rộng vây quanh, mà những lam bào giáp sĩ kia chính là cơn sóng gió động trời đang đánh vào đảo nhỏ.

Từng cỗ thi thể ngã xuống, Thẩm Lãnh bọn họ mỗi người đều thấm ướt máu trên người.

Rầm!

Cửa sổ bỗng nhiên vỡ tung, một bóng đen từ cửa sổ lướt vào, người còn ở giữa không trung, đao chém xéo xuống dưới quét ngang, giống như ở quét ra một vòng tròn trên biển, chỉ là thứ không phải dao động sóng nước mà là máu, mũi đao cắt đứt cổ vài người, người nọ đáp xuống đất trong màn sương máu.

Thẩm Lãnh nhìn sang bên kia, khóe miệng hơi cong lên.

Mạnh Trường An trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chỉ chém ra từng đao từng đao.

"Sách Sách Đồ!"

Tẩm Sắc nhìn thấy viện binh của người Ninh đã đến, ngay lập tức liền nghĩ đến một chuyện khác: "Ra bên ngoài ổn định người của chúng ta, đừng để cho biên quân và quân Ninh chém giết, mang quân đội đi!"

Giờ này khắc này, Tẩm Sắc thà tin tưởng người Ninh cũng không chịu tin tưởng những biên quân của thành Cách Để, huống chi là những người tới từ Luật Thành.

Sách Sách Đồ cũng kịp phản ứng lại, từ trong đám người lao ra ngoài. Lúc này viện binh của người Ninh đã đến, nhưng nếu ít nhất năm ngàn biên quân Hắc Vũ ở bên ngoài bày trận chém giết, viện quân của người Ninh căn bản là không có khả năng giết vào.

"Vào!"

Một tiếng hô chỉnh tề, một hàng cửa sổ phía trước đại điện đồng thời có sáu người nhảy vào. Sáu người mặc trang phục gần như giống nhau y đúc, đều là chiến giáp tướng quân ngũ phẩm của Đại Ninh, trong tay mỗi người đều là một cây thiết thương tản ra ánh sáng kim loại rất nặng.

Lấy Mạnh Trường An làm trung tâm, sáu thương tướng ở bên cạnh gã, bảy người giống như một mũi tên nhọn đâm vào đội ngũ của Hắc Vũ Thanh Nha giáp sĩ.

Một thanh hắc tuyến đao, sáu cây thiết thương tung bay lên xuống.

Từng cỗ, từng cỗ thi thể ngã xuống, vết máu trên nền đại điện chắc chắn bằng phẳng càng ngày càng nhiều, rất nhanh chóng, người đi trên mặt đất cũng sẽ bị dính máu. Lúc đế giày rời khỏi mặt đất, máu sền sệt theo đế giày rời khỏi mặt đất, từng giọt từng giọt máu treo trên đế giày.

Bảy người, giống như hóa thân thành một cỗ máy chiến tranh, chỉ tiến về phía trước.

Lam bào giáp sĩ vốn chiếm ưu thế lại bị bảy người chèn ép đến mức không ngừng lui về phía sau, mà ở một bên khác, Thẩm Lãnh cùng Dương Thất Bảo và hơn mười gã thân binh dũng mãnh bắt đầu phản kích. Rõ ràng là mấy trăm lam bào giáp sĩ vây công bọn họ mới đúng, nhưng đột nhiên lại giống như đã thay đổi cục diện, biến thành Thẩm Lãnh cùng hơn mười người, Mạnh Trường An cùng sáu người bao vây mấy trăm lam bào giáp sĩ kia.

Trong lỗ hổng phía sau đại điện có không ít lam bào giáp sĩ xông vào, đó là đội ngũ của Khám La Hắc Đình mang đến.

"Giết!"

Đúng lúc này phía trước chính điện có mấy trăm biên quân Đại Ninh phóng ngựa đến, đám người Hắc Vũ lác đác ở bên ngoài trong thoáng chốc đã ngã xuống đất. Đó là bốn trăm tám mươi thân binh do Mạnh Trường An tự tay huấn luyện ra, mỗi người đều dùng hắc tuyến đao do Đại Ninh Võ Công Phường tinh công chế tạo, trang bị của bọn họ cũng cường đại hơn so với biên quân bình thường, trên người mỗi người đều có giáp nửa người, trên cánh tay trái còn có thêm một cái khiên cánh tay đường kính một thước. Mấy trăm người này vừa xông vào cục diện lập tức thay đổi, người Hắc Vũ bị chém mà không hề có sức đánh trả.

Hắc bào ập đến, áo lam tránh lui.

"Giết ra ngoài."

Mạnh Trường An giơ tay ra chỉ về phía trước, sáu thương tướng cùng với bốn trăm tám mươi đao binh lộn lại giống như sóng biển từ lỗ hổng sau tường đại điện đuổi giết ra ngoài. Bên ngoài còn có rất nhiều Thanh Nha giáp sĩ trước đó chưa kịp xông vào, ở phía sau chính điện chém giết với quân Ninh.

"Có làm sao không?" Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh lắc lắc đầu: "Không."

Sự lo lắng trong ánh mắt Mạnh Trường An hiển nhiên bớt đi một ít, quay đầu nhìn về phía Khám La Hắc Đình: "Chính là người này?"

Khoảnh khắc Tẩm Sắc nhìn thấy Mạnh Trường An phá cửa sổ xông vào cũng trợn tròn mắt. Nàng ta chỉ từng thấy Mạnh Trường An một lần, còn là ở trong khe núi Bạch Sơn dùng thiên lý nhãn nhìn từ rất xa, nhưng không biết tại sao một khắc khi Mạnh Trường An xuất hiện ở trong đại điện, giống như nàng ta đã vô cùng quen thuộc, dường như nàng ta đã thấy cảnh này khi nào đó, hoặc là đã từng xảy ra, đây là một lần tái diễn, hoặc là đang ở trong giấc mơ.

Gã người Ninh cao lớn kia đứng ở đó, hình như trong khoảnh khắc đó sự sợ hãi của nàng ta đối với Khám La Hắc Đình cũng trở nên ít đi rất nhiều, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh một chút.

"Mạnh Trường An." Tẩm Sắc gọi một tiếng.

Mạnh Trường An nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Cẩn thận chút."

Tẩm Sắc vui vẻ, sau đó lại ngẩn ra.

Bởi vì ba chữ "cẩn thận chút" đó, căn bản không phải là Mạnh Trường An nói với nàng ta, mà là nói với Thẩm Lãnh ở phía sau nàng ta.

"Lên."

Hắc tuyến đao của Mạnh Trường An xoay lại, chân nhún một cái lao lên đài cao.

"Ồ."

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi giương lên, hắc tuyến đao cũng xoay lại, từ một bên khác xông đến. Lúc hai người đó lao lên phía trước, dường như mỗi một miếng gạch bọn họ giẫm qua đều bị giẫm nát vụn, giống như khí nén nổ tung, sát khí tuôn trào.

Bình Luận (0)
Comment