Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 601 - Chương 601: Muội Muội Ân

Chương 601: Muội muội ân Chương 601: Muội muội ân

Sở tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đứng ở trong sân, trầm mặc một lát rồi nói: "Kỹ pháp võ công thật ra không có phân cao thấp gì, với thiên phú của các ngươi, dù là luyện quyền pháp, đao pháp hết sức bình thường trong quân doanh cũng có thể địch vạn người. Nhưng các ngươi nên hiểu, kỹ năng cá nhân và địch vạn người khác nhau, so đấu trên giang hồ hơn phân nửa là kỹ năng cá nhân, phần lớn thời gian chỉ phân cao thấp không quyết sinh tử, cho nên yêu cầu cực cao về lực khống chế, điểm đến là dừng, thu phóng tự nhiên, cho nên theo đuổi nhẹ và ác. Đao pháp của hai người các ngươi hướng tới cương mãnh bá đạo, không phải là không đúng, đây là điều cần thiết trên chiến trận."

Ông ta dừng lại một chút: "Nhưng lại gặp phải người như Khám La Hắc Đình nữa, chiến trận đao của các ngươi vẫn không phải đối thủ, cũng không phải bởi vì công pháp tà môn mà hắn tu luyện mạnh hơn chiến trận đao của ngươi rất nhiều, chỉ là bởi vì kỹ năng của hắn thuần thục hơn mà thôi. Luyện công bốn mươi năm và luyện công mười bốn năm làm sao so bì? Thiên phú thì mỗi người đều có, cao thấp khác nhau, Khám La Hắc Đình có thể có thành tựu như vậy thì thiên phú sẽ không thấp hơn các ngươi, cho dù thấp hơn một ít, cũng chỉ là khoảng cách mong manh."

Ông ta chậm rãi nói: "Kể từ hôm nay ta ở lại đây, cho đến khi chiến trận đao pháp dạy các ngươi có thể địch được cường giả như Khám La Hắc Đình mới thôi, Hắc Vũ không chỉ có một cao thủ như Khám La Hắc Đình."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhìn nhau, hai người cũng nhịn không được hơi cong khóe miệng lên.

Trường An.

Trà gia luyện kiếm ở trong sân, hai đứa nhóc ngồi trong xe gỗ đối thoại bi ba bi bô, cũng không biết đang nói gì, dù sao cũng nói rất hăng say. Hai đứa đã có thể đi được rồi, chỉ là đi vẫn chưa quá vững.

Lúc Trân phi từ bên ngoài vào nhìn thấy cảnh này khỏi mỉm cười, đối với hai đứa trẻ này, bà yêu thương đến tận xương tủy.

"Bảo con ở trong cung con lại cứ lén chạy về đây."

Trân phi vào cửa liền đi thẳng đến chỗ hai đứa nhóc kia: "Một mình trông hai đứa chúng nó, còn có nhiều chuyện phải lo liệu như vậy, sao con có thể làm hết được?"

Trà gia cười nói: "Ở trong cung quá lâu, trong triều đình đã có không ít lời ra tiếng vào, sau lưng không biết bao nhiêu người bàn tán bệ hạ, bàn tán nương nương, hai đứa nó cũng không còn quấy như trước nữa, cho nên con liền lén chạy về."

Trân phi mỗi tay bế một đứa nhóc lên, bên trái hôn một cái bên phải hôn một cái: "Con không muốn ở trong cung, vậy thì mỗi ngày ta đều đến, dù sao trong cung cũng phiền phức không an tĩnh."

Thật ra bà cũng muốn tìm nơi thanh tĩnh.

Sau khi hoàng hậu chết có rất nhiều người tìm đến bà, các phi tần trong cung ngửi thấy mùi cơ hội nịnh bợ lấy lòng, liên tiếp chạy đến cung của bà, nói là chỉ cần Trân phi nương nương bằng lòng, họ sẽ dốc toàn lực đi khuyên bệ hạ lập Trân phi làm hậu. Trân phi nhìn đến chán ngán, cũng nghe đến chán ngán, dứt khoát chạy ra ngoài. Dù sao cũng không thể đuổi mọi người đi, bà cũng không phải kiểu người tính cách nguội lạnh, xa lánh người khác.

"Hay là ta ở chỗ con." Trân phi ngắm nhìn chung quanh, trong phủ tướng quân này thật là thanh tịnh hiếm có: "Hôm nay trở về ta sẽ tìm bệ hạ, cứ đối với bên ngoài là ta bị bệnh cần tĩnh dưỡng không tiếp khách, ta ở chỗ con, ai biết?"

Trà gia giật mình: "Như vậy sao được, nương nương thân thể vạn kim."

"Phì." Trân phi trừng mắt nhìn Trà gia một cái: "Xuất thân giang hồ, đâu là thân thể vạn kim gì."

Bà đặt hai đứa nhóc xuống đất, hai đứa lập tức liêu xiêu chạy đi, đi lung tung khắp sân, dáng vẻ giống như vịt con vừa mới học đi, nhìn đáng yêu miễn bàn.

"Thẩm Lãnh đi bắc cương đã 7 – 8 tháng, hai đứa nó cũng sắp tròn một tuổi rồi."

Trân phi giống như gà mái nhau đi theo hai đứa nhóc kia, hai cánh tay dang ra, giống như đôi cánh của gà mái.

Không hề nghi ngờ là cho dù thích khách có như chim ưng săn mồi trên bầu trời, bà cũng có thể bảo vệ hai con gà con này.

"Đều biết nói rồi." Trà gia tự hào nói một câu.

Ở một bên sân có nuôi mấy con vịt và hơn mười con gà mái, buổi sáng ba mẹ con Trà gia vừa mới ăn cháo, phần còn thừa đổ trong cái chậu gỗ nhỏ cho gà vịt ăn. Thẩm Ninh liêu xiêu đi qua, vươn tay túm cổ một con vịt con: "Ngươi không được, ân rồi, ta ân."

Sau đó gục xuống muốn ăn cháo thừa trong chậu gỗ nhỏ.

Trà gia và Trân phi vội vàng đi qua, con vịt kia tất nhiên cũng không chịu, tiến lên muốn đuổi Tiểu Thẩm Ninh đi, bàn chân nhỏ của Thẩm Kế đá vào người con vịt kia: "Ngươi không được ân, muội muội ân."

Trà gia và Trân phi mỗi người bế một đứa nhóc lên, hai người cười ngặt nghẽo.

Tiểu Thẩm Ninh chỉ vào chậu cơm vịt: "Vịt vịt hư."

Tiểu Thẩm Kế giọng non nớt nói: "Không chô muội muội ân."

"Mới cho hai đứa các con ăn no, còn giành với vịt gì nữa." Trà gia nhấc Thẩm Ninh lên: "Nếu con đói bụng, mẫu thân lại đi nấu cháo cho con."

Trân phi cười nói: "Cũng trách con, sớm như vậy đã cai sữa cho hai đứa nó rồi."

Trà gia nói: "Con đã hỏi tiên sinh và các đại tẩu trong Lưu Vân Hội, họ đều nói lúc này cũng nên cai sữa rồi, mỗi ngày còn có thể nấu chút sữa dê cho hai đứa uống, ăn một chút cháo thịt, nhưng hai đứa nó giống như hổ con vậy, bón không no, một lúc là đói."

"Trẻ con là như vậy." Trân phi cưng chiều nhìn hai đứa nhóc: "Ta dẫn theo ngự y trong cung đến, cũng dẫn theo ngự trù, sau này con tự nấu ăn cho hai đứa nó mỗi ngày, điều chỉnh bản thân một chút."

Trà gia kiêu hãnh nói: "Hai đứa nó chỉ thích ăn cơm con làm."

Hai mắt Tiểu Thẩm Kế vụt sáng lên nhìn mẫu thân dường như nghe hiểu được: "Mẫu thân làm, ân không ngon."

Tiểu Thẩm Ninh nghiêm túc gật gật đầu: "Ân không ngon, không ngon bằng vịt vịt."

"Mới một tuổi, nói chuyện lưu loát như vậy, cũng là hiếm thấy." Trân phi bế Thẩm Kế đi quanh sân: "Đều thông minh."

Trà gia nói: "Chủ yếu là giống con."

Trân phi: "Con..."

Nàng ngây ra, sau đó cười lắc đầu: "Lát nữa đưa hai đưa vào ngự viên chơi, đang là thời điểm chơi vui."

"Vâng." Trà gia lên tiếng trả lời: "Gần đây trong cung có tin tức của Lãnh Tử không, trong thư hắn cũng không nói lúc nào về."

"Hôm qua ta cũng đã hỏi bệ hạ, bệ hạ nói có tin tức của thông văn hạp gửi đến, phỏng chừng Thẩm Lãnh phải ở bắc cương thêm một thời gian, hắn đã chạy tới đông cương tìm Mạnh Trường An. Vốn là đi bắc cương phải hộ tống sứ giả của Hắc Vũ quốc đến Trường An, nếu thuận lợi thì lúc này hẳn là cũng sắp về rồi, kết quả là hắn và Mạnh Trường An dường như đã làm làm chuyện gì chọc giận Hắc Vũ, sứ đoàn đến biên cương lại quay về, không biết có đến nữa hay không."

Thật ra hai người họ đều là người không mấy hứng thú với quốc gia đại sự, tính cách của hai người giống nhau đến thần kỳ, đều là một thân bản lĩnh đủ để tung hoành giang hồ, đều vì nam nhân mình yêu mà biến thành tiểu nữ nhân.

Trà gia nghĩ đến bộ dạng hai gã đó sáp lại với nhau, cười cười: "Ồ, hai gã đó sáp lại một chỗ, sẽ không làm ra chuyện gì tốt."

Trân phi cũng ngẫm nghĩ, quả thật là vậy. Bà sai người đi tìm áo khoác trẻ con mặc cho hai đứa nhóc, mỗi người bế một đứa ra ngoài lên xe ngựa đến ngự viên. Lại là một mùa thu vàng, thời tiết không nóng không lạnh thích hợp để xuất hành. Sau khi ăn tết Thẩm Lãnh rời khỏi Trường An, đã hơn nửa năm trôi qua, sứ đoàn của Hắc Vũ quốc lại lui về quốc nội Hắc Vũ, không một ai xác định được khi nào Thẩm Lãnh sẽ trở lại.

Chinh chiến ở bên ngoài, luôn sẽ có rất nhiều chuyện không thể tự quyết được.

Trà gia nghĩ là như vậy.

Nàng đâu ngờ là Thẩm Lãnh chủ động muốn làm việc.

Xe ngựa được thị vệ đại nội và cấm quân hộ tống đến ngự viên, hai đứa nhóc vừa xuống xe liền không khống chế nổi nữa, tư thế chạy đâu giống đứa trẻ còn thiếu vài ngày mới tròn một tuổi, chỉ là tuy chạy nhanh nhưng lảo đảo, hai bàn chân nhỏ thi thoảng lại tự vấp vào nhau mà ngã, dù ngã thì Trà gia cũng không đỡ, Trân phi rất đau lòng, Trà gia cũng không để Trân phi đi bế, chỉ để hai đứa bọn chúng tự đứng lên.

Tứ Mao Trai.

Tứ Mao Trai ở ngay trong ngự viên, hoàng đế nghe nói Trân phi và Trà gia mang hai đứa nhóc đến chơi, liếc nhìn tấu chương chồng chất trên bàn, lại nhìn bút son trong tay mình, không biết sao lại cười cười, treo bút son lên, đi nhanh ra ngoài.

Mới đi ra đã nhìn thấy hai đứa nhóc kia ngồi xổm cạnh hoa dại bên ngoài Tứ Mao Trai. Mới vào tháng 9, hoa trong viên ngự này vẫn chưa hoàn toàn lụi tàn, hai đứa nhóc mũm mĩm ngồi xổm ở đó nhìn một đóa hoa, bi ba bi bô nói gì đó cứ ngươi một lời ta một câu, Trân phi và Trà gia đứng ở chỗ không xa nhìn.

Tiểu Thẩm Ninh con ong mật nhìn đậu trên đóa hoa kia: "Ân."

Tiểu Thẩm Kế vươn tay ra liền nhón lấy ong mật, thế mà lại ổn vừa chuẩn, cũng may là túm được đầu con ong mật, nếu không thì bị ong đốt cũng không biết khóc như thế nào nữa. Nó nhón ong mật giơ lên trước mắt mình nhìn nhìn, sau đó đưa cho Tiểu Thẩm Ninh: "Muội muội, ân."

Tiểu Thẩm Ninh há miệng: "A."

Nhưng lại dọa hoàng đế giật mình.

Hoàng đế cảm giác đã lâu rồi mình cũng không gấp như vậy, sải một bước lớn đi qua, trong nháy mắt khi Tiểu Thẩm Kế muốn đưa ong mật vào miệng Tiểu Thẩm Ninh liền giữ lấy bàn tay nhỏ bé, thật cẩn thận lấy con ong mật trong tay Tiểu Thẩm Kế sau đó ném ra xa: "Cái này không thể ăn được, chỗ trẫm có điểm tâm ngon lắm."

Tiểu Thẩm Ninh nhìn hoàng đế, tò mò quan sát, sau đó òa khóc một tiếng.

Hoàng đế luống cuống tay chân nhìn về phía Trân phi và Trà gia tìm trợ giúp: "Sao lại thế này?"

Ông ta bế Tiểu Thẩm Ninh lên, Tiểu Thẩm Ninh khóc đến thương tâm: "Vịt vịt, hư!"

Trong mắt nó, hoàng đế không khác gì con vịt giành cháo của nó.

Hoàng đế vui muốn chết, ông ta Tiểu Thẩm Ninh nói là gia gia hư (1), trong nháy mắt cảm thấy tâm tình của mình đều bay lên tận trời xanh, ba chữ của nhóc con này làm cho hoàng đế cảm giác từng lỗ chân lông trên người hết sức thư thái.

"Trẫm hư chỗ nào, là trẫm sợ ong mật đốt con."

"Vịt vịt, hư."

"Được được được, trẫm hư."

Trân phi và Trà gia liếc nhìn nhau một cái, đều cười.

Vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Tiểu Thẩm Kế lảo đảo đi vào trong bụi hoa, đi tìm con ong mật hoàng đế vừa ném đi, vừa cúi đầu tìm vừa lẩm bẩm: "Muội muội ân..."

Hoàng đế cười giống như một đứa trẻ, cười đến nỗi chảy nước mắt.

"Hai đứa nhóc này..."

Đúng lúc này Ý quý phi dẫn nhị hoàng tử đến, nhị hoàng tử cũng mới 5 – 6 tuổi, đang là lứa tuổi tò mò, nhìn thấy Tiểu Thẩm Kế đang tìm kiếm ở đó, giãy thoát khỏi tay mẫu thân chạy tới, ngồi xổm ở đó nhìn: "Ngươi đang tìm gì vậy?"

Tiểu Thẩm Kế vừa quay đầu lại, nhìn nhị hoàng tử: "Muội muội ân."

Nhị hoàng tử: "Cái gì ân?"

Cuối cùng Tiểu Thẩm Kế cũng nhìn thấy con ong mật đã không bay nổi kia, chỉ chỉ: "Ân ngon."

Nhị hoàng tử đã hiểu ra, trong mắt hơi sáng lên, nhìn con ong mật kia nóng lòng muốn thử.

(1) do Thẩm Ninh nói ngọng nên từ vịt vịt nghe giống từ gia gia (ông nội)

Bình Luận (0)
Comment