Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 620 - Chương 620: Giày Vò

Chương 620: Giày vò Chương 620: Giày vò

Ngay cả Trần Nhiễm cũng không ngờ thật sự đã bị Thẩm Lãnh đã đoán đúng, khi bọn họ đang chuẩn bị vượt sông ngay trong đêm, thám báo của Bột Hải quốc lại tới thật, hơn nữa mục tiêu chính xác là doanh địa quân nhu lương thảo. Nếu không phải Thẩm Lãnh sớm sắp xếp gấp đôi binh lực canh giữ, hơn nữa còn bố trí lượng lớn thám báo ở bên ngoài, ai cũng không xác định liệu có bị bọn họ đốt cháy lương thảo hay không.

Chiến tranh à, có những lúc đều là một đám người thoạt nhìn chẳng thu hút bao nhiêu nhưng lại thay đổi cục diện.

Nếu những đội cảm tử này lao vào doanh địa lương thảo phóng hỏa, bên Bột Hải quốc này gần như gió không ngừng thổi, thế lửa một khi bùng lên sẽ không chỉ đơn giản là tổn thất lương thảo, quân Ninh ở bờ nam sẽ lập tức suy sụp, người Bột Hải thừa cơ đuổi giết, quân Ninh có khả năng chết hết tất cả ở nơi này giống như quân Sở mấy trăm năm trước, đầu người bị cắt đi đắp bên bờ sông An Thủy.

Một tướng quân lãnh binh đủ tư cách chẳng những phải thiện chiến, còn phải suy tính thật kín kẽ mới được.

"Đuổi, nhưng đừng đuổi quá hung ác, cho thám báo người Bột Hải cơ hội chạy về."

Sau khi nhận được tin Thẩm Lãnh lập tức mang người chạy về hướng doanh địa lương thảo: "Truyền lệnh, cho Trần Nhiễm và Tu Di Ngạn mang người đi nhân cơ hội cùng qua sông."

"Thẩm tướng quân." Diêm Khai Tùng bước nhanh đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh có chút khó hiểu: "Bờ bên kia phái người đến tập kích lương thảo, có thể đoán được bọn họ ở bên đối diện khẳng định có đội ngũ tiếp ứng, lúc này người của chúng ta qua đó chẳng phải là càng nguy hiểm hơn à?"

"Chính bởi vì đối diện có người tiếp ứng mới phải qua đó lúc này."

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Bọn họ không biết thám báo của mình phái tới đã chết bao nhiêu người, cho nên lúc bơi lội có âm thanh thì bọn họ không thể phán đoán. Nói với người của chúng ta tới gần bên bờ thì đừng lập tức lên bờ ngay, mang theo những thứ như cỏ lau, ống trúc, dừng lại ở chỗ gần bờ. Nếu đối phương cẩn thận thì sẽ bắn tên vào lòng sông, ở trong nước lạnh giá có thể sẽ bị lạnh cóng, nhưng chỉ cần cầm cự được là có thể thuận lợi lên bờ. Đội ngũ tuần tra bờ sông của bọn họ theo dõi trên mặt nước từng thời khắc, nếu người của chúng ta đơn độc bơi qua, chưa vào gần bờ là sẽ bị phát hiện."

Diêm Khai Tùng vừa đi vừa suy nghĩ lời Thẩm Lãnh nói. tuy rằng Thẩm Lãnh nói logic rất cấp tiến, trước sau có chút không ăn khớp, nhưng gã vẫn rất nhanh chóng hiểu được.

Ý của Thẩm Lãnh là để cho thám báo của Đại Ninh cùng bơi qua, nhân lúc kẻ thù chạy tán loạn, tiếng nước khi bơi lội sẽ che lấp tiếng nước bơi qua của bọn họ, sau đó nấp ở dưới nước gần bờ, chờ khi người trên bờ đi hết rồi mới lên.

Ở một bên khác, Trần Nhiễm và Tu Di Ngạn nhanh chóng nhận được mệnh lệnh liếc nhìn nhau một cái, dẫn theo mười mấy gã thám báo được tuyển chọn kỹ lưỡng đến bên bờ chờ, nằm sấp trong bụi cỏ lau, nhìn thấy xa xa đèn đuốc dày đặc, đó là quân Ninh đuổi giết thám báo Bột Hải lẻn vào doanh địa lương thảo. Trần Nhiễm và Tu Di Ngạn nhìn chằm chằm về phía bờ sông, sau khi nhờ vào ánh trăng yếu ớt nhìn thấy có người nhảy xuống nước, Trần Nhiễm lập tức hạ lệnh, mọi người từ trong bụi cỏ lau bơi ra ngoài, đi theo phía sau những người Bột Hải đang bỏ chạy kia.

Bị đuổi giết gấp như vậy, người Bột Hải lẻn sang cũng không biết bên phe mình có mấy người trốn về được, chỉ lo bơi về phía trước.

Bờ bên kia, Tiêm Ma Sinh sắc mặt âm trầm đứng ở đó.

Phản ứng của quân Ninh nhanh chóng như vậy khiến y kinh ngạc, hiển nhiên là đã bị tướng lĩnh quân Ninh đoán được sách lược tập kích doanh địa lương thảo trong đêm của y. Lúc ban ngày y không màng đến sống chết của thám báo mà sắp xếp người qua bên đó, chính là vì đã do thám biết vị trí doanh địa quân nhu lương thảo của quân Ninh, đã chết mười mấy tên thám báo mới xác định được vị trí, chỉ là y không ngờ được tướng quân Ninh quốc tên là Thẩm Lãnh lại có tính cảnh giác cao như vậy.

"Cung tiễn thủ!"

Tiêm Ma Sinh giơ tay lên hô một tiếng.

Bên bờ bắc, hơn một ngàn cung tiễn thủ đã sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Nhờ vào ánh trăng Tiêm Ma Sinh nhìn thấy lằn sóng nước trên mặt sông, đó là người rút về đã sắp đến bên bờ rồi.

"Bắn tên!"

Tay y đột nhiên hạ xuống.

Tướng quân lãnh binh của cung tiễn thủ ngây ra: "Đó là người của chúng ta."

"Sao ngươi xác định đó là người của chúng ta?" Tiêm Ma Sinh liếc mắt nhìn tướng quân kia một cái: "Bột Hải vương mời ta đến, ta sẽ làm hết trách nhiệm của mình, trong những người này nếu có thám báo của quân Ninh trà trộn qua đây thì có thể sẽ có nguy hiểm."

"Cho dù là mấy tên thám báo qua đây thì có thể thế nào? Đại doanh bên bờ có đại quân mười vạn, mấy thám báo còn có thể giết sạch mười vạn người? Thám báo của chúng ta đều là ngươi phái qua đó, sao ngươi có thể tự tay giết bọn họ được!"

"Hoặc là ngươi chết, hoặc là bọn họ chết." Tiêm Ma Sinh xoay người nhìn về phía tướng quân ngũ phẩm của Bột Hải: "Nếu có chuyện gì, cả nhà ngươi cũng phải chết, ngoài ra... đầu óc ngươi quá ngu ngốc, sẽ không nghĩ tới cách chỉ mấy người là hủy diệt một đại quân."

Tướng quân của cung tiễn thủ trợn tròn mắt, cắn chặt răng hạ lệnh: "Bắn tên! Một người sống cũng không được lên bờ!"

Tuy rằng tất cả cung tiễn thủ đều ngây người nhưng quân lệnh chính là quân lệnh, bọn họ bắt bắn tên về phía người của mình đang đến gần bờ. Mũi tên lông vũ rậm rạp bắn qua, trong lòng sông lập tức truyền đến từng tiếng kêu thảm, còn có tiếng mắng chửi giận dữ, người mà bọn họ bắn tên chính người của phe mình chứ không phải người Ninh, hung ác vô tình giống như mũi tên đó.

"Đừng dừng lại." Tiêm Ma Sinh ngữ khí bình thản nói: "Bọn họ đều bơi lội rất tốt, có thể lặn xuống nước để tránh mũi tên, nhưng con người dù sao cũng có cực hạn, không nín thở nổi nữa thì bọn họ vẫn sẽ lại nổi lên, tiếp tục bắn!"

Cứ như vậy, hơn một ngàn cung tiễn thủ không ngừng bắn tên, thám báo Bột Hải quốc không bị bắn chết đều lặn xuống nước lẩn tránh. Nhưng bọn họ không có chuẩn bị dụng cụ thở, thời gian nín thở ở trong nước chung quy cũng có cực hạn, không nhịn nổi liền nổi lên lấy hơi, kết quả mũi tên lông vũ dày đặc bắn đến, bắn chết từng người, từng người bọn họ ở chỗ cách bờ đã không còn quá xa.

Thi thể trôi nổi, chậm rãi trôi đi theo dòng chảy của sông.

Tướng quân cung tiễn thủ liếc mắt nhìn Tiêm Ma Sinh một cái: "Ta sẽ nhớ mệnh lệnh của ngươi hôm nay, người chết đều là người Bột Hải chúng ta!"

"Tùy ngươi."

Tiêm Ma Sinh căn bản là không thèm để ý đến thái độ của hắn ta.

"Chúng ta rút lui!"

Tướng quân cung tiễn thủ lớn tiếng hô một câu.

"Vẫn không thể đi được." Tiêm Ma Sinh giơ tay ra cản lại: "Tất cả mọi người ở lại đây một canh giờ, nhìn chằm chằm vào mặt nước, có chỗ nào không ổn thì cứ việc bắn tên qua."

"Một canh giờ?!" Tướng quân cung tiễn thủ giận dữ nói: "Trời lạnh như vậy, ngươi bảo người của ta đứng hóng gió ở bờ sông một canh giờ?"

"Thật ra nửa canh giờ là người ở dưới nước có thể chết cóng rồi."

Khóe miệng Tiêm Ma Sinh nhếch lên: "Nếu như, dưới nước còn có người... Nhưng người ở dưới nước còn có thể cầm cự nửa canh giờ, tại sao người của ngươi ở trên bờ không thể cầm cự được một canh giờ? Ta sẽ thành thật bẩm báo với Bột Hải vương mỗi tiếng nói cử động của ngươi, ngươi nghĩ là ông ta sẽ tin lời của ngươi hay là tin lời của ta? Bột Hải vương là một người rất thú vị, vào lúc then chốt ông ta thà tin tưởng người ngoài như ta còn hơn."

Tướng quân cung tiễn thủ phẫn nộ nhìn Tiêm Ma Sinh, nhưng Tiêm Ma Sinh hoàn toàn không nhìn hắn ta.

Một canh giờ, đối với người ở dưới nước mà nói là sựu giày vò như thế nào?

Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa, một gã thám báo lóp ngóp từ dưới nước nổi lên, còn chưa kịp hít thở mấy hơi đã bị loạn tiễn của người Bột Hải bắn chết. Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, ít nhất 7 – 8 gã thám báo bởi vì thật sự không thể cầm cự được ở dưới nước mà trồi lên, nhưng không một ai có thể sống sót.

Bờ nam, Thẩm Lãnh đứng ở bên bờ giơ thiên lý nhãn nhìn một hàng đuốc ở bờ bên kia. Đã sắp một canh giờ rồi, cung tiễn thủ ở bờ bên kia vẫn chưa rút đi, tim hắn đang rỏ máu, bàn tay còn lại siết chặt nắm đấm.

"Trần Nhiễm... Ngươi phải kiên trì."

Hắn vẫn đứng ở đó nhìn, vì không để cho người Bột Hải ở bờ bên kia phát hiện ra mình, một mình hắn đứng ở bụi cỏ lau bên bờ, không cho người đốt đuốc, nếu bị người Bột Hải chú ý tới bờ bên này luôn có người thì sẽ khiến người Bột Hải càng thêm chắc chắn dưới nước còn có thám báo người Ninh.

"Dưới nước lạnh như thế, không ai có thể kiên trì được một canh giờ." Tiêm Ma Sinh cười cười: "Nhưng vẫn không thể phớt lờ... Lát nữa ngươi dẫn người đi lại trong trại nạn dân nhiều hơn, phàm là nhìn thấy là người nào mặc y phục ướt, chém hết toàn bộ."

Tướng quân cung tiễn thủ hừ một tiếng, khoát tay: "Về doanh!"

Hơn một ngàn cung tiễn thủ lập tức rút đi, mà Thẩm Lãnh ở bờ bên này vẫn đang nhìn, miệng cứ luôn lầm bầm nói: "Trần không nắp, Trần không nắp, ngươi kiên trì thêm lát nữa, đừng lập tức đi lên, lập tức đi lên sẽ phải chết không thể nghi ngờ."

Dưới nước.

Tu Di Ngạn cảm thấy ánh sáng biến mất, vừa muốn nổi lên thì bị Trần Nhiễm ở bên cạnh kéo lại.

Hai người lại kéo thám báo ở bên cạnh.

Tiêm Ma Sinh cũng không rời đi theo đội ngũ cung tiễn thủ, y cùng khoảng hơn trăm thám báo dưới trướng đứng ở bên bờ thêm một lát, sau khi xác định không có người nổi lên mới rời đi. Lúc đi Tiêm Ma Sinh chỉ về phía trại nạn dân: "Các ngươi cũng đi, lát nữa tìm kiếm cẩn thận, người nào y phục ướt, một tên cũng không để lại."

"Vâng!"

Những thám báo dưới trướng y lập tức đi về phía trại nạn dân.

Trần Nhiễm kéo Tu Di Ngạn lặng lẽ nổi lên, sau khi xác định trên bờ đã không có người mới leo lên, nhưng lên đến bờ mới phát hiện số thám báo đi theo đã chỉ còn mười mấy người. Lúc ở dưới nước trước khi lên bờ Trần Nhiễm kéo thám báo bên cạnh một cái, nhưng không có phản ứng, sau đó mới tỉnh ngộ ra, vì để không để mình nổi lên làm liên lụy đến các huynh đệ, huynh đệ thám báo bên cạnh ôm một tảng đá ngồi ở dưới nước, đã chết từ lâu rồi.

Hắn ta ngồi khoanh chân, tảng đá đặt trên đùi, mà hình như không chỉ có một thám báo đã chết.

Bọn họ yên giấc ngàn thu ở nơi này.

Trần Nhiễm nằm sấp trên bờ lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, cả người đều cuộn tròn lại, run rẩy không dừng lại được, cũng khóc không ngừng lại được.

Tu Di Ngạn cũng như vậy, bị ngâm nước đến mức da sắp nhão cả ra, không dám đụng vào bản thân, cũng không dám đụng vào người bên cạnh, có thể vừa đụng vào là ngay cả da thịt cũng có thể rớt xuống. Nghỉ ngơi một lát sau đó mười mấy người bọn họ cắn răng khó nhọc bò vào trong bụi cỏ lau. Tất cả y phục trên người đều ướt, gió đêm thổi vào người, cái lạnh này tàn khốc đến mức nào, nhưng bọn họ không thể ra ngoài, y phục trên người ướt rất dễ bị quân đội tuần phòng của Bột Hải quốc phát hiện.

Cứ chịu đựng như vậy, mọi người ôm nhau sưởi ấm, nhưng mà đâu có ấm áp gì, ai nấy cũng đều lạnh cóng như vậy, bọn họ đều đeo mấy bộ y phục khô được bọc lại bằng mấy lớp da bò, nhưng căn bản cũng không có sức lực để thay, cũng không biết ngâm lâu như vậy thì y phục đó còn khô hay không nữa.

Ước chừng lại một nén nhang nữa trôi qua thì bọn họ mới có thể cử động tay chân của mình, khó nhọc thay y phục mới, cũng may là chuẩn bị đầy đủ, y phục trên cơ bản không có vấn đề gì, sau khi thay xong người mới dường như tỉnh táo trở lại.

Trần Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Không cần vội đi qua, nói không chừng bọn họ còn đang kiểm tra. Tính thời gian đợi đến lúc trước khi trời sáng hãy đi qua, đó cũng là lúc thủ quân mỏi mệt nhất, chôn y phục đi, đừng để lộ ra."

Mọi người dùng chủy thủ đào đất chôn y phục, bọn họ không dám phát ra tiếng động, ngồi ngay trong bụi cỏ lau cạnh hoạt động, lại không dám dừng lại, dừng lại là có thể sẽ chết.

Cứ chịu đựng như vậy thêm một canh giờ, trên người dần dần ấm trở lại, thậm chí có thể cảm nhận thấy rõ ràng máu trong thân thể của mình cũng đang chảy rất vui vẻ, nhưng nhờ vào ánh trăng có thể nhìn thấy mặt nhau, ai nấy đều giống như người chết, trắng bệch.

"Đi!" Trần Nhiễm nhỏ giọng nói: "Có thể công phá Bình Quang hay không phải xem chúng ta rồi, các huynh đệ, còn sống trở về!"

"Còn sống trở về!"

Mọi người dùng âm thanh nhỏ nhất đồng thanh nói một câu, sau đó cùng Trần Nhiễm ra khỏi bụi cỏ lau.

Bình Luận (0)
Comment