Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 598 - Chương 598: Lĩnh Ngộ

Chương 598: Lĩnh ngộ Chương 598: Lĩnh ngộ

Tiếng chém giết bên ngoài vẫn hung mãnh, thân binh do Mạnh Trường An mang đến và giáp sĩ của Thanh Nha Hắc Vũ quốc chém giết điên cuồng. Đây là ở trong đế quốc Hắc Vũ, gần thành Cách Để, bên trong thành Cách Để có mấy vạn biên quân Hắc Vũ, mà ở ngay bên ngoài hành cung còn có năm ngàn binh sĩ Hắc Vũ chưa rút đi xa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Một khi Sách Sách Đồ không khống chế nổi năm ngàn người kia, thân binh do Mạnh Trường An mang đến dũng mãnh thiện chiến đến cỡ nào cũng sẽ giống như lọt vào vũng bùn không thể tự rút chân ra được, rất nhanh chóng sẽ bị người của biên quân Hắc Vũ nuốt chửng.

"Ngươi đi." Thẩm Lãnh nhìn về phía Khoát Khả Địch Tẩm Sắc: "Đi ra ngoài, Sách Sách Đồ chưa chắc có thể khống chế biên quân, ngươi đi thành Cách Để ổn định quân tâm."

Tẩm Sắc mấp máy môi, lại theo bản năng nhìn về phía Mạnh Trường An, nhưng phát hiện Mạnh Trường An căn bản là không có nhìn nàng ta. Sự chú ý của Mạnh Trường An vẫn luôn dồn vào trên cái chân bị gãy kia của Thẩm Lãnh, xương cẳng chân đã gãy, cho dù có thiết giáp bảo vệ, nhưng hai cú quật của Khám La Hắc Đình lực độ thật sự quá lớn.

"Được." Tẩm Sắc cắn răng xoay người chạy ra ngoài.

"Mạc Quật, các ngươi hỗ trợ!"

Nàng ta hô một tiếng, Mạc Quật ngẫm nghĩ nhưng không nghe lời Tẩm Sắc, vẫy tay một cái dẫn người cũng lui ra ngoài.

Lúc này trong đại điện chỉ còn lại bốn người, Dương Thất Bảo tạm thời không thể hành động vì cổ đã bị thương nặng, Thẩm Lãnh đã gãy chân, còn có Mạnh Trường An cũng đã bị thương, cộng thêm một Khám La Hắc Đình từ trên cao nhìn xuống.

"Thật là mỉa mai."

Khám La Hắc Đình liếc nhìn ba người Ninh kia.

"Các ngươi đến giúp Tẩm Sắc giết ta? Nhưng bây giờ Tẩm Sắc đã đi rồi, hộ vệ của nàng ta cũng đã bỏ chạy, ngược lại là ba kẻ người Ninh các ngươi ở lại đây. Ta là người Hắc Vũ, nhưng ta cũng cảm thấy xấu hổ vì mấy tên người Hắc Vũ bỏ chạy vừa rồi."

Khám La Hắc Đình tính toán nếu như lúc này mình đi xuống thì phần thắng lớn cỡ nào, bất kể nhìn thế nào, phần thắng đều nằm bên phía y.

Làm sao y dám kéo dài thời gian? Thủ hạ Thanh Nha do y mang đến hiển nhiên không có tinh hãn thiện chiến như những biên quân người Ninh kia, tuy rằng nhân số nhiều hơn nhưng khó đảm bảo sẽ không bị biên quân người Ninh giết sạch, đến lúc đó người ở bên ngoài trở lại chi viện, cho dù y có kĩ năng thông thiên thì cũng không giết được ba người này, cứ đi như vậy? Y không cam lòng.

Thẩm Lãnh khom người cột vỏ dao săn nhỏ vào chỗ chân bị gãy của mình, có thứ chống đỡ, cơn đau do gãy chân dường như cũng nhẹ hơn một chút.

"Ta lên."

Phía sau gáy Mạnh Trường An vẫn đang chảy máu, trên ngực cũng đang chảy máu, máu từ khe hở giáp trụ màu đen của gã trôi xuống, thoạt nhìn thấy ghê người.

Nói xong hai chữ này Mạnh Trường An nhặt một thanh loan đao trên mặt đất lên, lao vụt lên trên đài cao. Thẩm Lãnh nhìn bội đao của Dương Thất Bảo rơi cách đó không xa, chỉ là đã không có mũi đao nữa.

Hắn nhảy qua nhặt thanh đao gãy lên, trong nháy mắt khi Mạnh Trường An sải bước lao lên đài cao chém một đao xuống, Thẩm Lãnh ném đoạn đao gãy trong tay về phía Khám La Hắc Đình, sau đó một chân nhảy bật lên bám vào đài cao muốn leo lên.

Khám La Hắc Đình nghiêng người tránh loan đao của Mạnh Trường An, tay túm lấy khuỷu tay phải của Mạnh Trường An vặn một cái, cánh tay Mạnh Trường An lập tức cong vẹo với góc độ khiến da đầu người ta run lên, loan đao lập tức rời khỏi tay.

Khám La Hắc Đình nâng tay trái lên ở giữa không trung đỡ được đoạn đao gãy, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó ném đao gãy ra.

Thẩm Lãnh vừa mới bám vào đài cao còn chưa leo lên, đao gãy đâm thật mạnh vào ngực hắn, mặc dù không có mũi đao nhưng lực độ khổng lồ trên đao gần như xuyên qua cơ thể Thẩm Lãnh, còn không có đứng vững là người loạng choạng rơi xuống. Mà trong khoảnh khắc này, Thẩm Lãnh nhấc cái chân bị gãy lên lên, tay ấn vào vỏ dao săn nhỏ một cái.

Dây thép trên vỏ dao bắn ra ngoài, thiết trảo móc vào cẳng chân Khám La Hắc Đình, trong nháy mắt thiết trảo liền móc vào, mà Thẩm Lãnh rơi xuống, dây thép kéo căng ra, trực tiếp kéo Khám La Hắc Đình ngã sang một bên.

Mạnh Trường An nhân cơ hội thoát ra ngoài, một cước đá vào một bên người Khám La Hắc Đình, một cước này đá vào xương sườn, nhưng không ngờ Khám La Hắc Đình lại giống như mình đồng da sắt, một cước này lại không thể đá gãy xương sườn.

Một cước này lực độ đã rất lớn nhưng vẫn không thể làm tổn thương tới xương, nhưng dưới sự hợp lực của hai người, Khám La Hắc Đình từ trên đài cao ngã xuống.

"Muốn chết!"

Khám La Hắc Đình rơi xuống đất, nhấc chân lên một tay cầm lấy thiết trảo của dao săn nhỏ kéo xuống, phập một tiếng, kéo thiết trảo từ trên bắp chân xuống, một miếng thịt bị kéo ra, cơn đau này khiến Khám La Hắc Đình nổi giận.

Y cầm thiết trảo kéo một cái, Thẩm Lãnh không tự chủ được bị lôi qua, người lướt đi trên mặt đất bằng phẳng không dừng lại được. Thấy Thẩm Lãnh đến dưới chân mình, Khám La Hắc Đình giơ chân lên giẫm thật mạnh xuống ngực Thẩm Lãnh.

"Thiết giáp có tác dụng gì?!"

Vù!

Một bóng đen rất nhỏ thình lình bay đến, không nhìn ra đó là thứ gì, bởi vì quá nhanh, chỉ là một giây đã chui vào cẳng chân Khám La Hắc Đình. Chân của Khám La Hắc Đình bị đánh lệch sang một bên, một cước này liền giẫm hụt, lòng bàn chân đạp lên nền gạch trực tiếp giẫm ra một cái hố sâu.

Khám La Hắc Đình cúi đầu nhìn, trên bắp chân y đang cắm một nhánh cây.

"Bọn họ là chiến tướng, liều chết xung phong lui tới trong chiến trận có thể nói là vô địch."

Một nam nhân trung niên mặc trường sam xám chậm rãi đi vào đại điện, liếc nhìn Thẩm Lãnh, lại liếc nhìn Mạnh Trường An.

"Ngươi xuất thân giang hồ, đấu pháp khác mà thôi, lấy kiêu ngạo từ đâu? Một chọi một cũng phải chọn một người giang hồ mới đúng."

Nam nhân trung niên đi đến chỗ đối diện Khám La Hắc Đình đứng lại, sắc mặt bình tĩnh, nhìn thế nào cũng giống như một người bình thường, trên người không có khí thế gì đáng nói, hai tay không, nhưng không biết tại sao lúc Khám La Hắc Đình nhìn thấy người này tim lại đột nhiên đập nhanh hơn một chút.

"Sở... Sở tiên sinh!" Thẩm Lãnh cũng trợn tròn mắt: "Sao ông lại ở đây?"

Sở Kiếm Liên nhìn Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Bị đánh thành như vậy."

Thẩm Lãnh: "Chê cười, chê cười."

Sở Kiếm Liên quay đầu nhìn về phía Khám La Hắc Đình: "Vốn dĩ muốn cho mấy người bọn họ cơ hội giao thủ với ngươi để rèn luyện, cho nên cho dù là lúc ngươi nói câu "thần không giết ngươi, ai có thể giết ngươi" thì ta cũng nhịn, người trẻ tuổi tiến giai với tốc độ quá nhanh sẽ trở nên không coi ai ra gì, cũng nghĩ rằng bản thân mình bách chiến bách thắng, đánh một trận với đối thủ cấp bậc như ngươi, bọn họ mới hiểu mình còn cách cường giả chân chính quãng đường rất xa."

Khám La Hắc Đình nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Lời của Sở Kiếm Liên có vẻ như là đang nói với Khám La Hắc Đình, nhưng thực ra là nói với Thẩm Lãnh, nói với Mạnh Trường An.

"Ta nhớ ta đã từng nói, đao pháp của các ngươi quá cứng rắn mãnh liệt, xuất lực quá nhiều, quá nhiều thì sẽ không có đường lui, một kích không thể giành chiến thắng thì sẽ gặp bị người khác lợi dụng. Trên chiến trường các ngươi quen dẫn đầu binh sĩ, các ngươi một đao một người nhìn có vẻ không phải đối thủ của các ngươi mà là kẻ thù, binh lính bình thường kém xa thực lực của các ngươi, cho nên chỉ có thể khiến các ngươi sinh ra ảo giác, mình đã rất lợi hại."

Thẩm Lãnh chỉ vào Khám La Đạo đã bị mình giết: "Tiên sinh dạy dỗ đúng, ông xem đây là ví dụ rõ ràng."

Sở Kiếm Liên trừng mắt nhìn hắn một cái, con người ta dù tâm trạng tốt đến mấy cũng không nhịn được mà lườm một cái, thật không biết xấu hổ.

Sở Kiếm Liên chậm rãi nói: "Đi ra đằng sau ta."

Hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An kéo Dương Thất Bảo đến chỗ cửa đại điện, Mạnh Trường An nhìn sang Thẩm Lãnh: "Bây giờ làm sao?"

Thẩm Lãnh: "Trên lý luận thì nên lấy hạt dưa hoặc lạc ra."

Mạnh Trường An: "..."

Sở Kiếm Liên chậm rãi tiến lên: "Ngươi hơi quá cuồng vọng ở trước mặt hai người bọn họ, cơ sở để ngươi cuồng vọng là ngươi luyện công đã gần bốn mươi năm. Ta đã nghe nói chuyện của ngươi, ngươi bắt đầu luyện công từ khi sáu tuổi đến nay còn kém hai tháng nữa là tròn bốn mươi năm. Thời gian luyện công của hai người bọn họ cộng lại chẳng qua cũng chỉ hai mươi mấy năm mà thôi, ngươi có thể thắng được cũng là lẽ thường, chuyện nằm trong lẽ thường thì ngươi kiêu ngạo cái gì?"

Trong tay Sở Kiếm Liên không có kiếm, nhưng điều này cũng không trở ngại gì, ông ta là Sở Kiếm Liên.

"Ta luyện kiếm ba mươi năm, kém ngươi mười năm, ngươi đấu với ta."

Ông ta làm một dấu tay mời.

Khám La Hắc Đình thò tay ra chộp vào cổ họng Sở Kiếm Liên, nhưng Sở Kiếm Liên lại tựa như đã sớm biết y muốn làm gì, nâng tay trái lên, ngón giữa ngón trỏ khép lại đã chờ sẵn ở đó. Khám La Hắc Đình nhướn đầu lông mày, năm ngón tay chụp vào ngón tay của Sở Kiếm Liên, hai ngón tay của Sở Kiếm Liên động một cái, tựa hồ là lại tiến lên trước một phần, lại giống như căn bản không có động đậy.

Phập!

Lòng bàn tay của Khám La Hắc Đình bị xuyên thủng một lỗ máu.

Sở Kiếm Liên nói: "Ngươi tu luyện võ công kỳ lạ, thân thể có thể so với giáp trụ, đao kiếm bình thường không thể gây tổn thương."

Ông ta nghiêng người tránh trảo thứ hai của Khám La Hắc Đình, sải bước, vai đụng vào ngực Khám La Hắc Đình, Khám La Hắc Đình lập tức bay ngược về phía sau. Rõ ràng chỉ là chiêu thức bình thường không có gì lạ nhưng Khám La Hắc Đình lại không tránh thoát, cũng không phải tốc độ của Sở Kiếm Liên đã nhanh đến đã vượt qua cực hạn nhân thể cho nên ngay cả cao thủ như Khám La Hắc Đình cũng khó tránh thoát, mà là nắm bắt đúng thời cơ.

Sở Kiếm Liên ra tay ngay vào một khắc Khám La Hắc Đình đã không kịp đổi chiêu nữa, cho nên Khám La Hắc Đình cực kỳ khó chịu.

Thật sự không có cảnh tượng mạnh mẽ hoành tráng gì, thậm chí kém xa độ kịch liệt lúc Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Dương Thất Bảo bọn họ vây công Khám La Hắc Đình. Sở Kiếm Liên ra tay nhìn có vẻ chậm rì rì, luôn chậm hơn Khám La Hắc Đình một chút xíu như vậy, thế nhưng lại luôn có thể một kích đắc thủ.

"Người Trung Nguyên không tin thần phật."

Ngón tay của Sở Kiếm Liên điểm vào ngực Khám La Hắc Đình, sau lưng Khám La Hắc Đình phun ra một dòng máu.

Khám La Hắc Đình vung hai tay sang ngang, Sở Kiếm Liên đã đến sau lưng y, ngón tay điểm một cái ở ngay vị trí tim, ngực của Khám La Hắc Đình bắn ra một dòng máu. Khám La Hắc Đình quơ hai cánh tay nhìn giống như đã phát điên. Sở Kiếm Liên lúc thì xuất hiện bên cạnh y, lúc thì xuất hiện trước người y, ngón tay liên tục điểm trên người Khám La Hắc Đình, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở chỗ xa nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, chỉ nhìn thấy trên người Khám La Hắc Đình phun ra từng dòng từng dòng máu.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Sở Kiếm Liên dừng bước lui lại, đứng chắp tay sau lưng.

Khám La Hắc Đình đứng ở đó, trên người đã đầy lỗ máu, kia một thân ngạnh công đao kiếm bình thường trực tiếp chém lên cũng không thể phá vỡ kia, thế mà lại bị Sở Kiếm Liên điểm ngón tay đến lỗ chỗ như tổ ong.

"Thần không giết ngươi, người Trung Nguyên giết ngươi."

Sở Kiếm Liên xoay người, thậm chí không liếc mắt nhìn Khám La Hắc Đình thêm một cái nào nữa. Khám La Hắc Đình mấp máy môi, bỗng nhiên trên cổ bắn ra một màn mưa máu, đầu của y nghiêng lệch sang một bên rơi xuống đất, lăn xa mấy bước chân.

Sở Kiếm Liên đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn nhìn: "Đã dạy ngươi rồi."

Thẩm Lãnh: "Ừm, không học tốt."

Sở Kiếm Liên khẽ nhíu mày, sau đó thở dài một tiếng: "Thôi đi, ngươi không thể chuyên tâm luyện công giống như Trà Nhi."

Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười.

Sở Kiếm Liên lại nhìn Mạnh Trường An: "Đao pháp của ngươi còn không đạo lý hơn hắn."

Mạnh Trường An cảm giác mình nên khiêm tốn một chút, nhưng vẫn không nhịn được trả lời một câu: "Chém giết trên chiến trường vốn dĩ không nói đạo lý."

Vì này câu nói này mà Sở Kiếm Liên lĩnh ngộ được điều gì đó, trầm tư một lát: "Các ngươi theo ta trở về, ta nghĩ đến mấy thứ gì đó."

Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An.

Trong ánh mắt Mạnh Trường An đại khái như đang nói sao vị tiên sinh này hành sự lạ đời như thế, đây là chiến trường đấy, nói đi là đi luôn?

"Nếu thế đao của các ngươi đã hung mãnh khó đường lui, vậy thì dứt khoát hung hãn đến mức tận cùng, không để lại đường lui."

Bình Luận (0)
Comment