Giống như trong cơ thể Thẩm Lãnh có một tiểu nhân cứ đúng giờ sẽ đánh thức hắn, mỗi ngày vào lúc này là tự nhiên tỉnh dậy, hoạt động tứ chi một chút mặc áo xong, dùng sức dậm chân trên mặt đất, cái chân bị thương kia đã khỏi rồi. Giống như Mạnh Trường An nói, cho dù là không có linh dược trị giá ngàn vàng của Thẩm tiên sinh thì hắn cũng gần khỏi hẳn rồi.
Ra cửa lại không gặp Mạnh Trường An, gã kia ở trong cùng một viện, mỗi ngày đều sẽ dậy sớm hơn Thẩm Lãnh một chút để luyện đao. Đao pháp do Sở tiên sinh dạy cương mãnh bá đạo, cũng không có thay đổi thói quen dùng đao của bọn họ, chỉ là thay đổi phương hướng, góc độ xuất đao, thời cơ xuất đao, cùng với phối hợp mắt và đao, mà hai tháng trước hai người bọn họ luyện nhiều nhất là phản ứng.
Sở tiên sinh bảo bọn họ làm được việc khoảnh khắc mắt nhìn thấy thì đao nhất định cũng phải đến, chuyện này nói thì đơn giản nhưng thực sự bắt đầu luyện mới biết khó cỡ nào. Sau khi mắt của con người nhìn thấy trong não phát ra mệnh lệnh, rồi đến tay làm ra động tác, khoảng thời gian này không thể hoàn toàn gạt bỏ, cho dù là Sở tiên sinh cũng không thể, việc phải luyện chính là tận lực rút ngắn khoảng thời gian này.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều đã có thể đao chém tiễn bay, Sở tiên sinh tăng thêm độ khó, ông ta cho người tìm đến rất nhiều sọt đá, ông ta ngồi trên bậc thềm dùng đá đánh Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, hai người lấy đao chém hòn đá ra.
Đá của Sở tiên sinh ném ra có tốc độ nhanh hơn nhiều mũi tên lông vũ của binh lính bình thường bắn ra, đó căn bản không phải một cấp bậc.
Dù sao hai tháng trước, gần như mỗi ngày hai người đều bị đánh mặt mũi bầm dập.
Thẩm Lãnh không nhịn được hỏi, tại sao phải dùng phương thức cực kỳ tàn ác này, Sở tiên sinh nói nguyên nhân có hai điểm, đầu tiên là dùng tốc độ mà bọn họ không kịp phản ứng để cho bọn họ thích ứng, đợi khi nào không bị đánh thảm như vậy thì có thể tránh né được một kích của cao thủ tuyệt thế.
Ông ta chần chừ chưa nói điểm thứ hai, Thẩm Lãnh tò mò hỏi rốt cuộc điểm thứ hai là gì.
Sở tiên sinh nói đánh hai người các ngươi cũng rất vui.
Hai tháng sau, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An gần như đã có thể chém bay mỗi một miếng hòn đá do Sở tiên sinh ném ra, Sở tiên sinh bắt đầu dạy bọn họ góc độ và thời cơ xuất đao, lại một tháng nữa, hai người đao pháp tinh tiến. Sau đó Sở tiên sinh liền không từ mà biệt vào buổi tối nào đó, hoặc là buổi sáng sớm hơn lúc Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An dậy. Lúc hai người bọn họ đi gõ cửa thì mới phát hiện người đã đi rồi.
Thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thẩm Lãnh luyện đao một mình một lát vẫn không thấy Mạnh Trường An ra, cũng đi gõ cửa, trong phòng không có ai trả lời, đẩy cửa ra nhìn nhìn, chăn còn trải trên giường, hiển nhiên người đi khá vội. Hắn ra ngoài hỏi đang thân binh canh gác, tiểu tử thoạt nhìn khỏe mạnh nhanh nhẹn kia nói hơn nửa canh giờ trước Mạnh tướng quân đã đi rồi. Thẩm Lãnh hỏi có phải có quân tình khẩn cấp gì không nói cho hắn biết hay không, thân binh kia lắc đầu, nói là thiên bạn phủ Đình Úy Phương Bạch Kính hộ tống hai vị phu nhân tới.
Thẩm Lãnh lúc này mới chợt hiểu.
Hắn nhìn nhìn khỏe mạnh tiểu tử kia: "Ngươi bắt đầu đi theo Mạnh tướng quân từ lúc nào?"
Tiểu tử ngại ngùng trả lời: "Đã hơn một năm rồi."
"Nhà ở đâu?"
"Liêu Bắc đạo quận Ngư Dương, họ Bạch."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, Bạch gia quận Ngư Dương cũng là thế gia vọng tộc, không có bất kỳ liên quan gì với Bạch gia Tương Ninh, hơn nữa người của Bạch gia quận Ngư Dương có rất ít người làm quan, nghe nói làm buôn bán rất lớn, các loại dược liệu như sâm núi của Liêu Bắc đạo sau khi Bạch gia thu mua sẽ bán đi các nơi khắp Đại Ninh, Thẩm gia và Bạch gia còn có làm ăn qua lại.
"Ồ." Thẩm Lãnh cũng chỉ tùy tiện hỏi thăm, lúc xoay người lại còn hỏi thêm một câu: "Ngươi tên gì?"
Tiểu tử càng ngại ngùng hơn: "Lúc ta sinh ra, vườn thuốc nhà ta trồng mười mẫu bách hợp đều nở, vì thế đặt cho ta một cái tên..."
Đương nhiên Thẩm Lãnh đoán được: "Bạch Bách..."
Lời còn chưa nói hết, tiểu tử đã đưa ra đáp án: "Bạch Thập Mẫu."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Rất có nội hàm..."
Thẩm Lãnh trở lại trong viện tiếp tục luyện đao, đột nhiên nghĩ đến tại sao đang mùa đông khắc nghiệt này mà hai vị phu nhân của Mạnh Trường An muốn mang đứa trẻ tới đây? Vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, nghĩ tới đây trong lòng liền lo lắng, đi ra cửa tìm, mới đi không bao xa đã nhìn thấy Mạnh Trường An về.
"Hai vị đệ muội và bọn trẻ đâu?"
"Đi rồi." Mạnh Trường An cười cười: "Là ta phái người nhờ Phương Bạch Kính đưa họ về Trường An, nơi này sắp có đại chiến, chỉ là họ nhớ ta cho nên đi vòng sang đây thăm. Sau khi họ mang theo bọn trẻ về Trường An ta cũng yên tâm một chút, Hắc Vũ Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ mang đến đại quân ba mươi sáu vạn, trận này ai không biết sẽ đánh bao lâu... Họ ở Bạch Sơn Quan thật ra cũng không an toàn, trở về là tốt, cho dù chưa chắc đánh nhau thì trở về cũng tốt hơn."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Phương Bạch Kính cũng khỏe rồi?"
"Khỏe rồi." Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài: "Lúc ban đầu ngươi nói đánh thành Tô Lạp đã biết người Hắc Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng ngươi đã nghĩ liệu có đại quân mấy chục vạn tìm đến chúng ta phân xử không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thế cục nội bộ Hắc Vũ thay đổi trong nháy mắt, ta cũng không nghĩ lại có nhiều người như vậy đến."
Mạnh Trường An: "Buồn."
Thẩm Lãnh: "Ừm, cùng buồn, mấy chục vạn người, nếu quá nhiều tù binh cũng không có chỗ giam giữ."
Mạnh Trường An cười cười, từ trong ngực lấy ra hai cái bùa hộ mệnh: "Tẩu tử ngươi đi xin về, xin hai cái, ta và ngươi một người một cái."
Thẩm Lãnh: "Hì hì, cảm ơn hai vị tẩu tử... Phì, đệ muội!"
Mạnh Trường An nhún vai, trở lại trong viện rồi đối luyện đao pháp với Thẩm Lãnh, nửa canh giờ sau hai người đã ướt đẫm mồ hôi, lúc nghỉ ngơi Thẩm Lãnh hỏi: "Có tin tức về Bùi Đình Sơn không?"
"Không có." Mạnh Trường An nói: "Dù thế nào ta cũng cảm thấy trận này thật ra không dễ đánh. Dã Đồ suất lĩnh đại quân mấy chục vạn đến, một khi thật sự đánh nhau, đại kế bắc phạt của bệ hạ sẽ phải làm sớm. Hắc Vũ bị động hơn chúng ta, bệ hạ trù tính lâu như vậy, về lương thảo thì chúng ta căn bản không cần lo, cho dù là đánh năm năm thì chúng ta cũng không cần lo lắng, hậu cần tiếp tế đã có thủy sư, ba đạo đông bắc cương, ba đạo tây bắc cương, đại quân tập hợp lại cũng sẽ không quá chậm, huống hồ..."
Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Còn có Đường gia Tây Bắc."
Các bách tính đều nói Đại Ninh luyện binh có tứ cương võ khố, nhưng trên thực tế là có năm võ khố, Đường gia cũng coi như là một võ khố. Nhiều năm qua biên quân do Đường gia huấn luyện liên tục không ngừng chuyển vận đến các nơi tây cương và bắc cương, hơn nữa binh do Đường gia luyện ra mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến.
Đường gia là sự tồn tại cực kỳ đặc thù, mặc dù không có bao nhiêu người giữ quyền cao ở trong triều, mặc dù bây giờ người có thể thật sự ngồi mâm trên cũng chỉ có một Đường Bảo Bảo, một Đường Thủ Hạc, trong bắc cương có hai tướng quân trẻ tuổi mấy năm gần đây cũng cực kỳ nổi bật, một người tên là Đường Ổn, một người tên là Đường Định, nhưng không phải đích xuất Đường gia, xem như là người của một chi tộc.
Còn có nữ ma đầu kia nữa.
Nữ nhân đó, ngay cả Mạnh Trường An nhắc tới cũng thấy sợ hãi, sau khi đến bắc cương đã sửa đổi cái tên vốn sặc mùi nữ nhân của mình, ép buộc người khác gọi nàng ta là Đường đại gia, lúc trước một sợi roi đã ép Mạnh Trường An cũng không có sức đánh trả.
Nàng ta đổi cho mình cái tên là Đường Ngoan.
"Không phải là Người Hắc Vũ không biết không đánh thắng được."
Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên, ngươi có từng cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc đại quân Bắc Viện hơn mười vạn người kia tới đây làm gì không?"
"Có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì cướp địa bàn." Thẩm Lãnh nói: "Đã duy nghĩ rất lâu rồi, đại khái nghĩ cũng đến là cuộc tranh đấu giữa quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt và Tang Bố Lữ. Người mà Tang Bố Lữ có thể sử dụng đều ở Nam Viện, Tâm Phụng Nguyệt điều đại quân Bắc Viện đến đây, có thể phân chia ra nửa giang sơn."
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Cho nên bọn họ căn bản không muốn đánh, chỉ là phô trương thanh thế."
Thẩm Lãnh: "Nhưng chúng ta muốn đánh."
Mạnh Trường An cười, trong ánh mắt kia lại có chút chờ mong.
Người trẻ tuổi trong quân đội Đại Ninh như bọn họ à, có mấy người không phải kẻ cuồng chiến tranh.
Cùng lúc đó, thành Trường An.
Hoàng đế bệ hạ đã tìm Trân phi bàn chuyện hai lần muốn lập bà làm hậu, nhưng Trân phi chỉ do dự bất định. Một khi thật sự làm hoàng hậu thì bao nhiêu triều thần sẽ lấy xuất thân của bà mà nói ra nói vào, bà muốn, nhưng bà càng phải suy nghĩ cho bệ hạ nhiều hơn. Hiện giờ Ý quý phi có nhị hoàng tử, hơn nữa Ý quý phi làm người khiêm tốn phẩm hạnh đoan chính, xuất thân lại tốt, nàng mới là ứng cử viên làm hoàng hậu tốt nhất.
Hoàng đế tìm bà, bà liền nhắc đến Ý quý phi, sau đó lần nào hoàng đế cũng ngậm miệng không nói.
Có câu hoàng đế muốn nói... Trẫm muốn cho nàng chính là cho nàng, không phải cho người khác.
Đông Noãn Các.
Lại Thành nhìn hoàng đế với vẻ mặt vô tội: "Thần cũng biết mắng mấy tháng rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút, nhưng bệ hạ cũng biết đấy, thần cũng là gánh vác trọng trách... Nếu không khiến văn võ bá quan đều cảm thấy thần và bệ hạ không chung một lòng, không phải là thần cũng không tiện đi hỏi thăm đến một ít tin tức sao?"
Hoàng đế hừ một tiếng: "Khanh gánh vác trọng trách? Khanh mắng rất sảng khoái phải không."
Lại Thành: "Thần làm sao dám, mỗi lần sau khi thần mắng bệ hạ về nhà đều sẽ hung hăng tự tát cho mình."
Hoàng đế: "Thật?"
Lại Thành: "Ngàn lần thật!"
Hoàng đế: "Tự tát mình, làm khó khanh rồi."
Lại Thành: "Cũng là vì bệ hạ."
Hoàng đế: "Sau này để trẫm tát là được, không thể để khanh khổ cực như vậy."
Lại Thành: "..."
Ông ta nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ triệu thần đến, không phải chỉ để tát thần chứ?"
Hoàng đế liếc nhìn Lại Thành một cái: "Bắt đầu từ ngày mai, cách dăm ba ngày khanh lại vạch tội Bùi Đình Sơn một lần."
Lại Thành sửng sốt: "Việc này... Tại sao vậy bệ hạ?"
"Bảo khanh vạch tội thì khanh vạch tội, ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, càng mạnh càng tốt."
Lại Thành thấp giọng hỏi một câu: "Bệ hạ muốn loại bỏ Bùi Đình Sơn rồi sao?"
"Khanh cứ việc làm như trẫm dặn là được."
Lại Thành gật gật đầu nhưng vẫn không rõ lần này đột nhiên bệ hạ nghĩ đến cái gì. Lúc bệ hạ đi đông cương mới là thời cơ tốt nhất để loại bỏ Bùi Đình Sơn, hiện tại vạch tội vài lần thật ra cũng không có ý nghĩa gì, qua nhiều năm như vậy, lượng tấu chương vạch tội Bùi Đình Sơn không có ba trăm thì cũng có hai trăm tám.
Sau khi rời khỏi Đông Noãn Các, Lại Thành liền đi thư viện Nhạn Tháp, chỉ có lão viện trưởng mới có thể giải thích nghi hoặc cho ông ta.
Lúc sắp đến thư viện thì cảm thấy tay không đến thăm tiên sinh có chút không ổn, vì thế mua chút thịt dê và đậu hũ trắng. Vào tiểu viện của viện trưởng đại nhân thì nhìn thấy cửa phòng đang mở, Lại Thành gọi một tiếng tiên sinh, vào cửa thì thấy lão viện trưởng đang ngồi trước bàn ăn, nồi đồng trên bàn đã sôi, nhưng trên bàn không có gì cả.
Lại Thành ngẩn người: "Làm sao tiên sinh biết học sinh sẽ mua đồ để ăn lẩu?"
"Ngươi mới rời khỏi chỗ bệ hạ, bệ hạ liền phái người đến nói cho ta biết, nói ngươi tất sẽ đến, ngươi lại là một kẻ keo kiệt, chắc chắn sẽ mua chút đậu hũ trắng."
Lão viện trưởng trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Chẳng lẽ ta không chuẩn bị nồi đồng, lại chuẩn bị chút hành để trộn đậu hũ của ngươi?"
Lại Thành ngượng ngùng cười cười: "Nếu tiên sinh đã biết, vậy xin tiên sinh giải đáp thắc mắc."
Lão viện trưởng chép chép miệng: "Không có rượu rồi."
Lại Thành: "Học sinh ra ngoài mua ngay."
Lão viện trưởng lắc đầu: "Ngươi ra ngoài rồi trở về cũng phải hơn nửa canh giờ, quá là lỡ việc, ngươi bỏ tiền ra, ta tìm người đi mua."
Lại Thành lấy túi tiền ra, vốn định đếm ra đến hai ba lượng bạc, nghĩ nghĩ, đặt túi tiền ở trên bàn: "Tiên sinh bảo người ta đi mua là được."
Lão viện trưởng cầm tiền túi lên mở ra nhìn: "Cũng được."
Sau đó kéo ngăn kéo ra, bỏ tiền túi vào, đứng dậy cầm một bình rượu trở lại ngồi xuống.
Lại Thành: "..."
Lão viện trưởng cười nói: "Không phải ngươi muốn biết tại sao bệ hạ lại bảo ngươi vạch tội Bùi Đình Sơn sao?"
Lão chỉ cái thớt ở bên kia: "Đi thái thịt và đậu hũ trắng."
Lại Thành vội vàng đứng dậy đi làm việc, quay đầu lại liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Tại sao vậy?"
Lão viện trưởng cười lắc đầu: "Bệ hạ, muốn làm một vở tuồng lớn."