Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 614 - Chương 614: Định Mệnh Đã Định Sẵn

Chương 614: Định mệnh đã định sẵn Chương 614: Định mệnh đã định sẵn

Chiến sự thì chiến sự, Đại Ninh không chỉ có chiến sự, cho nên điều thú vị là Thẩm Lãnh ở bắc cương nhận được một thông văn không có liên quan tới Binh bộ và chiến sự bắc cương đông cương, ngôn từ khách khí, đại ý là vì Thẩm Lãnh đã độc lĩnh một quân cho nên kỳ thi lớn các quân sang năm, Thẩm Lãnh là tướng của một quân cũng phải lựa chọn người tham gia.

Thẩm Lãnh nhận được thông văn như vậy không khỏi ngây người, tuổi trẻ mà lại nảy sinh một cảm giác dường như đã rất lỗi thời. Bản thân gã tham gia kỳ thi lớn các quân dường như cũng chưa quá lâu, bây giờ đã phải làm chủ tướng một quân để lựa chọn người rồi.

Có cảm giác trong nháy mắt mình đã già rồi.

Mạnh Trường An cười cười nhìn Thẩm Lãnh đang ngẩn người: "Ngươi tưởng ngươi vẫn là người trẻ tuổi mặt dày có thể không kiêng nể gì đó à?"

Thẩm Lãnh: "Đúng vậy."

Mạnh Trường An: "..."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chuyện kỳ thi lớn các quân cũng không biết chọn ai đi, ngươi thấy Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh như thế nào?"

"Đưa cả Dương Thất Bảo đi cùng đi, thương thế của huynh ấy đã đỡ rất nhiều rồi, sau khi trở về vẫn đang luyện binh." Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ta không thể tiến cử người đi, nhưng nếu Thất Bảo đại ca không tham gia kỳ thi lớn các quân một lần thì hơi đáng tiếc."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Vậy thì để Dương Thất Bảo đi, dù sao người cũng là ta cho ngươi mượn tạm."

Mạnh Trường An cười cười, trong ánh mắt có hụt hẫng thoáng qua.

Gã cũng chưa từng tham gia kỳ thi lớn các quân.

Vốn nghĩ lần đó không tham gia thì lần sau cũng có thể tham gia, đâu nghĩ chỉ một thời gian ngắn ngủi gã đã là tướng quân tam phẩm, đã không thể tham gia kỳ thi lớn các quân nữa, ngươi nói có tức hay không chứ?

"Còn có chuyện này."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Lưu Vân Hội từ Trường An gửi tin tức tới bảo ta cẩn thận một người. Thái tử cực lực tiến cử một người trẻ tuổi tên là Hoắc Đinh đến đông cương. Bệ hạ đã đúng, theo lý mà nói người tên là Hoắc Đinh này chỉ vừa mới thăng nhiệm tướng quân ngũ phẩm, với sự coi trọng của thái tử đối với hắn ta thì nên để hắn ta tham gia kỳ thi lớn các quân mới đúng. Lưu Vân Hội đã điều tra người này một chút, người này mười tám tuổi tòng quân, ở Kinh Kỳ đạo trong Giáp Tử doanh, tướng quân Giáp Tử doanh cực kỳ thích hắn ta, hai mươi tuổi thăng làm giáo úy, hai mươi hai tuổi thăng tướng quân ngũ phẩm, là một người rất có danh tiếng ở trong Giáp Tử doanh."

Mạnh Trường An nhíu mày: "Một người được tướng quân Giáp Tử doanh coi trọng như thế, sao lại dễ dàng buông tay đưa đến bắc cương?"

Nhưng gã cũng không để ý nhiều: "Nhưng một người đến, cũng không cần phải quá bận tâm."

"Ừm." Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Thời gian của kỳ thi lớn các quân bình là tháng 5 năm sau, hiện giờ đã cuối tháng 12, lát nữa bảo ba người Thất Bảo đại ca bọn họ sắp xếp một chút là có thể về Trường An rồi."

Mạnh Trường An hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Đi mời tướng quân Dương Thất Bảo đến."

Thân binh bên ngoài lên tiếng trả lời, chạy nhanh ra ngoài.

Dương Thất Bảo đang huấn luyện binh lính ở trên giáo trường, nghe nói hai vị tướng quân gọi gã vội vàng chạy đến phủ tướng quân. Từ giáo trường vừa ra khỏi cửa liền bước chân nhanh hơn, lúc rẽ vào đầu đường thiếu chút nữa đã va vào một nam nhân ở đối diện. Hai người đều đi rất nhanh, trong nháy mắt sắp đụng vào nhau, nam nhân đối diện đó giơ tay ra túm lấy áo của Dương Thất Bảo, mà cùng lúc đó Dương Thất Bảo cũng vươn tay túm lấy áo của đối phương, hai người đồng thời phát lực, vì thế đều xoay đối phương đến chỗ mình vừa đứng. Việc trao đổi này giống như đã thương lượng từ trước, ăn ý đến mức không còn gì để nói.

Nhưng hình ảnh này nhìn lại có chút lúng túng, giống như đỡ đối phương nhảy một bài vậy.

Dương Thất Bảo ngẩn ra, đối phương này thân thủ phản ứng lại ngang cơ với gã.

Gã vươn tay ra kéo người kia, muốn hỏi xem y là ai, người đối diện vốn né người đi nhưng nhìn thấy Dương Thất Bảo giơ tay ra thì tưởng là muốn đánh y, bàn tay chộp đến muốn túm lấy cổ tay của Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo lật cổ tay gạt bàn tay kia ra, người tiến lên phía trước, khuỷu tay thuận thế đập vào ngực nam nhân đó.

Nam nhân đó gập cánh tay trái lại, khuỷu tay đập xuống một đè lên khuỷu tay của Dương Thất Bảo, cánh tay phải nâng lên khuỷu tay đập vào mặt Dương Thất Bảo.

Dương Thất Bảo nghiêng đầu tránh né, đồng thời khom người xuống tránh khuỷu tay của nam nhân kia sau đó nổm người lên, vai luồn xuống dưới nách người nọ rồi đẩy lên, với thực lực của gã có thể trực tiếp đẩy người đó bật ngửa ra ngoài.

Nhưng không ngờ người kia phản ứng cực nhanh, khi Dương Thất Bảo khom người xuống, khuỷu tay của y đồng thời đập thẳng xuống gáy Dương Thất Bảo.

Chân của Dương Thất Bảo phát lực, hai cánh tay ôm thắt lưng của nam nhân đó đẩy người đi, nam nhân đó phát lực ở thắt lưng, hai chân giậm thật mạnh xuống mặt đất, hai người cứ ôm thắt lưng của đối phương mà đẩy như vậy, thế lực ngang nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không thể đẩy ngã ai.

Giờ thì hơi tức giận rồi.

Vốn dĩ suy nghĩ của Dương Thất Bảo và đối phương đều giống nhau, lúc sắp đụng vào nhau thì xoay đối phương đi để tránh va chạm, nhưng bỗng dưng lại thành đánh nhau, lại còn có lực lượng ngang nhau nữa. Đối với người tập võ mà nói nếu không tiếp tục đánh thì thật không thấy thoải mái chút nào.

Ngươi nói mấy người này có phải là quá rảnh rỗi hay không?

Hai tráng hán giống như hai con trâu ngang ngạnh húc nhau, ai cũng không buông tay trước, ai cũng không thu lực trước.

"Các ngươi... Chẳng qua là bèo nước gặp nhau." Bên cạnh có người chậm rãi lên tiếng nói: "Nếu cứ húc nhau tiếp như vậy khi nào mới xong? Hay là như thế này, ta đếm một hai ba thì các ngươi đồng thời thu tay lại?"

Dương Thất Bảo: "Ngươi lại là ai?"

Tráng hán đang đẩy gã nói: "Hắn là một người dạy học."

Dương Thất Bảo: "Vậy còn ngươi?"

"Ta là cu li trong nhà người dạy học."

Dương Thất Bảo đột nhiên lùi lại về phía sau, vốn tưởng rằng tráng hán kia sẽ lập tức bổ nhào về phía trước, ai biết gã thu lực, tráng hán kia đồng thời cũng nhạy cảm phát giác được sự thay đổi của lực độ, gần như đồng thời thu lực, hai người lùi về phía về sau, động tác lại đồng nhất đến thần kỳ.

Dương Thất Bảo chắp tay: "Công phu tốt."

Tráng hán kia: "Đừng khách khí."

Dương Thất Bảo ngây ra, dựa theo lời thoại thông thường thì không phải là mấy câu kiểu như "giống nhau cả thôi", hoặc là "ngươi cũng không kém" sao?

Đừng khách khí?

Đừng khách khí là cái quỷ gì.

Tráng hán phủi bụi đất trên y phục, chắp tay: "Xin hỏi ngươi là...?"

Nam nhân gầy gò được gọi là tiên sinh dạy học kia đi đến, dùng cái quạt trong tay đánh vào trán tráng hán kia một cái: "Ngươi cũng là đần độn, ngươi không thấy thường phục tướng quân trên người người ta à? Đây là một vị tướng quân!"

Tráng hán ồ một tiếng, dường như cũng không cảm thấy một vị tướng quân là to tát.

Dương Thất Bảo cảm thấy hai người này thật sự có chút thú vị. Tiên sinh dạy học kia thoạt nhìn tay trói gà không chặt, trong tiết trời lạnh đến mức không dám đi tiểu ở biên cương đông bắc này mà gã còn cầm cái quạt, trên người mặc một cái áo bông rách rưới đầy bụi đất, bông vải cũng lộ cả ra ngoài, có thể là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm còn lấy tay vân vê chơi nữa, vải bông lòi ra ngoài bị vân vê thành từng sợi từng sợi nhăn nhúm. Một bộ đồ quê mùa này, cái quạt trong tay kia sao cũng không có khí chất phong lưu phóng khoáng gì, ngược lại còn có vẻ hơi dung tục.

"Tại hạ Lý Bất Nhàn." Tiên sinh dạy học chắp tay: "Xin hỏi tướng quân ngài có biết Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân ở đâu không?"

Dương Thất Bảo ngẩn người: "Các ngươi quen Thẩm tướng quân?"

Tráng hán kia hừ một tiếng: "Tất nhiên là quen, thiếu chút nữa ta đã là kẻ thù giết cha của con trai Thẩm tướng quân rồi."

Dương Thất Bảo sắp xếp quan hệ nhân quả này, sau đó ánh mắt phát lạnh: "Rốt cuộc các ngươi là ai?"

Tráng hán nói: "Ta tên là Tu Di Ngạn."

Dương Thất Bảo đột nhiên nhớ ra mình từng nghe nói đến cái tên này, cẩn thận nhớ lại một chút, dường như Thẩm Lãnh đã nhắc tới người này với gã, lại nhớ mang máng hình như mình đã gặp qua, lại cảm thấy chưa từng gặp lần nào.

Dương Thất Bảo người này, chiến tranh ra thì từ trước đến nay trí nhớ đều không tốt.

"Có thể đưa chúng ta đi gặp Thẩm tướng quân không?" Tu Di Ngạn hỏi một câu.

Dương Thất Bảo gật gật đầu: "Có thể."

Tu Di Ngạn cười: "Ngươi không sợ ta lại tới giết Thẩm Lãnh?"

Dương Thất Bảo: "Ngay cả ta mà ngươi còn không đánh lại, giết Thẩm tướng quân?"

Sắc mặt Tu Di Ngạn trở nên không tốt cho lắm.

Dương Thất Bảo đi ở phía trước, hai người Lý Bất Nhàn và Tu Di Ngạn đi theo ở phía sau. Lý Bất Nhàn mở quạt trong tay ra kêu bộp một tiếng, dùng quạt che miệng của mình, nhỏ giọng nói với Tu Di Ngạn: "Tướng mạo của tướng quân vẹo cổ này không tốt lắm, nếu ta xem đúng, tướng mạo hắn có mệnh khổ, có quý nhân cưỡng ép mệnh cách của hắn mới xoay chuyển được, nhưng tướng mệnh lại không có thay đổi lớn gì nhiều, sau này có thể sẽ có kiếp nạn sinh tử."

Tu Di Ngạn: "Cũng giống như ta?"

Lý Bất Nhàn: "Ta nói không cho ngươi đi phương bắc, ngươi cứ nhất quyết đến."

Tu Di Ngạn: "Tại sao lúc ngươi nói chuyện lại dùng quạt che miệng?"

Lý Bất Nhàn: "Chuyện bí mật, không thể để cho người khác nhìn thấy, đây là quy tắc của thầy tướng số."

Tu Di Ngạn: "Cái quạt đó của ngươi có thể che cái rắm?"

Trên quạt có một lỗ thủng lớn, vỡ thủng đó vừa khéo để lộ miệng ra.

Lý Bất Nhàn: "..."

Tu Di Ngạn nói với Dương Thất Bảo: "Dương tướng quân, địa chủ nhà ta nói sau này ngươi sẽ có kiếp nạn sinh tử, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."

Dương Thất Bảo hừ một tiếng: "Kiếp nạn sinh tử? Mỗi một người ở biên cương, có người nào không phải là mỗi ngày đều đang đối mặt với kiếp nạn sinh tử, nếu như sợ, ai còn đến biên cương làm gì?"

Tu Di Ngạn giơ ngón tay cái: "Nam nhân đều nghĩ như vậy."

Lý Bất Nhàn ngậm miệng không nói, nhưng gã thật sự khó chịu trong lòng. Tướng mệnh, bát tự của Tu Di Ngạn, tính toán các kiểu thì họa tinh đều ở phương bắc, là tai ương huyết quang, gã đã khuyên rất lâu nhưng Tu Di Ngạn chỉ là không chịu nghe. Mà gã nhìn tướng mặt Dương Thất Bảo cũng là như thế, có quá nhiều chỗ tương đồng với tướng mặt của Tu Di Ngạn, nhưng nhìn từ tướng mặt thì hẳn là trường mệnh hơn Tu Di Ngạn một chút.

Dương Thất Bảo vừa đi vừa hỏi: "Các ngươi tới tìm Thẩm tướng quân làm gì?"

Tu Di Ngạn vừa đi vừa nói: "Vốn là đến bắc cương nhập ngũ, kết quả cũng được triệu vào trong quân, nhưng nhất định bắt ta vào trong Bắc Cương Võ Khố đi thao luyện cùng tân binh, ta nói ta không cần, giáo tập của võ khố mắng ta một trận, nói ta không coi ai ra gì, ta chỉ muốn chứng minh bản thân, vì thế đã đánh giáo tập của võ khố một trận..."

Dương Thất Bảo dừng bước chân lại, quay lại liếc nhìn Tu Di Ngạn: "Vậy mà ngươi còn có thể trốn ra ngoài?"

"Không, không phải trốn." Tu Di Ngạn nói: "Người của võ phủ nói ta tuy rằng ngông cuồng bất kham nhưng bản lĩnh không tệ, liền trực tiếp viết cho ta một phong thư tiến cử đến bắc cương tìm tướng quân Võ Tân Vũ, nhưng tướng quân Võ Tân Vũ quá bận, căn bản là ta không gặp được hắn. Người cấp dưới xem thư tiến cử liền trực tiếp sắp xếp ta vào trọng giáp thiết kỵ, nói thể trạng của ta thích hợp làm một trọng giáp kỵ binh. Bởi vì biết ta đánh giáo tập của võ phủ, giáo úy của trọng giáp muốn giết giết nhuệ khí của ta, kết quả là không cẩn thận ta cũng giáo úy đánh một trận."

Lý Bất Nhàn lắc đầu thở dài.

Tu Di Ngạn tiếp tục nói: "Ta đã nghĩ, sau này chắc hẳn sẽ không dễ lăn lộn ở đó, cho nên quyết định bỏ chạy."

Dương Thất Bảo cũng sửng sốt: "Ngươi còn nói không phải là trốn?"

Tu Di Ngạn: "Là chủ động rút lui, chủ động rút lui và trốn là không giống nhau, hiểu không?"

Dương Thất Bảo nghĩ nghĩ, mẹ nó cũng đúng là có chút đạo lý.

"Ngươi nên là binh của Thẩm tướng quân chúng ta, đây là chuyện định mệnh đã định sẵn."

Dương Thất Bảo nói một câu từ đáy lòng.

"Tại sao vậy?" Tu Di Ngạn hỏi.

Dương Thất Bảo: "Ngươi mặt dày."

Bình Luận (0)
Comment