Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 603 - Chương 603: Thái Độ Của Bệ Hạ

Chương 603: Thái độ của bệ hạ Chương 603: Thái độ của bệ hạ

Từ ánh mắt của lão viện trưởng hoàng đế đã nhìn ra được lão viện trưởng đoán được điều gì đó, cho nên ông ta vui mừng. Hoàng đế hy vọng lão viện trưởng hiểu, nhưng hoàng đế cũng không quan tâm việc lão viện trưởng suy đoán, trên thực tế, hoàng đế không quan tâm bất cứ người nào suy đoán, bởi vì ông ta là hoàng đế.

Ông ta cũng không phải một người hoàn mỹ, ông ta vừa mới nói mình giống như một bạo quân, nhưng trên thực tế, nếu thật sự là một bạo quân thì làm sao vẫn luôn cho hoàng hậu cơ hội, cho dù là lúc trước hoàng hậu kia giả tâm giả ý sửa đổi thì ông ta cũng rất vui. Hoàng hậu phái người đưa tới một cái áo nói là tự bà ta may, hoàng đế dù không mặc nhưng cũng sẽ thầm nói với hết lần đến lần khác rằng đây là bà ta thật sự hối cải.

Lần nào cũng vậy.

Nếu hoàng đế nhẫn tâm hơn một chút, giang sơn của Đại Ninh còn vững chắc hơn bây giờ.

Nếu hoàng đế nhẫn tâm hơn một chút thì sẽ không để cho thái tử đưa Cao Ngọc Lâu đi.

Khi làm phụ thân ông ta luôn sẽ cảm thấy cốt nhục thân sinh của mình sẽ không quá phận, khi làm trượng phu ông ta luôn nghĩ thê tử của mình dù sao vẫn còn để ý đến danh phu thê này.

Đây có thể là một trong số ít nhược điểm của hoàng đế.

"Thẩm Lãnh hồi nhỏ liệu có dáng vẻ như vậy không?"

Hoàng đế nhìn Thẩm Kế đang chạy loạn đuổi theo sau mông nhị hoàng tử, ánh mắt có chút mê ly.

Lão viện trưởng thầm nghĩ bệ hạ à, người cũng biết, Thẩm Lãnh hồi nhỏ làm sao có thể là dạng vẻ này? Tất cả mọi thứ của Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh hiện tại, đối với Thẩm Lãnh hồi nhỏ mà nói chính là thứ dù có ảo tưởng cũng không ảo tưởng được, lúc đó Thẩm Lãnh làm sao có thể biết Trường An như thế nào, ngự viên như thế nào, bệ hạ như thế nào?

Hắn thậm chí không biết áo cơm không lo là như thế nào.

Nhưng đương nhiên lão viện trưởng không thể nói.

Hoàng đế trầm mặc.

"Hắn là người hiểu trẫm."

Hoàng đế thu hồi tầm nhìn từ ngoài cửa sổ lại, nhìn bản tấu chương để trên bàn kia.

Thẩm Lãnh nói, đánh hạ Bột Hải quốc có lợi cho việc bắc chinh, nhưng triều thần tất nhiên sẽ phản đối, việc hao tài tốn của như thế tất sẽ bị bác bỏ. Nếu bệ hạ đích thân hạ chỉ, Ngự sử đài sẽ lại chặn cửa bệ hạ nói bệ hạ là hôn quân, ham muốn công lớn, ngông cuồng hiếu chiến... Nhưng không đánh Bột Hải, một khi khai chiến với Hắc Vũ, đội quân hơn mười vạn của Bột Hải quốc chính là mầm hoạ của cánh quân bắc chinh Đại Ninh, phải trù tính trước mấy năm. Nhưng lúc này triều thần sẽ không hiểu, hiểu cũng sẽ không tán thành, bệ hạ không thể gánh tiếng xấu này, cho nên thần cả gan gánh, phá Bột Hải, chỉ có đại thắng mới có thể khiến cho triều thần không nhiều lời nữa. Thần chỉ cầu, tội không xin đã tự chiến đừng dính đến Mạnh Trường An, thần gánh tội một mình. Trận chiến này bệ hạ cũng phải là người không biết tình hình mới được, nếu chiến bại, thần về Trường An thỉnh tội, nếu chiến thắng, thần xin tăng trợ cấp cho tướng sĩ chết trận.

Ông ta đưa tấu chương cho lão viện trưởng: "Trận chiến này đánh thắng, nhiều nhất trẫm cũng chỉ cho hắn một lần lấy công chuộc tội."

Lão viện trưởng xem xong sau đó chậm rãi thở ra một hơi: "Bệ hạ nên vui, Thẩm Lãnh còn trẻ như vậy đã có tâm trí thành thục như thế, luôn luôn nghĩ cho bệ hạ, tận tụy với quốc sự, thần cũng có thể chúc mừng bệ hạ, Đại Ninh nhân tài xuất hiện lớp lớp, trong triều đều là thần tử có thể dùng."

Hoàng đế cười cười: "Vẫn là tiên sinh khéo nói, nịnh bợ rất hay."

Lão viện trưởng cũng cười: "Trận chiến này nếu đánh thuận lợi, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều khó có thể được phong thưởng gì, vậy thì..."

Lão viện trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hai đứa nhóc kia số mệnh tốt hơn cha chúng nhiều, bệ hạ vừa nói trong tấu chương của Thẩm Lãnh nhắc tới Mạnh Trường An cũng vừa vừa mới có một trai một gái? Bọn họ ở bên ngoài chinh chiến vì nước, hai vị phu nhân của tướng quân ở trong nhà cũng vất vả."

Nói đến đây đã rất rõ ràng, khóe miệng hoàng đế lại lập tức cong lên, lão viện trưởng luôn hiểu ông ta như vậy.

"Trẫm cũng có tính toán như vậy." Tầm mắt của ông ta lại chuyển ra ngoài cửa sổ: "Chờ sau trận chiến này đi, trẫm xem thử có thể cho mấy tiểu tử này thứ gì tốt."

Đúng lúc này tổng quản thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài bước nhanh vào, đến cửa cúi đầu: "Bệ hạ."

"Chuyện gì?" Hoàng đế hỏi một câu.

Vệ Lam theo bản năng liếc nhìn lão viện trưởng.

Hoàng đế nói: "Nói đi."

Vệ Lam vào trong xoay người đóng cửa phòng lại, cúi đầu nói: "Cao Ngọc Lâu đã rời khỏi Đông Cung, còn có thị vệ Đông Cung hộ tống vừa mới ra khỏi Trường An, dường như muốn đi hướng đông bắc, muốn đánh lạc hướng, nhưng người của thần đang theo dõi."

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống.

Nếu thái tử giết Cao Ngọc Lâu thì ông ta sẽ không tức giận, cho dù là thái tử giết Cao Ngọc Lâu để diệt khẩu thì ông ta cũng sẽ không tức giận, nhưng thái tử lại thả Cao Ngọc Lâu ra, điều này có thể chứng tỏ cái gì? Điều duy nhất có thể nói rõ chính là thái tử tạm thời rất cần Cao Ngọc Lâu, hơn nữa đã đạt được thoả thuận nào đó với Cao Ngọc Lâu, đường đường là thái tử của Đại Ninh, lại đi bàn điều kiện với một tên hoạn quan, hơn nữa còn phái người bảo vệ y rời khỏi Trường An.

Xấu hổ!

Mất mặt!

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, nhìn về phía Vệ Lam: "Đưa người về."

Vệ Lam cúi đầu nói: "Thần đã sắp xếp người đi theo rồi."

"Ừm." Hoàng đế trầm mặc một lát, lắc đầu: "Giết đi, đừng mang về."

Vệ Lam ngẩn người, nghĩ nếu bắt một người sống về tất nhiên có thể hỏi ra chút gì đó, tại sao bệ hạ lại hạ chỉ trực tiếp giết Cao Ngọc Lâu? Mới nghĩ đến đây Vệ Lam bỗng nhiên sực hiểu ra, nếu bắt Cao Ngọc Lâu trở lại, hỏi ra chuyện gì dính líu đến thái tử, bệ hạ xử trí như thế nào?

Bệ hạ muốn cho thái tử một cơ hội, nếu thái tử đã hiểu, một khi nghe được tin tức Cao Ngọc Lâu chết thì sẽ hiểu đây là bệ hạ cố ý làm vậy, không muốn điều tra sâu hơn, nhưng nếu thái tử không hiểu thì sao?

Có lẽ sẽ còn thấy may mắn, Cao Ngọc Lâu chết chứ không phải bị bắt trở lại.

"Thái tử đâu?" Hoàng đế hỏi.

"Chắc vẫn ở Đông Cung, buổi sáng có một canh giờ ở Nội Các học tập các vị phụ chính đại thần, nửa canh giờ trước vừa mới trở về, trong một canh giờ đó vẫn luôn là thứ phụ Lại Thành đại nhân ở cạnh điện hạ."

Hoàng đế vốn định bảo thái tử vào Tứ Mao Trai, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có chút khó chịu, lập tức khoát tay: "Đi đi."

Vệ Lam lại hành lễ khom người rời đi. Lão viện trưởng ngồi ở đây liền có chút lúng túng, đây không phải quốc sự, quốc sự thì lão cũng có thể nói vài câu, nhưng dính dáng đến thái tử thì tính là gia sự của bệ hạ nhiều hơn, làm thần tử, vĩnh viễn cũng đừng tự tiện phát biểu suy nghĩ về gia sự của bệ hạ.

"Lúc trước trẫm vốn muốn đưa Mộc Chiêu Đồng đến hành cung đông cương." Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Nhưng sau đó lại nghĩ, nếu Mộc Chiêu Đồng còn ở Trường An thì sẽ có người ngồi không yên. Ông ta giống như là một thỏi nam châm, để ở đó, không thể hút được thứ gì thì hắn chính là một khối sắt vụn, nhưng cũng sẽ có ai đó tự tới gần, trẫm để ông ta ở lại Trường An chính là muốn xem thử ai sẽ dính vào, sắt vụn, hút cặn bã."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Thời gian gần đây, đã thay người đến tiểu viện của Mộc Chiêu Đồng lấy sách."

Trong lòng lão viện trưởng chùng xuống, ngay sau đó là lo sợ.

Nếu bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ thái tử, đó là chuyện rất đáng sợ rất nặng nề, cha con nghi ngờ nhau? Không thể phủ nhận là cái chết của hoàng hậu đả kích thái tử rất mạnh, nhưng biểu hiện của thái tử không chê vào đâu được, ngoại trừ trong chuyện của Cao Ngọc Lâu có vẻ hơi thiếu suy nghĩ ra, những chỗ khác đều không có làm sai gì, hơn nữa học thức năng lực đều tốt, mỗi ngày đều sẽ bớt ra hai canh giờ đến Nội các học xử lý chính vụ. Ngay cả Lại Thành cũng khen năng lực của thái tử không ngớt miệng.

Cho nên, thái tử đâu cần thiết phải đi tiếp xúc với Mộc Chiêu Đồng?

Trừ phi...

Lão viện trưởng không dám suy nghĩ sâu xa, quá lãnh khốc, cũng đẫm máu.

"Thật ra trẫm cứ luôn thỏa hiệp. Tiên sinh cũng hiểu, nếu không phải lúc trước muốn an ủi hoàng hậu để nàng ta hối cải, trẫm cũng sẽ không vội lập thái tử... Trẫm là đang cho nàng ta uống một viên thuốc an ủi, nhưng nàng ta chẳng những không bớt sầu, ngược lại càng ngày càng hẹp hòi." Hoàng đế lắc đầu: "Con người sẽ ảnh hưởng người khác, tiếp xúc càng lâu lại càng là như vậy."

Lão viện trưởng vẫn không dám nói.

Nếu như người đi tiếp xúc với Mộc Chiêu Đồng thật sự là thái tử, đây là giới hạn của bệ hạ, một khi thẩm tra ra sự thật, ngôi vị thái tử cũng sẽ khó giữ được. Bệ hạ lập thái tử một là để an ủi hoàng hậu khiến bà ta thu liễm, hai là bởi vì thái tử quả thật có năng lực này, ba là để cho triều thần không ngờ vực vô căn cứ, sau khi suy nghĩ nhiều mới đưa ra quyết định, nhưng bây giờ dường như thái tử đã khiến bệ hạ thất vọng rồi.

"Tiên sinh." Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Trong nhà bách tính bình thường, có nhiều chuyện phiền lòng như vậy hay không?"

"Thần... cảm thấy người có lòng hiếu học chung quy cũng không phải chuyện quá xấu."

Lão viện trưởng trả lời một câu vòng vo.

"Lòng hiếu học?" Hoàng đế nhướn đầu lông mày lên: "Trong Nội các có bao nhiêu người ở đó, tiên sinh cũng ở đây, sao cứ phải đi học Mộc Chiêu Đồng?"

Nói đã rõ ràng như thế, đương nhiên lão viện trưởng càng không dám tiếp lời này.

"Thôi đi." Dường như hoàng đế cũng không muốn nhìn thấy lão viện trưởng khó xử, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Khanh có biết Thẩm Tiểu Tùng đi đâu không?"

Lão viện trưởng giật thót minh.

"Thần không biết."

"Khanh không biết?" Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Những lời trẫm nói khanh trước đó, khanh hiểu rồi chứ?"

Đương nhiên là lão viện trưởng đã hiểu. Từ lời hoàng đế nói lão đã đoán được tương lai sẽ giao vị trí đại tướng quân cấm quân cho Thẩm Lãnh, cho nên mới thể hội được mưu tính sâu xa của hoàng đế, nhưng trong này lại ẩn giấu một kiểu âm lãnh. Nếu Thẩm Lãnh làm đại tướng quân cấm quân, ngược lại thái tử sẽ trở thành người hơi yếu thế. Mạnh Trường An ở đông cương, Đường Bảo Bảo ở tây cương, Võ Tân Vũ và Diệp Cảnh Thiên là người của bệ hạ giữ trung lập, thái tử cũng không nắm binh quyền được.

Chính bởi vì nghĩ đến điều này cho nên đồng thời với hiểu được bệ hạ muốn giao cấm quân cho Thẩm Lãnh, lão viện trưởng cũng hiểu được một suy nghĩ khác của bệ hạ, cho nên lão rất sợ, chỉ là giả vờ như không nghĩ tới.

Lúc này hoàng đế hỏi bốn chữ "khanh hiểu rồi chứ", đã rất lâu rồi lão viện trưởng cũng không đổ mồ hôi tay như bây giờ.

"Thần... hiểu rồi."

"Nếu đã hiểu thì nên biết mặc dù trẫm kính trọng tiên sinh, cũng cảm thấy tiên sinh là chỗ dựa của trẫm, nhưng người làm thần cũng không thể thử bước qua đường kẻ đó."

Ngữ khí của hoàng đế bình tĩnh, nhưng câu nói này quá nặng.

"Thẩm Tiểu Tùng đi nam cương Cầu Lập." Hoàng đế thở dài: "Trẫm hy vọng tiên sinh thật sự không biết."

"Thần, quả thật không biết."

"Ừm."

Hoàng đế gật gật đầu, không nói gì về chuyện Thẩm tiên sinh đi nam cương nữa, nhưng tất nhiên lão viện trưởng hiểu làm sao bệ hạ có thể không rõ mục đích Thẩm tiên sinh đi? Thẩm tiên sinh đi gặp Trang Ung, có thể có chuyện gì, có thể vì chuyện gì?!

Lão viện trưởng cúi đầu, cuối cùng lão cũng lĩnh ngộ được tất cả thái độ mà hôm nay hoàng đế tìm lão tới để thể hiện. Đầu tiên là nói chuyện Thẩm Lãnh, sau nói chuyện thái tử, lại nói chuyện Thẩm tiên sinh, thái độ của bệ hạ thật ra chỉ có một... Bất kể là ai, chuyện gì, để trẫm sắp xếp, các ngươi đi sắp xếp lung tung là không đúng, cũng không được.

Lão viện trưởng thở ra một hơi thật dài, cúi người: "Thần biết rồi."

Hoàng đế cũng thở ra một hơi, hình như đã thoải mái hơn không ít: "Trẫm có thể nói những lời này với tiên sinh, tiên sinh nên hiểu tâm tư của trẫm."

Không tín nhiệm, hà tất phải nói?

Bình Luận (0)
Comment