Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 605 - Chương 605: Hợp Tác

Chương 605: Hợp tác Chương 605: Hợp tác

Trong thành Trường An hoàng đế phóng nhãn trong ngoài xa gần mấy chục năm, trên đảo Cầu Lập thứ Thẩm tiên sinh mong muốn chỉ là một chỗ an thân trong tương lai.

Bắc cương.

Thẩm Lãnh luyện theo đao pháp do Sở tiên sinh dạy nửa canh giờ, một bàn tay chống gậy dù sao cũng có chút phiền phức. Biên cương đông bắc quá lạnh cho nên dù có thuốc tốt của Thẩm tiên sinh thì cũng không khôi phục được nhanh như vậy. Y thuật của Thẩm tiên sinh nhất lưu, lại chọn ra từ trong nhất lưu, thuật nối xương siêu nhất lưu. Thuốc trị thương do ông phối chế ngay cả ngự y cung đình cũng không thể không nói một tiếng bội phục vạn phần.

Sau khi luyện đao xong trở lại trong phòng, không bao lâu Mạnh Trường An đã dẫn binh tuần tra trở về, vừa vào cửa hàn khí mang vào trong làm cho độ ấm trong phòng cũng giảm xuống không ít. Thẩm Lãnh ném khăn nóng đã chuẩn bị sẵn bên cạnh qua, Mạnh Trường An lập tức bắt được lau mặt: "Tẩm Sắc sắp tới."

"Nàng ta nhất định sẽ lại tới." Thẩm Lãnh cười cười: "Cô nàng Hắc Vũ đó hiện tại ngoại trừ tìm chúng ta ra thì không có người nào có thể giúp nàng ta, nàng ta nhất định phải khiến mình trở nên nhẫn tâm. Nếu như nói trước đó nàng ta còn nuôi trồng một ít vây cánh ở trong Hắc Vũ, sau khi hai thúc cháu Khám La Hắc Đình chết ở thành Cách Để, những vây cánh kia đều mong cắt đứt liên hệ với nàng ta mới tốt. Mặc dù trong thành Cách Để có hai ba vạn biên quân, trong đó tín đồ Kiếm Môn sợ là có hơn phân nửa, mà tướng quân Hắc Vũ thành Tô Lạp Vô Lượng Âm cũng sẽ giữ khoảng cách với nàng ta."

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Nhưng chắc nàng ta sẽ không đồng ý giúp chúng ta đánh thành Tô Lạp. Một khi thành Tô Lạp bị chúng ta đánh chiếm, thành Cách Để của nàng ta sẽ thành một tòa cô thành."

"Nàng ta vốn đã là một cô nhân rồi." Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ở trước mặt nàng ta chỉ có hai lựa chọn, tệ và tệ hơn."

Mạnh Trường An cười cười: "Nếu như nàng ta có thể giúp chúng ta đánh thành Tô Lạp, vậy thì đầu xuân sang năm động binh với Bột Hải sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Người Hắc Vũ sẽ cho là chúng ta tiến quân từ thành Tô Lạp lên hướng bắc, chắc sẽ không nghĩ mục tiêu của chúng ta là Bột Hải."

"Cũng không dễ dàng." Thẩm Lãnh nói: "Ta đã lập quân lệnh trạng với bệ hạ, đánh Bột Hải không cần một hạt lương thực của chính chúng ta, cho nên quân nhu của chúng ta đều ở thành Tô Lạp và thành Cách Để đấy. Nếu Tẩm Sắc đủ thông minh, hiện giờ Nguyệt Lan đã chết, phương pháp trực tiếp nhất để nàng ta khống chế quân đội thành Cách Để chính là giữ chặt kho lương. Tính toán của ta... nếu Tẩm Sắc thật sự không đồng ý hỗ trợ đánh thành Tô Lạp, lương thảo tiến quân Bột Hải của chúng ta sẽ do thành Cách Để của nàng ta lấy ra."

Mạnh Trường An nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Trước tiên cho đối phương một lựa chọn tệ nhất, sau đó lại cho một lựa chọn không quá tệ, như vậy thì nàng ta sẽ dễ chấp nhận lựa chọn không phải là tệ nhất hơn một chút? Ngươi trở nên giảo hoạt như thế từ khi nào vậy."

Thẩm Lãnh cười ha ha.

Mạnh Trường An nói không sai, lựa chọn cho Tẩm Sắc chính là tệ và tệ hơn, trước tiên đưa lựa chọn tệ nhất cho nàng ta, nàng ta khó có thể chấp nhận, sau đó đưa lựa chọn tốt hơn một chút cho nàng ta, như vậy thì nàng ta sẽ dễ chấp nhận hơn một chút. Cho dù không chiếm được thành Tô Lạp, cũng lấy lương thảo của thành Cách Để, Thẩm Lãnh đã phán đoán Tẩm Sắc sẽ chiếm kho lương.

Mạnh Trường An nhìn vết thương trên chân Thẩm Lãnh: "Như thế nào rồi?"

"Không có vấn đề gì lớn."

Thẩm Lãnh mở nắp lò lửa ra, mùi thơm lập tức bốc lên, khắp cả phòng đều là mùi khoai lang nướng mê người. Hắn dùng cái kẹp sắt gạt khoai lang ra, chọn lấy một củ đã nướng chín cho Mạnh Trường An, Mạnh Trường An trực tiếp giơ tay ra cầm lấy, bộ dạng mặt không cảm xúc làm cho Thẩm Lãnh có vài phần kính nể.

"Không nóng?"

"Nóng." Mạnh Trường An ném khoai lang lên bàn ở bên cạnh, ngậm ngón tay: "Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ đây là Mạnh tướng quân lạnh lùng trong mắt những binh lính ở bên ngoài, bình thường đều là giả vờ lạnh lùng.

Hai người đang trò chuyện, thân binh từ bên ngoài vào báo cáo nói Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đến. Mạnh Trường An theo bản năng đứng dậy muốn ra ngoài nghênh đón một chút nhưng Thẩm Lãnh lại lắc lắc đầu, Mạnh Trường An lập tức ngồi xuống, tiếp tục gặm củ khoai lang nướng kia.

Tẩm Sắc vén rèm che lên đi vào thì bị mùi thơm nồng nặc trong phòng này thu hút. Mùi thơm của khoai lang nướng và mùi thơm của các món ăn khác không giống nhau, một đĩa rau xào ngươi ngửi thấy thơm, nhưng ngươi sẽ không đoán được mùi vị của bản thân món ăn từ mùi thơm, một nồi thịt hầm ngừi rất thơm, nhưng cảm giác đối với vị thịt không có chân thật như vậy, mà mùi thơm của khoai lang nướng chỉ cần ngươi ngửi thấy là trong mũi ngươi cũng cảm thấy ngọt.

"Có thể mời ta ăn một củ không?"

Tẩm Sắc ngồi xuống cạnh lò lửa, câu nói đầu tiên lại là muốn ăn một củ khoai lang nướng.

Thẩm Lãnh gắp một củ đưa cho nàng ta, Mạnh Trường An cảm thấy thế này có chút thất lễ, đứng dậy lấy một cái đĩa đựng củ khoai nướng kia, sau đó đưa đĩa cho Tẩm Sắc. Trong ánh mắt Tẩm Sắc lóe lên ngôi sao nhỏ, nheo mắt mỉm cười nhìn về phía Mạnh Trường An, nhưng ngay tức khắc nàng ta lại thất vọng. Vốn tưởng rằng Mạnh Trường An cũng sẽ nhìn nàng ta, đâu ngờ Mạnh Trường An đưa cho nàng ta cái đĩa xong lại trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục hết sức chuyên chú ăn phần của gã. Tẩm Sắc nhìn củ khoai của mình trong đĩa, lại nhìn sang củ khoai của Mạnh Trường An, sau đó nhíu mày: "Tại sao củ của hắn to như vậy."

Thẩm Lãnh liếc nàng một cái: "Có cho ngươi ăn là tốt rồi, còn để ý của người khác to hay không to?"

Tẩm Sắc nghiêm túc: "Ta cũng muốn củ to."

Nàng ta chỉ vào đĩa của mình: "Ngươi cũng hơi keo kiệt quá đấy."

Thẩm Lãnh: "Điện hạ chỉ biết nói người khác keo kiệt, chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy mình keo kiệt?"

Tất nhiên Tẩm Sắc nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Lãnh. Tuy rằng nàng ta luôn nhìn Mạnh Trường An nhưng nàng ta cũng không ngu, đã sớm nhìn ra người làm chủ ở đây là Thẩm Lãnh chứ không phải Mạnh Trường An. Cho dù nhìn Mạnh Trường An có vẻ ổn trọng hơn, trầm tĩnh hơn cũng có sát khí hơn, nhưng cũng không biết tại sao dường như gã cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh mới là người định đoạt.

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ý của Thẩm tướng quân là, ta đồng ý để ngươi đánh chiếm thành Tô Lạp thì ta sẽ không keo kiệt nữa? Sống bình thản nhẹ nhàng là một sự lựa chọn, làm một người hẹp hòi mà sống là một sự lựa chọn, nếu một lựa chọn khác là chết, chọn một trong ba, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là sống bình thản nhẹ nhàng."

Nàng ta nhéo một miếng khoai nướng bỏ vào miệng, sau đó khẽ nhíu mày: "Nướng cháy rồi."

Thẩm Lãnh: "Ừm, cố ý chọn một củ nướng cháy cho ngươi đấy."

Tẩm Sắc trợn trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, lại nhìn về phía Mạnh Trường An. Mạnh Trường An vẫn đang hết sức chuyên chú ăn củ khoai kia, dường như trong thế giới tinh thần chỉ còn một củ khoai nướng, không còn gì khác nữa.

"Như vậy đi." Tẩm Sắc ngồi thẳng người: "Đối với Hắc Vũ ta mà nói thành Tô Lạp quá mức quan trọng, một khi thành Tô Lạp rơi vào tay người Ninh các ngươi, cũng có nghĩa là Hắc Vũ mở rộng môn hộ, đến lúc đó thiết kỵ của các ngươi tiến quân đánh vào, ta chính là tội nhân thiên cổ của Hắc Vũ. Ta không có khả năng giúp các ngươi đánh thành Tô Lạp, điểm này có nghĩ cũng không cần nghĩ nữa. Nhưng... nếu mục tiêu của các ngươi đã là Bột Hải quốc, ta có thể dốc hết khả năng của mình để cung cấp tình báo có liên quan cho các ngươi, thậm chí có thể sắp xếp người làm nhiều chuyện hơn nữa giúp các ngươi. Các ngươi biết đấy, người Bột Hải tuyệt đối tin tưởng người Hắc Vũ, ta phái người qua đó sẽ tương đương với cài đặt nội ứng cho các ngươi."

Thẩm Lãnh nhún vai, không nói gì. Ánh mắt của Mạnh Trường An thì lại lóe lên một cái, nhìn gã có vẻ như chỉ chăm chú tập trung vào củ khoai lang kia, nhưng gã đều rất để ý đến mỗi tiếng nói hành động của Tẩm Sắc, đương nhiên không phải là để ý người này, chỉ là để ý thái độ của nàng ta.

"Nghe cũng không tệ." Thẩm Lãnh gắp một củ khoai lang khá to và cũng không bị nướng cháy bỏ vào trong đĩa của Tẩm Sắc: "Cái này giống như lời công chúa điện hạ vừa mới nói, hấp dẫn hơn nhiều so với củ lúc nãy, nhưng vẫn chưa đủ to."

Hắn dùng kẹp sắt chỉ vào củ khoai lang to nhất trên lò lửa: "Điện hạ muốn củ to, ta cũng muốn củ to, mọi người đều muốn củ to, phải làm sao?"

Tẩm Sắc trầm tư một lát: "Ngươi cứ việc nói thẳng."

"Lương thảo." Thẩm Lãnh cũng ngồi thẳng người lên nhìn vào mắt Tẩm Sắc, rất nghiêm túc nói: "Nếu điện hạ bằng lòng lấy ra số lương thảo cần thiết có thể cung cấp cho đội quân năm vạn người trong năm tháng, chuyện thành Tô Lạp có thể để sang một bên."

"Nói đùa." Tẩm Sắc lạnh mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Hắc Vũ lấy lương thảo giúp ngươi đi đánh một trong các môn hộ của Hắc Vũ, ngươi nghĩ là có thể sao?"

"Điện hạ." Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi phái người làm nội ứng cung cấp tình báo cho chúng ta, chẳng lẽ khác với việc ngươi trực tiếp cung cấp lương thảo cho chúng ta? Cũng giống như hai người đã hẹn trước sẽ cùng đi ăn trộm, một người trong số đó nói gì cũng không chịu trực tiếp xuống tay lấy đồ, chỉ đồng ý hỗ trợ canh chừng, hỗ trợ đem đồ ăn trộm được đi bán, như vậy là cảm thấy tay của mình sạch sẽ... Hơi buồn cười."

Sắc mặt Tẩm Sắc càng lạnh hơn: "Thẩm tướng quân, ngươi nói như vậy, là đã bức chúng ta đến tuyệt lộ."

"Nhìn thẳng mà thôi." Thẩm Lãnh nói: "Ta vẫn luôn hy vọng lúc hợp tác phải công bằng, ta cần gì thì nói thẳng với ngươi, ta cũng làm như vậy, ngươi cần gì thì nói thẳng cho ta biết. Đây mới là hợp tác, chứ không phải cò kè mặc cả tới tới lui lui, như vậy có vẻ rất vô vị."

Tẩm Sắc trầm mặc một lát: "Nếu Thẩm tướng quân đã nói như vậy hiểu, vậy thì ta cũng đưa ra yêu cầu của ta."

"Ngươi nói." Thẩm Lãnh làm một dấu tay mời.

"Ta cần ổn định thành Cách Để, nhưng... có khoảng một nửa biên quân bên trong thành Cách Để là tín đồ Kiếm Môn, một khi tông chủ Kiếm Môn đích thân đến, những người này ngay cả ý thức phản kháng cũng không có, chỉ có thể quỳ xuống xin tha. Ta muốn xin hỏi hai vị tướng quân, có biện pháp nào có thể đảm bảo bọn họ sẽ không phản bội ta không?"

"Giết."

Mạnh Trường An bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói một từ, cũng là từ đầu tiên sau khi Tẩm Sắc tới, một từ duy nhất.

"Ta là người Hắc Vũ, ta khó có thể xuống tay với người Hắc Vũ." Tẩm Sắc lắc đầu.

"Để ta giết."

Câu nói thứ hai của Mạnh Trường An.

Tẩm Sắc nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Trường An, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Điện hạ có thể sắp xếp nhóm quân đội này ra khỏi thành. Ra ngoài thành Cách Để đi về hướng đông nam là Bạch Sơn, cách thành Cách Để khoảng một trăm ba mươi dặm có một hẻm núi, điện hạ chỉ cần cho người tiến vào hẻm núi, người của ta sẽ giúp ngươi thanh trừ hết những mầm hoạ này."

Sắc mặt Tẩm Sắc không ngừng biến đổi. Đối với nàng ta mà nói đây đúng là một lựa chọn khó có thể đưa ra quyết định, một khi nàng ta quyết định thì sẽ không bao giờ có thể tách khỏi người Ninh nữa. Nhưng nếu không diệt trừ những người này, tương lai tông chủ Kiếm Môn thật sự đích thân đến đây, cho dù chỉ là người do tông chủ Kiếm Môn phái đến, bọn họ cũng không có lòng phản kháng.

Nàng ta thở ra một hơi thật dài: "Ngươi chỉ địa điểm cho ta xem."

Mạnh Trường An đứng dậy đi đến chỗ bản đồ: "Nơi này cách thành Cách Để một trăm ba mươi dặm, cách thành Tô Lạp một trăm mười dặm, nếu người của ngươi tới, ta có thời gian bốn canh giờ, như vậy là đủ rồi. Nếu cách thành Cách Để quá gần, nếu điện hạ không lãnh binh chi viện thì làm sao ăn nói với thủ hạ của ngươi? Nếu như cách thành Tô Lạp quá gần, kỵ binh của Vô Lượng Âm có thể đuổi tới."

Tẩm Sắc trầm mặc hồi lâu, lần thứ hai thở ra một hơi thật dài: "Lý do thì sao?"

"Đó là chuyện của điện hạ." Thẩm Lãnh nói: "Ta biết điện hạ nhất định có biện pháp khiến cho hơn một vạn binh lính biên quân Hắc Vũ kia ra khỏi thành."

Tẩm Sắc nhìn về phía Thẩm Lãnh, lại nhìn sang Mạnh Trường An: "Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày ta phải nhờ vả người Ninh."

Mạnh Trường An tiếp tục ăn khoai nướng của gã.

Thẩm Lãnh để củ khoai lang to nhất kia vào trong đĩa của Tẩm Sắc, trong đĩa của Tẩm Sắc đã có ba củ khoai nướng rồi.

Thẩm Lãnh hỏi: "Ăn nổi không?"

Tẩm Sắc nhìn ba củ khoai nướng kia, lắc đầu: "Không ăn nổi."

Thẩm Lãnh: "Một mình ngươi không ăn nổi thì chỉ có thể ăn cùng mọi người."

Hắn nhìn về phía Tẩm Sắc: "Bây giờ có thể bàn chuyện lương thảo rồi chứ?"

Bình Luận (0)
Comment