Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 609 - Chương 609: Sắp Sửa Náo Nhiệt Roài

Chương 609: Sắp sửa náo nhiệt roài Chương 609: Sắp sửa náo nhiệt roài

Đại tướng quân Tô Cái chết ở đô thành, Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ lại vừa khéo suất quân xuôi nam, thời gian khống chế đến mức khiến người ta không thể không hoài nghi, sau khi hoài nghi sẽ phát hiện dường như tất cả đều khiến người ta ớn lạnh như vậy. Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra cái chết của Tô Cái tất nhiên có quan hệ với quốc sư Tâm Phụng Nguyệt, nhưng vụ án này cuối cùng vẫn phải đến tay Thanh Nha điều tra, làm sao lại có thể dính dáng đến Tâm Phụng Nguyệt?

Chỉ một ngày, tất cả hung thủ ám sát đại tướng quân Tô Cái đều bị bắt, điều khiến người ta kinh ngạc là lại đều là quân nhân, tổng cộng hơn hai trăm người. Tân chỉ huy sứ Thanh Nha Đáp Lam Huyết Đồ đích thân thẩm vấn, rất nhanh đã có được khẩu cung. Điều tra những người này cũng không khó, tất cả đều từng làm lính ở trong quân của Tô Cái, hơn nữa tất cả đều từng bị Tô Cái xử trí vì vi phạm quân luật, hơn phân nửa trong số đó là bị trục xuất khỏi quân đội, còn có người bị lưu đày.

Cho nên mọi chuyện liền trở nên rõ ràng hơn hẳn, những người này giết Tô Cái chỉ là bởi vì tư thù.

Nghe nói sau khi quốc sư nghe được tin đã nổi giận, hạ lệnh lăng trì xử tử hết những tất cả thích khách này, thế nên đao phủ của Thanh Nha cũng không đủ dùng, ngay cả Đáp Lam Huyết Đồ cũng đích thân ra trận, lóc thịt sống ba người trong số đó.

Hồng Cung.

Nhìn đại điện trống rỗng, cảm nhận được sự trống trải lạnh lẽo nơi hoàng thành này, Tang Bố Lữ giống như lập tức già đi hai mươi tuổi vậy.

"Trẫm muốn chấn hưng đế quốc, tại sao lại cử bộ duy gian như thế?" Y thở dài một tiếng.

Y mưu Bắc Viện, quốc sư Tâm Phụng Nguyệt mưu Nam Viện.

Y tưởng là Dã Đồ mang hết tinh nhuệ Bắc Viện xuôi nam là cơ hội tốt để y khống chế Bắc Viện, nhưng ai có thể ngờ được Tâm Phụng Nguyệt lại trắng trợn như vậy. Những người được gọi là binh sĩ có oán hận với lão tướng quân Tô Cái kia chẳng qua là kẻ chết thay mà thôi, có thể sau khi bọn họ bị bắt ngay cả nói cũng chưa được nói đã bị giết hết rồi. Có tin tức nói bắt được người là trực tiếp bị bẻ cằm chặt tay, nói chuyện viết chữ, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hiện giờ ba mươi sáu vạn tinh nhuệ của Dã Đồ đã tiến vào Nam Viện, vị trí Nam Viện đại tướng quân để trống, Dã Đồ vô cùng có khả năng trực tiếp nắm binh quyền Nam Viện.

Bên cạnh Tang Bố Lữ cũng không phải là không có người có thể tin tưởng, nhưng lại không có thực quyền.

Tả thừa tướng Vô Lượng Nguyên Mưu và tướng quân thành Tô Lạp Vô Lượng Âm là đồng tộc, xem như huynh đệ thúc bá, chỉ là dòng họ quá lớn cho nên cũng không thân cận. Ông ta quý vi tả tướng, theo lý mà nói triều chính đều nằm trong tay mới đúng, nhưng mấy năm trước quốc sư nhất quyết nâng một người tên là Ngõa Lạt lên, phân quyền hành của thừa tướng làm hai, thiết lập hữu thừa tướng, chia ra phần lớn thực quyền, hiện tại trong tay ông ta chỉ có những chuyện nhàn tản như thuỷ lợi, xây dựng.

Nhìn thấy hãn hoàng bệ hạ cau mày, trong lòng Vô Lượng Nguyên Mưu bùng lên một ngọn lửa, nếu tay có thể cầm kiếm dài ba thước, cho dù là liều cái mạng này thì ông ta cũng phải đi tìm quốc sư Tâm Phụng Nguyệt lý luận, nếu có thể một kiếm giết kẻ hại nước kia mới tốt.

Nhưng ông ta không được.

"Bệ hạ, nên mau chóng hạ chỉ cho Liêu Sát Lang tiếp quản quân vụ Nam Viện, chậm trễ một chút là Dã Đồ sẽ cướp đi binh quyền, quân hàm của Liêu Sát Lang và Dã Đồ chênh lệch quá lớn, không tranh giành được."

Vô Lượng Nguyên Mưu cúi đầu: "Xin bệ hạ sớm định đoạt."

"Dã Đồ đã tiến vào cảnh giới Nam Viện, trẫm đã bị gài bẫy rồi... Bọn họ đâu phải là muốn đi thành Tô Lạp, thứ bọn họ muốn là cả Nam Viện."

Sắc mặt Tang Bố Lữ tái nhợt giống như tờ giấy: "Đại ca rất tín nhiệm Tâm Phụng Nguyệt, thế nên giao hết tất cả triều quyền cho ông ta, nếu tỷ tỷ còn ở hoàng thành có lẽ sẽ trù tính thêm một chút cho trẫm, hiện tại, trẫm còn có thể hỏi ai?"

"Bệ hạ!" Vô Lượng Nguyên Mưu quỳ xuống: "Thần nguyện đến Nam Viện tuyên chỉ."

"Khanh đi tuyên chỉ? Chỉ sợ khanh cầm ý chỉ của trẫm mới ra khỏi Hồng Cung cũng sẽ bị người khác giết. Bọn họ dám trắng trợn giết chết đại tướng quân của trẫm ở đô thành, chẳng lẽ còn không dám giết chết tả thừa tướng của trẫm?"

"Thần không sợ!"

"Trẫm biết khanh không sợ, nhưng đó là hy sinh vô ích, bên cạnh trẫm đã không còn nhiều người có thể tín nhiệm nữa rồi, nếu khanh lại gặp bất trắc gì, đừng nói đoạt lại triều quyền, dù là một người ở bên cạnh để nói chuyện cũng không có."

Vô Lượng Nguyên Mưu bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp: "Bệ hạ có dám liều một lần?"

Tang Bố Lữ nhìn về phía Vô Lượng Nguyên Mưu: "Khanh muốn bảo trẫm suất lĩnh cấm quân đi bắt quốc sư? Trong cấm quân thì có mấy người có thể thật sự nghe trẫm điều khiển, cả triều văn võ, chỉ có mấy người các khanh đứng ở bên trẫm."

"Không." Vô Lượng Nguyên Mưu ngẩng đầu nhìn Tang Bố Lữ: "Bệ hạ, đánh cược bọn họ có dám động thủ với bệ hạ hay không."

"Hửm?"

Tang Bố Lữ ngẩn người, bỗng nhiên sực tỉnh: "Đúng, vậy thì đánh cược một lần bọn họ có dám trực tiếp xuống tay với trẫm hay không!"

Nửa tháng sau, không ngoài dự liệu, Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ suất quân đi đường vòng đến đại doanh Nam Viện, yêu cầu tiếp quản binh quyền Nam Viện, Liêu Sát Lang không theo, Dã Đồ lấy cớ kháng chỉ lệnh cho thân binh trói Liêu Sát Lang lại, vừa muốn kéo ra ngoài nhưng không ai ngờ được Tang Bố Lữ lại đến đây.

Đường đường là hoàng đế của đế quốc Hắc Vũ, chạy suốt ngày suốt đêm từ đô thành đến, trên đường gần như không có dừng lại, tuy rằngđã hơi muộn một chút nhưng chung quy cũng coi như là đến kịp.

Lúc nhìn thấy Tang Bố Lữ vào cửa sắc mặt Dã Đồ liền thay đổi, y thật sự chưa từng dự đoán được hãn hoàng lại có thể đích thân đến. Y vốn tưởng rằng nhiều nhất hãn hoàng cũng chỉ là sai người thân tín đến Nam Viện tuyên chỉ ổn định binh quyền, mặc kệ phái ai tới thì y cũng không sợ, giết đi là được.

Nhưng y không dám giết Tang Bố Lữ.

Giết, đó chính là đại nghịch bất đạo, ngay cả quốc sư cũng không dám giết, y đâu có lá gan lớn như vậy.

Tang Bố Lữ hạ chỉ, phong Liêu Sát Lang làm tân Nam Viện đại tướng quân, thống lĩnh đại quân trăm vạn của Nam Viện. Có ý chỉ của hãn hoàng chính là danh chính ngôn thuận, rất nhiều tướng quân Nam Viện bị Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ này chèn ép lúc này gần như nổ tung, nếu không phải Tang Bố Lữ kìm lại, một trận nội chiến sẽ nổ ra trong đại doanh Nam Viện. Đại quân mấy chục vạn đại doanh Nam Viện đấu với đại quân mấy chục vạn của Bắc Viện, đánh thành kết cục thế nào thì ai cũng nói không rõ được, nhưng cho dù là đại doanh Nam Viện có Khất Liệt Quân đánh thắng, quốc lực của Hắc Vũ cũng sẽ tụt dốc không phanh.

Dã Đồ ỉu xìu bỏ đi, nhưng có thể đi cũng khó che giấu sự đắc ý, y không dám giết hãn hoàng, hãn hoàng thì dám dễ dàng giết y? Y cũng không có từ bỏ thành Tô Lạp, đại quân ba mươi sáu vạn người tiếp tục xuôi nam.

Các tướng Nam Viện bực bội hận không thể đuổi theo chém giết một trận, nhưng bệ hạ không cho phép.

Tang Bố Lữ tuy có vẻ rất chật vật, được dù gì cũng đã bảo vệ được Nam Viện, hơn nữa cũng đã đổi được sự trung thành của đại quân trăm vạn Nam Viện.

Thành Tô Lạp.

Trải qua một trận tỷ thí nghiêm túc, Mạnh Trường An thua kém một chút xíu đành phải đi làm cơm trưa, tuy rằng gã làm cơm trưa chẳng qua là nướng bánh màn thầu kẹp thịt chín rồi thêm mấy miếng chao, tất cả đều là đồ có sẵn, nhưng Thẩm Lãnh vẫn đắc ý rất lâu vì tỷ thí thắng.

Tháng 12 ở đông bắc biên cương, người nào còn dám đi ra ngoài đối diện tường viện tỷ thí xem ai đi tiểu cao hơn thì đều là dũng sĩ.

"Ta què một chân cũng thắng ngươi."

Thẩm Lãnh ngồi ở đó cười như một đứa trẻ.

Nam nhân à.

Ngươi nói niềm vui của bọn họ có vô vị không?

Mạnh Trường An đi tiểu thua, nhưng không phục.

"Ngươi còn què chân chỗ nào, đã ba tháng rồi, cho dù không có thuốc trị thương của Thẩm tiên sinh thì cũng phải gần khỏi hẳn rồi."

Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi, chịu cược thì phải chịu thua... Cùng lắm thì lần sau chúng ta thi xem ai ai tiểu ngược gió xa hơn. Mà này, ngươi thái thịt mỏng một chút, ngươi biết tại sao lại ngươi thua không? Hôm qua ngươi lại đi thành Cách Để gặp cô nàng Hắc Vũ kia, nhất định đã xảy ra vấn đề gì."

Mạnh Trường An quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta lại thấy ngươi đối với Tẩm Sắc nhớ mãi không quên."

Thẩm Lãnh thở dài: "Ta có một suy nghĩ to gan."

"Nói."

"Trưởng công chúa của Hắc Vũ gả cho ngươi làm vợ, tương lai đánh được Bột Hải thì hỏi thử Bột Hải vương có khuê nữ hay không, cũng gả cho ngươi làm vợ, rồi sau này đánh đến Tang quốc cũng tìm công chúa gả cho ngươi làm vợ, tập hợp đủ bảy công chúa, ngươi có thể gọi một chú lùn."

Mạnh Trường An: "..."

Gã quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh: "Tang quốc? Tại sao phải đánh Tang quốc."

"Bệ hạ tất đánh không thể nghi ngờ, ngươi có tin không?"

"Ngươi nói đánh thì đánh."

Mạnh Trường An chẳng thèm tranh biện.

Trên lò đang nướng bánh màn thầu, Thẩm Lãnh tính toán: "Ngươi đã cưới một vị công chúa, người mù cũng nhìn ra được cô nàng Hắc Vũ có hứng thú với ngươi, chỉ cần ngươi chịu bán đứng nhan sắc thì nàng ta sẽ đưa đẩy, tin ta đi, ta là một người nhìn thế giới tình cảm vô cùng thấu triệt... Bột Hải vương cũng thật sự có một người con gái, nghe nói vẫn luôn ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, còn thích làm thơ nữa."

Mạnh Trường An: "Ngươi thấy nhàm chán không?"

Thẩm Lãnh vẫn tự nói một mình: "Chỉ không biết Tang quốc có công chúa hay không. Không đúng, Tang quốc hiện tại đang rối loạn, đã có mười mấy người xưng vương, dù gì cũng phải có mười mấy hai mươi công chúa chứ? Chờ sau khi ta mang binh qua đánh, ta làm cho ngươi một đại hội tuyển tú công chúa, một hàng công chúa đứng ở đó cho ngươi chọn, sau đó ta lại để ngươi nói ra chọn lý do nàng ta, rồi tổ chức một số người bỏ phiếu chọn thay ngươi, cuối cùng những người đứng đầu có cơ hội gia nhập đại hội công chúa."

Mạnh Trường An: "Ngươi có thể câm miệng không?"

Thẩm Lãnh càng nghĩ càng thú vị: "Ngươi cưới bảy công chúa, mỗi một công chúa đều có thị nữ bên cạnh, ngươi sẽ lại thêm bảy..."

Mạnh Trường An đặt thịt đã thái xong ở trước mặt Thẩm Lãnh: "Bịt miệng ngươi lại."

Thẩm Lãnh: "Haiz, chắc là thua rồi."

"Thua cái gì?"

"Sinh con." Thẩm Lãnh cười nói: "Không bằng các ngươi người đông thế mạnh."

Mạnh Trường An có cảm giác mình đang nói chuyện cùng một đứa trẻ ba tuổi, ấu trĩ đến mức khiến gã không có hứng thú tiếp chuyện.

Thẩm Lãnh ăn một miếng thịt: "Hôm qua bàn chuyện với Tẩm Sắc như thế nào?"

"Tẩm Sắc nói, có tin tức từ đô thành Hắc Vũ truyền đến, Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ suất lĩnh đại quân ba mươi sáu vạn xuôi nam, hiệu xưng năm mươi vạn... Chúng ta đánh thành Tô Lạp giống như chọc một tổ ong vò vẽ."

Thẩm Lãnh cười nói: "Người tới lại là Bắc Viện đại tướng quân? Xem ra nhiễu loạn trong Hắc Vũ đã khó có thể dẹp yên."

Hắn mở bình nước uống một ngụm: "Nếu Tô Cái mà chết nữa, vậy thì thật náo nhiệt rồi."

Vừa mới dứt lời, bên ngoài có một tên thân binh chạy vào: "Thành Cách Để có người truyền tin đến."

Mạnh Trường An lau tay nhận lấy thư mở ra xem, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái với vẻ khó tin: "Miệng ngươi có độc hả, thư của Tẩm Sắc, nàng ta nói vừa mới nhận được tin tức, Nam Viện đại tướng quân Tô Cái bị giết ở đô thành."

Thẩm Lãnh phụt một tiếng, ngụm nước vừa mới uống vào gần như đều phun ra hết.

Mạnh Trường An xem hết thư: "Nếu Tô Cái thật sự đã chết, Dã Đồ xuôi nam, mục tiêu sẽ không chỉ là thành Tô Lạp mà chúng ta đánh được, có thể còn đi cướp đoạt binh quyền Nam Viện. Nếu Tang Bố Lữ đủ thông minh thì nên rời khỏi đô thành đích thân đến Nam Viện ổn định quân tâm."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đợi tin tức đã, nếu người của Dã Đồ đến muộn hơn so với dự tính thì có thể Tang Bố Lữ đã thật sự chạy đến Nam Viện. Ta phái người đi gửi thư cho Diệp Cảnh Thiên Diệp đại nhân, xem thử có thể sắp xếp người tìm tin tức xác thực hay không."

Mạnh Trường An hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Nếu để cho đại quân mấy chục vạn của Bắc Viện Hắc Vũ và đại quân mấy chục vạn của Nam Viện đánh nhau, hay cỡ nào?"

Hắn đứng dậy đi viết thư, ngẫm nghĩ rồi vẫn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Ngươi viết đi."

Mạnh Trường An: "Ngươi không thể luyện chữ à?"

"Luyện rồi luyện rồi." Thẩm Lãnh nói: "Mời Diệp đại nhân hỗ trợ, nếu trong đại doanh Nam Viện có người của chúng ta, thử xem có thể xử Tang Bố Lữ một chút hay không, làm cho người của Nam Viện tưởng là Dã Đồ phái người hạ thủ, đều là quân nhân huyết khí phương cương, lỡ như không nhịn được mà đánh nhau..."

Mạnh Trường An thở dài: "Sao ngươi càng lúc càng giống hồ ly?"

Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Hồ ly cũng là con đực, loại dáng người khỏe đẹp, mắt to hai mí."

Mạnh Trường An: "..."

Đúng lúc này lại có quân báo đưa đến, nói là dựa theo ý chỉ của bệ hạ, bắc cương tướng quân Hạ Hầu Chi suất lĩnh hai vạn biên quân đang tới Tức Phong Khẩu. Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời nở nụ cười.

"Chỗ chúng ta sắp sửa náo nhiệt roài."

Bình Luận (0)
Comment