Hắc Vũ quốc có Kiếm Môn, đệ tử Kiếm Môn phủ khắp các nơi trong cả nước. Kiếm Môn nằm ở trên dốc Hạo Tinh trong Hồng Thành, chiếm diện tích cực lớn, trên cửa chính của Kiếm Môn có một tấm biển, văn tự Hắc Vũ có vẻ rườm rà cong vẹo, nhìn giống như con nòng nọc nhỏ đang trên đường tìm mẹ thì đánh nhau bởi vì ý kiến không hợp. Hàng chữ này rất lớn, dịch sang tiếng Đại Ninh có nghĩa là... Nguyệt Thần thừa kiếm, vạn thủy canh tân.
Nghe đồn Kiếm Môn có chí bảo Nguyệt Thần kiếm, đặt ở giữa Nguyệt Thần Đường, mùng một và mười lăm mỗi tháng, đệ tử Kiếm Môn sẽ đến bên ngoài Nguyệt Thần Đường bái Nguyệt Thần kiếm.
Trong Kiếm Môn có một cách nói, ngoại trừ người được Nguyệt Thần lão nhân gia nhận định ra, ai cũng không nhấc nổi Nguyệt Thần kiếm.
Nhiều năm qua, Kiếm Môn cũng không ngăn cản bất cứ người nào đi thử nhấc Nguyệt Thần kiếm lên, nhưng đều thất bại. Lần trước người nhấc được Nguyệt Thần kiếm lên tên là Tâm Phụng Nguyệt, chính là tông chủ Kiếm Môn, quốc sư Hắc Vũ hiện tại.
Ở Hắc Vũ, Tâm Phụng Nguyệt là một truyền kỳ, ở Kiếm Môn, Tâm Phụng Nguyệt là một thần thoại.
Chỉ là ngoại trừ người thừa kế Kiếm Môn ra thì người khác cũng không biết được, bên dưới thanh Nguyệt Thần kiếm được gọi là ngoài người được Nguyệt Thần nhận định thì không ai nhấc nổi đó có cơ quan. Sau khi tông chủ Kiếm Môn đời trước chọn được người thừa kế, sẽ cố ý sắp xếp khoảng mấy chục người cùng đi xem thử ai có thể nhấc được kiếm, cơ quan nằm trên tay vịn bảo tọa của tông chủ ở Nguyệt Thần Đường, ấn xuống, cơ quan mở ra, thanh kiếm kia ngay cả chó cũng có thể ngậm lên được.
Nhưng đệ tử Kiếm Môn lại không hề nghi ngờ, cho nên vẫn cảm thấy sự truyền thừa này rất thần bí.
Hàng năm Kiếm Môn đều sẽ cử hành một buổi lễ thỉnh thần long trọng. Trong ngày này, Nguyệt Thần sẽ nhập vào người tông chủ Kiếm Môn, tông chủ có thể bay lên giữa không trung quan sát nhân gian, thật sự là bay trên đài cao ba mươi mét tên là Kiếm Đài của Kiếm Môn, được tôn là thần tích.
Mỗi một lần, tông chủ Kiếm Môn đều sẽ đại phát thần uy, từ trên Kiếm Đài chậm rãi lên không, có thể bay lên chừng hai mét lơ lửng bất động, sau đó sẽ tuyên đọc ý chỉ gì đó mà Nguyệt Thần mang đến cho tín đồ của nàng.
Thật ra cũng là làm xiếc, nếu có ai có thể lên đài cao liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhưng mà, phần lớn thời gian con người cho rằng thật sự có thần minh tồn tại, chỉ cần cho một ít ám chỉ tâm lý là sẽ gặp nghĩ thần linh chẳng những tồn tại mà còn ngay tại bên cạnh.
Nhưng có một điểm cũng không thể giải thích rõ ràng, Tâm Phụng Nguyệt đã sắp sáu mươi tuổi mà nhìn giống như nam nhân trẻ ba mươi tuổi, trên mặt gần như không nhìn thấy nếp nhăn, da căng mịn đến mức giống như da trẻ con.
Tâm Phụng Nguyệt quanh năm đều ở trong Nguyệt Thần Đường rất ít ra ngoài. Đệ tử Kiếm Môn cũng biết, mỗi ngày tông chủ đại nhân đều sẽ trầm tư mặc tưởng rất lâu, mà việc trầm tư mặc tưởng này, nghe nói là kết nối với Nguyệt Thần.
Trong điện phụ của Nguyệt Thần Đường là thư phòng của Tâm Phụng Nguyệt, không có sự chấp thuận của lão ta thì không một ai có thể tùy tiện ra vào, dù là hãn hoàng bệ hạ của Hắc Vũ cũng không được.
Kiếm Môn hiện tại tổng cộng còn có ba vị trưởng lão và một vị cung phụng, mỗi ngày đều có một vị trưởng lão canh giữ ở Nguyệt Thần Đường, người tự ý vào sẽ chết.
Vị cung phụng đại nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi kia nghe nói chính là lão tông chủ đời trước, đã sống một trăm ba mươi tuổi rồi. Đương nhiên cũng chỉ là truyền thuyết, bởi vì căn bản là không có người nào từng thấy vị lão cung phụng kia đi ra ngoài.
Tâm Phụng Nguyệt ngồi trên ghế thần thái an nhiên, nếu không nhìn kỹ, lão ta thật sự chính là một mĩ thiếu niên đang ngồi im lặng.
Làn da rất trắng, khuôn mặt cũng rất đẹp, cặp mắt màu lam trong veo, giống như là bảo thạch được khảm vào vậy.
Khi lão ta nói chuyện thông thường đều là nói nhỏ nhẹ, chỉ cần âm điệu hơi cao một chút chính là sắp chết người rồi.
Mùi đàn hương trong điện phụ rất nồng, đàn hương là mua từ Đại Ninh. Tâm Phụng Nguyệt rất thích mùi này, hàng năm đều sẽ có thương nhân chuyên môn đi Đại Ninh mua, bất luận bao nhiêu bạc cũng phải mua được loại mà lão ta thích. Hạ nhân nói với lão ta rằng thứ này ngàn vàng khó mua, nhưng đã lừa của lão ta không ít bạc.
"Dã Đồ vào cung?" Tâm Phụng Nguyệt hơi nheo mắt hỏi.
Đệ tử môn hạ Đáp Lam Huyết Đồ cúi đầu: "Nửa canh giờ trước bệ hạ triệu đại tướng quân Dã Đồ vào cung, trong cung có tin tức truyền tới, đại khái là bệ hạ hy vọng Dã Đồ triệu tập nhân mã từ bắc cương tiến công thành Tô Lạp."
"Hửm?" Tâm Phụng Nguyệt hơi nhướn đầu lông mày: "Tang Bố Lữ đây là muốn làm gì?"
"Sư tôn." Đáp Lam Huyết Đồ cúi đầu nói: "Hãn hoàng bệ hạ bức thiết hy vọng sư tôn làm lễ lên ngôi theo đúng ngày đã định trước, cho nên khó tránh khỏi sẽ nhượng bộ một ít. Hiện giờ Bắc Viện đại tướng quân, Nam Viện đại tướng quân, vương công đại thần, quý tộc, phong hầu các nơi đều đã đến Hồng Thành, chẳng qua cũng chỉ còn bảy ngày là đến ngày đã định, nếu sư tôn thật sự hoãn lại ngày làm lễ lên ngôi, bệ hạ sẽ rất khó chấp nhận nổi."
"Dã Đồ suất quân xuôi nam..." Tâm Phụng Nguyệt cau mày cẩn thận suy ngẫm một lát: "Lợi và hại đều có."
"Mời sư tôn nói rõ."
"Lợi, Dã Đồ suất quân xuôi nam, Tang Bố Lữ còn muốn bảo hắn trở lại sẽ khó khăn, ta một lòng muốn tiến quân Nam Ninh, nhưng Tô Cái không nghe lời ta... Sau khi Dã Đồ đến phía nam, mệnh lệnh của ta tự nhiên sẽ dễ chấp hành, cho dù là trong lúc nhất thời không thể dễ dàng khai chiến thì cũng có thể khống chế một vùng biên cương lớn lấy từ trong tay Tô Cái."
Tâm Phụng Nguyệt dừng lại một chút rồi nói: "Về phần hại... Sau khi Dã Đồ rời Bắc Viện, tất nhiên Tang Bố Lữ sẽ phái người thân tín của hắn chen vào, muốn từng bước tước quyền lực của Dã Đồ ở Bắc Viện."
Đáp Lam Huyết Đồ hỏi: "Sư tôn ứng đối như thế nào?"
"Để mặc hắn." Khóe miệng Tâm Phụng Nguyệt hơi giương lên: "Tang Bố Lữ tưởng là có thể tước quyền lực của Dã Đồ, vậy thì cứ để cho hắn tưởng là như vậy đi. Ta rất yên tâm về Bắc Viện, cho dù người của hắn vào thì cũng không có thể dấy lên sóng gió, huống chi đâu có dễ dàng đi vào như vậy, ngược lại là thế cục của nam cương nắm trong tay mình càng chắc chắn hơn một chút, người của hắn phái đi, vào Bắc Viện liền giết."
Đáp Lam Huyết Đồ gật đầu: "Đệ tử đã hiểu."
"Không phải một Dã Đồ suất quân xuôi nam là có thể khiến ta thuận lợi làm lễ lên ngôi cho Tang Bố Lữ, cái giá hắn phải trả vẫn chưa đủ nhiều, ta cũng muốn xem thử giới hạn của hắn rốt cuộc còn có thể nhượng bộ bao nhiêu... Ngươi là đệ tử nhỏ nhất của ta, cũng là đệ tử mà ta thích nhất, coi trọng nhất, sư huynh Khám La Hắc Đình của ngươi đã chết, người trong triều đình đều nhăm nhe vị trí chỉ huy sứ của Thanh Nha, ngươi có muốn không?"
Đáp Lam Huyết Đồ mặt biến sắc, quỳ xuống bụp một tiếng: "Đệ tử đa tạ sư tôn."
"Đứng lên đi." Tâm Phụng Nguyệt cười cười: "Thanh Nha bất kể như thế nào cũng không thể rơi vào tay người ngoài, nếu Tang Bố Lữ không phản đối, ta sẽ không hoãn lại ngày làm lễ lên ngôi."
Lão ta đứng dậy: "Sau khi Dã Đồ xuôi nam, ngươi cũng theo hắn xuôi nam, bố trí thêm người của Thanh Nha ở tuyến nam cương, lấy đệ tử Kiếm Môn làm chính, chú ý nhiều đến kẻ tên là Liêu Sát Lang kia... Tô Cái đã già rồi thật ra không đáng để lo, Liêu Sát Lang là người Tang Bố Lữ chú trọng bồi dưỡng ở nam cương, bảy tám phần mười là sau này sẽ lấy vị trí Nam Viện đại tướng quân."
Đáp Lam Huyết Đồ hỏi: "Vậy... thù của sư huynh?"
"Thù?" Tâm Phụng Nguyệt lắc đầu: "Đâu có thù gì, Khám La Hắc Đình chết là bản thân hắn ngu xuẩn, nói có thù oán là những người ngoài kia nghĩ vậy, đệ tử Kiếm Môn cũng không thiếu người kinh tài tuyệt diễm, năng lực của ngươi gấp mười lần Khám La Hắc Đình, chẳng lẽ ta lại nỡ để ngươi đi mạo hiểm? Đây không phải là thù, chỉ là mất mặt thôi."
Tâm Phụng Nguyệt nói: "Theo ta thấy, người Ninh giết Khám La Hắc Đình ngược lại còn có lợi đối với thời cuộc, trong ngoài triều đình, trong bách tính, đều đã có lời oán thán đối với thái độ của Tang Bố Lữ. Thành Tô Lạp bị phá, Khám La Hắc Đình chết, nếu vị bệ hạ kia của chúng ta còn không đưa ra chút thái độ cứng rắn, cho dù hắn lên ngôi thì thế nào?"
Đáp Lam Huyết Đồ muốn hỏi, sư tôn thật sự muốn lật đổ Tang Bố Lữ sao?
Nhưng hắn ta không dám hỏi.
Tâm Phụng Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài: "Chúng ta cũng vào cung xem thử, ngươi đi theo ta."
"Vâng."
Một canh giờ sau đã có ý chỉ từ Hồng Cung truyền ra, Đáp Lam Huyết Đồ được hãn hoàng bệ hạ nhâm mệnh làm tân chỉ huy sứ của Thanh Nha, cũng chính là Thanh Nha thần tọa mà bách tính vẫn gọi.
Ngày hôm sau, Dã Đồ rời Hồng Thành, xác định sẽ không tham gia đại lễ lên ngôi.
Một tháng sau, đại quân ba mươi sáu vạn của Bắc Viện xuôi nam.
Hồng Cung.
Tang Bố Lữ tháo kim quan đỉnh đầu xuống đặt trên bàn, ngẩn người nhìn vương miện khảm bảo thạch kia. Hiện tại y đã là hãn hoàng Hắc Vũ danh đúng với thực rồi, nhưng thế thì sao? Y một lòng muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng cuối cùng vẫn bị quốc sư khống chế. Dã Đồ dẫn đại quân ba mươi sáu vạn xuôi nam, quốc khố gần như không chống đỡ nổi, chỉ có thể lại tăng phú tăng thuế, các bách tính sẽ mắng quốc sư sao? Sẽ không, sẽ chỉ mắng y thôi.
Nhưng mà, cục diện rối rắm mà đại ca Khoát Khả Địch Hoàn Liệt của y để lại, y thật sự sắp không có sức thu xếp rồi.
Hoàn Liệt hoàn toàn tín nhiệm Tâm Phụng Nguyệt, thế nên thế lực của Tâm Phụng Nguyệt trải rộng triều dã, hơn phân nửa đại thần trong triều đều lấy Tâm Phụng Nguyệt làm chuẩn, ngược lại là hãn hoàng như y đây bị gạt sang một bên, âm phụng dương vi, lệnh không ra Hồng Thành.
Người cầm quyền trong quân, người cầm quyền trong triều, phần lớn đều là tín đồ Kiếm Môn, cục diện này xử lý như thế nào?
Thế lực hoàng tộc tuy rằng cũng rất lớn mạnh, nhưng lớn mạnh hơn nữa thì cũng không qua được hàng trăm triệu đệ tử Kiếm Môn trong khắp cả nước.
Đúng lúc này lão tướng quân Tô Cái cầu kiến, sau đại lễ lên ngôi y cố ý giữ Tô Cái lại chính là để có thể vạch ra nhiều sách cho mình, cũng may Nam Viện, bao gồm cả đại quân trăm vạn Khất Liệt Quân còn có thể điều khiển. Nếu thật sự đến lúc không có cách nào nữa, cũng chỉ có thể để cho Khất Liệt Quân vào kinh, đột ngột bao vây tiễu trừ Kiếm Môn trong tình huống Tâm Phụng Nguyệt không có phản ứng.
Nhưng nếu như vậy, Hắc Vũ tất nhiên sẽ nội loạn, còn làm sao ứng đối với cuộc tiến công của Ninh quốc trong tương lai?
Tiến thoái lưỡng nan, cử bộ duy gian.
Tô Cái vừa vào cửa đã nhìn thấy hai hàng lông mày đang nhíu chặt của hãn hoàng bệ hạ, vội vàng khom người cúi đầu: "Thần bái kiến bệ hạ."
"Lão tướng quân mời đứng lên."
Tang Bố Lữ đứng lên đi qua nâng Tô Cái dậy, khoát tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại quân thần hai người.
"Bệ hạ." Tô Cái nhìn ra bên ngoài, sau đó hạ giọng nói: "Bệ hạ bảo thần chuẩn bị bí mật luyện binh ở núi Tu Di, thần đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi, cho thần thời gian ba năm, thần có thể luyện ba mươi vạn binh."
"Trẫm vẫn rất cảm kích đối với lão tướng quân." Tang Bố Lữ đỡ hai cánh tay Tô Cái: "Không phải trẫm muốn khiến Hắc Vũ nội loạn, nhưng nếu nội loạn bất quyết, làm sao ứng đối với Ninh quốc cường đại?"
Y hỏi: "Nếu như... nếu như trong vòng ba năm Tâm Phụng Nguyệt đã không nhịn được nữa thì sao?"
Tô Cái liều mình trả lời: "Trên dưới Khất Liệt Quân, nguyện xông pha khói lửa vì bệ hạ."
"Lão tướng quân!" Tang Bố Lữ cầm hai tay Tô Cái: "Tính mạng của bản thân trẫm, sinh tử tồn vong của đế quốc, đều phó thác cho lão tướng quân rồi."
Tô Cái cảm động trong lòng, nhưng vẫn thấp thỏm lo âu nhiều hơn.
Trận chiến này, khác với giao chiến cùng người Ninh, đánh như thế nào cũng là thua, bởi vì đánh như thế nào thì người chết cũng là người Hắc Vũ.
Lão ta rời khỏi Hồng Cung, lông mày vẫn nhíu chặt.
Chuyện luyện binh không giấu được người của Thanh Nha, bản thân lão ta cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đối với người Ninh lão ta cũng chưa từng đau đầu như vậy, giờ này khắc này không biết tại sao lại nhớ đến đối thủ cũ Thiết Lưu Lê của lão ta. Tuy Thiết Lưu Lê đã chết nhưng cho tới tận bây giờ Tô Cái vẫn ngưỡng mộ ông ta, ngưỡng mộ quân thần người Ninh không nghi ngờ nhau, ngưỡng mộ Ninh quốc không có nhiều chuyện phiền toái như vậy, ngưỡng mộ hoàng quyền không thể lay động, ngưỡng mộ người Ninh rất ít nội đấu.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Hồng Cung, lão ta cũng phải trở về Nam Viện rồi.
Tạm thời rời khỏi chỗ thị phi này cũng tốt.
Xe đi trên đường, bỗng nhiên ở đầu đường có một chiếc xe ngựa trực tiếp lao thẳng vào, xe ngựa của Tô Cái lật nghiêng, lão tướng quân võ nghệ không tầm thường, sau khi từ trong xe ngựa ra ngoài cũng không bị thương. Nhưng mới chui ra thì mấy trăm mũi tên từ bốn phương tám hướng ập đến, đáng thương cho vị lão tướng quân chiến công hiển hách, lãnh binh mấy chục năm ở nam cương này, cứ bị loạn tiễn bắn chết trên đường cái ở đô thành như vậy.
Cả nước chấn động.