Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 621 - Chương 621: Gây Rối Loạn

Chương 621: Gây rối loạn Chương 621: Gây rối loạn

Thám báo Đại Ninh lẻn lên bờ bắc một đêm không ngủ, ai nấy cũng giống như vừa đi một vòng Quỷ Môn Quan, có người còn sống đi ra, có người ở lại bên trong Quỷ Môn Quan không bao giờ ra được. Mà Thẩm Lãnh ở bờ nam cũng một đêm không ngủ, trời đã sáng hẳn mà hắn vẫn đứng bên cạnh bụi cỏ lau nhìn sang, tay trái nhức mỏi thì đổi sang cầm bên tay phải, tay phải nhức mỏi lại đổi về tay trái. Hắn biết hẳn là Trần Nhiễm bọn họ đã tạm thời an toàn, nhưng vẫn cứ lo lắng, làm sao mà có thể yên tâm được.

Lúc Diêm Khai Tùng tìm được Thẩm Lãnh, phát hiện trên thiết giáp của Thẩm Lãnh lại có một lớp sương.

"Thời tiết sắp thay đổi rồi." Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Khai Tùng: "Năm nay trời chuyển lạnh sớm hơn năm ngoái, chúng ta không có nhiều thời gian như dự tính."

Diêm Khai Tùng đỡ Thẩm Lãnh: "Mau tvề nghỉ một lát đi."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, cất bước đi mới phát hiện hai chân đau đến mức nhất thời không bước ra được, đứng ở đây quá lâu không nhúc nhích, không nhưng chân cũng đã không đi được, ngay cả mắt cũng vậy, đỏ ngầu lên.

"Dựa theo kế hoạch, để các huynh đệ tiếp tục ở bên bờ hô hào, phụ binh tiếp tục chặt cây tạo cầu nổi và bè, đừng sợ nhiều, càng nhiều càng tốt."

Thẩm Lãnh hoạt động một lát mới miễn cưỡng có thể bước đi tự nhiên: "Chờ thêm ba ngày nữa, nhiều nhất là ba ngày, đã có sương mùa, tuyết sẽ rơi rất nhanh."

Sau khi trở lại doanh địa Thẩm Lãnh sai thân binh lấy một ít nước ấm tới ngâm chân, lúc thò chân vào trong chậu nước lại có một cơn đau thấu xương, nhưng hắn biết những gì mình chịu đựng lúc này cũng không tính là gì so với Trần Nhiễm bọn họ ẩn thân trong nước lạnh như băng suốt một canh giờ.

Ngày hôm sau, chúng tướng thủ hạ đến xin chỉ thị khi nào tiến công, Thẩm Lãnh trả lời là đợi xem sao đã.

Sau đó hắn đứng ở bên bờ một ngày.

Ngày thứ ba, chúng tướng thủ hạ lại tới xin chỉ thị khi nào tiến công, Thẩm Lãnh vẫn trả lời là đợi xem sao đã, sau đó lại đứng ở bờ sông một ngày.

Đêm đó, Thẩm Lãnh thăng trướng nghị sự.

"Đã ba ngày hai đêm, người của chúng ta vẫn không thể xúi giục nạn dân, ta tin tưởng bọn họ đã cố hết sức, nếu cho bọn họ một ít thời gian nữa nhất định có thể thành công, nhưng chúng ta đã không có nhiều thời gian tiếp tục chờ như vậy nữa."

Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Mấy ngày nay, phụ binh doanh đã chặt cây rất nhiều cây, tính toán một chút, cũng đủ để tạo năm cái cầu nổi cần thiết, nhưng chúng ta đều biết, có lẽ một cái cầu nổi chúng ta cũng không dựng được. Nhưng mà tới bây giờ chúng ta đã không có lựa chọn khác, ban ngày dựng cầu nổi thương vong sẽ quá lớn, cho nên ta nghĩ bắt đầu từ đêm nay."

Diêm Khai Tùng ngây người ra: "Buổi tối dựng cầu nổi, khó khăn quá lớn."

"Thương vong nhỏ bớt một chút." Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta không nhìn rõ, bọn họ cũng không nhìn rõ, nếu phán đoán bằng âm thanh mà bắn tên sang chỗ chúng ta, chung quy nhắm bắn cũng kém hơn không ít. Nói với mọi người, ta dẫn thân binh doanh cùng tất cả phụ binh xuống nước đóng cọc."

Diêm Khai Tùng biến sắc: "Thẩm tướng quân, việc này không được."

Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Không có gì là được hay không được. Trước khi Trần Nhiễm dẫn người sang bờ bắc ta không cho hắn đi, hắn nói đều là con cái do cha mẹ sinh dưỡng, dựa vào cái gì mà có người đi được còn hắn không đi được. Vẫn là câu nói này, đều là hán tử do cha mẹ sinh dưỡng, dựa vào cái gì mà phụ binh xuống nước được còn ta thì không xuống được? Đêm nay tất cả những người tham gia tạo cầu nổi bất kể là chiến binh hay là phụ binh, tướng quân hay là đội chính, phát cho mỗi người một bầu rượu, chúng ta cũng thu được không ít rượu, phát cho mọi người để làm ấm người."

Hắn nhìn về phía thân binh: "Đi lấy cho ta một bầu rượu đến đây."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Trước kia đều là các huynh đệ phụ binh giúp chiến binh đánh giặc, hôm nay chúng ta đổi ngược lại, bên cạnh mỗi một phụ binh đóng cọc tạo cầu nổi đều phải có một chiến binh cầm thuẫn bảo vệ."

Tất cả các tướng quân chắp tay đứng nghiêm: "Tuân lệnh tướng quân!"

Thẩm Lãnh vừa đi ra ngoài doanh trướng vừa lớn tiếng nói: "Vừa rồi ta đã dặn hoả đầu quân nấu cơm, đêm nay thêm một bữa, tất cả nhưng người trong nhóm đầu tiên đi tạo cầu nổi nhận một nắm cơm lấp đầy bụng trước, sau khi ăn no rồi hãy đi. Chúng ta có thể chinh phục cả nước Bột Hải, chẳng lẽ còn không thể chinh phục một con sông An Thủy?!"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Cùng lúc đó, cách thành Bình Quang bảy mươi dặm về hướng bắc.

Một trận chém giết, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy thi thể phủ kín mặt đất, mùi máu nồng nặc đến mức từng cơn gió thổi qua cũng không xua tan đi được, thứ mùi này vương trong mũi mọi người rất lâu vẫn không tán đi. Khắp nơi đều là chân cụt tay đứt, khắp nơi đều là người chết không nhắm mắt, mùi máu và mùi chất thải không thể khống chế được của con người trước khi chết trộn lẫn với nhau, đây mới là mùi của chiến trường.

Mạnh Trường An giơ tay lên lau vết máu làm cản tầm nhìn của mắt, nghiêng đầu nhìn thanh loan đao đang kẹt trên vai, nhấc tay rút đao ra tùy tiện ném xuống. Thân binh muốn tới băng bó cho gã nhưng Mạnh Trường An xoay người lên ngựa, một tay giữ phần vai giáp bên trái bị rách đã còn không trọn vẹn giật xuống, lớn tiếng nói: "Vừa đi vừa băng bó, thổi tù và, tiếp tục tiến lên!"

Một trong sáu thương tướng bên cạnh là Lưu Hạo khuyên nhủ: "Tướng quân, các huynh đệ đã chém giết gần một ngày một đêm rồi, để cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút đi."

"Đến ngoài thành Bình Quang rồi nghỉ ngơi, chúng ta có thể chờ thời gian, thời gian sẽ không chờ chúng ta."

Gã nhìn vào bóng tối ở phía nam, dường như có thể nhìn thấy nụ cười hàm hậu của tiểu tử ngốc kia.

Lãnh Tử, chờ ta.

Bờ nam sông An Thủy, mấy ngàn phụ binh đã ăn no bụng, động viên lẫn nhau, mang lượng lớn vật tư tạo cầu đi về hướng bờ sông. Thẩm Lãnh cởi áo giáp huyền thiết màu đen ra, chỉ mặc một cái áo đơn, vác mấy cọc gỗ cùng các phụ binh nhau đi về phía trước.

"Các huynh đệ, các ngươi ai chưa cưới vợ?" Thẩm Lãnh lớn tiếng nói.

Có người lớn tiếng trả lời: "Tướng quân, ta vẫn chưa có vợ đây!"

"Vậy thì dễ xử!" Thẩm Lãnh chỉ vào bờ đối diện: "Nam nhân của Bột Hải quốc sắp bị chúng ta giết sạch rồi, cưới các cô nương về nhà, để cho bọn họ thấy đi theo nam nhân Đại Ninh sẽ có cuộc sống như thế nào, để cho bọn họ thấy Đại Ninh mạnh hơn Bột Hải bao nhiêu!"

Một trận cười vang.

Vừa mới vác cọc gỗ đi đến bên bờ, tiếng tù và ở bờ bên kia đa vang lên, trên sông có tiếng nước bụp bụp, đó là tiếng trọng nỗ tiễn do máy bắn nỏ ở bờ bên kia bắn tới. Mũi tên to bằng cánh tay, bắn vào thân người gần như có thể cắt người thành hai đoạn, nhưng buổi tối người Bột Hải không nhìn rõ cầu nổi của người Ninh làm ra như thế nào, chỉ là bắn bừa mà thôi, tầm bắn không quá xa.

Các phụ binh xắn ống quần lên lao xuống sông, để cổ vũ cho nhau, bọn họ hát vang chiến ca của Đại Ninh, tiếng hát dường như xé rách cả bầu trời đêm.

Lúc mới đầu tốc độ tạo cầu ở bờ sông phía nam rất nhanh, năm cây cầu nổi đồng thời bắt đầu dựng lên, tiếng đóng cọc bịch bịch bịch liên miên không dứt. Các binh sĩ đứng dưới sông ôm cọc gỗ, không những phải chịu đựng cái lạnh buốt đến tận xương của nước sông, còn phải chịu đựng chấn động do búa tạ đập lên cọc gỗ. Những người xuống nước đều dùng dây thừng buộc trên người nối lại với nhau, dòng nước tuy không quá siết nhưng lỡ như có người bị cuốn đi, có dây thừng nối với mọi người thì cũng có thể cứu được.

Tiếng đóng cọc ấy, tiếng hát ấy, khiến cho đêm tối run rẩy.

Người Bột Hải ở bờ bắc giống nhừ phát điên kêu la gào thét, đuốc chiếu sáng cả bờ sông, rất nhiều cung tiễn thủ bắt đầu tụ tập đến bờ sông, mà nạn dân được phát cung tiễn cũng bị xua về phía bờ sông.

Trần Nhiễm cùng với nạn dân đi lên phía trước. Cách đó không xa có một nạn dân bị chen ngã xuống đất, có người thò tay ra muốn đỡ hắn ta dậy, binh lính quân Bột Hải ở bên cạnh đi lên giáng cho một gậy: "Lề mà lề mề, các ngươi sợ chết hả? Tất cả mau chóng đi lên, người Ninh giết qua đây thì các ngươi một tên cũng không sống được."

Trần Nhiễm lòng nóng như lửa đốt, gã đã đến đây ba ngày rồi nhưng vẫn không thể kích động nạn dân bạo loạn. Gã biết tất nhiên là Thẩm Lãnh không thể nào chờ đợi thêm nữa nên mới bắt đầu miễn cưỡng tạo cầu nổi, sẽ có bao nhiêu huynh đệ của Đại Ninh bị loạn tiễn bắn chết trong lòng sông vì mình không thể hoàn thành nhiệm vụ?

Nhìn thấy nạn dân kia ngã xuống, Trần Nhiễm bỗng nhiên liền sốt ruột: "Ngươi làm gì thế?!"

Gã dùng tiếng của người Bột Hải gào thét một tiếng, tiến lên bảo vệ nạn dân bị đánh kia, nói lớn: "Đừng tưởng là chúng ta không biết, người Ninh sẽ không giết nạn dân, người muốn giết chúng ta là các ngươi, các ngươi không dám đi đánh với quân Ninh lại bắt chúng ta lên phía trước chịu chết. Các ngươi lấy đi lương thực của chúng ta, nhưng lúc đánh giặc lại không thể bảo vệ chúng ta, còn muốn chúng ta đi nộp mạng!"

Tên binh lính Bột Hải vừa đánh người kia ngây ra, cầm gậy gỗ đập xuống đầu Trần Nhiễm: "Có phải ngươi muốn không?!"

Trần Nhiễm cắn răng không tránh né, gậy đánh trúng vào trán gã, máu lập tức chảy xuống, đầu gã choáng váng, đứng cũng không vững, thò tay ra vịn vào một nạn dân bên cạnh lớn tiếng hô: "Những người làm lính bọn họ một ngày ăn ba bữa cơm trắng, ba bữa đều là cơm trắng, đó là lương thực do chúng ta trồng ra! Nhưng chúng ta thì sao, chúng ta một ngày chỉ có một bát cháo loãng, bây giờ sắp đánh trận, bọn họ ăn no rồi nhưng lại không dám đi lên, mà bắt chúng ta nộp mạng!"

Tu Di Ngạn từ đằng xa chen đến, vốn là muốn bảo vệ Trần Nhiễm nhưng sau khi nghe thấy tiếng la lập tức cũng hô lên theo: "Chúng ta cũng phải ăn cơm no! Bảo cho chúng ta đánh giặc cũng được, chúng ta cũng phải ăn cơm trắng, ăn cơm no mới có thể đánh giặc!"

Tên binh lính Bột Hải động thủ lúc nãy bị mọi người đẩy ra, lập tức nổi giận: "Các ngươi muốn tạo phản hả?!"

Tu Di Ngạn nhắm chuẩn cơ hội, từ phía sau đá một cước vào lưng tên binh lính kia, lúc tên binh lính ngã sấp về phía trước chủy thủ của Trần Nhiễm lướt qua cổ hắn ta, bởi vì động tác quá nhanh, hơn nữa người chen người nên cũng không có ai chú ý tới thanh chủy thủ lướt qua. Tên binh lính kia ngã xuống sau đó co giật, bị người khác lật lại mới phát hiện đã sắp tắt thở rồi.

"Giết người rồi!" Trần Nhiễm hét toáng lên: "Có người giết binh lính! Mọi người chạy mau đi."

Bảo nạn dân bạo động giết binh lính thì bọn họ không dám, nhưng bảo bọn họ chạy thì đương nhiên bọn họ dám, thậm chí tuyệt đối sẽ không muốn chạy phía sau người khác. Người ở phía trước chen chúc, người ở phía sau không biết chuyện gì xảy ra nhưng bị cơn khủng hoảng lan truyền đến cũng chạy theo, khủng hoảng lan truyền còn nhanh hơn cả ôn dịch.

"Quan quân giết người rồi!"

Trần Nhiễm nhân cơ hội lại hét toáng lên, thám báo quân Ninh trà trộn trong trong đám người cũng hô theo.

"Chạy mau đi, quan quân bắt đầu giết người rồi!"

"Bọn họ muốn giết hết chúng ta, đã không còn lương thực rồi!"

"Có người đã đầu hàng quân Ninh, Bột Hải vương hạ lệnh giết hết chúng ta!"

"Mọi người chạy mau đi, cung tiễn thủ của quan quân đang nhắm vào chúng ta, không phải bọn họ muốn giết người Ninh, mà là muốn bắn chết chúng ta!"

"Giết cung tiễn thủ!"

"Giết cung tiễn thủ! Nếu không tất cả mọi người đều phải chết!"

Tiếng kêu la liên tiếp vang lên.

Con người là một quần thể động vật.

Dưới sự giựt giây và dẫn dắt của thám báo quân Ninh, rất nhiều nạn dân lao về phía cung tiễn thủ, bọn họ cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, tóm lại chính là không thể đứng yên chịu chết.

Hơn mười vạn nạn dân từ một chút hỗn loạn ban đầu, nhưng rất nhanh đã hỗn loạn một vùng lớn.

Bờ nam.

Nghe thấy tiếng kêu la Thẩm Lãnh nhìn sang bờ bắc, mắt lập tức sáng lên.

"Mọi người dốc thêm sức, người Bột Hải ở bên kia đang rối loạn, bọn họ loạn rồi!"

Lúc khàn giọng hô lên một câu này, Thẩm Lãnh không khỏi muốn khóc.

Trần Nhiễm, Trần Nhiễm... Ngươi hãy cố kiên trì, chúng ta sắp đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment