Tẩm Sắc là một nữ nhân không tầm thường, nên khi nhẫn tâm trước giờ đều sẽ không nhẹ tay.
Lúc bàn đến hơn một vạn biên quân Hắc Vũ kia mặt không đổi sắc, dường như không liên quan đến sinh tử. Mà sau một phen cò kè mặc cả, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng ý với Tẩm Sắc, chỉ cần thành Cách Để lấy ra số lương thảo cần thiết có thể cung cấp đại quân năm vạn người trong ba tháng, hơn một vạn biên quân Hắc Vũ này giao cho quân Ninh giải quyết.
Thoạt nhìn Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An cũng rất không vui, giống như bị thiệt lớn vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bọn họ thiệt cái gì? Lương thảo của năm vạn người trong ba tháng cộng thêm ít nhất một vạn năm ngàn tinh nhuệ biên quân Hắc Vũ dâng tới cửa, mà thần kỳ nhất là lại làm cho Tẩm Sắc cảm thấy mình đạt đến mong muốn mà không bị thiệt, bởi vì nàng ta không bán đứng thành Tô Lạp.
Con người ta luôn khó có thể đưa ra lựa chọn, nhất là giữa lựa chọn tốt như thế này và tốt như thế kia, phần lớn thời gian đều muốn nhận được toàn bộ cái tốt.
Mà khi đối mặt với tệ và tệ hơn, dường như không khó lựa chọn nữa.
Nếu không thể tốt thì cũng không thể tệ hơn.
Bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi Tẩm Sắc rời đi, nàng ta tuyên bố với bên ngoài là tướng quân Vô Lượng Âm của thành Tô Lạp phái người đến thỉnh cầu chi viện lương thảo, chuyển rất nhiều lương thảo trong kho lương thành Cách Để ra ngoài, dùng thời gian 4 – 5 ngày mới chuyển xong số lượng cần thiết cho năm vạn người dùng trong ba tháng, sau đó điều xe ngựa vận chuyển đến thành Tô Lạp, đương nhiên không thể nào trực tiếp đưa đến Tức Phong Khẩu.
Không nằm ngoài dự liệu, cũng không biết tại sao quân Ninh nhận được tin tức, thiết kỵ ùn ùn kéo đến, đánh đội vận lương không kịp trở tay, lương thực đều bị cướp đi. Cũng may sau khi trưởng công chúa nghe tin đã đích thân suất quân gấp rút chi viện, lương thực tuy bị cướp đi nhưng nhân viên thương vong không lớn.
Sau đó mới biết được, cũng không phải Vô Lượng Âm phái người đến cầu lương thảo, mà là người Ninh mua chuộc mấy người Hắc Vũ đóng giả thành người từ thành Tô Lạp tới, lừa gạt sự tín nhiệm của trưởng công chúa Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, đây căn bản là gian kế của người Ninh. Trong lúc nhất thời, quân trong dân thành Cách Để lớn tiếng chửi mắng, đều mắng người Ninh giảo hoạt vô liêm sỉ.
Nhưng Tẩm Sắc thì chỉ cười khổ.
Tức Phong Khẩu.
Mấy ngày trước sau khi Mạnh Trường An hạ quân lệnh, một vạn tám ngàn biên quân đã từ Bạch Sơn Quan đến. Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liên danh viết một phong thư cho tướng quân chiến binh Liêu Bắc đạo Hồng Thành Khải, vào ngày nhận được thư, Hồng Thành Khải lập tức hạ lệnh cho bốn vạn năm ngàn chiến binh xuất phát đi hướng bắc.
Mà chính vào ngày này, ứng với thỉnh cầu Thẩm Lãnh đưa ra lúc gặp mặt lần trước, nhóm người được Diệp Vân Tán chọn phái đi cũng đã đến Tức Phong Khẩu, có 60 – 70 người, điều lạ là 60 – 70 người này không phải người Ninh.
Cũng là ngày này, thư liên danh do Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An viết vào ngày thứ hai sau khi giết Khám La Hắc Đình đã gửi đến tay đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn. Sau khi nhận được thư Bùi Đình Sơn mở ra xem, câu nói đầu tiên là mẹ nó chứ hai tên ranh khốn kiếp này điên rồi sao?
Câu thứ hai phải... Ha ha ha ha, có chút thú vị.
Vì thế, tướng quân đông cương Đao Binh Diêm Khai Tùng suất lĩnh hai vạn Đao Binh lên bắc đi thẳng đến Bạch Sơn Quan.
Mồng 8 tháng 10.
Một vạn năm ngàn biên quân thành Cách Để phụng mệnh đi cướp lại lương thảo. Biết được quân Ninh đang bí mật xây dựng kho lương ở nơi nào đó trong Bạch Sơn, đội ngũ này lập tức tiến vào địa điểm mục tiêu bằng tốc độ nhanh nhất. Đương nhiên, ở đó không chỉ thật sự có lương thảo làm mồi, còn có hai vạn tám ngàn tinh nhuệ biên quân Đại Ninh đã mai phục sẵn trong hẻm núi.
Chiến đấu ngay lúc mới bắt đầu đã rất thảm liệt, biên quân Hắc Vũ lọt vào trùng vây cũng không từ bỏ chống cự. Nếu người Hắc Vũ hiếu chiến hung ác dễ dàng khuất phục như vậy, làm sao Đại Ninh lại phải ở giằng co suốt mấy trăm năm và còn thường rơi vào thế hạ phong?
Sau khi cuộc chém giết bắt đầu không lâu, một nhóm người từ trong hẻm núi Bạch Sơn chạy thoát ra ngoài, chia làm hai đội, một đội đến thành Cách Để cầu viện, một đội đến thành Tô Lạp cầu viện. Nhóm người đến thành Cách Để cầu viện bị chặn giết giữa đường, nhóm người đến thành Tô Lạp thì đã đến nơi.
Bốn canh giờ sau, tướng quân biên quân thành Tô Lạp Vô Lượng Âm nhận được tin tức liền triệu tập hai vạn biên quân đi hẻm núi Bạch Sơn chi viện, một trăm mười dặm, lúc chạy đến nơi thì trận chiến đấu vẫn còn thảm liệt. Quân Ninh ỷ vào địa thế và ưu thế nhân số áp chế biên quân của thành Cách Để ở trong hẻm núi, một vạn năm ngàn biên quân Hắc Vũ đã tổn thất hơn phân nửa, số còn lại cũng gần như mỗi người đều bị thương.
Thủ tướng thành Tô Lạp Vô Lượng Âm là vị tướng dũng mãnh nổi tiếng ở Hắc Vũ, suất quân đánh sâu vào hẻm núi phá vỡ phong tỏa của quân Ninh, cứu đội ngũ bị bao vây chuẩn bị lui về phía sau, nhưng không ngờ là số quân Ninh mai phục trong hẻm núi không phải là toàn bộ, một vạn năm ngàn chiến binh Liêu Bắc đạo từ bên cánh giết ra, cắt đứt đường về của biên quân Hắc Vũ.
Cùng lúc đó.
Tướng quân chiến binh Liêu Bắc đạo Hồng Thành Khải dẫn ba vạn chiến binh và ba vạn phụ binh tấn công mạnh vào thành Tô Lạp hiện binh lực đã hư không. Trong thành Tô Lạp cũng không có bao nhiêu thủ quân, khổ sở chống đỡ một ngày một đêm thì bị chùy công thành của quân Ninh phá cổng thành, mấy vạn quân Ninh giết vào trong thành, sáng sớm hôm sau, trên tường thành Tô Lạp tung bay chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh.
Sau đó Hồng Thành Khải suất lĩnh hai vạn chiến binh gấp rút tiếp viện hẻm núi Bạch Sơn, lúc đến nơi thì Mạnh Trường An đã chém Vô Lượng Âm, sau khi đại chiến trên trăm hiệp thì một đao chém rơi đầu Vô Lượng Âm.
Trận chiến này, quân Ninh giết địch hơn năm vạn, công phá thành Tô Lạp.
Đại tướng quân Bùi Đình Sơn suất lĩnh nhóm viện quân thứ hai lên phía bắc sau khi nghe được tin chiến thắng liền cất tiếng cười to, nói liên tục hai câu may mà lúc trước không làm thịt kia hai tên nhãi ranh này.
Thành Cách Để.
Tẩm Sắc đập đồ trong phòng.
Nàng ta biết Thẩm Lãnh là một tên giảo hoạt, khác với những tướng quân chiến binh quân Ninh quen phá địch chính diện trên chiến trường, chiến pháp của Thẩm Lãnh phần lớn đều có thể khiến người ta thể hội được hàm nghĩa của bốn chữ "hành binh quỷ đạo". Chỉ là nàng ta không ngờ được Thẩm Lãnh lại giảo hoạt đến mức độ này, dùng việc đòi hỏi lương thảo khiến nàng ta lơi lỏng, và lại lợi dụng nàng ta có việc cầu người để loại trừ một vạn năm ngàn biên quân thành Cách Để, thuận thế chiếm thành Tô Lạp.
Tất cả những chuyện này, đều giống như ở trong mơ.
Từng khâu từng khâu, kín không kẽ hở.
Đầu tiên là nói với nàng ta rằng người Ninh vô dục vô cầu, sẽ không yêu cầu nàng ta làm bất cứ việc gì, đây là bước đầu tiên. Sau đó khiến cho Tẩm Sắc không thể không mượn lực lượng của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An để bảo vệ bản thân mình. Sau khi giết chết Khám La Hắc Đình và Khám La Đạo thì nàng ta đã không có đường lui, chỉ có thể đi đến bước hợp tác với Thẩm Lãnh Mạnh Trường An. Sau đó lại đề xuất nàng ta hỗ trợ công phá thành Tô Lạp, tất nhiên nàng ta sẽ không đồng ý, Thẩm Lãnh lập tức tung ra yêu cầu về lương thảo, chuyện này thì trở nên hợp tình hợp lý hơn hẳn, tuy Tẩm Sắc cảm thấy bị thiệt nhưng lại không nghĩ tới số lương thảo này và thành Tô Lạp có quan hệ gì.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, nếu nàng ta muốn lừa một vạn năm ngàn biên quân kia ra khỏi thành Cách Để, cái cớ duy nhất chính là đi đoạt lại lương thảo, một vạn năm ngàn người kia ra khỏi thành là đã bước một chân vào cái bẫy của Thẩm Lãnh rồi.
Nhưng mục tiêu của Thẩm Lãnh, từ đầu đến cuối đều là thành Tô Lạp.
Những người do Diệp Vân Tán phái tới đều là mật điệp ông ta mua chuộc ở Hắc Vũ, chính là bọn họ đã lừa Vô Lượng Âm suất quân ra khỏi thành. Bọn họ nói với Vô Lượng Âm rằng trưởng công chúa điện hạ đích thân suất quân đuổi giết quân Ninh muốn đoạt lại lương thảo nhưng kết quả là bị quân Ninh mai phục, Vô Lượng Âm cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn đích thân suất quân ra khỏi thành. Nếu không cứu trưởng công chúa điện hạ thì sợ là sau này mình sẽ gặp phiền toái lớn, trưởng công chúa người này, quốc sư có thể giết, bệ hạ có thể giết, nhưng hắn ta không thể không cứu.
Mọi việc thuận lợi.
Trên tường thành Tô Lạp, chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm đón gió tung bay, nhìn cực kỳ đẹp.
Tiếng hoan hô quân Ninh ở trong thành liên tiếp nổi lên, trận chiến này đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn bốn chữ "binh hành quỷ đạo".
Tức Phong Khẩu.
Bởi vì chân bị thương nên Thẩm Lãnh không tham chiến mà đứng ở chỗ cao quan sát toàn cục, sau khi trở lại Tức Phong Khẩu lại cảm thấy còn mệt hơn là tự mình đi lên đánh một trận. Đây là mệt tâm, một khi xảy ra bất trắc gì thì Đại Ninh cũng không chấp nhận nổi, liên lụy đến chiến binh Liêu Bắc đạo, thủ quân Bạch Sơn Quan. Đánh thắng là chiếm được thành Tô Lạp, nếu đánh thua, người Hắc Vũ thừa cơ tiến quân là có thể một mạch công phá Tức Phong Khẩu, sau đó từ phía sau công phá Bạch Sơn Quan.
Cũng may, tất cả tính toán đều rất chuẩn xác.
Thẩm Lãnh rót một chén trà ngồi xuống cạnh lò lửa, chờ Mạnh Trường An trở về.
Đúng lúc này bên ngoài có người đến báo, nói là trưởng công chúa Tẩm Sắc của Hắc Vũ phái người đưa tới một phong thư, Thẩm Lãnh cười cười, không cần xem cũng biết Tẩm Sắc sẽ viết cái gì, sợ là nàng ta đã tức giận đến mức sắp nổ tung rồi. Sau này nếu có cơ hội Tẩm Sắc sẽ lột sống da của hắn, còn có thể sẽ uống vài ngụm máu của hắn. Nghĩ mình ức hiếp vợ tương lai của Mạnh Trường An như vậy, hắn cũng thật sự không có một chút áy náy nào cả.
Hắn cũng thật sự hy vọng Mạnh Trường An có thể cua được Tẩm Sắc, cô nàng dị tộc đó thật sự rất đẹp, chân dài, da trắng mặt xinh, còn là công chúa nữa.
Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ chơi thôi.
Mở thư của Tẩm Sắc ra xem, câu đầu tiên Tẩm Sắc viết là... Chúc mừng ngươi.
Thẩm Lãnh cười cười, gắng gượng chống đỡ để không mất khí độ như vậy, sợ là vị trưởng công chúa này sẽ phải nhẫn nhịn vất vả hơn chút.
Câu thứ hai.
Ta nhất định giết ngươi.
Thẩm Lãnh lại cười, thầm nghĩ đây mới thật sự là phản ứng nên có.
Hắn để thư sang một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chân cà nhắc đi xuống núi vẫn còn hơi vất vả, ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát thì Mạnh Trường An trở về. Vết máu khắp người làm cho áo giáp nhìn càng rét giá hơn, máu đông lại tựa như nhuộm màu sắc mới cho thiết giáp, thoạt nhìn khiến người ta không rét mà run.
"Ha ha ha ha."
Vừa vào cửa Mạnh Trường An đã không nhịn được mà cười ha hả, đi lên đấm lên vai Thẩm Lãnh cái: "Sảng khoái!"
Thẩm Lãnh cười nói: "Lương thảo của thành Tô Lạp, đủ cho chúng ta đi đánh Bột Hải rồi."
Mạnh Trường An gật đầu: "Làm sao ngươi xác định tướng quân chiến binh Liêu Bắc đạo và Bùi Đình Sơn đều sẽ phái người đến? Ta còn lo bọn họ sẽ từ chối, dù sao chúng ta đánh trận chiến này cũng hơi đột ngột."
"Đều là chiến binh, đều vì Đại Ninh." Thẩm Lãnh thở dài: "Há có thể không tới?"
Một tháng sau, thành Trường An bắt đầu vào mùa đông cũng đã lạnh đến mức khiến người ta không muốn ra ngoài, dù là người đi trên đường cái cũng đều bước nhanh chân không muốn ở lâu trong gió rét. Tiếng vó ngựa của ba gã kỵ binh đạp tan sự yên lặng trên đường cái, người đi đường đều né tránh, cũng biết nếu không có quân tình khẩn cấp thì sẽ không phóng ngựa như vậy, có người lớn tiếng hô một câu: "Chắc là tin chiến thắng?"
Giáo úy phóng ngựa ở phía trước lớn tiếng trả lời một câu: "Phá biên cương Hắc Vũ đại thành, giết địch năm vạn!"
Một tiếng này, khiến đường phố nổ tung.
Tất cả mọi người trên đường cái đều hoan hô, giống như tết đến sớm vậy.
Đại điện.
Nhận được tin chiến thắng, bệ hạ không tự chủ được hơi cong khóe miệng lên, sau đó ho khan một tiếng, giận tím mặt.
"Càn rỡ như vậy!" Hoàng đế đứng lên đi tới đi lui trên đài cao: "Trẫm đang cùng Hắc Vũ hoà đàm, Thẩm Lãnh lại không để ý đại cục mà tự tiện khai chiến như vậy, để tín nghĩa của trẫm ở đâu? Chẳng lẽ tưởng là trẫm sẽ vui vẻ bởi vì bọn họ đánh hạ được một tòa thành Tô Lạp? Người đâu, truyền chỉ... Thẩm Lãnh xuống làm tòng tam phẩm, phạt bổng năm năm! Bảo hắn tự viết một bản tấu nhận lỗi dâng lên, nếu viết không tốt, trẫm bãi chức đề đốc thủy sư của hắn!"
Một trận nổi giận lôi đình này, cả triều văn võ quay sang nhìn nhau, không một ai dám nói chuyện.
Lại Thành vẫn kiêm chức đô ngự sử Ngự sử đài hơi nhếch khóe miệng lên, nhìn hoàng đế đang nổi cáu ở bên kia, trong lòng lại nghĩ là vở kịch này của bệ hạ diễn thật hay...
Cả triều văn võ đều không có gì để nói, thầm nghĩ quân công lớn như vậy, tin chiến thắng phấn chấn lòng người như vậy, bệ hạ lại giáng quân chức của Thẩm Lãnh và còn phạt bổng năm năm, có chút không thể nào nói nổi...
Đúng lúc này đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành đứng ra, thao thao bất tuyệt, dõng dạc mắng Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An hết sức tồi tệ, mãnh liệt thỉnh cầu bệ hạ bắt hai người bọn họ về giao từ Hình bộ hỏi tội, nếu bắt về phiền phức, có thể trực tiếp chém đầu ở Tức Phong Khẩu.
Trong nháy mắt, bên võ tướng liền nổ tung, một đám võ tướng và Lại Thành chửi nhau, bên quan văn này không nắm chắc lắm, đã giáng chức phạt bổng người ta rồi, lại bắt về hỏi tội thì có phải là hơi quá hay không, huống chi là tử hình ngay tại chỗ... Nhưng như thế nào cũng không thể không giúp đỡ, thế là trận đấu khẩu thăng cấp.
Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, che miệng ho khan vài tiếng, thật sự sợ người khác nhìn ra ông ta đang cười.