Trong tiệm mì nhỏ không có khách hàng nào khác, cũng không phải là buôn bán không tốt, chỉ là bởi vì có một kẻ rất giàu có đã bao trọn tiệm mì này, có tiền không nhất định là chuyện tốt, nhưng không có tiền nhất định không phải chuyện tốt.
Mỗi một người cố gắng phấn đấu có thể đều sẽ có quá trình vất vả chật vật, là vì để tương lai không còn vất vả chật vật nữa.
Rất nhiều người đều nói có những thứ nếu vừa ra đời đã có thì sẽ có, nếu không có thì có thể cả đời cũng sẽ không có.
Nếu cho rằng như vậy thì thật sự có thể cả đời cũng sẽ không có những thứ này.
Kẻ rất giàu có này tên là Diệp Lưu Vân.
Bàn trong phòng khách đều được chuyển đi chỉ còn lại một cái bàn, Diệp Lưu Vân đã gọi đồ ăn xong, một đĩa lạc luộc, một đĩa dưa muối, một đĩa củ cải ngâm giòn, một đĩa tỏi ngâm chua ngọt, ba quả trứng vịt muối, còn có một bát thịt bốc hơi nóng.
Hoàng đế vào cửa, Diệp Lưu Vân vội vàng đứng dậy nghênh đón, quay đầu lại phân phó một câu: "Làm mì đi."
Phu thê chưởng quầy tất nhiên nhìn ra được hôm nay người tới là quý nhân, nhưng bọn họ không thể ngờ được người tới là hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, nhìn vị quý nhân gọi đồ ăn này thấy hơi quen mắt nhưng cũng không quá để ý. Trong tiệm mì nhỏ này trước giờ cũng không thiếu quan lại quyền quý tới ăn, nhất là các đại nhân xuất thân hàn môn hiện giờ đã ăn ngon mặt đẹp, thay áo vải, đến đây ăn một bát mì nóng hổi, có lẽ là muốn tìm lại khẩu vị trước khi được ăn ngon mặc đẹp như bây giờ.
Hoàng đế ngồi xuống nhìn hoàn cảnh chung quanh, không nhịn được cười.
"Rất giống." Sau khi ngồi xuống ông ta thoải mái thở ra một hơi: "Trước kia trong thành Vân Tiêu cũng có một tiệm mì như vậy, nhưng cũng không có tên, chỉ là treo một lá cờ ở trước cửa."
Diệp Lưu Vân cười cười, gọi lão bản một câu: "Lão Hạ! Ngươi không nhận ra ta rồi sao? Qua đây xem thử là ai đến."
Trước đó phu thê lão bản tiệm mì cũng không có nhìn kỹ, nhìn chằm chằm vào đại nhân vật là chuyện rất không lịch sự, chỉ là tuỳ ý nhìn lướt qua một cái, lúc này nghe thấy tiếng Diệp Lưu Vân nói mới vội vàng từ trong phòng bếp đi ra nhìn, sau đó liền trở nên kích động: "Vương gia!"
Sau khi hô xong mới sực nhớ, quỳ xuống bộp một tiếng: "Bệ hạ!"
Hoàng đế ngẩn ra: "Thật sự là ngươi."
Ông ta vươn tay ra nâng lão bản kia dậy: "Sao ngươi cũng tới Trường An?"
"Thảo dân đã đến Trường An mười hai năm rồi." Lão bản tiệm mì kích động đến mức chân tay luống cuống, lại còn rơi lệ: "Trước đây lúc ở thành Vân Tiêu, không đến nửa tháng là bệ hạ sẽ đến chỗ thảo dân ăn một bát mì, sau này bệ hạ vào Trường An, thảo dân nhẫn nhịn mười năm, chung quy cũng không nhịn được, thương lượng với vợ một chút. Hai người chúng thảo dân không có con cái, lúc ấy cảm thấy bệ hạ và người trong vương phủ chính là thân nhân. Sau này vương gia đến Trường An vẫn không quên dặn dò người chăm sóc việc buôn bán của hai chúng thảo dân, cuộc sống rất tốt, nhưng chỉ có trong lòng thấy trống vắng, tích lũy mười năm, tính toán có thể mở một tiệm nhỏ ở Trường An, vậy nên chúng thảo dân đã tới đây."
Hoàng đế cũng cảm khái vạn phần: "Khi đó mấy ngày không được ăn mì của các ngươi làm là cảm thấy không được thoải mái, sau này tốt rồi, sau này có thể thường xuyên được ăn. Nhưng nếu các ngươi đã đến Trường An hơn mười năm, tại sao không nghĩ cách nói với trẫm?"
"Không cần, không cần." Lão bản lau nước mắt: "Chỉ là cảm thấy ở gần bệ hạ, trong lòng liền kiên định, con người sống không thể có quá nhiều yêu cầu xa vời, phải biết mình theo đuổi cái gì, chuyện nằm ngoài tầm với chính là yêu cầu xa vời. Bệ hạ bận rộn như vậy, chúng thảo dân không thể thêm phiền, chúng thảo dân chỉ nghĩ nếu ngẫu nhiên có thể gặp được người quen cũ ở thành Vân Tiêu trước kia là tốt rồi, ai ngờ mắt mũi vụng về, thế mà lại không nhận ra."
Hoàng đế chợt phát hiện, rất nhiều người đều không có suy nghĩ như lão bản này.
Nếu ông ta thật sự suy nghĩ tất cả biện pháp để gặp mình, có thể ngược lại mình cũng sẽ không có tình cảm đó.
"Thần cũng là một thời gian trước ngẫu nhiên mới biết được phu thê bọn họ đã đến Trường An, nhắc đến tiệm mì này với bệ hạ một câu."
"Vậy tại sao khanh không nói là hai người bọn họ?"
"Nói, chẳng phải là không còn bất ngờ."
Diệp Lưu Vân giảo hoạt cười cười.
"Sau này vào trong cung đi, chỉ làm mì cho trẫm ăn."
"Tạ bệ hạ long ân... Nhưng, chúng thảo dân không đi đâu."
Lão bản sợ hãi nói: "Vào trong cung chúng thảo dân không hiểu quy củ, bệ hạ còn nhớ chúng thảo dân, chúng thảo dân ở đây, khi nào bệ hạ muốn ăn mì thì tới, hoặc là phái một người tới đây bảo chúng thảo dân vào làm cho bệ hạ cũng được."
Hoàng đế thấy ấm áp trong lòng.
Thật là người biết cách sống.
"Làm mì thôi làm mì thôi, trẫm thật sự đói rồi, nếu không phải nhìn thấy hai vợ chồng các ngươi thì cũng không cảm thấy đói, bây giờ trong mũi đều là mùi mì trước kia."
Hai vợ chồng lão bản vội vàng đi làm mì, hoàng đế trừng mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái: "Khanh cố ý không nói với trẫm."
Diệp Lưu Vân cúi đầu nói: "Bệ hạ, cảm giác vui sướng xuất phát từ nội tâm này khó được hơn là tức giận nhiều. Bệ hạ ngày ngày làm việc vất vả, phần lớn là nhìn thấy những chuyện làm cho bệ hạ tức giận, thi thoảng có một niềm vui bất ngờ, thần nghĩ sẽ tốt hơn là biết trước."
Hoàng đế cười cười: "Các khanh ai ai cũng nhiều tâm nhãn."
Ông ta thoáng thở ra một hơi: "Đã bao nhiêu năm rồi... Nhớ lần đầu tiên đến nhà ông ăn mì, Diệp Vân Tán chính là gặp cô nương đó ở cách tiệm mì không xa, sau đó lần đầu tiên mời người ta ăn cơm cũng là chạy tới ăn mì."
Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Ba mươi năm rồi?"
"Chắc là khoảng chừng đó." Diệp Lưu Vân nhìn trà nóng trong chén: "Khi đó vẫn đều không hiểu chuyện, nhưng lúc không hiểu chuyện thì luôn cười ngây ngô, sau này hiểu chuyện rồi..."
Ông ta khẽ lắc đầu.
Mắt hoàng đế hơi ươn ướt, có lẽ là bị hơi nóng trong chén làm cay mắt.
"Khi đó trẫm và các khanh chẳng bao giờ phân lớn nhỏ, giống như một đám đứa trẻ lang thang không ai quản giáo... Trẫm lớn hơn các khanh không ít, lại trở thành đứa cần đầu, sau này đến thành Trường An, không bao giờ còn có thể như trước kia nữa... Còn nhớ có một lần ăn mì, Diệp Cảnh Thiên ra ngoài đi nhà xí, các khanh bỏ một lon bột tiêu trong bát mì của hắn, hắn ăn một miếng, mì phun ra ngoài lại dính trên mặt trẫm."
Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân cười ha ha.
Hàn Hoán Chi nói: "Chúng ta còn cố ý để một cái khăn mặt bên cạnh, vốn là muốn để cho hắn hắt xì rồi lau mặt, trên khăn mặt cũng đổ rất nhiều bột tiêu, kết quả hắn đã phun vào mặt bệ hạ..."
Hoàng đế: "Ừm, đúng vậy, trẫm thuận tay cầm khăn mặt kia lên lau mặt."
Hàn Hoán Chi và Diệp Vân Tán đều nhịn không được muốn che mặt.
Hoàng đế cười đến mức gần như chảy nước mắt: "Hai người các khanh, Diệp Cảnh Thiên thật thà nhất, hai người các khanh không thật thà nhất, luôn muốn tìm cơ hội ức hiếp hắn, lúc hắn đi nhà xí thì các ngươi ném pháo vào trong nhà xí."
Diệp Lưu Vân thở dài: "Không nổ."
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi dám nói thật không?"
Diệp Lưu Vân mặt đỏ lên: "Không phải là ném vào không nổ sao. Hai người chúng thần đợi một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, thần đi qua xem thử, pháo nổ..."
Hàn Hoán Chi: "Ừm, nổ, ngươi kéo ta ra chặn trước người ngươi."
Hoàng đế cười ha ha, cười đến mức gần như không thở được.
Diệp Lưu Vân cúi đầu không muốn để cho hoàng đế và Hàn Hoán Chi nhìn thấy vẻ quẫn bách trên mặt mình, cúi đầu lấy đũa chọc xuống bàn chơi: "Khi đó Khai Thái đại ca chín chắn nhất, có cái gì tốt cũng đều chia cho chúng thần. Có một lần bệ hạ ra ngoài du ngoạn có mang điểm tâm về bảo Khai Thái đại ca chia cho chúng thần ăn, đó là lần đầu tiên chúng thần biết hóa ra Khai Thái đại ca cũng xấu như vậy."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Huynh ấy mở hết điểm tâm ra rắc ít thuốc xổ vào, sau đó đưa điểm tâm cho Diệp Cảnh Thiên bảo hắn chia cho chúng thần, kết quả là sau khi chúng thần ăn tất cả đều tiêu chảy, khiêng Diệp Cảnh Thiên lên ném vào vũng nước. Khai Thái đại ca còn ở đó chỉ huy, nói vũng nước ở chỗ nào là huynh ấy từng đi tiểu, liền ném vào đó, sau khi ném xong mới nói thuốc xổ là huynh ấy bỏ vào."
Hoàng đế cười đến mức nước mắt chảy ròng: "Sao trẫm không nhớ, ha ha ha, hóa ra Diệp Khai Thái còn có chỗ như vậy."
Hàn Hoán Chi nói: "Nghĩ lại khi đó, cả ngày làm xằng làm bậy."
Ba người thật sự cảm khái từng hồi, lúc đó một đám không đứng đắn, nhưng bây giờ là người đứng đắn nhất, không thể thiếu nhất của Đại Ninh, sáu người này thiếu một người, đối với Đại Ninh mà nói đều là tổn thất khó có thể bù lại.
Lúc này mì đã được bưng lên, hoàng đế tựa người ra phía sau nhường không gian, lão bản đặt từng bát từng bát mì ở trước mặt ba người, trộn đều với thịt băm rải bên trên, một miếng mì, một miếng tỏi ngâm chua ngọt, lại thêm một miếng rau muối, thời gian dường như lập tức quay lại ba mươi năm trước.
Tách một quả trứng vịt muối ra, vàng óng ánh.
Chỉ mỗi người một bát mì vô cùng đơn giản như vậy, ba người ăn hùng hục, lúc ăn cả ba người đều không ai nói gì, chỉ thấy đũa ở trong bát, ở trong đĩa thức ăn kèm, ở trong miệng, bên ngoài trời đông giá rét lạnh thấu xương, người ở trong phòng ăn đến toát mồ hôi đầy đầu.
Hoàng đế để đũa xuống, tất cả thức ăn trên bàn đều bị ba người ăn hết sạch sẽ.
"Thoải mái."
Hoàng đế nhìn về phía lão bản tiệm mì đứng ở một bên cười toét miệng: "Lão Hạ, ngươi muốn ban thưởng gì?"
"Cái gì cũng không cần, bữa cơm này bệ hạ cũng không phải trả tiền, là thảo dân mời, lần sau đến bệ hạ muốn thưởng cho thảo dân cái gì thì thưởng cái đó, nhưng bữa này không thể lấy tiền, cũng không thể nhận thưởng."
Hoàng đế cười ha ha: "Vậy thì trẫm sẽ ăn chực ngươi một bữa mì."
Ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khanh nhỏ hơntrẫm, nhưng sinh nhật sớm hơn trẫm một chút, mấy ngày nữa cũng là sinh nhật của trẫm rồi... Đến lúc đó chúng ta trốn những lễ nghi phiền phức trong cung, vẫn đến đây ăn một bát mì... Lão Hạ! Ngươi phải sống đến một trăm tuổi, ngươi đều lớn hơn chúng ta, đợi khi chúng ta già 70 – 80 tuổi rồi, trốn con cháu chuồn ra ngoài chạy đến chỗ ngươi ăn chực mì uống chực rượu, ngươi phải vẫn còn làm được!"
Lão bản tiệm mì gật đầu thật mạnh: "Bệ hạ bảo lão Hạ sống đến một trăm tuổi, lão Hạ sẽ sống đến một trăm tuổi."
Ngoài cửa, không biết tuyết lại bắt đầu rơi từ lúc nào.
Đúng lúc này Lại Thành từ bên ngoài vén rèm cửa lên đi vào, một thân gió tuyết.
"Bệ hạ... biên cương đông bắc có tin cấp báo đến, Hắc Vũ Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ suất quân ba mươi sáu vạn xuôi nam, mục tiêu hẳn là thành Tô Lạp vừa mới đánh chiếm được, lúc thần đi ra, Nội các đã thông báo cho Binh bộ thương nghị sai nhân mã gấp rút tiếp viện như thế nào."
Mặt hoàng đế biến sắc: "Ba mươi sáu vạn."
Ông ta trầm mặc một lát: "Hồi cung, bảo lão viện trưởng và Đạm Đài vào cung."
Hoàng đế đứng dậy, đi vài bước lại quay lại liếc nhìn lão Hạ lão bản tiệm mì: "Trẫm cảm ơn bát mì này của ngươi hôm nay, cũng cảm ơn ngươi xem trẫm là người thân."
Lão Hạ cúi người: "Bệ hạ nói quá lời."
Hoàng đế ừm một tiếng, nhìn về phía Lại Thành: "Trên đường đi hãy nói... Trước hết khanh nghĩ từ ngữ, truyền chỉ cho Đường gia Tây Bắc như thế nào. Diệp Lưu Vân, khanh sắp xếp thêm người bảo vệ Trà Nhi, người Hắc Vũ giỏi những việc này, trước đại chiến, phía sau tìm người mưu hại gia quyến thân thuộc của đại tướng ở tiền tuyến, trước đây từng có tiền lệ, ngoài ra sắp xếp người đi Bạch Sơn Quan đón gia quyến của Mạnh Trường An về Trường An."
"Thần tuân chỉ."
"Hàn Hoán Chi."
"Có thần."
"Khanh về nhà đi, hôm nay là sinh nhật khanh, chuyện gì cũng để tới ngày mai rồi hãy nói."
Hàn Hoán Chi theo sát phía sau hoàng đế: "Bệ hạ nghĩ là thần ngủ được?"
"Vậy thì đi sắp xếp người, đại chiến sắp tới, phủ Đình Úy phái sáu trăm người qua bên kia."
"Thần tuân chỉ."
Hoàng đế ngừng một chút, nhìn một sợi mì nhỏ còn dính trên khóe miệng Hàn Hoán Chi, lấy từ trong cổ tay áo ra một mảnh khăn tay đưa cho ông ta: "Lau đi."
Hàn Hoán Chi cảm động đến cực điểm, vội vàng nhận lấy lau miệng, sau đó... Ai ui! Ai ui! Ai ui!
Hoàng đế cười ha ha: "Tưởng là trẫm không biết chiêu này? Ha ha ha ha ha ha..."