Đô thành của Bột Hải quốc là thành Bình Quang, nếu muốn đánh tới dưới thành Bình Quang từ phía nam thì phải vượt qua sông An Thủy trước. An Thủy rộng hơn hai trăm trượng, thủy sư vốn định đưa chiến thuyền tới trực tiếp chở chiến binh qua sông, nhưng thủy sư đi đến chỗ cách thành Bình Quang chừng vài trăm dặm thì không thể đi tiếp được nữa, đường thuỷ ở khu vực đó cực kỳ chật hẹp, dòng nước quá siết, thuyền lớn không qua được, thuyền nhỏ chắc chắn bị lật.
Cho nên trận chiến này, là trận chiến không có thủy sư chi viện.
Thẩm Lãnh dường như đen hơn lúc mới ra ngoài chinh chiến một chút, cũng không phải rám đen mà là đã mấy ngày không có rửa mặt đàng hoàng, từ sau khi tiến vào Bột Hải vẫn không dừng lại lần nào, giết, ngoại trừ giết vẫn là giết.
Đã vào tháng 9, chờ đến tháng 10 thì nhiệt độ không khí của Bột Hải quốc sẽ khiến đại quân khó mà hành động.
Thẩm Lãnh mắt nhìn chằm chằm vào sa bàn: "Nếu đại quân đi mấy trăm dặm hội hợp với thủy sư, vượt qua sông, sau đó lại đi mấy trăm dặm trở lại, không nói đến vấn đề thời gian, chỉ nói thể lực..."
Hắn nhìn về phía Diêm Khai Tùng: "Chỉ sợ cũng khó có thể ứng đối với đại chiến. Để ổn thỏa, tướng quân mang đao binh qua bên đó hội hợp với bộ hạ thủy sư của ta vượt sông, ta dẫn người ở lại đây thử xem có thể giết qua hay không."
Diêm Khai Tùng lắc đầu: "Tiến công một trận rồi hãy nói."
Thẩm Lãnh nói: "Tất cả binh lính thiện chiến mà Bột Hải Quốc có hiện tại đều tụ tập ở bên ngoài thành Bình Quang, cộng thêm nạn dân chen chúc ở đó, số người ngoài thành Bình Quang đã lên đến khoảng trăm vạn người. Tuy nói tính ra thì tuyệt đối cũng không quá hai mươi vạn người có thể đánh nhau, hơn nữa khí thế không thịnh, trang bị thô sơ, nhưng sau lưng có Bình Quang, trước có sông lớn, còn có hàng trăm vạn nạn dân, đây là hy vọng cuối cùng của bọn họ, phòng thủ thì có thể kéo dài đến mùa đông giá rét chúng ta không thể không lui binh. Sau khi tuyết dày chặn đường lương thảo đều không vận chuyển được, hiện tại lương thảo trong quân nhiều nhất còn có thể duy trì được nửa tháng."
Hắn lắc lắc đầu: "Không dễ đánh."
Diêm Khai Tùng: "Thám báo gửi tin về nói Bột Hải vương mở võ khố, phát vũ khí cho những nạn dân ở ngoài thành. Mặc dù đại bộ phận cung tiễn giáp giới đều thô sơ nhưng chờ khi đại quân qua sông, nhiều cung tiễn như vậy, chúng ta tất sẽ tổn thất rất lớn... Trận chiến này không dễ đánh, nhưng nếu như thật sự đi đường vòng, nửa tháng sau quân ta hết lương thảo, thể lực lại hao hụt, một trận chiến nếu không thể đánh xong thì đại quân sẽ bị vây hãm ở đây, qua sông rồi muốn lui về cũng không về được, sẽ bị chết cóng, chết đói, thậm chí là bị những nạn dân cùng hung cực ác kia ăn sống."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên tuy miễn cưỡng vượt sông An Thủy tất nhiên tổn thất khổng lồ nhưng chúng ta không thể kéo dài."
Đất Bột Hải này không phải là người không dễ đánh, mà là ở khí hậu địa hình. Trước kia thời Đại Sở ba lần chinh chiến Bột Hải đều là thất bại trở về, lần cuối cùng còn mất ba mươi vạn tinh nhuệ ở nơi này, bởi vì chiến sự bị kéo dài, cuối tháng 10 quân Sở đã không thể được cung cấp lương thảo. Ba mươi vạn tinh nhuệ cũng đã đánh qua An Thủy, vây công hơn một tháng không thể công phá Bình Quang, thế nên lúc muốn rút về đã không kịp nữa, bị người Bột Hải giết ngược lại, ba mươi vạn tinh nhuệ chết sạch tại đây.
Danh tướng quân Sở, chết mười mấy người trong trận chiến này.
Từ sau trận chiến này Sở quốc quốc lực sa sút nhưng Sở hoàng lại nóng lòng báo thù, cưỡng ép trưng binh, gia tăng thuế má, dẫn đến bách tính trong Sở quốc tiếng oán than dậy đất, chưa đến một năm nghĩa quân đã nổi lên bốn phía, giết quan lại cướp kho lương. Đến năm thứ hai Sở quốc đã có tất cả trên trăm nghĩa quân lớn nhỏ, đến năm thứ ba, mệnh lệnh của hoàng đế Sở quốc đã không thể ra khỏi đô thành.
Hoàng đế khai quốc của Đại Ninh chính là suất quân khởi thế vào thời điểm đó, đánh đông dẹp bắc, cuối cùng đánh bại hơn mười nghĩa quân, cuối cùng diệt tinh nhuệ của Sở, binh vây thành Tử Ngự, buộc Sở hoàng đầu hàng.
Thi cốt của ba mươi vạn quân Sở hiện giờ còn ở ngay dưới lớp đất hai bên bờ sông này, có lẽ đã mục rữa, có lẽ còn có thể đào được xương khô.
Người Bột Hải cắt đầu của toàn bộ ba mươi vạn quân Sở, dùng đầu người xây tường đầu người dọc hai bên bờ sông An Thủy, kéo dài mười dặm.
Hiện giờ Thẩm Lãnh cũng phải gặp phải vấn đề như vậy.
Người Bột Hải đã từng phòng thủ một lần, hơn nữa còn gián tiếp đưa Sở quốc vào địa ngục.
Hiện giờ ở bên ngoài thành Bình Quang là quân Ninh, nhưng cảnh tượng này dường như đã từng thấy trong lịch sử.
Thẩm Lãnh bọn họ đã rất nhanh, mấu chốt đầu tiên khi đánh Bột Hải chính là nhất định phải nhanh, nhưng dù nhanh hơn nữa thì trong địa lợi như vậy của thành Bình Quang, người Bột Hải cũng vẫn không sợ đến mức độ không đánh đã giơ tay đầu hàng.
"Người của Mạnh Trường An đã tới chưa?"
Diêm Khai Tùng nhìn về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh trả lời: "Ta đã sắp xếp tiểu đội thám báo vòng qua phòng tuyến của quân Bột Hải vượt sông, đi về hướng bắc tìm hiểu tin tức về đội quân của Mạnh Trường An. Nhưng từ đây đi về hướng bắc người Bột Hải quá dày đặc, ta lo đội thám báo không qua được, cho dù là qua được thì dăm ba ngày cũng không thể trở lại được."
Diêm Khai Tùng ừm một tiếng: "Không có đò, vậy thì chỉ có thể tạo cầu nổi, ta đã sắp xếp phụ binh chặt cây tạo cầu. Nhưng sông quá rộng, gần hai trăm trượng, nếu lắp ghép cầu nổi thì phải cắm cọc, bên bờ nam này còn đỡ một chút, lúc đóng cọc ở gần bờ bắc, mấy chục vạn nạn dân đã được phát cung tiễn kia cho dù bắn bừa thì người của chúng ta cũng nhất định bị tổn thất thảm trọng. Tới gần bờ bắc trong vòng ba mươi trượng, tất cả những người ghép cầu của chúng ta đều sẽ chết ở đó."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Trước sắp xếp người chặt cây cây, kết cầu kết bè gỗ."
Hắn cầm mũ sắt lên đi ra ngoài: "Ta đến bờ sông xem thử."
Diêm Khai Tùng gật gật đầu: "Ngươi cẩn thận một chút."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, sau khi ra ngoài liếc nhìn hắc ngao ngồi xổm ở bên ngoài, hắc ngao vừa mới gặm một miếng xương, nhìn thấy Thẩm Lãnh lập tức đứng lên vẫy đuôi. Thẩm Lãnh nghiêng người ngồi trên yên chó, hắc ngao chở Thẩm Lãnh liền lao ra ngoài.
Bờ sông An Thủy, Thẩm Lãnh cho hắc ngao dừng lại, hắn đứng trên dốc cao nhìn sang bờ bên kia. Bờ An Thủy bên kia người đông nghìn nghịt, đại bộ phận những người này ngay cả lều trại cũng không có, cứ ngồi ngoài trời như vậy. Vì để những nạn dân cuối cùng này trở thành hộ thuẫn của thành Bình Quang, Bột Hải vương hạ lệnh mở kho lương của đô thành, người ở ngoài thành mỗi ngày có một chén cháo uống, cũng miễn cưỡng bảo đảm bọn họ không chết.
Nhưng đối với những nạn dân kia mà nói một chén cháo này chính là hy vọng, có một chén cháo này bọn họ có thể sống qua một ngày rồi lại một ngày. Nếu không có, có thể ngày mai bọn họ sẽ là xác chết không nhắm mắt trên đồng hoang ở hai bên bờ sông này rồi.
Cũng chính nhờ một chén cháo này mà có thể khiến bọn họ liều mạng giống như phát điên.
Thẩm Lãnh xoa xoa đầu hắc ngao, hắc ngao lập tức tự chạy xuống dốc cao đi chơi. Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn sang hướng đối diện. Bên bờ bắc quân Bột Hải sẵn sàng trận địa đón quân địch, bên bờ nam này có ít nhất mười vạn binh mang giáp, tuy rằng giáp trụ sơ sài, binh khí cũng thô sơ, nhưng đó là đám ai binh ký thác cuối cùng hy vọng vào thành Bình Quang, chém giết sẽ giống như dã thú.
Năm đó Bột Hải vương hạ lệnh mở rộng đường thủy sông An Thủy bên ngoài thành Bình Quang, dòng chảy không quá siết nhưng chiều rộng quá lớn, đường sông rộng hơn một dặm, cầu nổi mà không đóng cọc thì dòng nước chậm đến mấy cũng có thể cuốn đi. Cầu nổi dài hơn một dặm phải chịu xung lực của dòng nước sẽ lớn cỡ nào? Còn nếu đóng từng cái cọc một, xây cầu nổi cũng tương đương với để phụ binh đi chịu chết.
Nếu không xây cầu nổi, vậy thì đánh như thế nào?
Trần Nhiễm ở bên cạnh cũng cau mày: "Khả năng bơi lội của huynh đệ thủy sư chúng ta đều không tồi, hay là buổi tối ta dẫn huynh đệ của một doanh bơi qua, cướp một bãi đất. Lúc ban ngày cầu nổi nên làm như thế nào thì làm như thế, ta cố hết sức cùng các huynh đệ bảo vệ mảnh đất ở bờ bên kia, tranh thủ cho phụ binh bắc cầu nổi qua. Chỉ cần cầu nổi lắp xong, người của chúng ta giết qua cũng dễ nói."
"Không đơn giản như vậy." Thẩm Lãnh chỉ sang bờ bên kia: "Máy bắn nỏ của bọn họ có thể bắn xa một dặm, hễ xác định vị trí tạo cầu nổi của chúng ta ở bên này, máy bắn nỏ của bọn họ sẽ chuyển tới đây ngắm bắn, đến gần ở giữa đường sông, mấy chục cái máy bắn nỏ bắn sang, cộng thêm hàng chục vạn cung tiễn thủ..."
Trần Nhiễm nhổ phì một cái: "Con mẹ nó, ngươi nói có phải Bột Hải vương này bị bệnh hay không, tiền của cả một quốc gia đều dùng để chế tạo binh khí chuẩn bị bất cứ lúc nào đánh giặc. Lão bách tính đã nghèo đến mức như vậy, hàng năm chết đói vô số người, nhưng hắn vẫn không ngừng chế tạo. Nghe nói mũi tên dự trữ trong thành Bình Quang chồng chất như núi, ngươi nhìn những cái máy bắn nỏ rách nát ở bờ bên kia xem, quá thô sơ, tầm bắn tuy rằng không bằng của chúng ta, nhưng mẹ nó chứ số lượng quá nhiều."
Thẩm Lãnh thở dài: "Hối hận vì không mang nỗ trận xa, nếu như có nỗ trận xa áp chế cung tiễn thủ ở bờ bên kia, việc vượt sông sẽ đơn giản hơn."
Hắn giơ thiên lý nhãn nhìn bờ bên kia: "Đúng rồi, hôm qua có thám báo đưa tin tức báo cáo, bờ bên kia lại dám sắp xếp thám báo lén qua sông sang đây, gặp phải thám báo của chúng ta cũng không chạy trối chết, tiến lui nhịp nhàng phối hợp ăn ý, đoán hẳn là người ở bên ngoài Bạch Sơn Quan đã đến thành Bình Quang rồi."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Cũng không biết là con mẹ nó hắn là tên khốn kiếp nào."
"Ngươi đi sắp xếp, đêm nay gia tăng tuần phòng, bên chỗ lương thảo vật tư tăng gấp đôi binh lực phòng thủ, điều động thám báo từ các doanh bố trí phòng bị ở bên ngoài doanh địa lương thảo. Tuy không biết hắn là ai, nhưng nếu hắn đủ điên cuồng thì có thể sẽ dẫn người qua đốt lương thảo của chúng ta, chỉ cần lương thảo bị đốt chúng ta sẽ không thể không lui binh. Mà một khi lui binh, trong tình huống không có lương thảo, người Bột Hải sẽ giống như chó điên đuổi phía sau chúng ta cắn xé, không cắn xé, chúng ta cũng không có biện pháp đưa các huynh đệ đói bụng trở về."
Hắn giơ tay lên chỉ về phía đối diện: "Người ở bên kia, đã không coi việc ăn thịt người là chuyện đáng sợ cỡ nào rồi."
Trần Nhiễm đáp lại tiếng, căn dặn lính liên lạc mau chóng truyền đạt mệnh lệnh của Thẩm Lãnh xuống.
"Cái nơi rách nát này sở dĩ chống chọi qua Chu, chống chọi qua Sở, lại đang chống chọi Đại Ninh chúng ta mấy trăm năm." Trần Nhiễm thở dài: "Chỉ là bởi vì con mẹ nó nơi này quá khổ, những lão bách tính kia cũng không có lựa chọn."
Lực chú ý của Thẩm Lãnh đều tập trung ở bờ bên kia, nghe Trần Nhiễm nói vậy chỉ ừ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi buông thiên lý nhãn trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi đúng là một thiên tài."
Trần Nhiễm ngây người: "Ta làm sao?"
Thẩm Lãnh khoát tay: "Đi truyền lệnh, mỗi doanh thay phiên điều người đến bên bờ sông, đại khái học mấy câu tiếng của người Bột Hải cũng không khó, cứ hướng sang bên kia nói, người nào bằng lòng đầu hàng thì không giết, còn nuôi cơm, bao ăn no, có thịt ăn."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Hạ lệnh, hoả đầu quân bắc nồi nấu cơm ở bên bờ sông, bây giờ gió đang thổi theo hướng nam, nấu cho thật thơm."
Trần Nhiễm nói: "Nhưng lương thực của chúng ta cũng chỉ đủ cầm cự mười lăm ngày thôi."
"Có lẽ không cần lâu như vậy." Hắn xoay người đi xuống dưới dốc: "Lúc nãy ngươi còn nói buổi tối vượt sông? Triệu tập một ít thám báo tinh nhuệ, thay y phục của nạn dân, phải tinh thông tiếng của người Bột Hải, sau khi chọn xong phải nói rõ ràng, qua có thể sẽ không thể còn sống trở về... Sau khi sang bên đó thì đừng giết người, tận lực tránh né tuần tra của quân Bột Hải, cứ lo việc khiêu khích ở trong trại nạn dân, có cơ hội thì phóng hỏa, không có cơ hội thì nhẫn nhịn. Trên người nạn dân có lệ khí, nếu không thể xúi giục bọn họ chống lại quân đội thì nghĩ biện pháp làm cho nạn dân đánh nhau."
Trần Nhiễm đứng lại, xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh, đứng nghiêm hành lễ: "Thuộc hạ Trần Nhiễm, thỉnh chiến!"
Thẩm Lãnh: "Ngươi... Ngươi không được."
"Dựa vào cái gì?" Trần Nhiễm lớn tiếng nói: "Đều là nam nhi cha mẹ sinh dưỡng, người khác đi được thì ta cũng đi được, tiếng Bột Hải thì ta không có vấn đề. Lãnh Tử ngươi từng nói, đến nơi nào thì phải sẽ học tiếng của nơi đó, từ khi tiến quân Bột Hải ta vẫn đang học, ta đảm bảo người Bột Hải ngay cả khẩu âm cũng không nghe ra điểm khác thường. Hơn nữa nói đến việc xúi giục đánh nhau này, không ai thích hợp hơn ta."
"Ta đi cùng hắn." Tu Di Ngạn ở cách đó không xa nhìn về phía Thẩm Lãnh, cũng đứng nghiêm hành lễ: "Ti chức Tu Di Ngạn, thỉnh chiến!"