Từ ban đêm đến sáng sớm.
Người Bột Hải không biết rốt cuộc có bao nhiêu quân Ninh từ bốn phương tám hướng đánh tới, cộng thêm việc nạn dân tấn công, bọn họ vốn có thể dùng trọng giáp bộ binh để cứu vãn cục diện nhưng bị quân địch đánh giáp hai mặt nên phải rút lui, bọn họ cũng không thể không rút lui, bởi vì ngoài bọn họ ra tất cả mọi người đều đã chạy, nhưng trọng giáp bộ binh di động chậm chạp, muốn bỏ chạy là việc nói dễ hơn làm?
Đêm tối mang đến nỗi sợ hãi không chỉ là từ bản thân đêm tối, còn có sự thiếu hiểu biết đối với địch, quân Ninh hét hò quá lớn, áp qua hơn mười vạn người Bột Hải, nạn dân bỏ chạy, cung tiễn thủ bỏ chạy, khinh giáp bộ binh chạy, chỉ còn lại trọng giáp bộ binh đơn độc tác chiến.
"Bắp chân!" Mạnh Trường An khàn giọng nói: "Chém bắp chân của bọn chúng!"
Tỏa tử giáp trên người trọng giáp bộ binh Bột Hải quốc quá dày nặng, đao không thể phá, trừ phi một đám người chém loạn vào một người, nhưng đánh tiếp như vậy thì không một ai biết quân Bột Hải ở trong thành có ra chi viện hay không, mà quân đội đã bỏ chạy cũng có thể quay người giết trở lại.
Bắp chân là nhược điểm của trọng giáp bộ binh Bột Hải quốc. Trên bắp chân của bọn họ buộc các que sắt, không phải áo giáp toàn thân như tây cương Trọng Giáp của Đại Ninh, chủ yếu vẫn là bởi vì Bột Hải quốc quá nghèo, căn bản không thể duy trì một đội quân như vậy, cũng không chọn lựa được nhiều binh sĩ hùng tráng như vậy.
Cho nên phòng ngự của bọn họ chủ yếu đều ở nửa thân trên, bắp chân và đùi chỉ dùng que sắt dựng thẳng để ngăn cản đao kiếm, buổi tối cũng không thấy rõ, trời vừa sáng là nhược điểm này liền lộ rõ.
Chiến binh của Đại Ninh bắt đầu điên cuồng đâm loạn vào chân đối phương, nếu trọng giáp không loạn trận hình, nhược điểm này cũng không tính là nhược điểm, có thể chi viện cho nhau, nhưng bọn họ đã tản ra... Bất cứ một đội ngũ nào, bị kẻ thù bám sát đuổi giết trên đường rút lui cũng không thể nào duy trì trận hình không loạn.
Từng tên trọng giáp bộ binh gục xuống, mà phương pháp giết chết bọn họ hữu hiệu nhất không phải dùng đao chém, mà là dùng chân giẫm.
Trọng giáp bộ binh ngã xuống muốn đứng lên cũng khó hơn người bình thường, huống chi chiến binh quân Ninh không thể nào cho bất kỳ một kẻ thù nào đã ngã xuống có cơ hội đứng lên.
Huyết nhục bên dưới giáp trụ có thể đã bị giẫm thành bùn, cũng có thể thân thể thoạt nhìn còn đỡ nhưng nội tạng đều đã bị giẫm nát vụn.
Từng dòng máu tràn ra bên dưới giáp trụ, rõ ràng có thể cảm nhận được người bên dưới giáp trụ đã nát bét rồi, trực tiếp giẫm đạp một người giẫm đến nát bét là việc tàn nhẫn cỡ nào?
Nhưng luật chính trên chiến trường chính là tàn nhẫn.
Trận giết chóc này kéo dài dai dẳng gần một canh giờ, toàn bộ hơn bốn ngàn trọng giáp bộ binh Bột Hải đều bị giết.
Nếu không phải người Bột Hải đã bị giết nỗi trong lòng run sợ, nếu không phải nạn dân ở ngoài thành quá loạn, có lẽ thủ quân Bột Hải ở trong thành sẽ ra chi viện, nhưng trong thời khắc này Bột Hải vương lại lựa chọn từ bỏ. Ông ta không có dũng khí mở cổng thành ra, ông ta sợ những quân Ninh giống như hổ điên kia nhân cơ hội giết vào cổng thành, hiện giờ chỗ dựa duy nhất của ông ta chính là thành Bình Quang tường thành cao lớn chắc chắn này.
Thẩm Lãnh và Diêm Khai Tùng suất lĩnh quân Ninh vượt sông thành công hội hợp cùng đội quân của Mạnh Trường An, dựng trại ở dưới thành Bình Quang.
Tuy rằng quân doanh và lương thảo của quân Bột Hải gần như bị đốt cháy rụi, nhưng cũng không đến mức không có chỗ dựng doanh địa. Các binh sĩ bắt đầu quét dọn chiến trường, thu nhặt mũi tên lông vũ và binh khí còn có thể sử dụng được, chuyển thi thể của các tướng sĩ chết trận sang một bên chờ mai táng.
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn Trần Nhiễm, trên đầu gã kia nổi một cục u lớn, nhìn đừng có nhéo, trên khuôn mặt dơ dáy là hỗn hợp máu và bùn, từng vệt từng vệt, vô cùng dữ tợn.
"Thật xấu." Thẩm Lãnh nói.
Trần Nhiễm bĩu môi: "Khen ta."
Thẩm Lãnh: "Khen ngươi."
Trần Nhiễm: "..."
Mạnh Trường An đi nhanh đến, Thẩm Lãnh giơ tay lên muốn chào hỏi một cái, tay đã giơ lên vẫy vài cái nhưng Mạnh Trường An căn bản không có hứng thú đập tay với hắn, trực tiếp bước nhanh đến trước người Thẩm Lãnh sau đó ôm chầm lấy Thẩm Lãnh, ôm thật chặt.
"Không chết là được." Mạnh Trường An nói.
Thẩm Lãnh sững sờ, sau đó cười hì hì: "Người Bột Hải không có đao giết ta."
Mạnh Trường An buông tay ra, lại đi qua ôm lấy Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cũng không thích ứng...
Mạnh Trường An thò tay ra chỉ cục u to tướng trên đầu Trần Nhiễm: "Thật xấu."
Trần Nhiễm: "..."
Đội ngũ chỉnh đốn, đại doanh đang dựng, mấy người Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An bọn họ ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, vốc nước sông lạnh như băng tạt lên mặt, cảm giác này sảng khoái miễn bàn, tất cả mọi mệt mỏi, tất cả cơn buồn ngủ dường như bị rửa sạch trong nháy mắt, sát ý cũng bị rửa trôi đi. Bọn họ nhìn nhau, sau đó bỗng dưng phá lên cười ha hả, muốn ngừng cũng không ngừng được, giống như cười đến ngốc luôn vậy.
"Trận chiến này may nhờ có Trần không nắp." Thẩm Lãnh nhìn Trần Nhiễm: "Nói xem, ngươi làm như thế nào."
Trần Nhiễm đang vốc nước sông uống vài ngụm, sau đó hắng giọng một cái: "Ta không biết các ngươi có nhìn ra không, trên người ta có một kiểu khí chất lãnh đạo độc hữu. Tuy rằng ta mặc y phục của nạn dân, tuy rằng trên mặt ta cũng dơ dáy nhem nhuốc giống như bọn họ, nhưng khi một khắc khi ta đứng lên, tất cả mọi người đều phải ngước nhìn, bọn họ nhìn ta giống như nhìn thần, giống như sau đầu ta có một quầng sáng màu vàng, tản ra ánh sáng rực rỡ vô cùng thánh khiết."
Thẩm Lãnh: "Sau đầu ngươi có quầng sáng màu vàng hay không thì ta không biết, ta biết trước đầu ngươi có một cái bánh bao lớn màu đỏ."
Trần Nhiễm liếc mắt lườm hắn: "Ngươi còn không tin, nếu các ngươi tận mắt nhìn thấy thì các ngươi sẽ tin. Lúc ấy ta đứng ở trong đám người khẳng khái lên tiếng, liệt kê từng việc tàn bạo bất nhân của Bột Hải vương, những nạn dân đó nghe nói mà lòng đầy căm phẫn, đều yêu cầu ta làm thủ lĩnh của bọn họ cùng nhau lật đổ Bột Hải vương thành lập vương triều mới. Ta đã chối từ mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì mị lực cá nhân thật sự không có cách nào giảm thấp, đành phải miễn cưỡng đáp ứng bọn họ."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Ngươi biết không? Tiền triều là Sở quốc, tiền triều của tiền triều là Chu quốc, thời Chu quốc có một mỹ nhân tên là Chân Cơ."
Trần Nhiễm ngây người: "Có nghe nói qua, nhưng có quan hệ gì với ta?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi biết Chân Cơ giỏi nhất là cái gì không? Chỉ dùng để bồ liễu đan giỏ, hoàng đế của Chu quốc nghe nói nàng tài mạo song toàn cố ý đích thân đi nhìn nàng, nàng biểu diễn đan giỏ trước mặt hoàng đế và văn võ bách quan Chu quốc, nhưng không cẩn thận lại đâm rách tay, không thể nào đan tiếp được nữa, vì thế mẹ của nàng đứng ra, giúp Chân Cơ hoàn thành việc biểu diễn, hoàng đế Chu quốc khen ngợi... Mọi người đều nói Chân Cơ có thể đan giỏ, hóa ra là mẹ Chân Cơ có thể đan à."
Trần Nhiễm: "..."
Mạnh Trường An: "Câu chuyện Lãnh Tử nói không hoàn chỉnh, ta nghe nói là thật ra lúc ấy tay của mẹ Chân Cơ cũng đã bị thương, lúc này cha Chân Cơ là người truyền thụ tuyệt kỹ đan giỏ cho hai người họ đã đứng ra, dùng tư thế ưu mỹ nhất để đan xong cái giỏ, lưu loát thuần thục, khiến tất cả mọi người nhìn đến ngây người. Hoàng đế Chu quốc không khỏi khen ngợi... Cha Chân Cơ có thể đan giỏ à."
Trần Nhiễm ngồi ở đó, nhìn Thẩm Lãnh rồi lại nhìn Mạnh Trường An, sau đó phì cười một tiếng.
Ba người cười giống như kẻ ngốc vậy.
Sau khi cười đủ rồi ba người nằm ở bờ sông nhìn lên trời xanh mây trắng, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm như vậy.
Xa xa, có binh lính cởi hết y phục nhảy vào dòng nước sôn lạnh như băng rửa vết máu trên người, lớn tiếng kêu gào, bọn họ gào thét, phát tiết giống như điên, mà tiếng hoan hô này đối với người Bột Hải ở trong thành mà nói lại cực kỳ chói tai.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Lãnh bọn họ đã tắm rửa xong, nghị sự ở trong quân trướng vừa mới dựng lên.
Thẩm Lãnh nhìn Diêm Khai Tùng: "Tổn thất như thế nào?"
Diêm Khai Tùng nói: "So với dự tính thì nhỏ hơn rất nhiều, số lượng thương vong của chiến binh ít hơn phụ binh một chút, lượng thương vong của phụ binh lúc dựng cầu nổi... Tuy rằng vẫn chưa kiểm kê ra con số chính xác nhưng ta dự tính ít có khoảng hai ngàn người."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Truyền lệnh xuống, tất cả quan đới của phụ binh doanh lập tức thống kê ra số người tử vong, lên danh sách, ta sẽ xin công cho bọn họ."
Diêm Khai Tùng nhìn về phía Trần Nhiễm và Tu Di Ngạn: "Công đầu phải cho những người mạo hiểm lẻn vào bờ bắc như bọn họ, nếu không có bọn họ, cho dù tổn thất nhiều hơn gấp đôi, thậm chí tổn thất gấp ba gấp bốn thì chúng ta cũng chưa chắc có thể thuận lợi đánh qua An Thủy."
Trần Nhiễm ngượng ngùng cười cười: "Không cần, không cần."
Diêm Khai Tùng nói: "Đương nhiên cần, công lao này quá lớn, bệ hạ sẽ trực tiếp thăng ngươi làm tướng quân."
Trần Nhiễm nghe nói mình có thể làm tướng quân lập tức bật cười. Gã từng thề với phụ thân, nhất định phải làm rạng rỡ tổ tông, nhất định phải khiến cho phụ thân sau này về trấn Ngư Lân sẽ có thể nở mày nở mặt, hiện tại, dường như tất cả điều này đang ở gần ngay trước mắt.
"Hay là thôi đi." Trần Nhiễm bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Tướng quân không thích, không sảng khoái bằng làm đội chính thân binh cho Lãnh Tử."
Tu Di Ngạn nói: "Ngươi nên đi làm tướng quân thì đi làm tướng quân, chức đội chính này ta có thể làm."
Diêm Khai Tùng ngưỡng mộ liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cười lắc đầu.
"Bảo các huynh đệ đều nghỉ ngơi một chút." Thẩm Lãnh nói: "Sắp xếp người thay phiên canh gác, nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, lương thảo của chúng ta còn đủ cầm cự được mười ngày, lương thảo tiếp tế đợt sau không biết khi nào có thể đến nơi. Chúng ta đánh quá nhanh, dọc đường thiếu người khống chế, đội vận lương sẽ bị quấy rầy, cho nên chúng ta nhất định phải chuẩn sẵn chuyện không có lương thảo chi viện."
Diêm Khai Tùng ừ một tiếng: "Nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, sau đó trong vòng bảy ngày nhất định phải công phá thành Bình Quang."
Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên có một trận hỗn loạn, Thẩm Lãnh phái người ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Không bao lâu sau thân binh dẫn về một ngườ, không ngờ là sứ giả do Bột Hải vương phái tới. Tên kia hiển nhiên là quá sợ hãi, chỉ là vẫn cố gắng gượng để cho mình nhìn không quá chật vật.
"Khụ khụ, ta là... ta là tả thừa tướng Hàn Nguyên Diễn của Bột Hải quốc, phụng mệnh của hoàng đế bệ hạ Bột Hải quốc ta đến, đến, đến đây khuyên các vị. Bệ hạ nhân từ, có thể không so đo rất nhiều lỗi lầm các ngươi đã phạm phải trước đó, chỉ cần các ngươi chịu lui binh, ta hoàng, khụ khụ... Hoàng đế chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ."
Thẩm Lãnh xua tay: "Ném ra ngoài."
Hàn Nguyên Diễn vội vàng nói: "Tướng quân hãy nghe ta nói hết, khụ khụ... Ý của bệ hạ là, nếu như, nếu như tướng quân chịu lui binh, bệ hạ bằng lòng lấy ra năm vạn lượng bạc làm tạ lễ."
Trần Nhiễm: "Năm vạn lượng? Bột Hải các ngươi nghèo đến như vậy sao?"
Hàn Nguyên Diễn đỏ mặt lên: "Bệ hạ nói, bằng lòng, cái này... Bằng lòng xưng thần với Ninh quốc, sau này đoạn tuyệt tất cả quan hệ qua lại với Hắc Vũ quốc, chỉ cần hoàng đế bệ hạ Đại Ninh ra lệnh một tiếng, trên dưới Bột Hải quốc ta tất nhiên phụng chỉ chấp hành, đánh Hắc Vũ, chúng ta có tiền xuất tiền, có lực xuất lực."
Trần Nhiễm phì cười một tiếng: "Các ngươi còn có tiền sao?"
Hàn Nguyên Diễn lại ho khan vài tiếng: "Tướng quân các ngươi cũng nên hiểu, muốn công phá thành Bình Quang chính là người si nói mộng. Năm đó Sở quốc đem đại quân ba mươi vạn vây công hơn một tháng cũng không thể công phá, hiện giờ dưới trướng tướng quân ngay cả mười vạn binh cũng không có phải không? Nếu là tướng quân quan tâm đến binh sĩ thủ hạ, chi bằng hãy hoà đàm ở đây, tướng quân nói ra điều kiện, ta về bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ sẽ châm chước."
Thẩm Lãnh: "Vừa rồi ngươi nói cái gì?"
"Hả?" Hàn Nguyên Diễn nhìn Thẩm Lãnh: "Câu nào?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi nói Bột Hải vương bằng lòng xưng thần?"
Hàn Nguyên Diễn: "Phải phải phải, bệ hạ nói như vậy."
Thẩm Lãnh: "Vậy đương nhiên là tốt, ta đồng ý."
Hàn Nguyên Diễn cũng ngây người: "Tướng quân nói gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta đồng ý, nhưng lời ta nói không tính... Như vậy đi, ngươi vất vả một chuyến. Người đâu, chọn một đội mười người, đưa vị sứ giả đại nhân này về Trường An gặp bệ hạ, nếu bệ hạ đồng ý, hoả tốc đưa người về đây, đừng làm trễ nải đại sự đầu hàng của Bột Hải vương."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Được luôn."
Gã vẫy tay một cái, thân binh đi lên áp giải Hàn Nguyên Diễn ra ngoài.
"Người của phủ Đình Úy ở trong quân đâu?" Thẩm Lãnh cười cười: "Đến hỏi lão, xem thử vị Bột Hải vương ở trong thành kia còn có mấy phần bản lĩnh."