Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 618 - Chương 618: Người Ninh Như Thế Nào, Quan Ninh Như Thế Nào

Chương 618: Người Ninh như thế nào, quan Ninh như thế nào Chương 618: Người Ninh như thế nào, quan Ninh như thế nào

Tuy rằng bệ hạ nổi cáu với Lại Thành, nhưng trong Nội các chủ đề liên quan đến việc Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An giết chóc quá nặng thì không chấm dứt, chủ yếu là Đại Ninh hình như không có đấu pháp này với chiến tranh đối ngoại... Trước kia gần như không có, ngẫm lại xem là bắt đầu có từ khi nào?

Đối với Cầu Lập.

Còn đối với trận chiến Cầu Lập, dường như Thẩm Lãnh cũng là một trong những người chủ đạo.

Cho nên điều này lại kéo ra một vấn đề, tại sao các cuộc chiến tranh Thẩm Lãnh tham dự đều biến thành như vậy? Một mực giết giết giết, liệu có làm cho dân chúng tứ phương thần phục nghĩ rằng thiên hạ của Đại Ninh là dựa vào giết chóc để duy trì không? Liệu có khiến những dân chúng thần phục đó nghĩ rằng bệ hạ là một bạo quân, là một đồ tể hay không?

Đây cũng không phải là nói đùa, người đọc sách cảm thấy đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Đầu tiên là không nhân từ, thứ hai là có vi phạm giáo hóa, thứ ba là có tổn hại đến quốc thể, đương nhiên điều chính yếu nhất vẫn là có thể sẽ khiến cho bệ hạ phải gánh tiếng xấu không đáng.

Tuy rằng sau khi Lại Thành trở lại Nội các đã cho tỏ rõ thái độ của bệ hạ, nhưng các vị đại nhân Nội các vẫn quyết định liên danh dâng tấu, mời bệ hạ đưa ra quyết đoán.

Việc này, nói dễ nghe một chút là vì suy nghĩ cho danh dự của bệ hạ, nói khó nghe một chút là đang muốn cân bằng. Bao năm nay Đại Ninh đều đang đánh giặc, bình Tây Vực, diệt Lâm Việt, thủy sư mới thành lập đã đánh hạ ba nước Nam Lý, Điệu quốc và Cầu Lập, sau đó lại tiến quân lên bắc, hiện giờ cách ngày tiêu diệt Bột Hải quốc dường như cũng không xa, sau đó sẽ còn khai chiến với Hắc Vũ. Phân lượng của võ tướng dường như đã vượt qua quan văn.

Cần phải tạo sự cân bằng.

Chẳng lẽ bọn họ không biết bệ hạ không thể nào xử trí Thẩm Lãnh, xử trí Mạnh Trường An vào lúc này?

Đương nhiên bọn họ biết, nói trắng ra thì bọn họ chỉ là đang nhắc nhở bệ hạ thôi.

Làm quan ở trong triều không phải là trò chơi đồ hàng, các vị đại nhân Nội các cũng là cầu một chút cảm giác tồn tại trong sự vất vả. Nói khai chiến là việc chém giết của các tướng sĩ biên cương, nhưng không thể thiếu hậu cần tiếp tế, đối với trận chiến Bột Hải bệ hạ làm ra vẻ như không biết rõ tình hình, nhưng các đại nhân Nội các này có ai ngốc? Chẳng qua là diễn kịch cùng bệ hạ thôi.

Mà một khi khai chiến, Nội các sẽ lập tức vận hành với tốc độ cao, trước khi đại quân hội tụ biên cương đông bắc chẳng lẽ các vị các đại nhân Nội các không biết rõ tình hình? Chuyện đó là không thể nào, bọn họ không nói là vì bọn họ biết rất rõ lúc bệ hạ giả ngu thì bọn họ cũng phải giả ngu.

Nhưng chỉ phối hợp giả ngu với bệ hạ cũng không được, Nội các phải nhanh chóng phối hợp với các nha môn, hậu cần tiếp tế, vũ khí giáp giới, tất cả những thứ có thể nghĩ đến đều phải lập tức bắt tay vào sắp xếp.

Bọn họ chỉ là một đám nhóc đáng thương sau khi đã bỏ ra rất nhiều công sức, kể lể với bệ hạ một cách hợp lý để cho bệ hạ biết công lao bọn họ.

Từ "nhóc đáng thương" này à, nếu các vị đại nhân Nội các mà biết có thể sẽ nổi cáu mất.

Nhưng bệ hạ chính là cảm thấy như vậy. Sau khi nhìn thấy bản tấu chương liên danh kia ông ta chẳng những không tức giận mà ngược lại còn bật cười. Làm hoàng đế, lại giống như là một người phụ thân có một đàn con, mỗi một đứa trẻ có đức tính gì, có khả năng gì, giỏi làm việc gì, người làm phụ thân đều phải rõ như lòng bàn tay, cũng giống như vậy, mỗi người bỏ ra những gì cũng phải rõ như lòng bàn tay.

Mà khi những đứa nhóc đáng thương đã làm việc vất vả này đang hờn dỗi, bệ hạ còn phải an ủi một chút.

Hai ngày sau lại có quân báo từ biên cương đông bắc gửi tới, hoàng đế nhận quân báo từ tay Lại Thành mở ra xem, đầu lông mày hơi nhướn lên: "Đánh không tồi."

Tin tức là từ đầu tháng 8, gửi đến Trường An cho dù đi suốt ngày suốt đêm cũng phải mất hơn một tháng, dù sao cũng phải vượt biển trở lại, sau đó lại sắp xếp quân dịch trạm ngựa không dừng vó gửi đến thành Trường An.

Đầu tháng tám tám, Thẩm Lãnh suất quân công phá ứng với nhai núi, chiếm lĩnh Cầu Lập lớn nhất đích kho lương.

Mồng 10 tháng 8, Diêm Khai Tùng suất quân công phá Hãn Thành, giết hơn mười vạn người.

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Ngày mai lúc triều sáng các khanh định sẽ mắng như thế nào?"

Lại Thành vẻ mặt ủy khuất: "Bệ hạ người như vậy không tốt, nếu thần nói cho bệ hạ biết trước, ngày mai lúc lên triều khi các vị các đại nhân khẳng khái thuật lại, bệ hạ lại nói theo thì có vẻ hơi lúng túng."

Hoàng đế: "Trẫm sắp xếp khanh vào Nội các chẳng lẽ không phải chính là vì điều này sao?"

Lại Thành: "Chẳng lẽ không phải bởi vì thần có tài trị quốc sao?"

"Đó là chuyện nhỏ."

Nhờ tin chiến thắng mà tâm trạng của hoàng đế không tồi.

Ông ta nhìn Lại Thành cười nói: "Khanh vào Nội các, chính là nằm vùng cho trẫm."

Lại Thành: "Đây là việc làm thêm à, phải thêm tiền."

Hoàng đế: "Mấy ngày trước là ai nói muốn tự xin phạt bổng một năm?"

Lại Thành ngậm miệng.

Hoàng đế nhìn Lại Thành cười nói: "Khanh trở về nói cho bọn họ biết, trẫm biết bọn họ vất vả, để các tướng sĩ ở biên cương không chịu khổ, không chịu tội, chết ít người trong trận chiến này, các vị ái khanh Nội các nhiều nhất đã một tháng lẻ năm ngày chưa trở về nhà rồi. Khanh lại nói với bọn họ, trẫm cũng biết, bề ngoài quan văn và võ tướng tranh cãi ồn ào, nhất là những người trong Nội các các khanh, hận không thể giậm chân mà mắng, nhưng một khi khai chiến, các khanh sẽ vừa mắng vừa không ngừng tiếp tế đồ ăn đồ mặc, tiếp tế cho tướng sĩ tiền tuyến gửi đến muộn một ngày là những văn nhân các khanh sẽ lộ sát khí. Những mãng phu mang giáp mà các khanh nói đó, các khanh có thể mắng, nhưng người khác không thể khiến bọn họ chịu ủy khuất, vừa mắng vừa đau, giống như che chở cho con cái của các khanh vậy..."

Hoàng đế nói đến đây, sống mũi Lại Thành đã hơi cay cay.

"Trẫm đều hiểu hết." Hoàng đế dừng lại một chút: "Các khanh đó à..."

Ông ta nhìn về phía Lại Thành: "Còn nhớ đô ngự sử tiền nhiệm Phương Vị Nhiên của khanh không?"

"Thần nhớ."

"Khi đó ông ta làm đô ngự sử, lão nhân hơn sáu mươi tuổi, bởi vì một chuyện nhỏ mà giậm chân mắng Đạm Đài, khiến Đạm Đài tức giận thề sẽ nhổ râu ông ta. Sau khi bãi triều vị lão nhân gia này còn không bỏ qua, ra khỏi đại điện liền chỉ vào Đạm Đài mắng là mãng phu tiểu nhi, Đạm Đài giận dữ thật sự nhổ mấy cọng râu của ông ta, hai người lao vào đánh nhau, muốn mất mặt cỡ nào cũng có. Sau này người trong nhà lão ngự sử bị ức hiếp, Đạm Đài dẫn năm trăm cấm quân đánh một nhà khác từ đầu đến đuôi. Lúc mang binh đi lão ngự sử lại giậm chân mà mắng, nói là chuyện của nhà ta cần ngươi quan tâm? Tên mãng phu tiểu nhi ngươi, ta nhất định phải tố cáo ngươi trước mặt bệ hạ!"

Lại Thành cúi đầu: "Sau đó Đạm Đài đại tướng quân nói, ngươi thích như thế nào, tùy ngươi."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Kết quả thì sao, lão ngự sử đại nhân quỳ gối trước mặt trẫm, nói là bãi chức quan của ông ta đi, đừng trách cứ Đạm Đài... Việc này cũng không phải là trẫm không rõ, lão ngự sử quá thanh liêm, cũng quá mộc mạc, sau khi con trai trưởng thành đã chuyển ra ngoài ở, không làm quan, chỉ mở một trường tư thục, kết quả hàng xóm là một hộ ngông cuồng không nói đạo lý, đã đánh con trai ông ta, lão ngự sử đi phân xử, không có mặc quan phục, gia đình kia cũng đánh luôn cả lão ngự sử."

"Theo lý mà nói, việc này phủ Thuận Thiên nên quản, nhưng để Đạm Đài Viên Thuật biết được tin tức, dẫn năm trăm người đi, đập phá nhà kia từ đầu đến đuôi, phòng ở cũng dỡ đi của người ta, người thì bị đánh răng rơi đầy đất."

Hoàng đế dừng lại một chút: "Tại sao?"

Lại Thành: "Năm ấy Đạm Đài tiến quân, lão ngự sử đại nhân làm quan ở Hộ bộ, đích thân đốc vận lương thảo, ba ngày bốn đêm không chợp mắt, sau khi giao lương thảo cho đại tướng quân liền ngất đi. Lão ngự sử chính là như vậy, vừa mắng đại tướng quân là mãng phu, vừa hận không thể chia hết những miếng cơm mình ăn cho đại tướng quân."

Hoàng đế gật gật đầu: "Cho nên trẫm rất vui mừng."

Ông ta đứng dậy: "Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở bên Bột Hải quốc kia giết chóc hơi ác liệt, nhưng không ác không được... Trẫm nghe nói, hôm qua mấy người các khanh ở Nội các thương nghị xem tấu chương mắng Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nên viết như thế nào, sau đó chạy đến bên Võ Công Phường thúc giục tiến độ làm cung tiễn giáp giới. Phương Đồng Hiên đã một tháng lẻ năm ngày chưa về nhà, y phục bẩn đến mức khiến người ta đau lòng, mệt thì nằm bò ở đó chợp mắt một lát, tỉnh dậy lại tiếp tục làm."

Lại Thành biết vị Phương đại nhân này chính là con trai của vị lão đô ngự sử đó, bị người bị đánh năm ấy.

Lúc trước bởi vì chuyện này, bệ hạ giáng chức Đạm Đài Viên Thuật xuống một cấp, phạt bổng ba năm bắt tự suy nghĩ kiểm điểm, sau đó đích thân đi gặp Phương Đồng Hiên. Phương Đồng Hiên không vào triều làm quan không phải vì không có tài học, mà là lão đô ngự sử cảm thấy cả đời mình đắc tội với quá nhiều người, sợ con trai làm quan sẽ bị ức hiếp, sẽ bị chèn ép, dứt khoát cho con trai làm tiên sinh trường tư thục... Sau này bệ hạ sắp xếp Phương Đồng Hiên vào Hộ bộ làm một tiểu lại, lão đô ngự sử đêm đó đã cùng con trai của lão uống rượu say. Lão đô ngự sử cầm tay con trai nói, bệ hạ mến tài, nếu con đã sắp làm quan rồi, vậy thì đừng khiến cho bệ hạ thất vọng, đừng làm ta mất mặt, làm quan là phải làm một vị quan khiến bệ hạ yên tâm, cũng có thể phó thác trọng trách.

Mười mấy năm trôi qua, Phương Đồng Hiên đã là một trong các thứ phụ Nội các, vẫn không dám lười biếng chút nào.

Hoàng đế nói: "Liên danh dâng tấu có tên của Phương Đồng Hiên, nhưng sau khi viết tấu chương xong hắn lại chạy đi kiểm tra xem áo ấm cho các tướng sĩ chinh chiến biên cương đã gửi đi chưa, bởi vì tiến độ hơi chậm, hắn xử lý một lúc làm mười mấy quan viên phụ trách việc này, trên đường trở về còn nôn ra máu. Hắn hộc máu không chỉ là vì tức giận, còn là lo lắng, là đau lòng, vào tháng 10 Bột Hải quốc đã trời đông giá rét, áo ấm không gửi đi, hắn sợ các tướng sĩ bị lạnh cóng."

Lại Thành cúi đầu không nói gì.

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Trẫm biết tâm tư của các khanh, các khanh sợ trẫm trọng võ khinh văn. Trẫm từng nói, một bát nước bưng không cân sẽ vãi ra ngoài, đòn gánh chọn không tốt sẽ có một đầu chúi xuống, trẫm là người bưng nước, trẫm cũng là người khiêng đòn gánh, nước là hồ biển sông của Đại Ninh, đòn gánh là giang sơn vạn dặm của Đại Ninh, hợp lại, chính là lê dân bách tính của Đại Ninh."

Hoàng đế dừng lại một chút: "Trẫm không hồ đồ."

Lại Thành quỳ xuống: "Thần, tạ bệ hạ."

Hoàng đế giơ tay ra đỡ Lại Thành dậy: "Trẫm đã bảo ngự y khám cho Phương Đồng Hiên rồi. Trẫm nói với hắn, nếu không về nhà ngủ một giấc đàng hoàng thì trẫm sẽ bãi chức quan của hắn, sau đó đến trước mộ của lão ngự sử để phân xử. Khanh cũng vậy, khanh đã hai mươi mốt ngày chưa về nhà, hôm nay về nhà xem thử tình hình đi."

Lại Thành vâng một tiếng: "Thần lĩnh chỉ, thần trở về."

Hoàng đế gật gật đầu: "Đi đi."

Lại Thành cúi lạy, sau khi ra khỏi Tứ Mao Trai liền hít sâu một hơi, dụi dụi mắt, hoạt động hai cánh tay một chút, cảm thấy thành Trường An vào tháng 9 thật khiến người thoải mái, cuối thu thời tiết dễ chịu.

Ra khỏi ngự viên lên xe ngựa, xa phu hỏi đại nhân chúng ta đi đâu?

Lại Thành trầm mặc một lát, dặn một tiếng về Nội các.

Đại Ninh lớn như vậy, Đại Ninh mạnh như vậy, là nhờ có bọn họ.

Hoàng đế ngồi ở trong Tứ Mao Trai nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, nhìn lên mây chậm rãi trôi trên bầu trời trầm mặc hồi lâu.

Ngày 19 tháng 9, tin chiến thắng lại truyền đến.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã hội quân, binh vây đô thành Bột Hải.

Có lẽ khi tin tức truyền đến thành Trường An, hai người trẻ tuổi được hoàng đế ký thác kỳ vọng ấy đã công phá đô thành của Bột Hải quốc, kéo vị Bột Hải vương đã mạnh miệng tuyên bố tương lai sẽ phá Trường An khiến hoàng đế Đại Ninh quỳ gối dưới chân hắn ta từ trên bảo tọa xuống dưới.

Binh sĩ Đại Ninh ấy mà, chuyên trị các loại người khoác lác.

Trị đến chết.

Bình Luận (0)
Comment