Ở thành Trường An bệ hạ muốn diễn tuồng gì, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở thành Tô Lạp chắc chắn sẽ không biết, đợi đến khi bọn họ biết, sợ là đại chiến đã bắt đầu rồi.
Mạnh Trường An và Tẩm Sắc đã hẹn gặp mặt bàn bạc chi tiết xem ứng đối với việc Dã Đồ mang đại quân ba mươi sáu vạn người xuôi nam như thế nào. Thẩm Lãnh vốn không có ý định đi theo nhưng Mạnh Trường An nhất quyết đòi hắn đi cùng, Thẩm Lãnh than thở một tiếng nói ngươi đã lớn như vậy mà ra ngoài không dẫn theo trưởng bối thì không dám nói chuyện với nữ hài tử sao?
Sau đó bị Mạnh Trường An đá một cước vào mông, thiếu chút nữa đã đá ra kiểu Trần Nhiễm phi thiên phụt khí.
Lúc gặp Mạnh Trường thì An Tẩm Sắc sẽ cảm thấy rất thoải mái, không có lo lắng gì, nhưng mỗi lần gặp Thẩm Lãnh đều sẽ có chút sợ hãi mà bản thân nàng ta cũng không thể giải thích rõ ràng, nàng ta chưa từng nói với bất cứ người nào, nhưng chỉ là bỗng dưng thấy sợ.
Rõ ràng thoạt nhìn Mạnh Trường An mới là người có vẻ lãnh khốc vô tình hơn, nhưng nàng ta lại không sợ Mạnh Trường An.
Thẩm Lãnh trong phòng ngồi một lát cảm thấy nhàm chán, nói một câu các ngươi tiếp tục bàn sau đó liền đi ra ngoài, ngoắc ngón tay với Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải bọn họ: "Chúng ta đi kiếm chút cá ăn, đã lâu rồi chưa ăn cá."
Vương Khoát Hải xoa xoa huyệt Thái Dương: "Tướng quân, mùa đông khắc nghiệt này thì đi đâu tìm cá."
Thẩm Lãnh chỉ ra hồ băng quanh năm không thay đổi kia: "Hồ lớn như vậy, đóng băng quanh năm, cá không có người bắt, nói không chừng sẽ có cá lớn."
Tẩm Sắc dường như không thích ở trong thành Cách Để, phần lớn thời gian vẫn ở sơn trang hồ băng. Nàng ta tò mò Thẩm Lãnh đi làm gì, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở chỗ lan can lầu hai có thể nhìn thấy Thẩm Lãnh dẫn theo một đám binh lính người Ninh chơi trượt băng trên hồ băng giống như trẻ con, trượt một liền dập mông, nàng ta có chút buồn bực, một kẻ trầm tĩnh lạnh lùng thậm chí tâm trí gần giống yêu quái như vậy, sao lại có tính trẻ con như vậy.
Mạnh Trường An cũng đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn, đúng lúc Tẩm Sắc quay đầu lại trở về, thiếu chút nữa đụng vào ngực Mạnh Trường An.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Mạnh Trường An nghiêng người tránh, Tẩm Sắc lại không khỏi đỏ mặt, vừa muốn nói thì nhìn thấy Mạnh Trường An vòng qua nàng ta đi đến cửa sổ nhìn Thẩm Lãnh, vì thế có chút tức giận...
Trên hồ băng, Vương Khoát Hải nhìn lớp băng dày cộp này: "Cái này quá dày."
Thẩm Lãnh: "Công phu không phụ lòng người."
Hắn rút hắc tuyến đao ra đâm lên mặt băng, Vương Khoát Hải dùng cự thuẫn của gã, Trần Nhiễm, Đỗ Uy Danh cũng dùng đao, mấy người đục đục đẽo đẽo hố băng, Mạnh Trường An ở trong sơn trang cũng nghe được những tiếng hô thi thoảng truyền đến...
"Cái đệch! Sao vẫn chưa đào đến nước?"
"Làm nhanh một chút, lực độ lớn hơn một chút, cũng sẽ thấy nước."
"Ngươi nói là đào băng sao?"
"Nếu không thì sao..."
Mấy đại nam nhân này đào khoảng hơn nửa canh giờ, bởi vì chỗ đào cách bờ hồ tương đối gần, bọn họ cũng sợ đào trong hồ sẽ bị ngã xuống, đáng ra cạnh bờ hồ nước khá nông mới đúng.
Đào sâu hơn một mét.
Đào đến đất.
Mấy người quay sang nhìn nhau.
Trần Nhiễm dụi dụi mắt: "Tướng quân, ngươi xem đất này... đen quá."
Thẩm Lãnh phụt một tiếng: "Mẹ nó cái hồ này thật ngông cuồng."
Mạnh Trường An ở đứng xa nhìn cũng vui vẻ, gã cũng không kiềm nén được, dường như đã quên là mình tới bàn bạc với Tẩm Sắc, nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, bước nhanh ra khỏi sơn trang. Tẩm Sắc đã cất công thay một bộ y phục mới bởi vì Mạnh Trường An sắp tới, lúc này đứng ở cửa sổ u oán nhìn bóng lưng gã kia, hận không thể dồn sức mắng hai câu.
Mạnh Trường An ra khỏi sơn trang nhìn hố băng do Thẩm Lãnh bọn họ đào, vỗ tay: "Làm tốt lắm... Đúng rồi, lúc nãy ta ở trên kia vẫn luôn nghĩ, sau này giao tiếp với người Hắc Vũ nhiều hơn rồi ta có nên lấy cho mình một cái tên giả tương đối tiện lợi một chút không? Ngươi cảm thấy cái tên Điếu Ti này như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Có ý gì?"
"Ta thường hay cảm thấy tự ti vì mình không đủ ngu ngốc, cảm thấy không xứng làm bằng hữu với ngươi."
"Cút..."
Mấy người chưa từ bỏ ý định, lại đi vào bên trong hồ băng khoảng chừng trăm mét đào tiếp, lần này cũng thật sự đào ra nước. Lớp băng dày ít nhất bốn thước, giống như hố băng đào ra thông đến một thế giới khác, làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi khó nói. Thẩm Lãnh bọn họ đứng một vòng vây quanh hố băng mắt to lườm mắt nhỏ mà nhìn... Ai cũng không mang cần câu, lấy cái gì câu cá?
Bọn họ nhìn nhau, đều cảm thấy hóa ra ngu ngốc còn có thể đạt đến mức độ cao như vậy.
Mạnh Trường An thở dài: "Ta đã đánh giá thấp mình rồi, thế mà ta lại đánh đồng với các ngươi."
Thẩm Lãnh: "..."
Mạnh Trường An: "Binh ngốc một người ngốc, Thẩm Lãnh ngốc, ngốc một bầy."
Đúng lúc này Tẩm Sắc khoác áo khoác lông chồn cười ha ha đi đến, nàng ta sai thủ hạ thái thịt sống, mang cần câu: "Bên dưới hồ băng có một loại cá chúng ta gọi nó là Thiết Phách Vương, đầu cá rất lớn, nhỏ nhất cũng dài hai thước, con lớn có thể dài 6 – 7 thước, dùng thịt sống để câu, nhưng các ngươi phải cẩn thận một chút, cá đó sức lực vô cùng cường đại và rất hung hiểm, thịt cá tươi ngon, ăn sống cũng không có vấn đề gì."
Có lẽ ngay cả bản thân Tẩm Sắc cũng không ngờ được, sẽ có một ngày nàng talại cùng một đám người Ninh câu cá trên hồ băng.
Cho nên nàng ta bỗng nhiên có chút cảm khái, nếu như không có chiến tranh, có thể sẽ có thêm nhiều người Ninh và người Hắc Vũ trở thành bằng hữu hơn. Người Ninh và người Hắc Vũ ngồi kề vai nhau trên hồ băng, người Ninh đã mang trà nóng đến, người Hắc Vũ mang phô mai đến, bàn bạc cá câu được sẽ ăn như thế nào, người Ninh sẽ nói hấp và kho, người Hắc Vũ sẽ nói thái miếng ăn sống.
Không có nhiều loại cá nước ngọt có thể ăn sống, dưới hồ băng này nhiệt độ cực kỳ thấp, cho nên thịt cá tươi ngon ăn sống cũng không cần lo bị tiêu chảy.
Trong đầu Tẩm Sắc đều là cảnh tượng người Ninh và người Hắc Vũ uống rượu trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác lại đứng sững sờ ở đó.
Thành Trường An.
Trà gia mang theo hai đứa nhóc đến cửa tiệm. Hai cửa tiệm đều đã sửa chữa, buôn bán cũng rất tốt, chọn cho Trân phi chút lễ vật rồi ra ngoài, chuẩn bị đưa bọn trẻ về nhà. Nàng mới ra ngoài thì nhìn thấy xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại ở ngoài cửa.
Hàn Hoán Chi sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, cho nên trong lòng Trà gia căng thẳng, nàng thật sự sợ là có tin tức không tốt gì từ biên cương truyền đến. Thẩm Lãnh đi đã hơn một năm, bọn trẻ thường xuyên hỏi phụ thân là ai, phụ thân ở đâu, mỗi lần hỏi là một lần trong lòng nàng đều sẽ đau như có kim đâm, nàng ngóng trông có quân báo đến, và cũng sợ nó đến.
Hàn Hoán Chi nhìn thấy Trà gia ra ngoài liền từ trên xe ngựa xuống dưới, hai người đứng ở ven đường hàn huyên vài câu.
"Bệ hạ dường như có chút không vui với việc Thẩm tiên sinh đi Cầu Lập." Hàn Hoán Chi nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi có biện pháp, phái người đi thông báo một chút."
Trong lòng Trà gia thoáng kiên định một chút, gật đầu: "Ta sẽ nhờ người của phiếu hào giúp gửi tin tức đi nam cương, chỉ là quá xa, tin tức đến nơi cũng phải mất gần nửa năm."
Hàn Hoán Chi ừm một tiếng: "Ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy ngươi ở đây nên muốn nhắc nhở một chút... Gần đây bên phía phiếu hào Thiên Cơ cũng đừng quá khoa trương, dường như bệ hạ đang cho Vệ Lam điều tra."
Sắc mặt Trà gia hơi thay đổi: "Liệu có ảnh hưởng đến Lãnh Tử hay không?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Tạm thời không biết, cẩn thận một chút là được."
Ông ta xoay người lên xe: "Ta còn có việc phải xử lý, gần đây ngươi cũng cẩn thận một chút. Diệp Vân Tán ở bắc cương phái người đưa tin tức tới, có thể sẽ có rất nhiều thích khách của Hắc Vũ vào Đại Ninh, biên cương dài như vậy khó lòng phòng bị, bởi vì Lãnh Tử bọn họ ở Tức Phong Khẩu giết chỉ huy sứ của Thanh Nha Hắc Vũ, sự trả thù của người Hắc Vũ sẽ đến rất nhanh."
Sau khi nói xong Hàn Hoán Chi lên xe rời đi, ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt lại vẫn luôn suy nghĩ đến thái độ của bệ gần đây hạ, bởi vì Thẩm tiên sinh đi Cầu Lập gặp Trang Ung mà bệ hạ có chút tức giận, nhưng mức độ tức giận này là bao nhiêu?
Bệ hạ không thích có người lừa gạt ông ta, dù là ai cũng không thích, một khi bị bệ hạ phát hiện Thẩm tiên sinh âm thầm trù tính nhiều như vậy, bệ hạ giận dữ nổi lôi đình, chút yêu quý đối với Thẩm Lãnh trước đó có thể sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Điều càng làm cho người ta lo lắng hơn là gần đây có rất nhiều chuyện bệ hạ đều không sai ông ta đi điều tra, mà là cho Vệ Lam đi thăm dò.
Ví dụ như, người đến ngõ Bát Bộ tiếp xúc với Mộc Chiêu Đồng là ai.
Điều này khiến trong lòng Hàn Hoán Chi cũng có hết sức bất an. Từ khi bệ hạ đăng cơ đến bây giờ đã nhiều năm như vậy, trước giờ bệ hạ đều chưa từng hoài nghi ông ta, ông ta sợ, nếu bệ hạ thật sự hoài nghi ông ta, vậy thì tất cả những gì ông ta đã bỏ ra suốt nhiều năm như vậy đều trở nên vô ích.
Làm xong vụ án trở lại phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi đi đến ngoài cửa độc viện của mình thì cảm thấy có chút không đúng, màn che cũng vén lên, ngoài cửa có mấy người mặc phục sức thị vệ đại nội, sau khi nhìn thấy ông ta thì cúi người thi lễ.
"Bệ hạ đang đợi đô đình úy đại nhân."
Một người trong số đó khách khí nói một tiếng, trong lòng Hàn Hoán Chi run lên.
Ông ta bước nhanh vào cửa, hoàng đế ngồi trên ghế của ông ta đang xem một quyển sách, thấy Hàn Hoán Chi đi vào liền buông sách xuống. Hàn Hoán Chi vội vàng khom người quỳ lạy: "Sao bệ hạ đột nhiên lại đến chỗ thần?"
Hoàng đế nhìn Hàn Hoán Chi hỏi: "Có chuyện khanh định giấu giếm trẫm bao lâu?"
Trong lòng Hàn Hoán Chi đột nhiên nhói đau, nỗi sợ hãi một khi xuất hiện sẽ nhanh chóng lan khắp toàn thân. Ông ta quỳ gối ở đó, cúi đầu, sợ bị bệ hạ nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông ta vào giờ này khắc này, nhưng ông ta biết, chỉ cần bệ hạ hỏi lại một câu là ông ta sẽ nói ra hết tất cả. Bệ hạ không hỏi tất nhiên ông ta sẽ không nói, nhưng nếu bệ hạ đã hỏi, ông ta sẽ không giấu giếm.
Trước giờ ông ta đều chưa từng lừa gạt bệ hạ.
"Nếu không phải trẫm nhận được tin tức, khanh sẽ không có ý định nói cho trẫm biết phải không."
Hoàng đế đứng dậy thò tay ra đỡ Hàn Hoán Chi dậy: "Sáng sớm hôm nay thông văn hạp trên thảo nguyên gửi tin tức tới trẫm mới biết được Vân Tang Đóa đã có thai, nếu nàng ta đã có con của khanh thì tại sao lần trước khanh còn đưa nàng ta về? Đáng ra nên ở Trường An tĩnh dưỡng cho tốt mới đúng... Khanh đã ở tuổi này rồi, có thể có con nối dòng là chuyện lớn cỡ nào."
Vai Hàn Hoán Chi khẽ run lên: "Thần..."
"Trẫm đã sắp xếp người đi thảo nguyên mau chóng đón Vân Tang Đóa trở lại, tính thời gian chắc sẽ không có vấn đề, ở trong thành Trường An vẫn chắc chắn hơn một chút, có ngự y chăm sóc cũng tiện."
Hoàng đế trở lại ghế ngồi xuống: "Vốn định để khanh tự đi đón, nhưng trẫm còn có việc cho khanh làm."
Hàn Hoán Chi vội vàng cúi đầu: "Xin bệ hạ căn dặn."
"Chỗ Mộc Chiêu Đồng trong Ngõ Bát Bộ gần đây có vài người xa lạ ra vào, khanh đi điều tra một chút, nếu tra được có liên quan đến thái tử... Đừng tiết lộ ra ngoài, chỉ nói với một mình trẫm là được, vốn nghĩ cho Vệ Lam theo dõi là được, chỉ là có thể sự tình phức tạp hơn so với trẫm dự đoán."
"Thần, tuân chỉ."
"Nhưng hôm nay không cần gấp, hôm nay còn có một chuyện quan trọng hơn."
Hàn Hoán Chi ngẩn ra: "Thần nghe bệ hạ căn dặn."
"Khanh không nhớ hôm nay là ngày mấy?"
"Thần... Không biết hôm nay là ngày mấy."
"Hôm nay là sinh nhật khanh." Hoàng đế chỉ chỉ bộ thường phục trên người mình: "Cho nên trẫm cố ý thay y phục ra ngoài. Trẫm nghe nói trong thành Trường An có một tiệm mì tên là Hữu Vị Đạo rất không tồi, mì nấu cực kỳ ngon, sinh nhật khanh, phải ăn mì."
Mắt Hàn Hoán Chi thoáng chốc đã hơi đỏ lên: "Thần... thần, bản thân thần cũng không nhớ."
"Mỗi một năm trẫm đều nhớ." Hoàng đế đi ra ngoài: "Vừa rồi lúc trẫm hỏi khanh giấu chuyện gì, vai của khanh khẽ run, xem ra khanh thật sự có chuyện giấu trẫm... Nhưng trẫm biết là chuyện gì, khanh không nói, trẫm không hỏi. Trẫm có một câu muốn nói với khanh, sau này đừng suy nghĩ bậy bạ, người bên cạnh trẫm, trước giờ trẫm chưa từng hoài nghi. Thẩm Tiểu Tùng đi Cầu Lập khiến trẫm hơi tức giận, nhưng trẫm cũng không nghi ngờ ông ta, bởi vì trước giờ trẫm đều không xem mấy người các khanh là thần tử, mà là lão hữu. Tên của tiệm mì kia không tệ, Hữu Vị Đạo..."
Ông ta quay đầu lại liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Trong lòng cứ thoải mái một chút, trẫm biết, bất kể các khanh làm gì, cũng là vì trẫm."
Hàn Hoán Chi lại quỳ xuống, trán chạm mặt đất, nước mắt nhanh chóng thấm ướt sàn nhà.
"Biết điều trẫm tự hào nhất là gì không? Không phải trẫm thống trị Đại Ninh tốt cỡ nào, cũng không phải trẫm có hoành đồ đại chí, mà là bên cạnh trẫm đều là người đáng thân đáng tín, chưa từng thay đổi."
Hoàng đế giơ tay ra nâng Hàn Hoán Chi dậy: "Đứng lên đi."
Ông ta nhìn Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc nói: "Nhớ mang tiền, tuy rằng là trẫm định mời khanh ăn mì, nhưng lúc ra ngoài cũng không mang một đồng nào cả."