Bên ngoài Bạch Sơn Quan, dốc Dã Hòe.
Một đội thám báo của Bột Hải quốc hết sức cẩn thận tiến tới gần, vị trí này là chỗ tốt nhất để quan sát tình huống phòng bị của quân Ninh trên Trấn Đông Quan, mà hơn một năm trước, nơi này vẫn chưa gọi là Trấn Đông Quan, cũng không thuộc về Ninh quốc.
Đội chính thám báo quân Bột Hải ở trên dốc Dã Hòe lặng lẽ nhô đầu ra giơ thiên lý nhãn lên nhìn lên thành quan phía đối diện. Thủ quân trên tường thành dường như cũng không phát giác được bọn họ đã đến. Nơi này tuyết trắng xóa, trong hẻm núi băng tuyết quanh năm không thay đổi, nơi lạnh giá không nhìn thấy mặt trời sẽ luôn không kiêng nể gì, mà trên người bọn họ khoác áo khoác cũng trắng muốt, nằm sấp trên dốc cao nếu không phải cử động thì ai cũng sẽ tưởng đó chỉ là đống tuyết đọng.
"Nhớ." Đội chính thám báo nhỏ giọng nói: "Đại khái khoảng một canh giờ là quân Ninh thay quân một lần, số lượng thủ quân trên tường thành phòng có khoảng chừng năm trăm người."
Thám báo ở phía sau gật gật đầu: "Nhớ rồi."
Đội chính ừ một tiếng, cảm giác tuyết đông lạnh bên dưới người mình dường như sụt xuống, nghiêng người nhìn, sau đó liền nhìn thấy cỏ lại đang rung rinh.
Cỏ cũng không phải là sâu, lúc không có gió sao lại rung rinh?
Gã đội chính thám báo này lập tức xoay người muốn đứng lên, từ phía dưới lớp tuyết có một thanh đoản đao chọc ra ngoài đâm vào ngực hắn ta, máu ấm nóng từ trong ngực phun ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả một mảng tuyết thật lớn.
Phía dưới lớp tuyết có người chồm ra ngoài, đao quét ngang, cắt đứt cổ tên thám báo Bột Hải quốc ở phía sau.
Khoảng 16 – 17 tên thám báo Bột Hải quốc tới gần dốc Dã Hòe thậm chí không thể chống đỡ nổi hai mươi giây đã bị giết sạch, thi thể nằm trên mặt đất nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Thẩm Lãnh cởi cái áo cỏ trên người ra, ngồi xổm xuống ấn vào bên chân thi thể của người Bột Hải, xác định người đã chết, vì thế khoát tay, thám báo dưới tay hắn nhanh chóng kéo tất cả thi thể vào trong khu rừng cách đó không xa, lột quân phục trên người mấy tên người Bột Hải ra, để tiện phân biệt, trên cổ tay mỗi người đều buộc một sợi dây đỏ.
Sau khi thay y phục xong bọn họ từ trong khu rừng đi ra, đi theo dấu chân của thám báo Bột Hải để lại lúc đến, đến chỗ xa thăm dò.
Hẻm núi bên ngoài trấn Đông Quan rất dài, thám báo người Bột Hải có thể dễ dàng tới gần nơi cách thành quan không đến năm mươi trượng như dốc Dã Hòe hiển nhiên không phải xuyên qua hẻm núi mà tới, nếu là tới từ phía đối diện, lính quan sát ở chỗ cao trên thành quan cũng đã cảnh báo từ sớm rồi.
Chính là bởi vì liên tiếp vài ngày đều phát hiện dấu vết có thám báo từng đến bên ngoài thành, nhưng lại không có phát hiện đường đi của thám báo, cho nên Thẩm Lãnh mới đích thân dẫn người mai phục ở đây.
"Rừng."
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống làm dấu tay, tất cả thám báo lập tức ngừng lại.
"Người Bột Hải là đi xuyên qua khu rừng này mà tới, nhưng phía trước đội thám báo đã điều tra vùng này. Khu rừng không lớn, đối diện chính là vách núi, vách núi cao chừng hơn mười trượng, người Bột Hải không thể nào bay xuống được..."
Lúc nói đến đây Thẩm Lãnh dừng lại một chút: "Cho nên lát nữa có thể sẽ gặp tiếp ứng của bọn chúng, mọi người cẩn thận một chút."
Mọi người nhỏ giọng đáp lại, Thẩm Lãnh chỉ về phía trước, Tu Di Ngạn mang theo bốn thám báo tiến vào trong rừng trước.
Tuy rằng đã vào tháng 6 nhưng những ở sơn cốc trong rừng không thường xuyên nhìn thấy mặt trời vẫn còn tuyết đọng rất dày, hơn nữa cũng rất cứng. Phần lớn mọi người nghĩ là chân đạp trên tuyết đọng nhất định sẽ để lại dấu vết, nhưng tuyết đông lạnh chắc chắn, dùng cành cây mang theo tiện tay quét vài nhát là sẽ xóa hết mọi dấu chân, cho dù không xử lý thì sau một trận gió núi là chẳng còn nhìn thấy gì nữa cả.
Càng vào trong núi tuyết đông lạnh càng cứng rắn, dấu chân càng mờ, đến bìa rừng, Tu Di Ngạn khoát tay ra hiệu dừng lại.
Một mình y đi tới gần bìa rừng, nấp phía sau một thân cây nhìn vách núi phía đối diện, mà y hoàn toàn không phát giác ra trên đỉnh đầu có một sợi dây thừng chậm rãi buông xuống, không hề có một chút âm thanh nào. Khi dây thừng hắn đỉnh đầu y thì tốc độ thả xuống bất chợt nhanh hơn, chuẩn xác tròng vào cổ Tu Di Ngạn, thám báo Bột Hải quốc ẩn thân trên cây thình lình kéo lên trên, thân thể Tu Di Ngạn liền bị nhấc lên.
Cũng may, y là Tu Di Ngạn.
Trong khoảnh khắc bị kéo lên, Tu Di Ngạn đạp mạnh chân xuống mặt đất một cái, khi y nhảy vọt lên trên thì sợi dây thừng siết chặt ở cổ liền nới lỏng ra, ở giữa không trung y thò tay tháo dây thừng trên cổ xuống, hai chân đạp lên cành cây một cái, người bay ngang ra ngoài, thám báo Bột Hải quốc ở trên cây liền bị kéo xuống.
Trên mấy cây gần đó có tên nỏ bắn đến, mũi tên đến trong chớp mắt, Tu Di Ngạn cũng không ngừng lại, giống như một con báo săn luồn lách trong rừng, người ở phía sau đành phải buông tay. Nhưng mới đứng lên, không ngờ Tu Di Ngạn lại lượn một vòng chạy ngược trở về, đấm một quyền vào cổ hắn ta. Một quyền này đánh cho cổ họng tên thám báo Bột Hải quốc kêu khực một tiếng, cũng không biết là cái gì đã gãy.
Tên nỏ đến từ nhiều góc độ, Tu Di Ngạn lắc lư né tránh, từng mũi tên nỏ đâm xuống nền tuyết đông lạnh phía sau lưng y.
Thám báo Đại Ninh ở phía sau chi viện đến, nấp ở phía sau cây dùng liên nỏ đánh trả. Thám báo Bột Hải quốc ở trên cây dường như nhân số không ít, cũng không có ý định rút lui, bọn họ tưởng là đây là một đội thám báo năm người tiêu chuẩn của quân Ninh, cho nên muốn ỷ vào ưu thế nhân xử lý đội năm người này.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh mang người từ bên cánh đánh lại đây. Tu Di Ngạn nghe thấy một tiếng bịch, quay đầu lại nhìn, một cỗ thi thể của thám báo người Bột Hải từ trên cây rơi xuống cách đó không xa. Y dừng bước chân lại, ở một phương hướng khác cũng có thi thể rơi xuống, âm thanh bịch bịch bịch không dứt bên tai, chỉ là một chốc lát ngắn ngủi, ít nhất hơn mười cỗ thi thể rơi xuống, rơi rụng khắp nơi.
Ba người Thẩm Lãnh và Đỗ Uy Danh, Trần Nhiễm từ trên cây nhảy xuống, nhìn nhìn bốn phía, có Bột Hải quốc thám báo ẩn thân ở chỗ khá xa đã bỏ chạy.
"Sao bọn chúng dám đến gần như vậy?" Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Mạnh Trường An từng nói, người Bột Hải bị đánh sợ rồi, gần như đã không dám tới gần Trấn Đông Quan trong vòng mười dặm, thế này không giống như là đã bị đánh sợ."
Lúc thủ giữ Bạch Sơn Quan, việc Mạnh Trường An thích làm nhất chính là dẫn thám báo vào trong núi săn bắn. Những tên thám báo Bột Hải quốc đó coi Mạnh Trường An là ác ma, thế nên sau này thật sự không có người nào dám tới gần trong phạm vi mười dặm, ở trong quân Bột Hải, thám báo nhắc tới Mạnh Trường An vừa hận vừa sợ.
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể của những người Bột Hải kia một chút: "Mang hai cỗ thi thể về cho Mạnh Trường An xem thử."
Thủ hạ lập tức đi lên, khiêng hai cỗ thi thể rút về phía sau.
Sau khi ra khỏi rừng Thẩm Lãnh nhìn lên vách núi, lờ mờ nhìn thấy có người đứng bên vách núi dường như cũng đang nhìn hắn, hai người nhìn nhau từ xa một lát, người nọ xoay người rời đi.
Đội thám báo rút về Trấn Đông Quan, Mạnh Trường An nghe tin liền sang xem thử.
"Đúng là người Bột Hải, nhưng trang bị của thám báo bọn chúng dường như không quá giống nhau." Gã ngồi xổm xuống nhìn: "Có thêm không ít vật nhỏ, nhưng nhìn có vẻ thực dụng hơn chút. Lúc nãy ngươi nói thám báo của bọn chúng lại dám trực tiếp ra tay, đây là chỗ không đúng. Thám báo người Bột Hải gặp thám báo của Đại Ninh thì phản ứng đầu tiên chính là chạy, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay, lá gan của bọn chúng thoáng chốc đã lớn lên..."
Tu Di Ngạn sờ cổ mình, bên trên còn có vết máu bầm mờ mờ chưa tan.
"Rất chuẩn, hơn nữa rất chắc chắn." Tu Di Ngạn nói: "Tuy rằng võ nghệ hơi kém, nhưng bọn chúng dường như cũng không sợ, không phải ta không cẩn thận, nếu đổi lại là huynh đệ khác có thể đã bị treo lên rồi."
"Có người đang giúp người Bột Hải huấn luyện thám báo?"
"Liệu có phải là người Hắc Vũ không?"
"Không phải cách thức của người Hắc Vũ." Mạnh Trường An lắc đầu: "Thám báo của người Hắc Vũ, thám báo của người Bột Hải, ta đều đã tiếp xúc quá nhiều."
Gã vừa muốn nói tiếp thì bên ngoài có thân binh chạy vào: "Tướng quân, đã xảy ra chuyện... Mấy huynh đệ thám báo ở lại tiếp tục tuần tra lúc nãy bị đánh lén, tất cả năm người đều đã chết."
Mạnh Trường An hơi nhướn đầu lông mày lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh cũng cảm thấy có chút khó tin.
Nếu là trước kia, chắc chắn thám báo người Bột Hải đã chạy xa rồi, nhưng lần này lại dám trở lại đánh lén thám báo Đại Ninh đoạn hậu. Đây không phải chuyện lấy nhiều đánh ít, thám báo của Đại Ninh đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một đội năm người phối hợp ăn ý, cho dù là đối mặt sự truy kích của trăm tên biên quân Bột Hải thì tối thiểu cũng có thể rút về được, cho dù có thương vong cũng sẽ không bị giết tất cả.
"Người này quen thuộc phương thức hành động của thám báo Đại Ninh." Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Điều này dường như không ổn."
"Đúng vậy..." Thẩm Lãnh đi ra ngoài: "Nhìn xem thi thể."
Thám báo báo tin lắc đầu: "Đừng đi xem, các huynh đệ đã chết bị chém quá nhiều đao, máu thịt be bét."
Thẩm Lãnh dừng chân lại, nắm đấm từ từ siết chặt.
Mạnh Trường An vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Thù hằn của người Bột Hải đối với Đại Ninh chúng ta còn hơn cả Hắc Vũ. Nguyên do thù hận, chỉ là bởi vì cuộc sống của Đại Ninh tốt hơn bọn chúng quá nhiều, cho nên hận. Ta đã đánh với người Bột Hải, đối với người Ninh bọn chúng không giữ người sống."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta nhớ rồi."
Cùng lúc đó, đại doanh Bột Hải.
Nam nhân trẻ tuổi khuôn mặt âm trầm trở lại doanh trướng của mình, y không cho bất cứ người nào quấy rầy mình. Lúc đứng ở trên vách núi y đã nhìn thấy tướng quân trẻ tuổi người Ninh kia, y đoán có khả năng là thủ tướng Bạch Sơn Quan, Mạnh Trường An.
Nhưng nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này Mạnh Trường An nên ở thành Tô Lạp, tại sao lại đột nhiên trở lại?
Cũng có thể là đã đoán sai.
Y hy vọng là đoán sai.
Nếu y là một người Bột Hải, y nhất định sẽ nhắc nhở tướng quân Bột Hải quốc Phác Vạn Thư dẫn quân đến lần này, nhưng y không phải, cho nên y chẳng thèm quan tâm người đó có phải Mạnh Trường An hay không. Nếu như đúng thì rất tốt, bởi vì y khao khát giết mãnh tướng người Ninh như Mạnh Trường An, nếu như vậy thì y sẽ nổi danh thiên hạ, cho dù không nổi danh thiên hạ thì cũng là chuyện đáng để kiêu hãnh cả đời, bởi vì y không thích người Ninh.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người trẻ tuổi đứng dậy đi mở cửa phòng ra, tướng quân Bột Hải quốc Phác Vạn Thư nhìn y một cái: "Ta nghe nói lần này ngươi dẫn người ra ngoài bị tổn thất mười mấy người?"
Người trẻ tuổi nhíu mày: "Chiến tranh có sinh tử, đó là thuật trời, chiến tranh không có sinh tử, đó là trò chơi."
Phác Vạn Thư rất bất mãn với thái độ của y: "Bệ hạ mời ngươi đến, không phải để ngươi bắt binh lính tinh nhuệ của Bột Hải quốc chúng ta đi chịu chết."
"Tinh nhuệ?" Người trẻ tuổi nhìn vào mắt Phác Vạn Thư: "Nếu tinh nhuệ mà nhìn thấy người Ninh liền bỏ chạy? Cuối cùng một đội năm người của người Ninh ở lại đã phát hiện ra thám báo của các ngươi, đội năm người đuổi theo mấy chục người bỏ chạy. Nếu không phải ta trở lại tiếp ứng, hơn mười người được gọi là tinh nhuệ của ngươi cũng sẽ bị một đội năm người của người Ninh giết sạch."
Phác Vạn Thư dường như hơi đỏ mặt, hừ một tiếng: "Ta không quan tâm những chuyện này, bệ hạ hứa trọng thưởng để ngươi đến luyện binh, đến tận bây giờ ngươi cũng không cho ta một lời giải thích vừa lòng."
"Ta không cần giải thích với ngươi." Người trẻ tuổi nhìn vào mắt Phác Vạn Thư, rất nghiêm túc nói: "Ta là do Bột Hải vương các ngươi mời đến, muốn giải thích, ta giải thích với ông ta, về phần ngươi... cấp bậc của ngươi quá thấp."
Y ngồi xuống: "Ngươi tức giận như vậy, hay là ngươi giết ta?"
Mắt của Phác Vạn Thư liền đỏ lên, tay nắm chuôi đao nhưng cuối cùng cũng không rút ra.
Người này là Bột Hải vương mời đến, người Tang quốc, nghe nói là trong nhóm người đầu tiên đi Đại Ninh học tập, chẳng qua là y chỉ ở Đại Ninh một năm, cũng bởi vì Tang quốc chiến sự căng thẳng mà bị điều về, cũng là người Tang thứ hai còn sống sót trở về từ Ninh quốc cho đến tận bây giờ, một người hiện giờ đang lãnh binh tác chiến ở Tang quốc.
"Nhớ kỹ tên của ta, Tiêm Ma Sinh, sau này ngươi sẽ cảm ơn của ta." Người trẻ tuổi khoát tay: "Không tiễn."