"Lên." Một chữ.
Mạnh Trường An đã ở trên đài cao, một đao hạ xuống, thế đao như lôi lạc cửu thiên.
Cho dù hiện giờ Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã không thể nào thường xuyên gặp nhau, càng không có cơ hội luyện chung, phần lớn thời gian đều là trời nam đất bắc, nhưng sự ăn ý giữa hai người vẫn chặt chẽ không ai sánh bằng như vậy, giống như đã diễn tập cho trận chiến này vô số lần vậy. Đồng thời khi Mạnh Trường An đột ngột tấn công chính diện, Thẩm Lãnh từ bên cạnh lao tới, tay vịn lên đài cao một cái người bay qua lan can, Mạnh Trường An chém một đao xuống, còn Thẩm Lãnh từ bên cạnh lia ngang một đao.
Đao của Mạnh Trường An hướng thẳng đến cổ, đao pháp của gã từ trước đến nay đều đơn giản như vậy, đao rơi đầu người rơi.
Mà đao của Thẩm Lãnh thì quét ngang hông Khám La Hắc Đình. Một người từ trên chém xuống, một người lia ngang qua, dường như Khám La Hắc Đình chắc chắn đã có khả năng tránh né.
Bộp bộp.
Hai tiếng vang nhỏ.
Khám La Hắc Đình hơi ngửa cằm lên, ánh mắt bễ nghễ.
"Ấu trĩ."
Tay phải của y túm được đao của Mạnh Trường An, tay trái túm được đao của Thẩm Lãnh. Trên tay y cũng không có thiết trảo gì, cũng không có đồ bảo vệ gì, mà đao của hai người Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh lại được chế tạo bằng huyền thiết, nặng nề sắc bén, thế nhưng Khám La Hắc Đình cứ trực tiếp túm lấy như vậy, không có chút cố kỵ nào, cũng không có chút do dự nào.
Càng làm người ta thấy sợ hơn là y không phải thật sự túm lấy lưỡi đao, mà là chuẩn xác nắm chặt sống đao, đao nhanh như vậy, nặng nề hung hãn như vậy, thế mà y lại đồng thời túm được. Người như Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, toàn tâm toàn ý đối phó với một trong hai người đã là chuyện rất khó, nhưng y có thể phân tâm nhị dụng, đồng thời chặn được hai đao.
"Vứt." Khám La Hắc Đình khẽ nói một chữ.
Sau đó hai tay đồng thời chấn động.
Thoạt nhìn biên độ chấn động cũng không lớn, nhưng đối với Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An mà nói, nắm tay của hai người giống như bị người khác đồng thời dùng đao đâm mạnh một nhát, cho dù trên bàn tay Thẩm Lãnh có giáp tay cũng thì như vậy, lực độ đó xuyên thấu giáp tay trực tiếp đánh sâu vào hổ khẩu (1) của hắn.
Ngón tay nắm chuôi đao bị chấn động buông lỏng ra, sau đó chuôi đao đập mạnh vào cổ tay, hai người đồng thời kêu lên một tiếng.
Hai tay của Khám La Hắc Đình vung về phía sau, hai thanh hắc tuyến đao huyền thiết kia bay vút về phía sau, bịch bịch hai tiếng đâm vào vách tường cửu long khổng lồ ở phía sau.
Ngay một khắc này Dương Thất Bảo đột ngột lao tới, Thẩm Lãnh cúi người, đao của Dương Thất Bảo từ phía sau Thẩm Lãnh đâm tới, lúc xuất hiện đã ở trước cổ họng Khám La Hắc Đình. Khám La Hắc Đình nâng tay trái lên chặn lại, mũi đao đâm vào lòng bàn tay y nhưng lại không có đâm xuyên!
"Đao của ngươi hơi kém."
Khám La Hắc Đình một tay nắm lấy mũi đao, tay khẽ vặn, mũi đao của hắc tuyến đao đã bị y bẻ gãy, tùy tay ném đi, mũi đao bắn về phía cổ Dương Thất Bảo. Dương Thất Bảo giật mình, ngửa người về sau từ trên đài cao lăn xuống dưới. Mũi đao kia còn nhanh hơn tốc độ bắn ra của trọng nỗ, không đánh trúng Dương Thất Bảo nhưng lại bắn thủng một cây cột ở chỗ xa.
Đó là sức mạnh đáng sợ.
Trong nháy mắt này Mạnh Trường An đấm một cú vào bụng Khám La Hắc Đình, khuỷu tay của Khám La Hắc Đình đập xuống, nắm đấm của Mạnh Trường An còn cách bụng y không đến nửa tấc, khuỷu tay đập lên cánh tay Mạnh Trường An, một quyền này liền dội xuống đài cao, nắm đấm rơi xuống. Khám La Hắc Đình một cước đá văng nắm đấm của Thẩm Lãnh, sau đó cúi người lập tức túm lấy gáy của Mạnh Trường An, năm ngón tay phát lực, trong nháy mắt trên da thịt Mạnh Trường An liền ứa máu.
Đó là bàn tay có thể bắt móc vỡ xương đầu của Nguyệt Lan.
Nắm đấm của Thẩm Lãnh bị đá văng, mượn lực ngửa về phía sau, hai chân nhấc lên co lại rồi đạp mạnh ra ngoài, hai chân này đạp thật mạnh vào ngực Khám La Hắc Đình. Khám La Hắc Đình lùi lại hai ba bước liền, lưng chạm vào vách tường cửu long phía sau vương tọa, Mạnh Trường An nhân cơ hội thoát thân, mà Thẩm Lãnh lại bị lực phản chấn từ hai chân của mình đẩy từ trên đài cao xuống.
Trước khi Thẩm Lãnh chạm đất, Dương Thất Bảo lại nhảy lên đỡ Thẩm Lãnh ở giữa không trung, một bàn tay gã nắm lấy lan can đài cao, tay còn lại giữ tay Thẩm Lãnh kéo lên, bất ngờ lại Thẩm Lãnh ném trở về. Thẩm Lãnh bay trở về đài cao, chân móc xuống, Dương Thất Bảo cầm chân của hắn cũng bay vọt lên, sau khi chạm xuống đất hai người bắt đầu tấn công mạnh, võ nghệ của hai người này đáng sợ cỡ nào? Tốc độ ra quyền nhanh đến mức mắt của người bình thường căn bản là không theo kịp.
Cảm giác đó giống như có người giơ bốn thanh liên nỏ nhắm bắn vào mặt Khám La Hắc Đình, nắm đấm nhanh đến mức đều đánh ra tàn ảnh, bốn nắm đấm cường công từng quyền từng quyền. Mà đáng sợ hơn là Khám La Hắc Đình chỉ dùng tay trái không ngừng qua lại đỡ đã ngăn cản tất cả thế công điên cuồng như vậy của hai người Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo, không có một quyền nào bị hụt. Nhìn bề ngoài, tốc độ một tay của y có thể còn nhanh hơn tốc độ bốn nắm đấm của Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo.
Mà tay phải của Khám La Hắc Đình thì chặn nắm đấm của Mạnh Trường An. Tay phải gạt nắm đấm của Mạnh Trường An ra, sau đó chộp phía trước, khi nắm đấm của Mạnh Trường An còn chưa thu hồi lại thì tay đã chộp vào giáp trụ trước ngực Mạnh Trường A. Bịch một tiếng, ngón tay cắm vào trong giáp ngực, Mạnh Trường An chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cũng không biết vết thương nặng cỡ nào, đành phải ra sức lùi lại.
Cạch một tiếng.
Hộ tâm kính của Mạnh Trường An bị tay phải của Khám La Hắc Đình bẻ vụn, nhuyễn giáp ở bên dưới thiết giáp chặn ngón tay của y, cảm giác đau nhức là vì ngón tay của y ép nhuyễn giáp cọ vào ngực, trên lồng ngực bị tróc đi một lớp da.
"Hai lớp giáp?" Khám La Hắc Đình nhíu mày.
Thế công của ba gã người Ninh này rất hung hãn, y có thể ngăn chặn nhưng y biết nếu không tốc chiến tốc thắng thì sẽ có bất trác, ba người kia chính là thanh niên cường tráng, mà thể lực của y tuyệt đối sẽ không chống đỡ lâu bằng ba người. Người Ninh có câu nói mà y vẫn luôn cảm thấy nói rất đúng, quyền sợ thanh tráng, ai cũng không dám đảm bảo cứ tiếp tục đánh nữa thì liệu y có bị thương hay không.
Theo y thấy, một sợi tóc của y cũng quý giá hơn nhiều so với ba người Ninh kia cộng lại, bị thương thì càng không đáng.
Cho nên ý nghĩ của y là mau chóng giải quyết một trong ba người này, như vậy thì áp lực sẽ giảm bớt không ít, tìm cơ hội rồi giải quyết một người nữa, vậy là thắng chắc rồi.
Chỉ là không ngờ dưới hung giáp của Mạnh Trường An còn có một lớp nhuyễn giáp, nếu không thì năm ngón tay của y có thể móc tim của Mạnh Trường An ra.
Thật ra đây là một hình ảnh khiến người ta sợ hãi đến cực hạn, nghĩ thôi cũng có thể biết, hai bên thân thể của Khám La Hắc Đình giống như đều làm việc độc lập riêng biệt. Một cánh tay một cái chân nửa người bên trái của y chặn thế công điên cuồng và dày đặc của Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo, cánh tay phải vẫn có thể hóa giải thế công của Mạnh Trường An, và còn thiếu chút nữa đã giết Mạnh Trường An.
Con người, dường như đã phân tách ra trên người y.
Một kiếm đánh úp lại.
Kiếm từ bên tai Mạnh Trường An đâm tới, nhắm thẳng đến mắt Khám La Hắc Đình.
Khoát Khả Địch Tẩm Sắc là một thợ săn đúng tiêu chuẩn, nàng ta không vội vã ra tay mà đang tìm kiếm cơ hội. Nàng ta biết Khám La Hắc Đình đáng sợ cỡ nào, cho nên mới luôn chờ đợi. Trong nháy mắt Khám La Hắc Đình tưởng là có thể giết chết Mạnh Trường An tâm thái hơi có sự thay đổi, giờ khắc này kiếm của Tẩm Sắc đã đến.
Bộp!
Trong khoảnh khắc kiếm gần như đã đâm rách da của Khám La Hắc Đình thì y thu tay lại nắm trường kiếm gạt sang bên cạnh, trường kiếm sượt qua cổ y đâm về phía sau. Vừa lôi vừa kéo, Tẩm Sắc ở phía sau Mạnh Trường An liền va mạnh vào lưng Mạnh Trường An, Khám La Hắc Đình đá một cước vào bụng Mạnh Trường An, hai người lăn từ trên bậc đài cao xuống.
Khám La Hắc Đình xoay người chính diện phản kích Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo, y không phòng ngự nữa mà chủ động ra quyền, nắm đấm của ba người đụng nhau giống như hai trận mưa sao băng, quyền ảnh đáng sợ đó khiến da đầu người ta run lên.
Bịch bịch!
Hai quyền xuyên qua quyền ảnh dày đặc lần lượt đánh trúng vào cổ Dương Thất Bảo và ngực Thẩm Lãnh. Trong cổ họng Dương Thất Bảo vang lên một tiếng, nếu không phải tránh được chỗ yếu hại, một quyền này có thể đánh nát cổ họng của gã, nhưng dù như vậy thì một quyền này cũng đánh vào một bên cổ, Dương Thất Bảo cũng cảm thấy xương cốt của mình có vấn đề, đầu nghiêng sang bên cạnh một cái, trong nháy mắt cơ thể mất khống chế từ trên đài cao lăn xuống, sau đó ngã thật mạnh trên mặt đất.
Thẩm Lãnh trúng một cú đấm vào ngực, lưng đập vào lan can trên đài cao trực tiếp đụng cho lan can gãy vụn, người ngã ngửa về sau, còn chưa ngã xuống thì Khám La Hắc Đình đã xoay người túm lấy mắt cá chân của Thẩm Lãnh quật người sang hai bên, âm thanh rơi xuống đất nặng nề, giống như mỗi một tiếng đều nện vào ngực Mạnh Trường An.
"Con! Mẹ! Ngươi!"
Mạnh Trường An nhún chân một cái xông lên, nhưng mới lên đến giữa đài cao thì Thẩm Lãnh bị Khám La Hắc Đình ném tới, trực tiếp đụng cho Mạnh Trường An trở về.
Bốn người, tất cả đều ngã ở dưới đài cao.
Khám La Hắc Đình đứng ở trên đài cao, vẫn hất cằm lên, dường như y đang khẽ thở dốc, nhưng khí thế này khiến trong lòng người ta nảy sinh ra một cảm giác bất lực.
"Ta đã nói rồi."
Khám La Hắc Đình đi lên phía trước hai bước, đứng ở chỗ mép đài cao nhìn bốn người nằm trên mặt đất phía dưới.
"Mỗi người đều không muốn bị người khác chi phối vận mệnh, mỗi người đều nghĩ mình là nhân vật chính của thế giới này, nhưng người không có sức mạnh lại muốn phản kháng vận mệnh đó là rất chuyện ngu xuẩn. Thế giới này có quy tắc, con kiến nên đi trên mặt đất, chim ưng nên bay trên trời cao, sức mạnh của voi vượt qua hổ báo, mà ta có thể khống chế chúng sinh."
Tuy rằng y đi đến mép đài cao nhưng từ đầu đến cuối lại không xuống dưới, bởi vì y biết mình không thể đi xuống. Trên đài cao này chật hẹp, trong binh pháp nói chính là nơi dễ thủ khó công, bốn người kia thực lực rất mạnh, nhưng muốn tấn công lên cũng chỉ có vài phương thức như vậy, đều nằm trong dự liệu của y. Nếu như đi xuống dưới đài cao, ở trong đại điện trống trải rộng lớn giao thủ với bốn kẻ thù như vậy, có thể y đã sớm thua rồi.
Y dùng cánh tay trái chân trái có thể ngăn cản thế công mạnh của Thẩm Lãnh và Dương Thất Bảo, là vì hai người kia chỉ có thể đứng ở một bên đài cao, hai người đứng ở đó đều không thể hoàn toàn thi triển được, vai của hai người gần như chạm vào nhau cho nên phạm vi xuất quyền cũng còn có hạn, y ngăn chặn nắm đấm của một người rồi dùng phương thức gạt ngang sang một bên là có thể ngăn chặn nắm đấm của một người khác.
Nhưng mà nói thì đơn giản.
Căn cứ vào cá nhân võ nghệ cường đại, cũng căn cứ vào tính toán cường đại.
Chỉ cần y không xuống dưới đài cao này, bốn người này cho dù mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, nhưng trên thực tế chỉ tương đương như y đang đánh với hai người.
Ổn định ở giữa đài cao, có thế từ trên cao nhìn xuống, đứng ở thế bất bại.
Thẩm Lãnh nhìn sang một bên, cổ của Dương Thất Bảo bị đánh trúng một đòn quá nặng, một bên cổ máu me be bét, hiển nhiên đã bị thương đến xương cốt, gã nằm ở đó ngay cả trở mình cũng cực khó khăn, tạm thời đã mất chiến lực.
Mà bản thân hắn, xương đùi chân phải hẳn là đã gãy, đứng một chân, sức chiến đấu giảm đi nhiều.
Mạnh Trường An thoạt nhìn còn đỡ chút, nhưng chỉ là thoạt nhìn, vết thương của Mạnh Trường An ở dưới giáp trụ, không nhìn thấy mà thôi.
Ba người, thế mà bị một người chèn ép đến mức chật vật như thế.
"Trời giáng thần mệnh cho ta." Khám La Hắc Đình quan sát mọi người: "Ta chính là hóa thân của thần ở nhân gian, thần không giết ta, ai có thể giết ta?"
(1) hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.