Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 599 - Chương 599: Đừng Khiến Ta Cảm Thấy Huynh Là Kẻ Nhu Nhược

Chương 599: Đừng khiến ta cảm thấy huynh là kẻ nhu nhược Chương 599: Đừng khiến ta cảm thấy huynh là kẻ nhu nhược

Thành Cách Để.

Trong phủ của tướng quân biên thành Nguyệt Lan yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức dường như ngay cả tiếng lá thông rụng xuống cũng có thể nghe được. Rất nhiều người đang quỳ trong phòng khách chính đường, bao gồm cả Mạc Quật, cũng bao gồm cả người vợ cùng với người nhà của tướng quân Nguyệt Lan.

Trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc chậm rãi đi qua nâng phu nhân tướng quân Nguyệt Lan dậy: "An tâm ở lại đây, sau này ta sẽ chăm sóc cả nhà các ngươi, tướng quân Nguyệt Lan vì ta mà chết, ta sẽ không nhìn các ngươi chịu khổ, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là người nhà của ta."

Phu nhân của tướng quân Nguyệt Lan nước mắt giàn giụa, mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.

Tẩm Sắc sai người cùng phu nhân của Nguyệt Lan đến hậu viện, sau đó tầm mắt của nàng ta dừng lại trên người Mạc Quật.

Nàng ta đi tới đi lui trong phòng, dường như vẫn bình tĩnh, nhưng Mạc Quật đã đi theo trưởng công chúa nhiều năm biết lửa giận của điện hạ lớn cỡ nào, hắn ta cũng biết mình có thể sắp bị tai hoạ rơi xuống đầu, mà lửa giận này bắt nguồn từ việc hắn ta không đánh mà lui khỏi cung.

"Trước lúc ra khỏi hành cung ta đã nói gì với ngươi?"

"Điện hạ căn dặn thần đi hỗ trợ."

"Ngươi đã làm gì?"

"Thuộc hạ là thân vệ của điện hạ, chức trách không phải là bảo vệ những người Ninh kia, mà là bảo vệ điện hạ."

"Ồ." Tẩm Sắc liếc nhìn Mạc Quật: "Ta vốn định sai người đánh ngươi một trận thật đau, thậm chí muốn tự tay động thủ, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi đột nhiên cảm thấy vô vị, cũng không có ý nghĩa..."

Nàng ta đi trở về ngồi xuống ghế: "Ngươi nói là vì bảo vệ ta, xuất phát từ lòng trung thành, cho nên nếu ta đánh ngươi, chửi ngươi sẽ khiến ngươi cảm thấy bất công, ngươi sẽ không phục, cho nên việc này sẽ trở nên vô vị. Mạc Quật, ngươi đi đi."

Nàng ta nhắm mắt lại.

Mạc Quật vội vàng đứng dậy: "Thuộc hạ cáo lui."

Tẩm Sắc chậm rãi nói: "Đừng quay lại nữa."

Sắc mặt Mạc Quật đột nhiên tái đi, lại quỳ xuống bụp một tiếng: "Thuộc hạ không thể rời khỏi điện hạ được."

"Đúng vậy." Tẩm Sắc nặng nề thở ra một hơi: "Ngươi không thể rời khỏi ta, nếu ngươi cách xa ta, Hắc Vũ rộng lớn đâu còn chỗ dung thân cho ngươi nữa? Khám La Đạo vì ta mà chết, Khám La Hắc Đình vì ta mà chết, sự trả thù của quốc sư sẽ đến bất cứ lúc nào, nếu ta không rời khỏi thành Cách Để, có mấy vạn biên quân làm đảm bảo còn được an toàn, ngươi thì sao? Ngươi rời khỏi thành Cách Để thì rất nhanh cũng sẽ bị mật điệp của Thanh Nha tìm được sau đó giết chết. Lựa chọn ngươi đưa ra lúc này, ngươi tự hỏi lòng, là từ lòng trung thành với ta hay là sợ chết?"

Mạc Quật muốn biện giải nhưng lại nói không nên lời.

"Cũng giống như lúc ở trong đại điện." Tẩm Sắc hỏi: "Ngươi lựa chọn rời đi, thề thốt là vì muốn bảo vệ ta, còn lúc này ngươi hỏi mình xem rốt cuộc là từ lòng trung thành với ta hay là sợ chết?"

Mạc Quật dập đầu thật mạnh: "Thuộc hạ thật sự lo lắng cho sự an nguy của điện hạ."

"Ta biết, ngươi sẽ có ý nghĩ như vậy, cho nên ta không thể trừng phạt ngươi, đi đi." Tẩm Sắc nhắm mắt lại: "Cũng sẽ có chỗ cho ngươi sinh tồn, sau này ta và ngươi, tự lo cho mình."

Mạc Quật chỉ không ngừng dập đầu, trên trán nhanh chóng liền rách da, không bao lâu máu đã ứa ra.

"Điện hạ, thuộc hạ thật sự biết sai rồi, sau này không bao giờ dám nữa."

"Sau này của ta đều không thấy rõ, không nhìn thấu, huống chi là sau này của ngươi? Khám La Hắc Đình đã chết rồi, nhưng trong Hắc Vũ người dám đến giết ta đâu chỉ có một Khám La Hắc Đình. Đệ tử Kiếm Môn phủ khắp r Hắc Vũ, ngay cả là trong biên quan này, trong đại quân mấy vạn người, có bao nhiêu người là tín đồ Kiếm Môn? Người ta cần là một thủ hạ phục tùng khi ta đưa ra quyết định, không phải người như ngươi."

Mạc Quật vẫn đang dập đầu: "Sau này thuộc hạ thật sự không dám nữa."

Hắn ta đã máu chảy khắp mặt.

"Haiz..." Tẩm Sắc thở dài một tiếng, đứng dậy đi qua giơ tay ra đỡ Mạc Quật dậy: "Ngươi đã theo ta từ cách đây rất lâu, cho dù ta bị nhốt trong Hồng Cung ngươi không ở bên cạnh ta, lúc ta rời đi vẫn là gọi đến liền có mặt. Ta nói ngươi sợ chết nhưng thật ra là ủy khuất cho ngươi. Nếu ngươi thật sự sợ chết, lúc ta rời khỏi Hồng Thành ngươi không đến là được, hà tất đi theo ta lo lắng không yên."

Trên khuôn mặt be bét máu của Mạc Quật lại xuất hiện hai hàng nước mắt.

Tẩm Sắc vỗ vỗ vai hắn ta: "Ta cũng biết, nếu là để bảo vệ ta thì ngay cả núi đao biển lửa ngươi cũng sẽ không chần chừ. Nhưng Mạc Quật, ngươi biết sau này chúng ta nếu muốn an cư ở thành Cách Để thì không thì thiếu người Ninh được, ngươi biết vì việc ngươi lâm trận bỏ chạy, ta phải trả cái giá gì mới có thể đổi lại sự tín nhiệm của người Ninh? Ngươi biết không có chi viện của người Ninh thì mấy vạn biên quân này cũng không giữ được mạng của chúng ta?"

"Thuộc hạ, thật sự biết sai rồi."

Tẩm Sắc lấy ra một mảnh khăn tay, giơ tay lên nhẹ nhàng lau máu trên trán Mạc Quật: "Bên cạnh ta không nhiều người có thể cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta vẫn cảm thấy ngươi là một người như vậy, ta có thể yên tâm giao bất cứ chuyện gì cho ngươi đi làm, Mạc Quật, sau này đừng để ta thất vọng nữa được không?"

Mạc Quật lại quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ thề, còn làm cho điện hạ thất vọng nữa thì thuộc hạ không được chết tử tế, cửu tộc cùng diệt."

Tẩm Sắc đỡ hắn ta dậy: "Đi xử lý vết thương một chút, sau đó giúp ta làm một chuyện."

Trong ánh mắt Mạc Quật đều là vẻ vui sướng: "Điện hạ chỉ cần căn dặn."

"Đi trưng binh, vào các bộ tộc nhỏ quanh đây trưng binh, hứa cho lợi hậu hĩnh, bất kể là dân lang thang hay là đạo tặc hay là người nào, lai lịch không tốt cũng không sao, chỉ cần có hai điểm đạt yêu cầu là tuyển người. Thứ nhất, có thể liều mạng vì tiền, không ai có thể không xa không rời vì lòng trung thành với ta như ngươi, có những lúc sự trung thành đối với tiền tài càng chắc chắn hơn. Thứ hai không thể là tín đồ của Kiếm Môn."

Mạc Quật lập tức hiểu được: "Thuộc hạ biết rồi."

"Còn một chuyện nữa, bí mật đi làm. Nguyệt Lan đã chết, có thể dùng thân binh của Nguyệt Lan, chủ tướng chết thân binh cùng chết, ta không giết bọn họ, nhưng bắt bọn họ phải thề sau này nguyện trung thành với ta, xem thử có ai bằng lòng rời khỏi Kiếm Môn. Người nào bằng lòng rời khỏi Kiếm Môn đi theo ta cũng được hứa cho nhiều lợi ích, nếu là người không bằng lòng rời khỏi Kiếm Môn thì âm thầm giết đi. Sau khi thu phục những người này rồi ngươi hãy huấn luyện, sau đó thăm dò trong phạm vi toàn quân thành Cách Để, xem thử có bao nhiêu người là tín đồ Kiếm Môn, dùng tân binh do chúng ta chiêu mộ tới thay thế bọn họ."

Mạc Quật thấp giọng nói: "Chỉ sợ nhân số không phải ít, chắc hẳn là có một nửa."

"Nhiều hơn nữa cũng không thể giữ lại, những người này có lòng sợ hãi trời sinh đối với Kiếm Môn, một tên Khám La Đạo đã có thể khiến cho ba ngàn biên quân rời khỏi hành cung, một tên Khám La Hắc Đình đã có thể khiến cho bọn họ sợ hãi đến mức không dám không nghe lời, binh sĩ như vậy giữ lại chỉ có thể là mầm hoạ, nếu lần sau là tông chủ Kiếm Môn đích thân đến thì sao?"

Mạc Quật vâng một tiếng: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ đi làm ngay lập tức."

Tẩm Sắc gật gật đầu: "Còn một chuyện nữa, sau này nhìn thấy người Ninh Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An kia, ngươi quỳ xuống xin lỗi."

Mạc Quật ngây ra, sau đó gật đầu.

Tẩm Sắc nói: "Ba ngày, trong ba ngày phải khống chế được thân binh doanh của Nguyệt Lan, ba ngày sau lấy thân binh doanh này làm chủ chiếm lấy kho lương thành Cách Để, chỉ có kho lương nằm trong tay chúng ta, binh lính của thành Cách Để mới có thể thật sự ổn định."

Nàng ta xoay người ra ngoài: "Ta đi tắm rửa một chút, sau đó đi Tức Phong Khẩu."

"Hả?" Mạc Quật sửng sốt: "Nếu lúc này ddiện hạ đi Tức Phong Khẩu, khó đảm bảo sẽ không bị người Ninh giam giữ."

"Không đâu." Tẩm Sắc lắc đầu.

Nàng ta không nói, nhưng có câu nói mà bản thân nàng ta cũng rất rõ ràng. Mạc Quật à, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tuy là kẻ địch, nhưng bọn họ sẽ không bỏ chạy vào thời điểm mấu chốt nhất, trận quyết chiến ở trong đại điện, sau khi viện binh của bọn họ đến, bọn họ vốn có thể đi nhưng lại không đi, ngược lại người không nên đi nhất là Mạc Quật thì lại bỏ đi.

Tức Phong Khẩu.

Thẩm Lãnh nhìn cẳng chân đã được bó bột của mình: "Cho dù có thuốc của Thẩm tiên sinh, có thể cũng phải chống gậy một thời gian."

Mạnh Trường An nhìn hắn một cái, không nói.

Thẩm Lãnh nhìn chung quanh: "Phải tìm cái gì làm gậy, lát nữa lại sai người ta đi làm một cái."

Mạnh Trường An lại nhìn hắn một cái, vẫn không chuyện, chỉ giơ tay ra.

Thẩm Lãnh cười, vịn tay Mạnh Trường An đứng lên: "Gậy này rất cao cấp đấy."

Mạnh Trường An: "Một canh giờ lên giá, mười lượng bạc, bao trọn ngày tính ngươi một trăm lượng, nếu bao cả tháng sẽ có ưu đãi."

Thẩm Lãnh: "..."

Hai người ra khỏi phòng đi thăm Dương Thất Bảo. Y quan của Tức Phong Khẩu đã xem qua, nhưng thương thế của Dương Thất Bảo quá nặng cần đưa tới đại thành gần đây trị liệu, Mạnh Trường An lập tức hạ lệnh cho đội thân binh của mình hộ tống.

Y quan ở bên cạnh Thẩm Lãnh nhỏ giọng nói: "Dương tướng quân có tố chất thân thể vô cùng tốt, nhưng vết thương lần này quả thực hơi nặng, cho dù là trị liệu được thì sợ là cũng sẽ lưu lại di chứng gì đó, ví dụ như, sau này đầu lệch, nói chuyện thì chắc là cũng không bị ảnh hưởng."

Thẩm Lãnh nhói đau trong lòng.

"Đi hỏi thăm." Thẩm Lãnh thở ra một hơi: "Xem thử trong tòa thành gần đây có y quán của Thẩm gia không."

"Vâng." Thân binh vội vàng chạy đi.

Thẩm Lãnh vào cửa đi đến bên cạnh Dương Thất Bảo. Dương Thất Bảo đang ngẩn người nhìn nóc nhà, gã vẫn không thể nghiêng đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đã đoán được là Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đến, khóe miệng lập tức hơi giương lên, cho dù là bị vết thương nặng như vậy nhưng hán tử cương chính kiên chinh này cũng không để lộ ra vẻ mặt đau đớn chút nào.

"Tướng quân."

"Ừm?" Mạnh Trường An đỡ Thẩm Lãnh bước nhanh hơn đi đến bên cửa sổ: "Sao vậy?"

"Xin ngài một chuyện."

"Đừng nói xin, chuyện gì thì huynh cứ nói."

"Để ta ở lại Tức Phong Khẩu đi, đừng để ta về Bạch Sơn Quan nữa."

Thẩm Lãnh nhíu mày, trong lòng lại đau thêm một chút: "Vì Dương Noãn?"

"Đúng vậy, thật ra vừa rồi lúc y quan ở bên ngoài thương lượng trị liệu cho ta như thế nào, ta đều nghe được, sau này cổ của ta có thể sẽ bị lệch, vốn dĩ người đã không đẹp, cổ lại bị lệch, không xứng với người ta, cũng đừng lỡ đời người ta. Ta là người thô kệch, không học hành gì, vốn đã cảm thấy chênh lệch với nàng quá xa, chỉ giống như con cóc ghẻ..."

"Ta không phải thiên nga." Ngoài cửa, nữ quân y Dương Noãn một thân quân trang, tư thế hiên ngang sải bước vào: "Huynh nghe được cuộc đối thoại của y quan, huynh có từng nghe ra được ta cũng ở đây? Huynh có biết, trước đó lúc đang hôn mê, người rửa vết thương băng bó cho huynh là ta? Thương thế của huynh như thế nào ta rõ hơn huynh, không cần huynh nói thêm gì nữa."

Nàng đi đến bên cửa sổ đứng lại: "Huynh vốn đã xấu, lúc cổ không bị thương đã rất xấu rồi, chẳng qua là chuyện xấu và xấu hơn một chút thôi. Huynh tưởng là, huynh là loại người có thể dựa vào vẻ bề ngoài để khiến ta có thiện cảm với huynh? Huynh đừng khiến ta cảm thấy huynh là một người nhu nhược."

Trong nháy mắt, hán tử cương chính kiên chinh kia đã rơi lệ đầy mặt.

Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An khẽ gật đầu, hai người dắt díu nhau đi ra cửa phòng.

Mạnh Trường An nhìn bầu trời xa xa: "Ta đưa người đến, ta lo lắng bên này sẽ có rất nhiều người bị thương, mang hơn phân nửa quân y ở Bạch Sơn Quan đến đây, trực tiếp sai người ta đưa đến Tức Phong Khẩu, lúc ấy những người được chọn không có nàng ta, là tự nàng ta muốn tới."

Thẩm Lãnh cười.

Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi có mang tiền không?"

Thẩm Lãnh tưởng là để sau này lo hôn sự cho Dương Thất Bảo và Dương Noãn, sau này hắn cũng không chắc đã ở đông cương, cho nên lập tức lấy từ trong túi da hươu ra một xấp ngân phiếu: "Có mang."

Mạnh Trường An thò tay ra, Thẩm Lãnh đưa ngân phiếu qua.

Mạnh Trường An nhận lấy nhét vào ngực mình: "Cảm ơn."

"Cảm ơn?"

"Ừm, cảm ơn ngươi tặng hồng bao cho hai đứa con mới sinh của ta, thật là ngại quá."

Thẩm Lãnh: "Con mẹ nó chứ ngươi ngại chỗ nào!"

Bình Luận (0)
Comment