Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 607 - Chương 607: Lên Kế Hoạch Hành Động

Chương 607: Lên kế hoạch hành động Chương 607: Lên kế hoạch hành động

Biên cương đông bắc tháng 12 thật sự lạnh, lạnh đến mức thời gian đi đại tiện cũng rút ngắn lại còn hơn một nửa so với bình thường, trên cơ bản chỉ là cởi quần, rặn, chùi đít, mau chóng chạy về...

Bởi vì chân Thẩm Lãnh bị thương không tiện ngồi xổm xuống, Mạnh Trường An phái người tìm thợ mộc đến làm một cái ghế đặc biệt, ở giữa có lỗ thủng.

Sáng sớm, Thẩm Lãnh người ướt mồ hôi trở lại trong phòng, mặc dù chân bị thương nhưng vẫn kiên trì luyện công gần một canh giờ, vào cửa liền vội vàng khoác thêm áo thật dày. Thời tiết quỷ quái này dù có là người sắt cũng không chịu nổi việc không ngừng đổ mồ hôi rồi lạnh nóng luân phiên.

Trên lò nướng bánh màn thầu, Mạnh Trường An đang thái thịt chín, Thẩm Lãnh sáp qua nhìn nhìn, kỹ thuật dùng dao cũng không tệ, chỉ là hơi chậm một chút.

"Ngươi nên về nhà xem thử rồi."

Thẩm Lãnh nhón một miếng thịt bỏ vào miệng, Mạnh Trường An gõ sống dao lên tay Thẩm Lãnh một cái: "Rửa tay."

Thẩm Lãnh: "Ồ..."

Mạnh Trường An vừa thái thịt vừa nói: "Chuyện bên này ổn định một chút rồi hãy về."

Thẩm Lãnh chống gậy đi qua lấy nước rửa tay, Mạnh Trường An đã kẹp thịt vào trong bánh màn thầu, nóng hổi, mùi thơm đó đơn giản nhưng lại mê người.

Thẩm Lãnh cắn một miếng hết gần nửa cái bánh màn thầu, thỏa mãn rên một tiếng.

"Đã rất lâu rồi Tẩm Sắc không phái người tới." Mạnh Trường An cúi đầu lẩm bẩm một câu.

Thẩm Lãnh: "Để nàng ta bình tĩnh lại đi, dù sao cũng đã bị chúng ta lừa."

Mạnh Trường An: "Ngươi là ngươi, còn chúng ta."

Thẩm Lãnh: "Thấy sắc quên nghĩa à."

Mạnh Trường An cười cười, vừa ăn cơm vừa nói: "Sợ là đại quân người Hắc Vũ đã đang tập kết rồi, trước khi đánh Bột Hải còn có trận đánh ác liệt phải làm, bọn họ sẽ không cứ bỏ để mặc chúng ta chiếm thành Tô Lạp như vậy. Đến lúc đó tướng quân do Hắc Vũ phái tới nhất định sẽ liên lạc với Tẩm Sắc, chỉ xem nàng ta có thái gì độ thôi. Nếu nàng xuất binh liên thủ tấn công thành Tô Lạp, sau này cũng không cần phải nói hợp tác gì nữa."

"Tẩm Sắc cũng không phải ngu ngốc." Thẩm Lãnh thò tay ra lấy cái bánh màn thầu thứ hai, gặm một miếng, tiếp tục nói: "Hiện tại cho dù nàng ta đã chiêu mộ không ít tân binh, nhưng căn bản cũng không có huấn luyện thì làm sao lên chiến trường? Lão binh có thể đánh nhau cũng chỉ có chừng một vạn người, lại dùng để tấn công thành Tô Lạp, nàng ta lấy cái gì để sống yên phận."

"Nhưng nếu như nàng ta không đánh, quân đội do Hắc Vũ phái tới có thể sẽ động thủ với thành Cách Để trước."

"Cho nên nàng ta mới không đánh, nàng ta phải xem thử thái độ của chúng ta."

Mạnh Trường An bỏ bánh màn thầu trong tay xuống, rất nghiêm túc hỏi: "Nếu người Hắc Vũ vây công thành Cách Để, chúng ta có cứu không?"

"Cứu." Thẩm Lãnh nói: "Vẫn cần Tẩm Sắc phái người đi Bột Hải gây họa cho người Bột Hải nữa."

"Làm sao nàng ta còn có thể phái người đi nữa." Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh cười nói: "Sắp bị ngươi lừa chết rồi, sẽ còn giúp ngươi nữa?"

Thẩm Lãnh: "Ngươi nên tìm hiểu thêm một chút về cô vợ mới của ngươi sau này, đừng xem nàng ta giống với nữ nhân bình thường. Sở dĩ bị chúng ta lừa chỉ là vì trong tay nàng ta quá ít người có thể sử dụng và lá bài có thể đánh ra, nếu trong tay nàng ta có nhiều binh lực, chi viện, tướng tài giống như chúng ta... nói thật, ta không xác định chúng ta là đối thủ của nàng ta. Nàng ta không phải là thua chúng ta, là thua thời thế, nàng ta rất bị động, chỉ có thể đi theo thời thế, nhưng không thể khống chế thời thế."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Ngươi định làm thế nào?"

"Trước hết phái thêm thám báo ra ngoài đã, gia tăng phạm vi thăm dò của thám báo, một khi phát hiện có đại quân Hắc Vũ tới gần thì lập tức cảnh báo cho Tẩm Sắc, bán chút lợi nho nhỏ trước, sau đó lại xem thái độ của Tẩm Sắc."

Thẩm Lãnh đã ăn no, đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đây là phủ tướng quân của tướng quân thành Tô Lạp Vô Lượng Âm, sau khi chiếm nơi này hắn và Mạnh Trường An liền mang hơn hai vạn biên quân vào trú đóng, còn bên Tức Phong Khẩu, đại quân mấy vạn của tướng quân chiến binh Liêu Bắc đạo Hồng Thành Khải còn ở đó. Trong Bạch Sơn Quan có hai vạn Đao Binh của Diêm Khai Tùng, đại quân của đại tướng quân Bùi Đình Sơn đóng quân ở kho lương cách Bạch Sơn Quan hơn mười dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện.

"Hiện tại Tẩm Sắc đang phải lựa chọn." Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Như vậy đi... trả lại số lương thảo nàng ta đưa cho chúng ta lần trước."

Mạnh Trường An ngẩn ra: "Thế này không thỏa đáng chứ. Ngươi lừa lấy lương thảo trong tay nàng ta thì không ai nói gì, nhưng ngươi trả lại lương thảo đã lừa được, tấu chương rất nhanh sẽ đến Trường An, đến lúc đó cả triều văn võ sẽ không ai nói giúp chúng ta. Nói dễ nghe một chút thì ngươi định kết minh với Tẩm Sắc, nhưng đối với chúng thần trong triều mà nói thì sự lý giải của bọn họ, cho dù là sự lý giải của bách tính bình thường cũng là ta và ngươi cấu kết với người Hắc Vũ."

Thẩm Lãnh trầm mặc: "Nhưng thời cuộc như vậy, chúng ta nhất định phải trấn an Tẩm Sắc. Tẩm Sắc giữ thành Cách Để, đại quân của người Hắc Vũ sẽ có chỗ cố kỵ trước khi chúng ta tiến công Bột Hải quốc, bên phía người Hắc Vũ cũng sẽ dốc hết sức lực muốn lôi kéo Tẩm Sắc về, bọn họ đã không còn thành Tô Lạp, nếu để mất thành Cách Để nữa, sau khi đại quân Hắc Vũ đến cũng chỉ có thể cắm trại trong đồng hoang. Hơn nữa không có lương thảo chi viện, bọn họ không thể dùng đến lương thực của thành Tô Lạp và thành Cách Để, cho nên phản ứng đầu tiên của bọn họ nhất định là cho Tẩm Sắc rất nhiều lợi ích, ví dụ như không truy cứu chuyện Khám La Hắc Đình chết ở thành Cách Để lúc trước."

Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Chúng ta phải giải quyết vấn đề của Tẩm Sắc trước người Hắc Vũ, nàng ta còn, người Hắc Vũ khó chịu, nàng ta chết, ngược lại người Hắc Vũ sẽ trở nên không còn cố kỵ."

Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì trả lại, dù sao chúng ta cũng cùng gánh vác."

Thẩm Lãnh hỏi: "Kiểm kê lương thảo trong thành Tô Lạp xong chưa?"

"Đêm hôm qua vừa mới kiểm kê xong, cũng đủ cho chúng ta đánh Bột Hải."

"Như vậy đi." Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Chia ra một phần lương thảo, đưa đến Tức Phong Khẩu cho tướng quân Hồng Thành Khải."

Mạnh Trường An ngẩn ra, một lát sau mới sực hiểu: "Được."

Thẩm Lãnh: "Chúng ta tách ra làm việc, ta mang lương thảo đi thành Cách Để gặp Tẩm Sắc, ngươi mang lương thảo về Tức Phong Khẩu giao đủ số lượng cho tướng quân Hồng Thành Khải, hai bên đều phải bàn xong. Chỉ có khiến cho Hồng tướng quân hiểu ý đồ của chúng ta, hắn mới có thể phối hợp tốt, nếu còn chưa khai chiến với người Bột Hải mà nội bộ chúng ta đã xuất hiện phân tách, việc này không dễ làm."

"Đổi đi." Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta đi thành Cách Để, ngươi về Tức Phong Khẩu."

Gã chỉ vào chân Thẩm Lãnh: "Ngươi chạy không tiện."

Thẩm Lãnh cười nói: "Chính bởi vì chân ta đi khập khễng, Tẩm Sắc mới có thể cảm thấy ta có thành ý."

"Thôi bỏ đi." Mạnh Trường An nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Hiện tại ngươi đánh thắng được ta không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu.

Mạnh Trường An nói: "Vậy thì đừng tranh giành."

Thẩm Lãnh cảm thán một tiếng: "Thật không biết xấu hổ."

Mạnh Trường An: "Ngươi còn có mặt mũi nói ra."

Cùng lúc đó, thành Cách Để.

Tẩm Sắc ngồi trên ghế phủ thảm nhung thật dày, lửa trong lò sưởi ở phía sau khiến nàng ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng trong lòng lại không ấm áp nổi, nàng ta để chân trần giống như mỹ nhân trong bích họa, nhưng mà trong ánh mắt của mỹ nhân trong bích họa không có sát khí lớn như vậy.

Có nội tuyến đưa tin tức tới, trong đô thành đã nổi sóng gió, quá nhiều người thúc giục hãn hoàng Tang Bố Lữ hạ lệnh phái binh bắt nàng ta về, cả ngày đều tranh cãi, chỉ sợ là Tang Bố Lữ cũng không kiên trì được bao lâu.

Nam Viện đại tướng quân Tô Cái đã trở lại đô thành tham gia đại lễ lên ngôi của Tang Bố Lữ, đến lúc đó vô cùng có khả năng là Tô Cái đích thân suất quân đến đây. Một khi người tới là Khất Liệt Quân của Tô Cái, nhân mã trong thành Cách Để này sẽ sợ tới mức nhũn chân.

Khất Liệt Quân à... Chưa từng thất bại.

Ánh mắt nàng ta mê ly, vẫn đang mải suy nghĩ làm sao để phá vỡ cục diện này, nhưng biện pháp duy nhất có thể nghĩ đến vẫn là hợp tác với người Ninh, một khi nàng ta thật sự cắt đứt liên hệ với Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, vậy thì lúc đại quân Hắc Vũ đến, thành Cách Để của nàng ta sẽ trở thành tấm bia bắn tên đầu tiên.

Mạc Quật từ bên ngoài bước nhanh vào, sắc mặt vui mừng: "Điện hạ, chúng ta lại chiêu mộ được một nhóm người, hiện tại đã có hơn vạn tân binh."

Tẩm Sắc khẽ nhíu mày.

Người ngu xuẩn sẽ luôn cảm thấy niềm vui rất đơn giản.

Mạc Quật không nhìn xa, cho nên vẫn chưa cảm nhận được sự uy hiếp sắp đến đáng sợ cỡ nào, sự ngu xuẩn của hắn khiến hắn ta sẽ cảm thấy hôm nay tốt đẹp hơn hôm qua chỉ vì một chút chuyện nhỏ, cho nên hắn ta cũng không quan tâm ngày mai buồn cỡ nào, phải đến ngày mai khi thật sự nhìn thấy nguy hiểm thì hắn ta mới cảm thấy buồn.

"Ừm, tăng cường huấn luyện." Tẩm Sắc thở ra một hơi, chỉ trả lời một câu đơn giản.

"Điện hạ." Mạc Quật nhìn ra vẻ u tối trên mặt Tẩm Sắc, theo bản năng hỏi một câu: "Là ai khiến điện hạ không vui?"

Tẩm Sắc thật sự muốn phát hỏa, muốn hung hăng chửi mắng Mạc Quật một trận, nhưng mà nàng ta chỉ có thể nhịn xuống, kẻ ngu xuẩn như vậy mà bây giờ mình cũng không thể bỏ đi... Dưới trướng nàng ta thật sự không có mấy người có thể dùng, nàng ta thật sự có quá ít lá bài có thể đánh ra.

"Không có gì." Tẩm Sắc lắc đầu: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Mạc Quật cúi đầu lên tiếng, sau khi lui về sau mấy bước lại đứng lại: "Nếu điện hạ có chuyện khó xử gì, đều có thể giao cho thuộc hạ, cho dù liều mạng thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ điện hạ, nếu như là ai chọc giận điện hạ, thủ hạ đi giết hắn!"

Tầm nhìn của Tẩm Sắc chuyển dời đến mặt Mạc Quật: "Ta tin tưởng ngươi, nhưng mà, ngươi có thể trở nên thông minh hơn được không?"

Nàng ta khoát tay: "Ra ngoài đi."

Mạc Quật vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm nghĩ thế này là làm sao, chẳng lẽ lòng trung thành của mình vẫn chưa đủ để khiến điện hạ cảm động?

Đúng lúc này bên ngoài có người chạy nhanh vào: "Điện hạ, Mạnh Trường An đến!"

Tẩm Sắc đang nằm nghiêng trên ghế bỗng đứng bật dậy, chân trần đi ra ngoài mấy bước mới sực tỉnh lại, sau đó nàng ta chậm rãi trở lại ngồi trên ghế, làm cho bản thân mình nhìn vẫn thong dong, thậm chí có một chút đoan trang, còn có một chút lơ đãng nữa.

"Ồ, cho hắn vào đi."

Phản ứng này đều bị Mạc Quật nhìn thấy, thế nên Mạc Quật cảm giác những gì mắt mình nhìn thấy đều là ảo giác.

Đô thành Hắc Vũ.

Đô thành của Hắc Vũ quốc tên là Hồng Thành, bởi vì tạo hình của cả tòa đại thành cũng không phải hình vuông bốn cạnh mà là hình lục giác, cho nên còn được gọi là Tinh Thành. Năm đó Khoát Khả Địch Hoàn Liệt một lòng muốn vượt qua Đại Ninh, các phương diện đều vượt qua, cho nên điều động thợ trong cả nước, gần như dốc hết quốc khố, sau đó lại tăng thuế, rồi bức bách các đại gia tộc quyên tiền, lúc này mới sửa quy mô của Hồng Thành thành dáng vẻ bây giờ.

Hồng Thành quả thật rất lớn, nhưng lại có vẻ rất trống vắng lạnh lẽo.

Hồng Cung cũng trống vắng lạnh lẽo, giống như lòng Tang Bố Lữ hiện tại, cho dù ngày làm lễ lên ngôi đã tới gần nhưng trong lòng y căn bản không thể nóng lên được. Vị thân tỷ tỷ khiến y vô cùng phiền não kia sẽ luôn làm ra những chuyện kinh thế hãi tục, mà vị quốc sư còn phiền hơn tỷ tỷ y gấp vạn lần cũng vừa mới tới ngày hôm qua, nói rằng nếu không giải quyết chuyện của Tẩm Sắc, lão ta chỉ có thể kéo dài thời hạn làm lễ lên ngôi.

"Truyền Tô Cái vào cung." Tang Bố Lữ dặn dò một tiếng.

Không bao lâu, Nam Viện đại tướng quân Tô Cái bước nhanh vào, khom người cúi đầu: "Thần bái kiến bệ hạ."

"Lão tướng quân, trẫm rất lo sợ."

Một câu nói này làm cho Tô Cái cũng lo sợ: "Xin bệ hạ căn dặn, thần nguyện phân ưu vì bệ hạ."

"Thành Tô Lạp đã mất rồi, thành Cách Để cũng không khống chế được." Tang Bố Lữ nhìn Tô Cái hỏi: "Quốc sư vì vậy mà áp chế trẫm, ông ta nói không bắt tỷ tỷ của trẫm trở lại thì ông ta sẽ kéo dài thời hạn làm lễ lên ngôi. Khanh nói cho trẫm biết, thời gian ngắn như vậy trẫm làm sao có thể bắt Tẩm Sắc trở lại, có phải là ông ta không có ý định làm lễ lên ngôi cho trẫm không?"

"Bệ hạ, quốc sư cũng là lo lắng vì chuyện nước."

Tô Cái trầm tư một lát, lúc này nghĩ quốc sư đổi ý chắc hẳn không phải là thật sự, chỉ là muốn bàn điều kiện với bệ hạ, vì thế nói: "Bắc Viện đại tướng quân là đệ tử của quốc sư, nếu bệ hạ sắp xếp Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ suất quân xuôi nam, hẳn là quốc sư sẽ yên tâm."

Ánh mắt Tang Bố Lữ thoáng vui vẻ.

Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ là đệ tử đắc ý của quốc sư, cũng giống như Khám La Hắc Đình, có đại quân mấy chục vạn của Bắc Viện trấn áp ở một bên đô thành y cũng không an ổn, nhân cơ hội này để cho Dã Đồ suất quân xuôi nam đoạt lại thành Tô Lạp, y sẽ có thể mau chóng sắp xếp thân tín qua bên Bắc Viện, đợi trận chiến đó đánh xong, tốt nhất là có thể tước hết quyền lợi của Dã Đồ ở Bắc Viện.

Mà để cho Dã Đồ đi đánh thành Tô Lạp, thành Cách Để, quốc sư cũng sẽ yên tâm, Tô Cái nói một lời, nhất cử lưỡng tiện.

"Lão tướng quân, trẫm thật sự không thể thiếu khanh được." Tang Bố Lữ cười: "Truyền chỉ, gọi Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ vào cung, cũng mời cả quốc sư vào cung."

Tang Bố Lữ thở mạnh một hơi: "Giờ thì quốc sư cũng nên thỏa mãn rồi chứ."

Bình Luận (0)
Comment