Đường gia ở Đại Ninh là một gia tộc cực đặc biệt, mỗi một người của Đường gia đều khiêm tốn đến mức kỳ cục, qua nhiều năm như vậy, hàng năm số người được đưa ra khỏi gia tộc đi làm quan có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nên Đường gia tuy lớn nhưng sức ảnh hưởng ở trong triều gần như không có. Nhưng mà bất kể là bệ hạ hay là văn võ bá quan đều có vài phần kính ý thật lòng đối với Đường gia, từ xưa đến nay, chỉ có một nhà có thể giống như Đường gia.
Năm đó bởi vì Đường gia quyền thế quá nặng, tổ tiên Đường gia đưa ra một quyết định khiến cho thế nhân chấn động, cả triều văn võ phải sợ hãi, thậm chí ngay cả hoàng đế bệ hạ Đại Ninh lúc ấy cũng cảm thấy khó tin... Người của Đường gia, trừ phi triều đình triệu lệnh, nếu không thì không được làm quan.
Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh khuyên nhủ rất lâu mới sửa lại lệnh cấm này của gia tộc, hàng năm chỉ có cực ít người rời khỏi Đường gia vào quân đội hoặc là triều đình, đại bộ phận mọi người, bất kể kinh tài tuyệt diễm cỡ nào đều phải ở lại Tây Bắc luyện binh. Vì không để các đời hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có lòng kiêng kị, tất cả người của Đường gia ở Tây Bắc luyện binh đều không có công danh trên người, chỉ lo việc luyện binh, nói cách khác, bọn họ đều là giáo đầu áo vải.
Không có công danh, không có giáp tướng quân, không có quyền chỉ huy, cứ như vậy thì triều dã yên tâm, bệ hạ an tâm.
Mà sở dĩ ban đầu ở Đại Ninh Đường gia hiển hách như thế, đầu tiên là bởi vì một nửa giang sơn Đại Ninh là tổ tiên Đường gia đánh chiếm được, thứ hai là vì... tổ tiên Đường gia Đường Thất Địch là huynh đệ kết nghĩa của hoàng đế khai quốc Đại Ninh.
Ông ta cũng là vị vương duy họ nhất khác sau khi Đại Ninh khai quốc, sau khi phong vương không lâu lại cố ý phạm vào chút lỗi, tự xin hoàng đế giáng ông ta xuống làm quốc công.
Lúc đầu hoàng đế bệ hạ khai quốc Đại Ninh vốn dĩ cho sự vinh quang là vương tước thế tập võng thế (1), nhưng Đường Thất Địch ở trên đại điện dập đầu chín lần, ông ta nói với hoàng đế khai quốc, Đường gia không có công lao, tất cả công lao đều là của một mình Đường Thất Địch thần, con cháu đời sau của Đường gia không có tư cách hưởng thụ vương tước. Đường Thất Địch một mực nói phong vương là bệ hạ ân điển, là quân công tích lũy, là sĩ tốt cống hiến, cùng không có một chút xíu quan hệ nào với con cháu của Đường Thất Địch thần.
Lúc ấy khi nói ra những lời này ở trên đại điện, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh tám lần không phê chuẩn, tám lần đỡ Đường Thất Địch dậy. Lần thứ chín Đường Thất Địch quỳ rạp xuống đất không ngừng đập trán xuống sàn đại điện, hoàng đế đau lòng, lúc này mới đồng ý thỉnh cầu của ông ta.
Cho dù là sau này bỏ vương phong công, cũng là hoàng đế không đành lòng thấy Đường Thất Địch nơm nớp lo sợ như vậy.
Đường Thất Địch từng nói với người khác, vinh hạnh của Đường gia đều là nhờ có ta, vinh hạnh một thế hệ đã là cực hạn, kéo dài hai thế hệ là phúc phận dư thừa, kéo dài ba thế hệ là mầm tai hoạ.
Điều càng khiến người ta kính nể hơn là Đại Ninh lập quốc đến nay đã mấy trăm năm, nhưng người của Đường gia đời đời kiếp kiếp vâng theo di huấn của Đường Thất Địch, cẩn trọng ở Tây Bắc luyện binh, không tham dự việc quân vụ, không tham dự chuyện dân vụ, thậm chí cũng rất ít lui tới với quan viên địa phương.
Nghe đồn, không phải là Đường gia chưa từng có người trẻ tuổi không phục, nhưng một khi có người biểu hiện ra ngoài, cũng sẽ bị gia tộc hung hăng áp chế.
Cho nên đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường đã từng nói, Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm, muốn nói người bỏ ra nhiều nhất chính là Đường môn.
Đại chiến biên cương đông bắc sắp tới, đại quân ba mươi sáu vạn người của Hắc Vũ Bắc Viện xuôi nam, nếu quả thật đánh nhau thì sẽ sớm tuyên cáo cuộc bắc phạt của Đại Ninh bắt đầu, cho nên việc đầu tiên bệ hạ nghĩ đến là truyền chỉ cho Đường gia Tây Bắc.
Ý chỉ này viết như thế nào?
Trên xe ngựa hồi cung, hai người hoàng đế và Lại Thành suy nghĩ rất lâu. Vị lão thái quân của Đường gia hiện giờ tính cách trầm ổn cũng cứng rắn, cả đời thi hành di huấn của tổ tiên Đường gia, cho nên nếu triệu tập lượng lớn nhân thủ từ Đường gia, lão thái quân sẽ có phản ứng gì? Có ý chỉ của bệ hạ thì tất nhiên lão thái quân sẽ không ngăn cản, nhưng nếu không cho những người của Đường gia này công danh, làm sao mà lãnh binh? Một khi lãnh binh, nhiều người vào quân đội như vậy, trong nháy mắt sẽ tạo thành đòn xung kích khổng lồ đối với cơ cấu của chiến binh Đại Ninh.
Lại Thành trầm mặc hồi lâu: "Trong biên quân chế độ kiện toàn nhân viên chỉnh tề, nếu điều quá nhiều người từ Đường gia ra ngoài, phân đến biên cương thì an trí như thế nào? Cướp đi vị trí của người khác chỉ huy quân đội, người khác không phục, trong quân sẽ xuất hiện ngăn cách thậm chí là mâu thuẫn, bất lợi đối với đại chiến. Nếu để cho bọn họ đều đi làm một trợ thủ, chỉ sợ tác dụng bị giảm bớt đi nhiều, hơn nữa cũng sẽ khiến cho trong quân phân tách."
Hoàng đế gật gật đầu: "Cho nên trẫm không định phân người đến các nơi."
"Hả?" Lại Thành loáng thoáng đoán được tâm tư của bệ hạ: "Bệ hạ, không thể được."
Bệ hạ không muốn phân tách nhiều tướng tài lợi hại như vậy của Đường gia ra, vậy thì tất nhiên sẽ để cho người của Đường gia độc lĩnh một quân. Tây Bắc phân binh cho Đường gia, có thể đại tướng quân Đàm Cửu Châu sẽ có suy nghĩ, cho dù không nghĩ gì thì trong tương lai Đường Bảo Bảo kế nhiệm tây cương đại tướng quân đã là quyết định khó sửa đổi của bệ hạ, giờ Đường gia lại độc lĩnh một quân nữa, như vậy thì tương lai cả tây cương đều là của Đường gia.
"Ba đạo tây cương, tất cả sương binh thăng làm chiến binh."
Hoàng đế biết Lại Thành đang lo lắng, nhưng ông ta không lo lắng.
Trước giờ ông ta đều không lo lắng về Đường gia, cũng giống như trước giờ đều không hoài nghi Hàn Hoán Chi, trước giờ đều không lo lắng về Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An.
"Sương binh của ba đạo cộng lại có chừng mười vạn người, trẫm giao hết tất cả cho Đường gia, cho thời gian hai tháng, ba đạo trưng binh hội tụ một chỗ, giao cho Đường gia huấn luyện. Trẫm cũng chưa có dự định cho bọn họ lập tức xuất chinh, chiến sự của biên cương đông bắc vẫn chưa cần đến bọn họ, nhưng nếu khai chiến sớm thì tương lai sẽ ảnh hưởng quá lớn, trẫm không thể không là suy nghĩ nhiều cho tương lai... Mười vạn người này, có lẽ sẽ có vai trò rất mấu chốt."
Lại Thành còn muốn khuyên can nhưng bệ hạ lại không nghe.
Thật ra Lại Thành cũng hiểu người của Đường gia sẽ không có vấn đề gì, đừng nói còn có lão thái quân chấn áp, cho dù không có thì lực lượng trung kiên của thế hệ Đường Bảo Bảo bọn họ cũng sẽ chấn áp được, nhưng ông ta thân là ngôn quan, nhất định phải nói.
"Còn có một chuyện nữa." Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái: "Trẫm muốn điều nam binh lên bắc."
Trong lòng Lại Thành căng thẳng.
Điều nam binh lên bắc, Đại Ninh hai mươi vệ chiến binh, thật ra phía nam đã chiếm mười bốn vệ, nếu điều chiến binh nam cương vào phía bắc, ai sẽ chỉ huy? Đều là tướng quân chiến binh, đều là lương tài, đều là người tâm cao khí ngạo, cũng không có một ai có thể phục chúng được. Nếu lúc này bệ hạ đã ngự giá thân chinh, vậy thì kế hoạch năm năm đã chế định trước đó cũng sẽ trở thành việc không có chút ý nghĩa nào, trận chiến này sẽ trở thành trận chiến không hề có sự chuẩn bị, huống hồ trong thành Trường An có vài người không ngoan ngoãn cho lắm.
"Trẫm biết khanh đang nghĩ gì, trẫm có ứng cử viên, nếu không phải đã có suy nghĩ từ sớm, trẫm hà tất mời lão tướng quân từ hành cung đông cương về?"
Hoàng đế liếc nhìn Lại Thành một cái, Lại Thành bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu như nói đến lý lịch uy vọng, đương nhiên là vị lão tướng quân kia không có vấn đề gì, ngay cả Đàm Cửu Châu, Bùi Đình Sơn thấy lão cũng phải cúi đầu lạy.
Hoàng đế trầm ngâm một lát: "Gần đây Nội các sẽ bận rộn, phối hợp với Binh bộ, Hộ bộ và Công bộ... Bên phía hành cung đông cương trẫm đã đi xem qua. Chuyến đi lúc ấy mọi người đều tưởng là trẫm muốn đi thăm Bùi Đình Sơn, sau này lại tưởng là trẫm muốn đi dẹp loạn, nhưng trên thực tế là trẫm tự xem địa hình... Khu vực hành cung đông cương đó địa hình không tệ, sau khi trở về khanh hãy phỏng chỉ, xây dựng một xưởng thuyền ở bên đó trong vòng một năm, điều động thợ có tay nghề cao từ xưởng thuyền An Dương qua."
Lại Thành cúi đầu: "Sau khi trở về thần sẽ phỏng chỉ ngay."
"Còn nữa, phỏng chỉ cho Trang Ung, nam cương đã không có đại chiến nữa, phân phối thêm hai vạn chiến binh từ trong chiến binh thủy sư cho Thẩm Lãnh."
Lại Thành ngẩn người: "Còn muốn chia nữa?"
Hoàng đế liếc nhìn Lại Thành một cái, Lại Thành thở dài: "Chia chia chia, bệ hạ nói chia thì chia."
"Xưởng thuyền đông cương xây xong trong vòng một năm, trong vòng ba năm làm ra hạm đội có quy mô ngang bằng với thủy sư nam cương." Hoàng đế khẽ thở ra một hơi: "Trận chiến với Hắc Vũ không dễ dàng như vậy."
Cùng lúc đó, bắc cương.
Bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ nhìn chúng tướng thủ hạ: "Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh đánh chiếm được thành Tô Lạp, đại quân ba mươi sáu vạn người Hắc Vũ xuôi nam, chúng ta phải làm chút gì đó để cầm chân đại quân mấy chục vạn kia của Hắc Vũ Nam Viện, không những phải cầm chân được, còn phải phân binh ra nữa... Cho nên ta triệu tập các ngươi tới là muốn hỏi một chút, người nào bằng lòng lãnh một vạn binh đi Tức Phong Khẩu?"
Binh lực bắc cương không thể điều động quá nhiều, trước đó Hạ Hầu Chi đã mang hai vạn người đi, điều động thêm một vạn nữa đã là cực hạn rồi.
Mọi người nhìn nhau, cũng không phải là không ai muốn đi, mà là ai đi cũng được.
"Đại tướng quân, ta đi."
Nữ tướng Đường Ngoan lúc nãy đứng dựa vào cây cột ở bên cạnh thoạt nhìn không có vài phần dáng vẻ quân nhân nghiêm túc, giờ đứng thẳng người lên: "Cho ta năm ngàn người."
"Năm ngàn?" Võ Tân Vũ ngây người.
Đường Ngoan nhún vai: "Nhiều rồi à? Vậy thì ba ngàn."
Võ Tân Vũ: "Lúc nãy ta đã nói, mang một vạn binh đi."
"Quá nhiều." Đường Ngoan nói: "Bên bắc cương này phải đối phó với Hắc Vũ Nam Viện tinh nhuệ, còn có Khất Liệt Quân. Trước đó nhận được tin tức Liêu Sát Lang đã là Nam Viện đại tướng quân rồi, tên đó không phải là Tô Cái... Cho nên ta chỉ mang ba ngàn người đi, thêm một người cũng không cần."
Võ Tân Vũ: "Năm ngàn."
Đường Ngoan: "Hai ngàn."
Võ Tân Vũ: "Vậy thì ba ngàn."
Đường Ngoan ừm một tiếng: "Vậy thì ba ngàn."
Đường Ngoan nói đi, ai cũng sẽ không tranh cãi nữa. Tuy nàng ta là một nữ nhân nhưng các vị tướng quân ở bắc cương không ai xem nàng ta là nữ nhân, tỷ thí võ nghệ riêng tư, ngoại trừ Mạnh Trường An ra thì có người nào chưa từng bị nàng ta đánh...
"Ngươi đi phủ khố xem thử trước, quân bị nào cần thiết ngươi cứ việc mang theo." Võ Tân Vũ liếc mắt nhìn Đường Ngoan một cái: "Còn chuyện nữa là, đừng cứ đi tìm Mạnh Trường An đấu võ."
Đường Ngoan lại nhún vai, không nói.
Trong lòng nghĩ không đấu thì không đấu, đã đánh với Mạnh Trường An nhiều lần như vậy vẫn bất phân thắng bại, đánh nhau cũng không có ý nghĩa gì, không phải còn có một Thẩm Lãnh ở đó sao? Chọn một đối thủ mới đánh thử, có lẽ khá thú vị đấy.
Võ Tân Vũ khoát tay, chúng tướng tản đi, chỉ để lại một mình Đường Ngoan.
Gã nhìn Đường Ngoan: "Sau khi đến Tức Phong Khẩu, việc quân vụ có sắp xếp gì vẫn phải lấy Mạnh Trường An chủ, nếu đại tướng quân Bùi Đình Sơn không phát lệnh, ngươi hãy nghe theo điều khiển của Mạnh Trường An."
Đường Ngoan vâng một tiếng: "Được."
Võ Tân Vũ cũng thầm thở dài trong lòng. Đây cũng chính là đến dưới trướng Mạnh Trường An, nếu là đến dưới trướng người khác thì nàng ta làm sao có thể nghe lời chịu phục như vậy, nhưng ngẫm lại thì còn có Thẩm Lãnh ở đó, đánh vào nhuệ khí của Đường Ngoan cũng là chuyện tốt.
"Nỗ trận xa?"
Đường Ngoan liếc mắt nhìn Võ Tân Vũ một cái.
"Không cho." Võ Tân Vũ lắc đầu: "Trước khi bắc phạt, nỗ trận xa sẽ không xuất hiện trên chiến trường."
Đường Ngoan hừ một tiếng: "Thật keo kiệt... Nếu đã không cho nỗ trận xa, ta lấy ba ngàn con khoái mã, ta muốn đến bên kia thì không thể mang bộ binh, mang ba ngàn khinh kỵ, hơn nữa còn giống nhau... Thật sự đánh nhau, người của ta thì ta tự chỉ huy, ai cũng không thể điều đi, Mạnh Trường An không được, Bùi Đình Sơn không được, Thiên Vương lão tử cũng không được."
Võ Tân Vũ thầm nghĩ trong lòng ngươi còn có Thiên Vương lão tử?
"Được được được, cho ngươi ba ngàn khinh kỵ, mỗi người mang hai phần trang bị."
"Không cần." Đường Ngoan đi nhanh ra ngoài: "Ta muốn khinh kỵ, bỏ giáp trụ, trang bị nhẹ, cung nỏ đầy đủ, một thanh hoành đao, thế này là đủ."
Nàng ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Võ Tân Vũ một cái, nhíu mày: "Có thể cạo râu đi không?"
Võ Tân Vũ lắc đầu: "Không thể."
Đường Ngoan cũng lắc đầu: "Xấu chết mất."
Võ Tân Vũ học theo Đường Ngoan nhún vai: "Ngươi đắc thắng trở về ta sẽ cạo."
Khóe miệng Đường Ngoan hơi cong lên: "Nói lời giữ lời?"
"Lừa người là chó."
Đường Ngoan ừm một tiếng, đi ra ngoài mấy bước lại quay đầu lại: "Có phải ngài thích kiểu nữ nhân dịu dàng chu đáo, hiền lương thục tuệ không?"
Sắc mặt Võ Tân Vũ hơi thay đổi: "Ngươi quản gì?"
Đường Ngoan: "Ha ha... Ta cho bắt một người về cho ngài nhé."
Võ Tân Vũ: "Bắt cái rắm, bản thân ngươi có thể đi nhanh về nhanh là được."
Đường Ngoan cười, cũng không biết tại sao ánh mắt lại long lanh như vậy.
(1) vương tước thế tập võng thế: tước hiệu vương được truyền lại cho con cháu đời đời kế thừa.