Nạn dân một khi bạo loạn lên là không nghe theo chỉ huy, không ai có thể chỉ huy bọn họ rằng các ngươi xông lên cho ta, các ngươi tiến lên cho ta thì bọn họ sẽ phấn đấu quên mình mà tiến lên, nhưng có thể hô chúng ta chạy mau đi, dẫn dắt bọn họ công kích về một phương hướng, đó là thời khắc con người mù quáng.
Trần Nhiễm mặc kệ máu trên đầu cứ điên cuồng gào thét, gã chính là cố ý chịu một gậy kia, con người có lòng đồng cảm, cho dù là lúc khủng hoảng cực độ cũng có.
Gã điên cuồng kêu gào dẫn dắt nạn dân lao vào trận địa của cung tiễn thủ giống như thủy triều, nạn dân ở phía sau căn bản không biết tại sao lại chạy sang bên này nhưng vẫn cứ chạy theo.
"Bắn chết bọn họ!"
Một tên tướng lĩnh Bột Hải quốc thấy hàng ngũ của cung tiễn thủ sắp bị tấn công liền khàn giọng hô một tiếng.
Hắn ta không hạ mệnh lệnh sai, lúc này chỉ có cái chết mới có thể khiến cho làn sóng nạn dân sợ hãi.
Cung tiễn thủ chỉnh tề xoay người, mũi tên lông vũ che trời phủ đất bay đến, những nạn dân tới gần bị bắn ngã hết lớp này đến lớp khác, Trần Nhiễm nằm sấp trên mặt đất, lại đứng lên vẫy tay, nhưng đã không có người nào dám cùng gã xông về phía trước nữa.
"Kho lương!" Tu Di Ngạn đỡ Trần Nhiễm dậy.
Trần Nhiễm ánh mắt sáng ngời, vẫy tay hô to: "Theo ta đi cướp lương thực!"
Thật ra bên ngoài thành cũng không phải kho lương, mà là lương thực vận chuyển từ trong thành ra. Ngoài thành có hơn mười vạn binh lính, hơn mười vạn nạn dân, nếu mỗi ngày đều vận chuyển lương thực từ bên trong thành ra hiển nhiên không quá thực tế, cho nên trước đó đã không ngừng chuyển lương thảo ra chồng chất ở trong quân doanh, có trọng binh canh gác.
Tất nhiên Trần Nhiễm không thương xót sẽ chết bao nhiêu người, người chết không phải người Ninh.
Các nạn dân lại giống như nhìn thấy ánh sáng rạng đông lao về hướng quân doanh, rất nhanh chóng đã xông vào doanh địa, lượng lớn binh lính Bột Hải không thể không lao đến ngăn chặn, nhưng mà căn bản là không ngăn được.
Trên sông.
"Các huynh đệ, ta tên là Trương Thừa Chí!"
Một gã phụ binh vừa vung búa tạ đập vào cọc gỗ vừa hô: "Nếu ta chết, xin Đại Ninh nhớ tên của ta!"
"Ta tên là Đỗ Hải!"
"Ta tên là Lý Vạn Sinh!"
"Ta tên là Vương Phong!"
"Ta tên là Vương Xuân Lai!"
Bọn họ hô to, từng người một báo tên của mình, nhưng búa tạ cũng không dừng lại.
Phập! Phập phập!
Ba mũi tên lông vũ đâm vào ngực Trương Thừa Chí, chiến binh đã chặn phần lớn mũi tên lông vũ cho hắn ta kêu "a" một tiếng, đỡ thi thể của Trương Thừa Chí nằm lên cầu nổi. Trương Thừa Chí nằm ở đó nắm tay chiến binh: "Huynh đệ, ngươi nhớ tên của rồi chứ?"
"Nhớ rồi!"
Chiến binh kia gật đầu thật mạnh.
Trương Thừa Chí cười cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chiến binh đỏ mắt đứng lên, cầm búa tạ trong tay đập xuống từng nhát một, vừa đập vừa nói: "Ta tên là Trương Thừa Chí! Ta tên là Trương Thừa Chí! Ta tên là Trương Thừa Chí! Đại Ninh à... Đại Ninh nhất định sẽ nhớ cái tên này!"
Phập!
Mũi tên lông vũ đâm vào người hắn ta, hắn ta cúi đầu nhìn nhìn mũi tên cắm trong thân thể mình, lại nhìn đồng bào nằm bên cạnh, lắc lư từ trên cầu nổi ngã xuống, người rơi vào trong nước, bị cuốn đi theo dòng nước.
"Ta tên là... Trương Thừa Chí."
Thi thể bị nước cuốn trôi càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Cầu nổi không ngừng về trải về phía trước, mà càng tới gần bờ bắc thì cung tiễn của người Bột Hải bắn tới càng dày đặc, từng người một từ trên cầu nổi ngã xuống, từng người một ở phía sau bổ sung lên. Bọn họ hô to những cái tên mà mình vừa mới nghe thấy, chỉ là để cho người còn sống sót nhớ những cái tên này, để cho Đại Ninh trong tương lai nhớ những cái tên này.
Trên một chiếc bè gỗ có 7 – 8 chiến binh Đại Ninh rẽ nước lao về phía trước, phụ binh đứng dưới nước đỡ cọc gỗ lớn tiếng hô: "Các huynh đệ cẩn thận một chút."
Chiếc bè gỗ kia sắp lao đến bờ bên kia, mấy trăm mũi tên lông vũ bắn chụm lại, 7 – 8 chiến binh trên bè gỗ không một ai sống sót, mỗi người đều cắm đầy mũi tên lông vũ trên người. Bọn họ còn chưa chạm vào bờ bên kia đã ngã xuống toàn bộ, bè gỗ không thể tiếp tục tiến lên, cũng chầm chậm trôi xuống hạ du, cũng đưa thi thể trên bè gỗ đi xa, không biết trôi đến nơi nào.
Chiến tranh trước giờ đều không có nhân từ.
Chiến binh đi lên bè gỗ biết rằng cho dù bọn họ cập bờ thì dựa vào vài người cũng không thể nào tấn công lên, nhưng bọn họ cũng biết, bè gỗ không ngừng công kích bờ bên kia có thể giúp cho các huynh đệ đang tạo cầu nổi bớt bị bắn mấy mũi tên, cuối cùng đại đội nhân mã xông qua vẫn là dựa vào năm cây cầu nổi kia.
Bờ bên kia.
Trần Nhiễm dẫn người nhân cơ hội phóng hỏa đốt doanh địa lương thảo, thế lửa vừa bùng lên nạn dân lại càng thêm luống cuống.
"Không tốt rồi!"
Trần Nhiễm kêu to để cho người ta phân tán ra.
"Không tốt rồi, quan quân tới giết chúng ta rồi."
"Mọi người nhanh xông ra ngoài."
"Phóng hỏa, chết chết bọn họ!"
Nạn dân điên cuồng đã hoàn toàn đã bị mất đi bản tính, bọn họ chỉ là nhìn thấy người khác làm gì thì bọn họ làm nấy, người khác phóng hỏa thì bọn họ sẽ phóng hỏa. Có người vác một túi lương thực chạy ra, bọn họ lại liều lĩnh lao vào trong đống lửa do chính bọn họ đốt lên mà cướp đoạt lương thực.
Khắp nơi đều là mùi khét lẹt, có lương thảo, cũng có người bị đốt trụi.
Trần Nhiễm bọn họ ở trong đám người không ngừng hô hào, cuối cùng cũng làm cho những nạn dân kia đốt hết toàn bộ doanh địa lương thảo, sau đó làn sóng nạn dân lao đến quân doanh khác trong biển lửa. Mấy chục vạn nạn dân điên cuồng lên, những cung tiễn thủ quân Bột Hải ở bờ sông cũng đã sớm luống cuống, những nạn dân kia cũng đều được phát cung tiễn, không có nạn dân hiệp phòng, đối với quân Ninh mà nói liền giảm bớt đi hơn phân nửa áp lực.
Nhưng lúc ban đầu, những nạn dân kia không dám dùng cung tiễn trong tay bắn vào quân đội Bột Hải quốc, đợi sau khi phát điên rồi thì sẽ không có gì là không làm được, cái ác trong nhân tính bộc lộ rõ ràng vào thời khắc này.
Trong lúc chém giết như vậy, còn có người điên cuồng đi kéo nữ nhân, bọn họ sẽ không quan tâm đó là nữ nhân của ai.
Cuối cùng, Trần Nhiễm bọn họ dẫn theo nạn dân chạy tới bên bờ sông. Trần Nhiễm nhặt cung tiễn trên mặt đất lên bắn về phía bờ sông, có người đầu tiên làm như vậy, rất nhanh đã có người thứ hai, người thứ ba. Các nạn dân vụng về kéo cung, rất nhiều mũi tên căn bản cũng không bắn đi xa, nhưng mà đối với quân đội Bột Hải bên bờ sông mà nói áp lực này cũng đã rất lớn rồi.
Một đám Bột Hải binh lính ngăn chặn nạn dân dưới sự chỉ huy của tướng quân, một mảng mũi tên bắn qua, Tu Di Ngạn giơ tay kéo ngã Trần Nhiễm, trên vai y bị một mũi tên bắn thủng, mà trên cổ Trần Nhiễm xuất hiện một vệt máu. Nếu Tu Di Ngạn không kéo gã, mũi tên này có thể bắn thủng cổ gã rồi.
"Cảm ơn huynh đệ." Trần Nhiễm đứng lên: "Trở về chúng ta đi uống rượu!"
Tu Di Ngạn ừm một tiếng: "Trở về uống rượu!"
Hai người đứng lên, dẫn đầu nạn dân, dùng binh khí nhặt được xông vào.
Đao của Tu Di Ngạn lia trái lia phải, đã giết đến đỏ mắt. Y đã học rất nhiều kỹ thuật giết người, có thể có vô số phương pháp nhất kích tất sát người mà y muốn giết chết, nhưng ở trên chiến trường những kỹ thuật giết người này tựa như đã quên rồi, chỉ là bổ chém, không ngừng bổ chém. Những bài huấn luyện khắc nghiệt tàn khốc mà y đã trải qua khiến y ra tay giết người nhanh hơn, ác liệt hơn, thi thể của binh lính Bột Hải ngã xuống bên cạnh y nhanh chóng phủ kín một lớp.
Phập!
Một mũi tên lông vũ bắn vào cánh tay phải của y, đao trong tay không thể cầm được liền rớt xuống. Một tên binh lính quân Bột Hải cũng đã giết đỏ mắt lao đến trước mặt Tu Di Ngạn chém một đao xuống, Tu Di Ngạn dùng vai đẩy người ra, giành lấy loan đao, tay trái cầm đao bổ loạn chém loạn. Một thanh trường mâu từ bên cạnh đâm tới xuyên thủng bắp đùi của y, Tu Di Ngạn đau đớn hô một tiếng ngã xuống đất, trường mâu kia rút ra, khuôn mặt dữ tợn của người Bột Hải ở ngay tại trước mặt y.
Binh lính người Bột Hải giơ trường mâu lên đâm xuống ngực Tu Di Ngạn, Tu Di Ngạn lăn người tránh né, một cước đạp tên binh lính kia ngã xuống đất, y sống chết bóp cổ tên binh lính kia, trợn mắt nhìn tên binh lính kia trợn ngược mắt trắng dã, hơi thở từ từ biến mất. Nhưng y còn chưa kịp đứng lên thì đã bị một thanh loan đao chém vào bả vai, toàn bộ lưỡi đao của loan đao đều ngập trong huyết nhục của y.
Tu Di Ngạn đau đớn gào thét một tiếng, lập tức nắm lấy cổ tay tên binh sĩ Bột Hải quốc kia, tên binh lính kêu thét lên ép đao xuống, Tu Di Ngạn thì dồn hết toàn lực muốn nâng thanh đao kia lên.
Bịch một tiếng, một tên binh sĩ Bột Hải quốc từ bên cạnh lao đến đá một cước vào đầu Tu Di Ngạn, người Tu Di Ngạn lay động một cái, mắt đều trợn lên, trong đầu kêu ong ong, tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Y lờ mờ nhìn thấy tên binh sĩ Bột Hải quốc kia rút đao ra lại giơ lên cao, y biết giây tiếp theo mình sẽ rời khỏi thế giới này.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này y nghĩ tới Lý Bất Nhàn, cái gã đã lải nhải cảnh báo mình tuyệt đối đừng lên phương bắc, gã ta đúng là phiền phức mà... Lúc nào cũng nói lải nhải, hơn nữa còn nghèo kiết xác. Nếu là trước đây chắc hẳn Tu Di Ngạn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình sẽ trở thành bằng hữu với một gã thư sinh như vậy, nhưng có một bằng hữu như vậy thật sự rất tốt đẹp.
Vô cùng tốt đẹp.
Không còn được nghe gã lải nhải nữa rồi.
Loan đao mang theo ánh trăng chém xuống, lộ ra sát khí trong cái lạnh buốt giá.
Bịch một tiếng, một người giống như đã phát điên từ đằng xa lao đến, dùng thân thể của chính mình đụng ngã tên binh sĩ Bột Hải quốc kia, khắp mặt gã dính đầy máu còn chưa kịp lau, như một con sói bảo vệ đồng bọn của mình. Sau khi đụng ngã người Bột Hải, người này thuận tay cầm một hòn đá ở bên cạnh, nện từng nhát một lên mặt tên người Bột Hải kia, chỉ vài nhát đã đập đến nỗi máu thịt nhầy nhụa.
Trần Nhiễm đỡ Tu Di Ngạn dậy, một bàn tay cầm đao khua loạn ép những người Bột Hải tới gần tránh ra rồi lui về sau.
Nạn dân và quân đội Bột Hải đã hoàn toàn hỗn loạn, ai cũng không biết đao chém vào người mình là đến từ tay ai.
Một đám nạn dân xông lại đánh tan đám binh lính đang vây công Trần Nhiễm bọn họ, có người bị bổ nhào xuống đất, bàn tay dơ bẩn bóp cổ hắn ta ác liệt như vậy, mạnh mẽ như vậy, người nằm dưới đất nhanh chóng mất đi hơi thở.
Nạn dân vừa bóp chết người khó nhọc đứng lên, trên khuôn mặt đen tuyền sì kia lộ ra nụ cười, răng cũng rất trắng.
Trần Nhiễm không biết hắn ta, nhưng nhớ hắn, không lâu trước đó, lúc nạn dân này ngã xuống đất bị binh sĩ quân Bột Hải đánh một gậy, để kích khởi dân biến cho nên hắn ta đã xông lên.
Nạn dân kia cười với gã, cổ họng khàn đặc, nói một câu sau đó liền lao đến chỗ khác.
Trần Nhiễm học tiếng Bột Hải rất tốt, gã biết người nọ nói gì.
Tiếp tục sống, bằng hữu.
Gã nghiêng đầu nhìn về phía Tu Di Ngạn: "Tiếp tục sống."
Thế mà Tu Di Ngạn lại vẫn có thể cười được: "Ta tưởng là chết chắc không thể nghi ngờ rồi, xem ra còn có thể chống đỡ thêm một lát nữa."
"Ta sẽ không để ngươi chết đâu." Trần Nhiễm vác Tu Di Ngạn lên chạy tới chỗ không có ánh lửa: "Trước kia ta có một huynh đệ tên là Lý Thổ Mệnh, hắn chết trong lòng ta, ta đã thề, ta phải cứu mỗi một huynh đệ mà ta có thể cứu, mỗi một người!"
Tu Di Ngạn cười hì hì, đau muốn chết nhưng vẫn muốn cười.