Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 602 - Chương 602: Lo Xa

Chương 602: Lo xa Chương 602: Lo xa

Nếu như nói Trân quý phi là một nữ nhân sinh sống ở hậu cung luôn không thể không áp chế con người thật của mình, có thể Ý quý phi còn phải áp chế hơn Trân phi. Ý quý phi gia cảnh không tầm thường, phụ thân là một trong thứ phụ Nội các, gia tộc cũng coi như là danh môn, vốn dĩ sau khi có con trai thì nên yên tâm hơn mới đúng, nhưng do nỗi sợ hãi đối với hoàng hậu mà nàng càng cẩn thận dè dặt hơn.

Bệ hạ đã đăng cơ hai mươi mấy năm, hai mươi mấy năm nay chỉ có Ý quý phi sinh hạ long tử, nàng có thể không sợ?

Thủ đoạn của hoàng hậu, nàng thật sự sợ đến tận xương tủy, cho nên nàng có một sự đồng cảm thật lòng đối với Trân quý phi, sau khi có con trai mới thật sự hiểu năm đó đứa con của Trân quý phi bị đánh cắp là tâm trạng gì.

Hoàng hậu chết đột ngột, thật ra người của cả hậu cung đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không một ai dám biểu hiện ra ngoài thôi.

"Sau này để cho chúng chơi với nhau nhiều hơn." Hoàng đế liếc mắt nhìn Ý quý phi một cái: "Trẫm đã từng nói với Thẩm Lãnh, sau này hắn sẽ chỉ điểm võ nghệ cho nhị hoàng tử."

Ý quý phi trong lòng thảng thốt, vội vàng quỳ xuống: "Tạ bệ hạ."

Người ta vẫn nói ở hậu cung mẹ quý nhờ con, nhưng trên thực tế với kiểu tâm cảnh đó của hoàng hậu thì có quý nhân nào không sợ? Nhất là hiện giờ thái tử đã danh chính ngôn thuận, Ý quý phi nuôi nhị hoàng tử lại càng dè dặt cẩn thận hơn. Nàng biết rõ chỉ có không đắc tội với ai mới có thể khiến con của mình lớn lên khỏe mạnh.

Không có chỗ dựa vững chắc.

Tuy rằng phụ thân nàng là thứ phụ Nội các nhưng trên thực tế cũng không thể nói lên điều gì, cho dù có thể nói thì chẳng lẽ còn có thể so sánh được với thái tử?

Mà hiện tại bệ hạ đã cho nàng chỗ dựa.

Thẩm tướng quân tuổi trẻ tài caoo, có Thẩm tướng quân làm tiên sinh chỉ dạy cho nhị hoàng tử, Ý quý phi lập cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

"Các nàng đi lại nhiều chút." Hoàng đế liếc nhìn Ý quý phi một cái, trong ánh mắt có chút đau lòng thoáng qua: "Ngày bình thường cũng không cần cẩn thận dè dặt như vậy, đừng quên nàng là quý phi."

Ý quý phi quỳ gối dập đầu: "Thần thiếp ghi nhớ."

"Đứng lên đi." Hoàng đế nhìn ba đứa nhóc ở chỗ xa, khóe miệng mỉm cười: "Trẫm còn có việc, các nàng cứ tự nhiên đi lại là được."

Sau khi nói xong ông ta xoay người trở lại Tứ Mao Trai, căn dặn Đại Phóng Chu mời lão viện trưởng đến.

Hơn nửa canh giờ sau lão viện trưởng vào Tứ Mao Trai, nhìn thấy bệ hạ đang phê duyệt tấu chương, sau khi hành lễ liền tự đi qua một bên ngồi xuống ghế mây, cũng không cần khách khí với hoàng đế.

"Tiên sinh." Hoàng đế buông bút son xuống: "Trường Diệp đã sắp sáu tuổi rồi."

Nhị hoàng tử tên là Lý Trường Diệp.

Lão viện trưởng gật đầu: "Ý của bệ hạ là, thần vào trong cung hay là mời nhị hoàng tử đến thư viện?"

Hoàng đế trầm tư một lát: "Đến thư viện đi."

"Vâng." Lão viện trưởng cười cười: "Nhị hoàng tử thông minh, lần trước thần tặng hoàng tử một quyển sách, nghe nói đã đọc xong rồi, hơn nữa có thể tùy ý nói ra câu từ trong sách, nói có sách mách có chứng không hề sai chút nào. Trong sách có một bài Trường Ca Hành của thi nhân tiền triều Lạc Thành Đông, hơn sáu trăm chữ, nhị hoàng tử cũng đã học thuộc toàn bộ, độ tuổi này có thể kiên nhẫn được như vậy là thiên phú, cũng là quý phi nương nương dạy dỗ tốt."

"Con trai của trẫm."

Khóe miệng hhoàng đế hơi nhếch lên, đương nhiên không cần phải nói quá rõ, con trai của trẫm chẳng lẽ còn có thể kém cỏi?

Ông ta dừng lại một chút: "Hôm qua nhận được thông văn hạp, tiểu tử thối Thẩm Lãnh kia định động binh với Bột Hải."

Lão viện trưởng giật mình: "Mất nhiều hơn được đấy. Bột Hải quốc hẻo lánh khó khăn, đánh được cũng không đoạt được cái gì, hao tài tốn của, cho dù là đánh được thì cũng phải phân tâm phí sức đi quản lý... Thẩm Lãnh không giống một người kích động làm hỏng việc."

"Hắn có nói trong tấu chương, nếu trong vòng ba tháng không đánh được Bột Hải quốc, hắn xin từ chức về nhà mở quán cơm, nếu trong vòng ba tháng đánh được Bột Hải quốc, không cần khen thưởng gì cả."

Lão viện trưởng: "Nghĩ hay lắm... Bột Hải quốc lạnh giá, trong vòng một năm chỉ có thời gian khoảng 3 – 4 tháng là có thể động binh, nếu không đánh được, sẽ tiêu hao nhiều tiền lương vật tư, còn phải triệu tập chiến binh của ba đạo phía bắc, triệu tập biên quân đông cương, động hơn mười vạn chiến binh, thật sự có bất trắc gì còn muốn về mở quán cơm..."

Hoàng đế nói: "Thẩm Lãnh nói không động đến một chút lương thực vật tư nào của đông cương và bắc cương."

"Vậy làm sao có thể!"

Lão viện trưởng cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Lãnh lấy tự tin ở đâu.

Hoàng đế lắc lắc đầu: "Trẫm cũng không biết rốt cuộc hắn tính thế nào, trong tấu chương của hắn chỉ nói tháng 6 sang năm tiến binh, cuối tháng 9 điều quân trở về, cho nên phải ở đông cương thêm một thời gian nữa."

Lão viện trưởng nói: "Nếu không thì để Hạ Hầu Chi qua?"

Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, Hạ Hầu Chi ở bắc cương cũng không có trận chiến gì để đánh, người Hắc Vũ gần đây co rút lại rất nhiều, cũng để cho Hạ Hầu Chi qua đó luôn."

"Đúng rồi." Hoàng đế lại nghĩ tới một chuyện: "Đường Bảo Bảo sau khi đến tây cương đã quét sạch dư nghiệt của ba nước như Hoắc Thác, đánh coi như cũng thuận lợi, cơ bản không có hao tổn gì. Đàm Cửu Châu phái người gửi tấu chương thỉnh công cho hắn, tiên sinh nghĩ nên thưởng như thế nào?"

"Bệ hạ, chi bằng thưởng Đàm Cửu Châu."

Hoàng đế cười ha ha: "Lúc trước quân chức của Đường Bảo Bảo hơi thấp một chút, vậy thì thăng lên chính tam phẩm. Đàm Cửu Châu lãnh binh có công, thưởng tiền năm trăm lượng, tước nhất đẳng quốc công, vào đại trụ quốc."

Đàm Cửu Châu là vị duy nhất có tước vị nhị đẳng quốc công trong tứ cương đại tướng quân, hiện giờ thoáng chốc đã đến nhất đẳng công Đại Trụ quốc, trong nháy mắt liền kéo lên cao ngang hàng với đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn.

Đương nhiên lão viện trưởng hiểu suy nghĩ của bệ hạ. Bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê chết đột ngột đã đẩy nhanh tốc độ đổi mới tứ cương tứ khố của bệ hạ. Võ Tân Vũ tiếp nhận vị trí bắc cương đại tướng quân, nhưng bất kể là lý lịch uy vọng đều không thể so sánh được với Bùi Đình Sơn, Đàm Cửu Châu, cho nên Võ Tân Vũ vẫn là nhất đẳng hầu, cũng không phong trụ quốc.

Nam cương Lang Viên đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng hiện giờ đã bắt đầu chuyện trù bị võ viện, không lâu trước đó bệ hạ hạ chỉ Diệp Cảnh Thiên tạm thay quyền nam cương Lang Viên đại tướng quân, cũng là nhất đẳng hầu, cũng không phong trụ quốc.

Đông cương Bùi Đình Sơn, tây cương Đàm Cửu Châu, hai người này liền trở nên càng quan trọng hơn nữa.

Sau trận chiến bắc cương tất nhiên là Bùi Đình Sơn phải lui xuống, đông cương giao cho Mạnh Trường An? Dường như bệ hạ đã có dự định này rồi. Bên thủy sư, bệ hạ một phân thành hai, Trang Ung trọng thương nghỉ dưỡng, Hải Sa lên tiếp nhận, nhưng bệ hạ phân tách một phần thủy sư cho Thẩm Lãnh, cho nên đại tướng quân thủy sư trong tương lai rốt cuộc là Thẩm Lãnh hay là Hải Sa thì vẫn chưa rõ ràng.

Về phần tây cương, Đường Bảo Bảo chính là đi làm quen với quân vụ tây cương. Đàm Cửu Châu đã năm mươi hai tuổi, bệ hạ nhanh chóng cho ông ta vào đại trụ quốc, vị cực nhân thần, phong không thể phong. Đàm Cửu Châu cũng không phải người ngốc, tất nhiên hiểu nguyên nhân bệ hạ hậu thưởng như thế, bệ hạ chỉ lo lắng Đàm Cửu Châu cảm thấy mình không quá già, không muốn lui xuống cho nên mới hỏi lão viện trưởng, mà câu trả lời của lão viện trưởng lại trúng tâm tư bệ hạ.

Sau trận chiến bắc cương, Đàm Cửu Châu và Bùi Đình Sơn đều phải rời nơi quen thuộc của mình.

Lão viện trưởng có chút thương cảm.

Thời đại thuộc về thế hệ tứ cương đại tướng quân cũ sắp qua đi rồi.

Tứ cương đại tướng quân mới đã rất rõ ràng, bắc cương Võ Tân Vũ, đông cương Mạnh Trường An, tây cương Đường Bảo Bảo, nam cương Diệp Cảnh Thiên, trong thủy sư có Hải Sa và Thẩm Lãnh, thoạt nhìn, ứng cử viên như vậy còn có ý chí anh dũng hơn thế hệ cũ.

"Con người cũng sẽ già đi." Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng một cái tựa như nhìn ra sự thương cảm của lão viện trưởng: "Tiên sinh cũng già rồi, trẫm cũng sắp già rồi."

Lão viện trưởng cười cười: "Bệ hạ chưa có già đâu."

Hoàng đế đứng dậy hoạt động một chút: "Nhưng trẫm phải làm chuẩn bị sớm."

Ông ta đi đến cửa sổ, nhìn ba đứa nhóc đang chơi ở phía xa, nhị hoàng tử giống như một đại ca dẫn đầu, nhưng nói ra thì là vai thúc thúc, dẫn hai đứa trẻ nhỏ hơn chạy tới chạy lui trong ngự viên, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, giống như đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, hào khí dâng cao lên tận mây xanh.

Nếu như nói thế giới này còn có một người có thể hiểu bệ hạ nhất trong chuyện quốc sự, đó chỉ có thể là lão viện trưởng.

"Người trẻ tuổi muốn vung tay chân, trẫm sẽ để mặc bọn họ. Tiên sinh nói đánh Bột Hải mất nhiều hơn được, đó là cách nhìn trước kia rồi. Trước kia Đại Ninh chưa từng chủ động động binh quy mô lớn với Hắc Vũ, cho nên Bột Hải chính là gân gà (1), đối với Đại Ninh mà nói là gân gà, đối với Hắc Vũ mà nói là nanh vuốt, cho nên bây giờ đánh chiếm nơi đó là chuyện tốt..."

Hoàng đế đi đến trước bản đồ chỉ chỉ: "Bột Hải quốc có vị trí đặc biệt, từ Đại Ninh ra biển nếu viễn chinh Tang quốc, đi biển nhiều ngày mới có thể đến nơi, nhưng nếu tiến quân từ Bột Hải, một ngày là có thể lên bờ."

Lão viện trưởng thầm nghĩ bệ hạ người đây là muốn làm gì?

Đánh Hắc Vũ thì thôi, đang yên lạnh lại có ý nghĩ động đến một Tang quốc cách xa trùng dương? Nếu nói đánh Bột Hải chỉ là ở gặm gân gà, vậy thì đánh Tang quốc lại càng không cần thiết, mảnh đất chật hẹp nhỏ bé đó, đánh được thì sợ cũng không thể ổn định lâu dài.

"Người Tang à..." Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Hiện tại Tang quốc là một đàn kiến đang cắn xé lẫn nhau, mà một khi Tang quốc thống nhất thì sẽ biến thành một con rắn độc. Tiên sinh hiểu rõ người Tang, trong xương tủy bọn họ có một loại tham dục. Những người Tang được phái tới Đại Ninh học tập trong mấy năm nay tiên sinh cũng đều đã thấy, kẻ nào kẻ nấy đều không hề che giấu tham dục trong ánh mắt, cho bọn họ cơ hội, bọn họ sẽ không chút do dự mà cắn Đại Ninh một nhát. Trẫm sẽ không đợi đến khi bọn họ cắn một nhát mới tái đánh lại. Chiến tranh, vĩnh viễn đều phải đánh ở bên ngoài Đại Ninh, cũng phải đánh trước khi người khác muốn đánh Đại Ninh."

Lão viện trưởng thở dài: "Nhưng mà quốc lực..."

"Đối với Tang quốc, trẫm không định nuôi." Hoàng đế trầm mặc một lát: "Trẫm cũng tính là một bạo quân rồi chứ? Đánh Cầu Lập, trẫm hạ chỉ không nuôi dân, tương lai đánh Tang quốc, trẫm không chỉ là không nuôi dân, trẫm còn muốn tàn sát hết một nửa số người Tang quốc, có lẽ... còn nhiều hơn. Lúc trước trẫm bảo tiểu chân nhân đi xem Anh Điều Liễu Ngạn đang bị bắt giữ, tiểu chân nhân nói hắn nhìn mặt mày hiền lành dễ thân, thái độ khiêm tốn kính cẩn, nhưng ánh mắt lóe ra tâm cơ thâm trầm, là sói."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Trẫm không muốn để Tang quốc trở thành Cầu Lập thứ hai."

Một khi Tang quốc thống nhất, một nơi nghèo khó như vậy, nếu muốn phát triển thì tất nhiên sẽ tới quấy nhiễu Đại Ninh, bản thân đảo quốc điều kiện hữu hạn, ngoại trừ xâm lược cướp bóc thì không thể phát triển lâu dài.

Trong nháy mắt, lão viện trưởng đã hiểu tại sao bệ hạ lại chia thủy sư thành hai.

Nam cương cần thủy sư trấn áp trường kỳ, Điệu quốc, Cầu Lập, Nam Lý, ba nước đó cho dù đã bị diệt toàn bộ thì thủy sư cũng là lợi khí tuyệt đối để trấn áp ba nơi này, cho nên không thể nào triệu tất cả thủy sư về, lúc này tách thủy sư ra, tương lai nếu tiến công Tang quốc sợ sẽ là Thẩm Lãnh lãnh binh.

Sau khi Trang Ung trọng thương, ý định để cho Hải Sa thay thế ông của bệ hạ dần dần rõ ràng, vị trí Thẩm Lãnh liền trở nên có chút lúng túng.

Đến bây giờ lão viện trưởng cũng không hiểu, tương lai rốt cuộc bệ hạ muốn xếp Thẩm Lãnh vào vị trí gì? Sau khi thủy sư diệt Tang quốc thì sao? Chẳng lẽ Thẩm Lãnh còn phải dẫn thủy sư đi từ nam đến bắc? Chỉ là vận chuyển vật tư thì một Vương Căn Đống là đủ rồi, không cần tướng tài như Thẩm Lãnh.

Lão viện trưởng bất giác nhìn ra ngoài theo ánh mắt của bệ hạ, ba đứa nhóc kia vẫn đang chạy hùng hục ở bên ngoài, tiếng cười không dứt, bệ hạ chỉ là ngẫu nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn lão viện trưởng, phần lớn thời gian ánh mắt đều dồn vào ba đứa nhóc kia.

Bỗng nhiên, lão viện trưởng hiểu ra.

Thì ra là thế.

Sự lo lắng của Thẩm tiên sinh, sự lo lắng của lão, sự lo lắng của rất nhiều người, còn không phải là sự lo lắng của bệ hạ?

Tại sao bệ hạ muốn để Thẩm Lãnh làm tiên sinh chỉ dạy cho nhị hoàng tử? Bởi vì nếu như vậy thì sau này Thẩm Lãnh sẽ có lý do ở thành Trường An lâu dài, bệ hạ muốn để cho Thẩm Lãnh tiếp quản cấm quân...

Cấm quân giao cho Thẩm Lãnh, thái tử còn có thể như thế nào?

Lão viện trưởng thở ra một hơi thật dài... Bệ hạ chính là bệ hạ.

Cha ngươi chính là cha ngươi.

(1) gân gà: ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.

Bình Luận (0)
Comment