Trong khoảng thời gian mười mấy ngày sau khi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đến Bạch Sơn Quan, việc trực tiếp nhất là đánh giá thám báo song phương, mà điểm khác với trước đây là lần này thám báo của Đại Ninh không còn là bên áp chế nữa, ban đầu bởi vì khinh địch mà thậm chí còn bị giết ngược lại hai lần.
Trong nửa tháng gần đây, thám báo của song phương đều có đụng độ nhau ở các nơi trong hẻm núi, trong rừng bên ngoài Bạch Sơn Quan, mỗi lần đều chém giết cực kỳ thảm liệt.
Mà điều này càng làm cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An xác định, trong quân đội Bột Hải quốc có tồn tại một người hiểu biết về quân đội Đại Ninh, người này không phải người Ninh, như vậy thì cũng chỉ có thể là người từ trong Tứ Hải Các đi ra.
Phủ Đình Úy lập tức mở rộng điều tra, chỉ là tin tức từ Trường An gửi tới gửi lui cũng phải mất mấy tháng, có thể sẽ lâu đến nửa năm.
Thời cơ khai chiến với Bột Hải quốc chỉ có ba tháng mà thôi, Thẩm Lãnh bọn họ sẽ không bởi vì một người mà trì hoãn kế hoạch, huống hồ kế hoạch vốn đã không ở bên Bạch Sơn Quan này, là người Bột Hải đặt hết tinh lực chủ yếu ở đây thôi.
Trong tháng 6, Mạnh Trường An ở lại Bạch Sơn Quan tiếp tục giằng co với đội quân mười lăm vạn người của Bột Hải quốc kia, tạo thành ảo giác cho người Bột Hải, khiến bọn họ tưởng là người Ninh tuyệt đối không thể nào tác chiến hai mặt. Ở đối diện Tức Phong Khẩu còn có đại quân hơn mười vạn người của Hắc Vũ, bất kể nhìn thế nào thì người Ninh cũng không có khả năng song tuyến tác chiến.
Thẩm Lãnh thì suất lĩnh ba vạn sáu ngàn chiến binh từ hạm đội thủy sư rời đi, phối hợp với hai vạn đao binh của Diêm Khai Tùng, chiến binh, phụ binh tổng cộng có hơn mười vạn, đi biển hai mươi ngày, phát động công kích từ phía nam Bột Hải quốc.
Đây là sách lược đã chế định từ trước, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vẫn đang đợi đại quân của Bột Hải quốc đến phối hợp tác chiến đại quân Hắc Vũ của Dã Đồ ở phương bắc, chỉ cần quân đội của Bột Hải quốc đến, như vậy thì ưu thế của thủy sư sẽ có thể phát huy ra được, vòng đến phía nam Bột Hải quốc tấn công mạnh. Tuy rằng Bột Hải quốc được gọi là có thể triệu tập trăm vạn quân bất cứ lúc nào, nhưng đó chẳng qua là dân phu được phát vũ khí mà thôi.
Dưới sự thống trị của bạo quân, Bột Hải có lợi ở chỗ không người nào dám nghi ngờ lệnh của Bột Hải vương, mà tệ ở chỗ bởi vì quá sợ Bột Hải vương cho nên tướng quân lãnh binh không dám chiến bại, một khi chiến bại thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Chiến bại, cũng không dám báo cáo.
Mấu chốt của kế hoạch này ở chỗ Bột Hải quốc căn cơ lạc hậu, quân đội vận chuyển tất nhiên kém xa đường đi thông suốt, hành động nhanh nhẹn của Đại Ninh, huống hồ trong Bột Hải quốc nhiều núi, quân đội từ phương bắc lại điều phía nam căn bản là không kịp. Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An phỏng đoán, Bột Hải vương triệu tập đến phối hợp tác chiến quân đội của Hắc Vũ quốc tất nhiên là tinh nhuệ chứ không phải là đoàn quân dân dũng được chắp vá lại. Mà trước đó Diêm Khai Tùng giết vào Bột Hải tàn sát ba mươi vạn dân, thiêu hủy mấy tòa đại thành, kho lương, đả kích Bột Hải quốc cực kỳ to lớn. Vốn đã nghèo khổ thiếu lương thực, tổn thất mấy kho lương đối với Đại Ninh mà nói là không đáng kể, nhưng đối với Bột Hải mà nói đó là mấu chốt để nuôi quân đội.
Đánh Bột Hải, kế hoạch do Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vạch ra xét đến cùng chỉ một chữ... Nhanh!
Không cần suy nghĩ gì cứ tranh đoạt từng tòa thành từng vùng đất, trường đao đâm thẳng vào.
Đầu tháng 7, Thẩm Lãnh và Diêm Khai Tùng phân binh hai đường, tấn công thẳng vào trọng trấn Hàn Thành phía nam Bột Hải quốc, một đường khác tiếp tục lên phía bắc thẳng đến núi Ứng Nhai là nơi đặt kho lương lớn nhất Bột Hải quốc.
Cuối tháng 7, quân đội Bột Hải ở bên ngoài Bạch Sơn Quan bắt đầu giải tán, trong vòng một đêm doanh trướng đã trống không.
Mạnh Trường An dẫn một vạn chiến binh Bạch Sơn Quan, Hạ Hầu Chi hai vạn chiến binh, ra khỏi Bạch Sơn Quan từ bắc tiến công xuống nam, thế như chẻ tre. Đội ngũ chiến binh mấy vạn người, đuổi sát phía sau đại quân mười lăm vạn người của Bột Hải quốc, quân đội Bột Hải quốc dừng lại thì bọn họ cũng dừng lại, chỉ cần di động là bọn họ cũng di động.
Đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn dẫn ba vạn quân tiến vào trú đóng trong Bạch Sơn Quan, tọa trấn phía sau.
Đầu tháng 9.
Hoàng đế ngồi trong thư phòng ở Tứ Mao Trai nhìn mấy luống rau đã úa bên ngoài cửa sổ, nhớ dáng vẻ cuốc đất trong vườn rau của Thẩm Lãnh ngày ấy, không tự chủ được cong khóe miệng lên cười cười. Ở gã đó có một sự hàm hậu, mỗi tội lại hơi mặt dày, còn có chút dáng vẻ của con buôn, nhưng mà bất kể như thế nào thì hắn cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy ghét.
Tính thời gian, sắp đến sinh nhật của hai đứa nhóc kia rồi, thời gian thật là nhanh đến nỗi người ta không thể nắm chắc được, mới chớp mắt mà Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh đã hai tuổi rồi.
Hoàng đế hơi ngẩn người, bất tri bất giác, từ lần đầu tiên gặp Thẩm Lãnh đến nay đã mấy năm trôi qua, tiểu tử đó hiện giờ đang đại diện cho Đại Ninh, đại diện cho ông ta chinh chiến Bột Hải. Hôm qua vừa mới có tin tức từ bên biên cương đông bắc truyền về, nói là thủy sư của Thẩm Lãnh đã đổ bộ từ bờ biển phía nam Bột Hải quốc, tốc độ tin tức gửi đi rất nhanh nhưng cũng phải đi hơn một tháng, xem chừng gã đó đã đánh vào nơi rất sâu trong Bột Hải quốc rồi chứ.
Hoàng đế có chút đắc ý.
Hổ phụ vô khuyển tử, huống hồ lão tử còn là hoàng đế.
Năm đó ông ta có thể giết vào Hắc Vũ, ông ta tin tưởng sớm muộn gì Thẩm Lãnh cũng sẽ có một ngày như thế.
Đúng lúc này nhìn thấy Trân phi và Trà Nhi lại mang hai đứa nhóc kia tới ngự viên chơi, hoàng đế đứng dậy đi ra ngoài đón, mỗi tay bế một đứa, càng nhìn càng cảm thấy hai đứa nhóc này giống mình, mặt mày cũng giống.
Đúng lúc này lại có quân báo đến, quân báo bên biên cương đông bắc một ngày đến một bản, có thể thấy được tốc độ của quân Ninh tiến hành nhanh cỡ nào.
Thứ phụ Nội các Lại Thành cầm quân báo trong tay bước nhanh đến, sau khi khom người hành lễ liền nhỏ giọng nói với hoàng đế: "Thẩm tướng quân dường như sắp có phiền phức rồi."
"Hửm?" Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Vừa mới nhận được quân báo từ biên cương đông bắc đưa tới, hai người Thẩm tướng quân và Mạnh tướng quân một nam một bắc hai mặt giáp công, đẩy mạnh tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thể tin được, nhưng đấu pháp của bọn họ... Các vị đại nhân Nội các đều có phê bình kín đáo, nói là sỉ nhục danh tiếng nhân từ của bệ hạ."
"Nói." Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái.
Lại Thành đưa quân báo cho hoàng đế: "Nhìn từ quân báo, đấu pháp của Thẩm tướng quân và Mạnh tướng quân quá ác liệt, công phá một thành tàn sát một thành, thanh tráng nam nhân ở những nơi đi qua đều giết tuyệt. Hơn nữa ngoại trừ giữ lại lương thảo cần thiết cho đại quân ra, số lương thảo cướp đoạt đều đốt cháy rụi, bách tính Bột Hải quốc chết đói vô số người."
"Nếu không thì sao?" Hoàng đế nhướn mày: "Không có trận chiến này, hàng năm số người chết đói ở Bột Hải quốc còn ít à?"
Ông ta hừ một tiếng: "Danh tiếng nhân từ của trẫm? Trẫm từng nhân từ với kẻ địch khi nào?! Một đám người chưa từng dẫn binh đánh giặc bao giờ cũng ddứng ở đây nói đánh trận không nên đánh như vậy. Được thôi, bây giờ trẫm sẽ hạ chỉ triệu hồi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An về, khanh trở về nói với người của Nội các, trẫm phát cho bọn họ mỗi người một thanh hắc tuyến đao một bộ tỏa tử giáp, để cho bọn họ đi Bột Hải quốc đánh."
Lại Thành bị chặn họng mấp máy môi, do dự một lát mới thử thăm dò, nói: "Cuộc chiến này, không phải là đánh và ổn định sao? Đánh hạ một tòa thành ổn định một tòa thành, an dân dưỡng điền, từ từ mưu toan."
"Đánh rắm!"
Mắt của hoàng đế đều trợn tròn lên, dọa Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh ở cách đó không xa giật mình, Trân phi và Trà Nhi vội vàng mỗi người bế một đứa rời đi.
Trà Nhi có chút lo lắng, quay đầu lại liếc nhìn bên phía hoàng đế một cái: "Dường như các vị đại nhân Nội các không hài lòng về Lãnh Tử lắm?"
"Không cần bận tâm." Trân phi cười cười nói: "Bọn họ hài lòng hay không hài lòng thì con cũng không cần để ý, phải xem bệ hạ hài lòng hay không hài lòng mới đúng. Đã rất lâu rồi bệ hạ không nổi giận, cho nên con đừng lo lắng, bệ hạ mà nổi cáu lên thì các vị đại nhân của Nội các cũng phải ngậm miệng."
Ở phía sau họ, hoàng đế trừng mắt nhìn Lại Thành: "Trị quốc khanh nhất lưu, nhưng nếu để cho khanh lãnh binh đánh giặc thì khanh thậm chí còn không phải là tam lưu. Khanh biết khí hậu của Bột Hải quốc là gì không? Trong một năm chỉ có ba tháng có thể đánh trận, nội trong ba tháng này nếu không đánh được, đại quân tổng cộng hai mươi vạn người sẽ bị băng thiên tuyết địa vây chết! Dựa theo khanh nói, đánh một tòa thành liền an dân dưỡng điền, khanh nói cho trẫm nghe, vậy thì trẫm đánh Bột Hải là vì cái gì? Là đi phổ độ chúng sinh?"
Lại Thành vội vàng cúi đầu: "Thần không dám, chỉ là thần... chỉ là cảm thấy tàn sát quá nặng."
"Cho nên các khanh vĩnh viễn sẽ không hiểu được tướng sĩ biên cương." Hoàng đế lắc đầu: "Lúc trẫm bắc chinh, dẫn các khanh đến cùng đi trên cánh đồng tuyết bắc cương xem thử đánh trận là đánh như thế nào, xem thử con người ta chết như thế nào, máu nhuộm đỏ mặt đất như thế nào... Khanh đang ở Nội các, chắc hẳn khanh biết hàng năm Binh bộ đưa bắc cương đi bao nhiêu mũi tên, vậy khanh nói cho trẫm nghe, những mũi tên này đều để làm gì? Làm hàng rào? Đó là dùng để giết người."
Lại Thành á khẩu không trả lời được.
"Biết tại sao trước kia Đại Ninh có thể diệt Sở không?"
Hoàng đế nhìn Lại Thành, không đợi Lại Thành trả lời đã tiếp tục nói: "Sở dùng quan văn giám quân, lâm binh tác chiến, quyền lợi của tướng quân không lớn như quan văn, quan văn nói đánh như thế nào thì đánh như thế nấy, nhưng nếu đánh thua thì sao? Người có tội là tướng quân, là những binh lính liều chết liều sống kia. Sở quốc thật sự rất yếu sao? Sở có thể bình Tây Vực đánh thảo nguyên, có thể sáng lập cơ nghiệp mấy trăm năm, chính vì mấy trăm năm đó quá an nhàn thế nên trọng văn khinh võ... Trẫm vẫn luôn cảnh cáo bản thân, văn võ tách rời, hai đầu đòn gánh phải cân bằng, nếu không Đại Ninh cũng sẽ biến thành Sở."
Lại Thành biết phân lượng của những lời này nặng cỡ nào, đâu còn dám nói gì nữa.
Một hồi lâu sau thấy sắc mặt bệ hạ dịu xuống, Lại Thành mới cười cười cợt nhả nói: "Thần biết lỗi rồi, sau này thần học hỏi nhiều hơn, cũng thông cảm nhiều hơn, bệ hạ long thể quan trọng, đừng bị mấy lời thiếu hiểu biết này của thần chọc tức mà hỏng người."
Hoàng đế trừng mắt với ông ta một cái: "Thuật nghiệp có chuyên công, võ tướng không dám khoa tay múa chân ở Nội các, các khanh cũng không nên khoa tay múa chân với võ tướng."
Lại Thành: "Thần nhớ rồi, thần tự xin phạt bổng một năm."
"Thôi bỏ đi." Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành một cái, ngữ khí có chút đau lòng nói: "Trẫm còn không biết khanh ư? Triều thần đều nói khanh là Lại bủn xỉn... Nhưng đó là bọn họ không biết chuyện nhà khanh, làm quan đã nhiều năm như vậy, một đồng tiền khanh cũng không nhận, nói đến thanh liêm, trong triều đình không có ai thanh liêm hơn khanh. Mười mấy năm trước trong nhà xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, cha và huynh của khanh đều gặp nạn, chút bổng lộc này của khanh trừ đi chi phí ăn mặc trong nhà, tất cả đều đưa về cho tẩu tử của khanh lo cho gia đình. Trận hỏa hoạn ấy làm hại đến hàng xóm láng giềng, hàng năm khanh còn phải đưa bạc cho mỗi hộ, phạt một năm của bổng lộc, trẫm sợ đau lòng."
Lại Thành đứng ở đó, một thứ phụ Nội các lớn như vậy, cúi đầu xoa tay, người giỏi ăn nói như thế mà lại không nói ra được một từ nào.
"Trẫm biết khanh vất vả, cho nên đưa ban thưởng cho khanh cũng đều nhiều hơn người khác một chút, nhưng cũng không thể tự dưng mà ban thưởng. Khanh nuôi cả nhà khanh, nuôi cả nhà tẩu tử của khanh, nuôi cả nhà hạ nhân bị tử thương trong nhà khanh, còn nuôi hàng xóm láng giềng bị mất thân nhân vì trận hỏa hoạn đó... Trẫm cũng muốn để khanh tham ô một chút. Khanh làm đô ngự sử ở Ngự sử đài, chắc hẳn là người khác cũng sẽ biếu không ít bạc để bịt miệng khanh lại, nhưng qua nhiều năm như vậy khanh vẫn không dám nhận. Trẫm đã nghĩ qua, nếu khanh tham ô một chút, trẫm không trừng trị khanh."
Hoàng đế giơ tay lên vỗ vai Lại Thành: "Nhưng mà, đã làm chuyện sai, nên bị phạt thì cũng phải bị phạt."
Lại Thành nghiêng đầu không dám để bệ hạ nhìn thấy mắt ông ta đã ửng đỏ.
"Thần lĩnh tội."
"Bên kia." Hoàng đế chỉ sang chỗ Trân phi và Trà Nhi: "Hai đứa nhóc kia đã sắp hai tuổi rồi, chữ của khanh đẹp, lúc nhàn hạ hãy dạy chúng viết chữ một chút, xem như là trẫm phạt khanh."
Lại Thành ngây người ra, cười: "Thần lĩnh chỉ."
Hoàng đế lẩm bẩm nói: "Cũng không thể để cho chúng viết xấu như Thẩm Lãnh được... Haiz, thật sự xấu."