Trần Nhiễm vác Tu Di Ngạn chạy tới chỗ ít ánh lửa, âm thanh chung quanh giống như sóng triều tràn vào trong tai. Tiếng khóc của nữ nhân và trẻ con, tiếng kêu mắng chửi giận dữ của nam nhân, tiếng kêu rên trước khi chết, còn có tiếng va chạm của binh khí và binh khí, tất cả mọi âm thanh giống như sóng biển đập vào màng nhĩ của Trần Nhiễm từng hồi.
Gã rất mệt mỏi, trên trán vẫn đang chảy máu, nhưng trong lòng gã chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho bất kỳ một người nào mình có thể cứu được lại chết ở trước mặt mình nữa, chỉ có người đã trải qua tất cả những điều này mới có thể hiểu thời khắc đó đau đớn cỡ nào.
Chỗ trong góc quân doanh có bức tường thấp, Trần Nhiễm đặt Tu Di Ngạn trong góc tường, gã ngồi xổm bên cạnh kiểm tra vết thương trên người Tu Di Ngạn. Lúc đi mỗi người đều mang theo thuốc trị thương, bọc lại ở bên trong y phục khô, nhưng vết thương của Tu Di Ngạn cho dù là có thuốc nhưng nếu không kịp thời khâu lại cũng sẽ có vấn đề lớn. Thần chết đang đứng ngay bên cạnh Tu Di Ngạn, chuẩn bị mang y đi bất cứ lúc nào.
"Ngươi cố nhịn một chút." Trần Nhiễm vỗ vỗ vai Tu Di Ngạn: "Chờ ta một lát, ta trở lại nhanh thôi."
"Ngươi đi đâu?"
Tu Di Ngạn chỉ kịp hỏi một câu, Trần Nhiễm đã lao thẳng vào trong quân doanh còn đang bốc cháy rừng rực.
Tu Di Ngạn nhìn phương hướng Trần Nhiễm biến mất, nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn mỉm cười... Lúc y ở trong tổ chức ám sát cũng có quá nhiều đồng bạn bên cạnh, nhưng y chưa từng cảm nhận được sự ấm áp ở người khác. Mỗi một người đều là lạnh như băng, nhìn có vẻ đều hòa đồng nhưng lại đang đề phòng lẫn nhau, dường như ai cũng đang nghi ngờ liệu một giây sau người bên cạnh mình có biến thành kẻ thù hay không.
Bọn họ tiếp nhận sự huấn luyện lãnh khốc vô tình nhất, coi việc giết người là mục tiêu duy nhất, cho nên bọn họ là người không xem mạng người ra gì nhất. Mà ngay từ đầu bọn họ đã được dạy rằng tình cảm giữa người với người là thứ không có ý nghĩa nhất.
Cho đến khi y tìm được Lý Bất Nhàn ở Liêu Bắc đạo.
Gã lắm miệng đó thật sự rất phiền phức, nhưng rất ấm áp.
Giống như Trần Nhiễm vừa mới chạy đi, thoạt nhìn cũng rất phiền phức, cũng rất ấm áp.
Y không biết Trần Nhiễm đi làm gì, nhưng y biết hán tử như Trần Nhiễm vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi đồng bào của mình. Ở trong quân đội y mới cảm nhận được tình cảm chân chính giữa nam nhân và nam nhân. Trong tổ chức sát thủ cũng đều là nam nhân, lúc chấp hành nhiệm vụ cũng được yêu cầu tín nhiệm lẫn nhau nhưng đó không thể nào là sự tín nhiệm thật sự. Ở trong đội ngũ chiến binh, y và những thám báo kia đồng sinh cộng tử, có thể cam tâm tình nguyện giao tấm lưng của mình cho bọn họ, cũng có thể cam tâm tình nguyện liều mạng xông vào chém giết vì bọn họ.
Ngọn lửa ở phía xa xa lay động, Trần Nhiễm trên người bốc khói ôm thứ gì đó chạy về. Y phục trên người gã bắt lửa, tóc cũng bị cháy xoăn lại một nhúm, khói từ trên đầu bốc lên.
Trần Nhiễm lao về chạy thẳng đến bên cạnh Tu Di Ngạn, há hốc miệng thở hổn hển thả thứ đang ôm trong lòng xuống.
"Ta nghĩ trong quân doanh nhất định sẽ có đồ mà y quan sử dụng, ta không biết ở chỗ nào nên chỉ có thể cầu may, nhưng con mẹ nó vận khí của tiểu tử ngươi đúng là tốt... Sau khi trở về ta phải đưa ngươi đi đánh bạc mới được."
Trần Nhiễm vừa nói vừa mở hòm thuốc ra, đâu màng ddến chuyện trên người mình còn đang bốc lửa, Tu Di Ngạn khó nhọc giơ tay lên vỗ tắt lửa trên vai Trần Nhiễm. Trần Nhiễm cười cười với y: "Ta không biết khâu, trước giờ đều chưa từng làm việc này, nhưng vết thương của ngươi thật sự nếu không rửa sạch rồi khâu lại thì ngươi nhất định sẽ chết, cho nên kiểu gì cũng là chết, nếu như là do ta không khâu lại mà làm ngươi chết, ngươi đến âm tào địa phủ đừng có tới tìm ta dòi mạng, ta vẫn chưa sống đủ, hai bờ sông Tiểu Hoài thành Trường An còn có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy đang chờ ta đấy. Nếu ngươi cảm thấy không kéo một người đi thì không được... chờ ta già 70 – 80 tuổi rồi ngươi hãy kéo ta đi."
Tu Di Ngạn phụt cười một tiếng: "Cái miệng này của ngươi còn nhảm hơn cả Lý Bất Nhàn."
Trần Nhiễm tuy miệng nói không ngừng, nhưng động tác trên tay cũng không bị ảnh hưởng chút nào, gã nhanh nhẹn lấy thuốc trị thương ra, tìm được băng vải và kim chỉ, tuy rằng gã chưa từng khâu vết thương cho người khác nhưng số lần xem cũng không ít.
"Chịu đựng!"
Trần Nhiễm lấy chủy thủ ra đưa cho Tu Di Ngạn, Tu Di Ngạn cắn chủy thủ trong miệng.
Trần Nhiễm mở nắp một bầu rượu mới tìm được ra ngửi ngửi, mùi rượu nặng lập tức xộc vào mũi, gần như không nhịn được muốn nốc một ngụm vào miệng mới sảng khoái.
Dùng rượu nặng rửa vết thương, sau đó bắt đầu khâu lại, Tu Di Ngạn cắn chặt chủy thủ không phát ra âm thanh, thậm chí cố nén không để cho mình nhíu mày, y sợ nếu mình phản ứng quá mạnh, Trần Nhiễm sẽ áy náy.
Làm nam nhân như thế nào?
Trên trán Tu Di Ngạn toàn là mồ hôi, cơn đau này không cần nghĩ cũng biết được, nhưng từ đầu đến cuối y không có bất kỳ biểu hiện nào, cũng không rên một tiếng. Trần Nhiễm lóng ngóng dùng cái kim cong cong khâu lại vết thương cho Tu Di Ngạn, trên trán gã lấm tấm mồ hôi, rất nhanh đã xối vết máu trên mặt gã thành từng đường kẻ.
Sau khi khâu một vết thương xong rắc thuốc trị thương lên, sau đó tiếp tục khâu chỗ tiếp theo, hai người ở trong góc tường thiếu ánh sáng này sẽ làm người ta không tự chủ được mà nghĩ đến bốn chữ kia... Sống dựa vào nhau.
Cuối cùng cũng khâu xong vết thương cuối cùng, Tu Di Ngạn cúi đầu nhìn nhìn, nhả chủy thủ trong miệng ra: "Ngươi không làm được việc khâu vá này."
"Câm miệng."
Trần Nhiễm đưa tay lau mồ hôi trên mặt, thật cẩn thận rắc thuốc trị thương lên sau đó bắt đầu băng bó.
Tu Di Ngạn: "Xin lỗi, hóa ra tay nghề băng bó của ngươi lại càng không tốt. Ngươi nói ta đường đường một nam nhi bảy thước, giết địch vô số, bị thương nhiều chỗ, nếu có thể còn sống trở về sẽ là một kiểu khí khái như thế nào. Các huynh đệ chiến binh nhìn thấy ta đều phải giơ ngón tay cái, nhưng khi nhìn đến nút thắt nơ con bướm của ngươi buộc thì không tốt lắm, ngươi không thể đổi kiểu khác à?"
"Trong hùng tráng không mất đi vẻ đáng yêu, trong cương liệt không mất đi sự dí dỏm."
Trần Nhiễm trừng mắt nhìn y một cái: "Rất tốt."
Tu Di Ngạn chấp nhận số mệnh.
Trần Nhiễm băng bó xong giống như trút hết sức lực ngồi bệt xuống bên cạnh Tu Di Ngạn, còn chưa kịp nói chuyện thì một thanh loan đao đột nhiên bổ xuống đỉnh đầu gã, bản thân gã cũng không nhìn thấy nhưng Tu Di Ngạn nhìn thấy.
Tại thời khắc này, Tu Di Ngạn không chút do dự nhào lên người Trần Nhiễm, dùng thân thể của mình chặn một đao kia.
Keng!
Loan đao bay lên giữa không trung.
Không tới lượt y dùng thân thể chặn đao.
Tu Di Ngạn ngây ra, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gã tên là Thẩm Lãnh kia toàn thân nhuốm máu trong khói lửa. Gã kia xông lên bờ đầu tiên, giết xuyên hàng ngũ của người Bột Hải, xông pha khắp nơi chỉ để tìm bọn họ, không biết bao nhiêu người Bột Hải đã bị thanh hắc tuyến đao giống như nhập ma này chém chết, hồn phách của người chết dưới đao giống như hóa thành hắc khí vờn quanh ở đó.
Thẩm Lãnh một đao đánh bay loan đao của người Bột Hải, lưỡi đao lia ngang cắt đứt cổ tên binh sĩ Bột Hải quốc kia, máu phun lên người hắn, trên mặt ấm nóng nhưng hắn hoàn toàn sẽ không liếc mắt nhìn kẻ địch một cái.
"Ngầu vãi!" Trần Nhiễm nhìn thấy Thẩm Lãnh liền hét toán lên: "Chúng ta giết qua đây rồi?"
Thẩm Lãnh thò tay ra kéo hai người dậy: "Giết qua rồi."
Hắn ở phía trước mở đường, một thanh hắc tuyến đao vung ra chính là lời triệu hồi tới từ địa ngục, quân địch bị chém ngã trên mặt đất từng kẻ một, cứ như vậy giết thẳng trở lại bên bờ sông, Thẩm Lãnh sắp xếp người đưa Tu Di Ngạn về đại doanh ở bờ nam trị liệu, sau đó nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi cũng cùng về."
"Về cái rắm."
Trần Nhiễm vươn tay cầm một thanh hoành đao trong tay thân binh, cởi y phục nạn dân trên người ra, hai tay để trần, lại lấy một thuẫn tay cột vào cánh tay trái của mình.
"Không có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi giết rất chậm." Trần Nhiễm nhìn về người Bột Hải còn đang chống cự ở phía xa xa: "Lại đi giết một lượt nữa?!"
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, cầm hắc tuyến đao chỉ về phía người Bột Hải: "Giết!"
Quân Ninh tiến thẳng lên phía trước, vừa mới lên bờ không bao lâu, binh lực của bọn họ hiển nhiên không đủ nhưng cũng không bị yếu thế gì, quân Ninh không ngừng gia tiến lên mở rộng hàng ngũ, tách đội ngũ của người Bột Hải ra sau đó xé nát.
"Bảo vệ bên bờ!" Thẩm Lãnh lớn tiếng hô: "Chặn đường cho các huynh đệ lên bờ."
Phía nam thành Bình Quang có mấy chục nạn dân, còn có mười vạn binh lính, tuy rằng đã hoàn toàn rối loạn nhưng xa nhân số vẫn áp đảo quân Ninh. Dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh, quân Bột Hải bắt đầu điên cuồng phản công muốn ép quân Ninh trở về sông.
Đó là một cuộc giết chóc khiến người ta không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được, mỗi một người đều quên hết tất cả mọi thứ ngoại trừ giết người. Quân Ninh ở bờ sông hợp thành trận hình yếu mỏng ngăn cản người Bột Hải giống như biển rộng sóng triều đánh ra hết lần này đến lần khác, thi thể ngã nằm trước mặt bọn họ phủ một lớp rồi lại một lớp. Thế nhưng cho dù thương vong khổng lồ thì người Bột Hải biết bọn họ quyết không thể để cho toàn bộ người Ninh đều giết qua An Thủy, An Thủy đã là đường phòng tuyến thành cuối cùng bên ngoài thành Bình Quang rồi.
Binh lính quân Ninh chạy nhanh qua trên năm cây cầu nổi tràn lên bờ, quân đội Bột Hải phía đối diện cũng đang chen phía trước, dọc đường sông, tất cả binh lực đều tụ lại đây.
"Đao binh!"
Phía sau Thẩm Lãnh truyền đến một tiếng hét to, đó là giọng của Diêm Khai Tùng.
"Giết!"
Tiếng giết đồng thanh vang lên, Diêm Khai Tùng dẫn theo đao binh xông lên. Những chiến binh do Bùi Đình Sơn tự tay huấn luyện ra này giống như mãnh thú hồng hoang, nhanh chóng trợ giúp Thẩm Lãnh bọn họ mở rộng trận địa bên bờ rộng.
"Trọng giáp! Trọng giáp của người Bột Hải!"
Không biết là ai đã hô một tiếng, Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn ra xa, đội ngũ của người Bột Hải bắt đầu tách ra, trọng giáp bộ binh đội ngũ chỉnh tề giống như ngọn núi di chuyển nhau ép sát đến bờ sông. Tỏa tử giáp dày cộp trên người trọng giáp bộ binh rất khó có thể chém vỡ, cho dù là trường mâu cũng không dễ dàng đâm vào, mà mạch đao trong tay bọn họ lại có thể chém ngã tuấn mã.
Cái này là học từ Đại Ninh.
"Phòng thủ!"
Thẩm Lãnh quát lớn một tiếng, các binh sĩ cũng hô lên, liên nỏ bắn ra nhưng căn bản là không bắn thủng hàng phòng ngự dày đặc của trọng giáp bộ binh. Tên nỏ bắn vào người bọn họ tóe ra đốm lửa nhưng khó có thể sát thương, phòng tuyến của quân Ninh ở bên bờ sông bắt đầu bị chèn ép, hoành đao của bọn họ chém lên người đối phương không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng mạch đao của đối phương lia ngang sẽ một đao cắt người thành đoạn.
Thẩm Lãnh một cước đạp ngã tên trọng giáp bộ binh chen đến trước mặt mình, hắc tuyến đao đâm xuống cắt vào trong cổ, máu từ bên dưới giáp xích tràn ra ngoài, nhưng cũng không phải mỗi người đều có hắc tuyến đao sắc bén nặng nề như của hắn, phòng tuyến của quân Ninh đang bị ép trở lại sông từng chút một.
Đúng lúc này, Thẩm Lãnh chợt thấy trọng giáp ở phía sau rất rối loạn, ngay sau đó nhìn thấy một người phi thân lên, ngồi xổm trên vai một tên trọng giáp bộ binh, hắc tuyến đao để ngang đâm thủng cổ tên bộ binh kia. Lúc người nọ nhảy xuống kéo giật về phía sau, trọng giáp bộ binh lập tức ngã xuống đất.
"Biên quân bắc cương!"
Biên quân đông cương ở phía nam chém giết trọng giáp bộ binh Bột Hải quốc nhìn thấy liền hoan hô lên.
"Là biên quân bắc cương của chúng ta!"
Phía sau trọng giáp bộ binh, Mạnh Trường An cầm hắc tuyến đao chỉ về phía: "Giết sạch bọn chúng!"