Vết thương của Dương Thất Bảo tạm thời có thể ổn định lại, nhưng phải tiếp tục trị liệu, không có y quan giỏi hơn, điều kiện tốt hơn thì sợ là sẽ để lại mầm hoạ rất nghiêm trọng. Tuy rằng bản thân gã rất lạc quan, nghĩ nghĩ rồi nói nếu sau này đi đường lệch cổ, có thể nhìn khá ngông nghênh không nói đạo lý, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt, một thân ác khí nhìn có vẻ không dễ trêu chọc.
Tức Phong Khẩu.
Thẩm Lãnh liếc nhìn Khoát Khả Địch Tẩm Sắc vẻ mặt xấu hổ, thật ra cũng không chán ghét nữ nhân này bao nhiêu, chỉ đơn thuần là không tín nhiệm mà thôi.
Bởi vì nàng ta là người Hắc Vũ.
Vĩnh viễn không nên tin người Hắc Vũ.
Hợp tác, là căn cứ vào cùng chung lợi ích, một khi đã lấy được tất cả ích lợi chung này, hoặc là đã mất đi hy vọng thì sẽ lập tức trở mặt thành thù, đâu có gì mà gặp nhau rồi chia tay vui vẻ.
"Thật sự rất xin lỗi." Tẩm Sắc trịnh trọng khom người cúi đầu: "Người của ta không nên đi vào thời điểm đó, ta đã xử phạt bọn họ, kẻ nên giết đã giết, ta biết như vậy cũng không thể bù lại cái gì, chỉ là muốn thể hiện thái độ của ta."
Thẩm Lãnh nhún vai, dựa vào Mạnh Trường An ngồi ở đó bóc quýt ăn. Đây là loại trái cây duy nhất có thể ăn được vào mùa đông ở bắc cương, đương nhiên cũng là vận chuyển từ phía nam tới, hao tổn trên đường vận chuyển cũng không thấp, nhưng hoàng đế bệ hạ Đại Ninh nói muốn để binh sĩ biên quân ăn ngon, không cần đi quản chuyện tiêu hao dọc đường, cho dù là mùa đông thì tối thiểu mỗi người mỗi ngày có thể chắc chắn có một quả quýt để ăn.
Ngoại trừ trái cây ra còn có thịt bò. Ở Đại Ninh nằm trong trọng luật nghiêm cấm giết mổ cá nhân, một khi bị phát hiện nhẹ thì lưu đày. Bò cày ruộng có vai trò lớn cỡ nào đối với nông nghiệp là điều không thể nghi ngờ, mà những con bò già không thể cày ruộng nữa sau khi giết mổ, tuyệt đại bộ phận đều phải cung ứng cho biên quân tứ cương. Nói thật, ngay cả chiến binh của các đạo các vệ gần như cũng không ăn được, các đại nhân bình thường cũng không ăn được.
Không có gì khác, thái độ của hoàng đế bệ hạ chính là rõ ràng như vậy, trẫm chính là nuông chiều binh sĩ biên quân của trẫm.
Đừng tranh giành, nếu tranh giành thì bệ hạ sẽ khiến ngươi hiểu như thế nào bị đánh vào mặt.
Tẩm Sắc liếc nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh không để ý tới nàng ta. Nàng ta đành phải đưa mắt nhìn sang Mạnh Trường An, khổ nỗi trong mắt vị Mạnh tướng quân kia dường như cũng không nàng ta, chỉ chuyên chú nhìn Thẩm Lãnh ăn quýt, giống như Thẩm Lãnh ăn quýt là chuyện rất quan trọng vậy.
"Ngọt không?" Mạnh Trường An đột nhiên hỏi một câu.
Thẩm Lãnh: "Không ngọt."
"Không ngọt thì tại sao ngươi cũng bóc quả của ta?"
"Bóc thì ngươi có thể làm gì ta."
Thẩm Lãnh đặt quả quýt đã bóc vỏ vào tay Mạnh Trường An, chuyển sang nhìn Tẩm Sắc: "Lần này điện hạ tới không phải nói xin lỗi phải không? Người Hắc Vũ cho dù nói một vạn câu xin lỗi với người Ninh cũng không đổi được một câu "không sao đâu", ngược lại cũng thế, cho nên chi bằng cứ nói thẳng mục đích tới đây, điện hạ rất rõ mối quan hệ giữa chúng ta không thể phát triển đến mức bằng hữu đó."
Tẩm Sắc thở dài: "Ít nhất cũng có thể tính là minh hữu."
"Minh." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải hữu."
Tẩm Sắc cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hôm nay nàng ta dường như cũng đã không có lựa chọn khác, ngoại trừ chấp nhận điều kiện mà lần trước Thẩm Lãnh nói ra thì không còn cách khác. Khám La Đạo đã chết, Khám La Hắc Đình đã chết, đừng nói quốc sư, ngay cả đệ đệ Tang Bố Lữ của nàng ta cũng không thể ngồi yên không quản, cho nên nàng ta nhất định phải bố trí sớm, biến thành Cách Để thành lãnh địa của nàng ta.
"Những điều lần trước Thẩm tướng quân nhắc tới, sau khi cẩn thận suy nghĩ ta cảm thấy cũng được." Tẩm Sắc cười cười nói: "Sau này ta sẽ ở thành Cách Để, hy vọng Thẩm tướng quân có thể thực hiện lời hứa trước đó, nếu bên ta có cần quân Ninh hỗ trợ gì, vẫn mong đừng chối từ."
"Ồ." Thẩm Lãnh hơn nhướn đầu lông mày: "Ngươi hy vọng chúng ta thực hiện lời hứa, không vấn đề gì, tất cả những gì ta đã nói đều sẽ không đổi ý."
Ánh mắt Tẩm Sắc thoáng vui vẻ: "Thật sự?"
"Người Ninh chúng ta chỉ cần đã hứa, cho dù là lời hứa với kẻ địch thì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng người Ninh không có nghĩa là ngốc đâu, điện hạ? Vẫn là câu nói kia, tất cả những gì ta nói đều sẽ được thực hiện, nhưng lúc này đã khác."
Tẩm Sắc đã biết là không có dễ dàng như vậy, nghĩ rốt cuộc yêu cầu của Thẩm Lãnh sẽ là gì, nếu chạm đến giới hạn của nàng ta, như vậy thì sau này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
"Ngươi nói." Tẩm Sắc nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Vừa rồi Thẩm tướng quân cũng đã nói, chuyện gì cũng không bằng nói thẳng ra thì tốt hơn."
"Thành Tô Lạp." Thẩm Lãnh cũng nhìn vào mắt Tẩm Sắc: "Ta không lo ngươi tiết lộ tin tức cho thủ tướng Vô Lượng Âm của thành Tô Lạp. Chúng ta muốn thành Tô Lạp, nếu cường công thì binh lực của chúng ta không đủ, sau khi lấy thành Tô Lạp tất nhiên chúng ta sẽ bảo vệ tốt thành Cách Để, bởi vì thành Cách Để sẽ giống như trạm gác tuyến đầu của Đại Ninh ta, điện hạ nghĩ thế nào?"
Sắc mặt Tẩm Sắc trở nên khó coi hơn hẳn. Thành Tô Lạp và thành Cách Để đều là biên thành trọng trấn phía đông nam đế quốc Hắc Vũ, hai tòa biên thành này giống như hai cánh cửa, có hai tòa thành này thì người Ninh sẽ đánh không vào được. Một khi thành Tô Lạp rơi vào tay người Ninh sẽ tương đương với mở ra một trong hai cánh cửa, quân Ninh sẽ có thể từ thành Tô Lạp tiến quân thẳng lên hướng bắc.
"Không được." Tẩm Sắc đứng dậy: "Chuyện này không có thương lượng."
"Tiễn khách." Thẩm Lãnh khoát tay: "Đừng lo ta sẽ giữ ngươi lại. Ta đã nói rồi, lời hứa ta đã đưa ra với ngươi thì sẽ không dễ dàng thay đổi, ta đã nói không động tới ngươi thì sẽ không động tới ngươi, ngươi đi đi."
Tẩm Sắc đi ra ngoài mấy bước, quay đầu lại: "Vậy..."
Nàng ta muốn hỏi vậy còn lời hứa trước đó thì sao?
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đừng ảo tưởng quá nhiều, đâu có chuyện tốt đẹp không trả giá mà nhận lợi ích vô hạn, điện hạ trông đã đẹp như vậy rồi, đừng muốn quá đẹp nữa."
Tẩm Sắc cười khổ, xoay người ra ngoài.
Mạnh Trường An nãy giờ vẫn đang chuyên tâm ăn quả quýt kia, sau khi ăn xong lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chua như vậy làm sao ngươi ăn được?"
Thẩm Lãnh: "Có nạn cùng chịu."
Mạnh Trường An trừng mắt nhìn hắn một cái, giơ tay ra, Thẩm Lãnh vịn tay hắn đứng lên: "Sao ngươi biết ta mắc tiểu?"
Mạnh Trường An: "Cút..."
Gã đỡ Thẩm Lãnh ra ngoài, đến ngoài cửa thì nhìn thấy quân y Dương Noãn bước nhanh vào cửa viện, nhưng sau khi đi vào dường như lại sợ, cúi đầu đi tới đi lui ở cửa, giống như có lời gì muốn nói nhưng lại không dám nói.
"Dương tiên sinh?" Mạnh Trường An gọi một tiếng.
Dương Noãn giật mình, vội vàng cúi người: "Bái kiến hai vị tướng quân."
"Có việc?" Mạnh Trường An cười cười: "Có việc gì thì cứ nói."
"Ta nghĩ... ta nghĩ... lần này cùng Dương tướng quân đi trị thương."
"Được." Mạnh Trường An gật gật đầu: "Ta điều ra năm mươi người từ đội thân binh hộ tống các ngươi dọc đường, ta cũng mời người của phủ Đình Úy hỗ trợ điều tra, trong tòa thành nào ở gần đây có y quán của Thẩm gia, rất nhanh sẽ có tin tức trở lại, nếu ở y quán Thẩm gia vẫn không thể trị liệu hoàn thiện thì đưa các ngươi đi Trường An."
Ánh mắt Dương Noãn sáng lên: "Đa tạ tướng quân... còn có, còn có một chuyện nữa."
"Ngươi nói."
"Huynh ấy càng ngày càng không tự tin." Dương Noãn ngẩng đầu nhìn vào mắt Mạnh Trường An: "Không phải ta tội nghiệp huynh ấy, cũng không phải đồng cảm, ta thật sự rất thích sự hàm hậu chính trực của tướng quân Dương Thất Bảo, cũng thích cách đối đãi chân thành với người khác của huynh ấy, cho nên xin tướng quân tin tưởng ta, ta nói những lời này không phải vì huynh ấy bị thương, ta muốn lấy huynh ấy, nhưng có thể huynh ấy sẽ không chủ động đề cập với ta, vậy thì ta cầu hôn huynh ấy, mời hai vị tướng quân làm chủ hôn cho chúng ta. Nếu huynh ấy... nếu huynh ấy không đồng ý, vẫn mong hai vị tướng quân giúp ta thuyết phục huynh ấy."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thất Bảo là huynh đệ tốt của ta, Dương tiên sinh nói như vậy ta rất vui, cũng vui thay Thất Bảo đại ca, nhưng ta không thể đồng ý với ngươi, ngươi có thể cùng huynh ấy đi trị liệu thương thế, nhưng hôn nhân đại sự không thể dễ dàng quyết định. Ngươi cho rằng ngươi đã nghĩ kỹ liền tới cầu chúng ta, nhưng ngươi nghĩ kỹ, còn người trong nhà ngươi đối đãi như thế nào? Ta sẽ phái người đến nhà người, mời cha mẹ ngươi đến đây hoặc là trưng cầu ý kiến của bọn họ."
"Chuyện của ta..."
Dương Noãn còn chưa nói xong đã bị Thẩm Lãnh xua tay ngăn cản: "Chuyện của ngươi cũng không phải chuyện của một mình ngươi. Ngươi không thể xác định năm năm sau, mười năm sau hoặc là hai mươi năm sau ngươi có hối hận vì quyết định hôm nay hay không, cho dù đến lúc tóc bạc trắng ngươi mới hối hận thì cũng không hoàn mỹ. Hãy nghĩ nhiều thêm, hỏi bản thân mình nhiều thêm, sau đó đến hỏi cha mẹ ngươi, quãng đường bọn họ đi qua, những người họ đã gặp đều nhiều hơn ngươi."
Dương Noãn nghĩ đến bộ dạng chán chường của cha mình bởi vì mình là một nữ hài, trong lòng liền hơi đau nhói.
Nhưng chỉ là chán chường, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng để nàng chịu thiệt.
"Chuyện của bản thân ta, ta muốn tự quyết định."
"Đương nhiên ngươi tự quyết định, nhưng bọn họ có quyền biết sự tình." Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu ngươi thật sự quan tâm đến Dương Thất Bảo, bọn họ không đồng ý, ta sẽ giải quyết, nhưng ngươi không thể giấu bọn họ."
Dương Noãn gật gật đầu: "Được!"
Nàng nhìn sang Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An vội vàng gật đầu: "Ta chính là ý này."
Dương Noãn vái lạy, xoay người rời đi.
Mạnh Trường An dùng vai đụng vào Thẩm Lãnh: "Sao đã già như vậy rồi?"
Thẩm Lãnh: "Có phải cảm thấy ta giống như một ông cha già không?"
Mạnh Trường An: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Con người à, người bên nhau lâu nhất vẫn là phu thê, nàng ta nói mình không phải kích động, ta tin, nhưng đó là giờ này khắc này nàng cho rằng mình bình tĩnh, sau này thì sao? Ta không hy vọng tương lai Thất Bảo đại ca sẽ phiền não bất an vì những chuyện này."
Mạnh Trường An: "Đúng rồi, nếu sau này ngươi rời đông cương, sợ là ngươi không thể tham gia hôn sự của hai người bọn họ, tiền mừng..."
Thẩm Lãnh: "Cút!"
Mạnh Trường An: "Ồ, ta vừa muốn nói tiền mừng để ta ứng thay ngươi là được, ngươi bảo ta cút."
Gã buông tay, Thẩm Lãnh đứng một chân.
Đúng lúc này ngoài cửa lại có tiếng bước chân, sau đó một cái đầu khổng lồ liền xuất hiện ở cửa, chạy ở phía trước đám người, tựa như vừa mới nghe được tiếng của Thẩm Lãnh, hắc ngao sủa một tiếng, từ bên ngoài luồn vào.
Thẩm Lãnh sợ tới mức trốn ra phía sau Mạnh Trường An: "Lần này không thể bế!"
Hắc ngao đâu biết chân Thẩm Lãnh bị thương, nhảy chồm lên.
Mạnh Trường An chặn trước người Thẩm Lãnh một tay ôm lấy hắc ngao, Thẩm Lãnh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán: "Cảm ơn..."
Còn chưa nói xong, Mạnh Trường An quay người lại đặt hắc ngao vào lòng Thẩm Lãnh: "Ôm nó một cái!"
Thẩm Lãnh đứng một chân mà ôm.
Trần Nhiễm bọn họ từ bên ngoài chạy vào, sau khi nhìn thấy tư thế độc đáo này của Thẩm Lãnh đều ngẩn người.
Mạnh Trường An đứng một bên đỡ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ôm hắc ngao.
Vương Khoát Hải dụi dụi mắt: "Trà gia nhìn thấy liệu có giận không?"
Trần Nhiễm: "Nhìn hai người bọn họ càng xứng đối hơn."
Đương nhiên không dám nói lớn tiếng.
Thẩm Lãnh buông hắc ngao xuống: "Không ôm nữa, đi tìm phân ăn đi."
Thế là hắc ngao vui vẻ xoay người chạy đi tìm Trần Nhiễm rồi.
Trần Nhiễm: "..."
"Phải lên kế hoạch một chút." Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Thành Tô Lạp nhất định phải chiếm, sau đó mới có thể tiến công Bột Hải."
Mạnh Trường An nhíu mày: "Chiếm Bột Hải?"
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Một trận ác chiến không có khen thưởng."
Mạnh Trường An nhún vai vẻ không sao cả: "Ngươi muốn đánh thì đánh."