Trần Nhiễm nhanh nhẹn từ trong quân trướng đi ra, trong lúc rảnh rỗi bỗng nhiên nghĩ đến người của phủ Đình Úy đang thẩm vấn vị tả thừa tướng Hàn Nguyên Diễn Hàn đại nhân của Bột Hải quốc, lập tức nổi hứng thú, lại chạy đến chỗ doanh trướng của phủ Đình Úy.
Đến bên ngoài trướng nghe ngóng không có tiếng kêu thảm thiết, có chút thất vọng.
Mấy tên đình úy canh chừng ở cửa đều biết gã, cười chào hỏi.
Trần Nhiễm hỏi: "Vị đại nhân nào đang hỏi?"
Một gã đình úy trả lời: "Là bách bạn Nhiếp đại nhân."
Sau khi thiên bạn phủ Đình Úy ở Bạch Sơn Quan là Phương Bạch Kính về Trường An, hiện tại người chủ sự trong quân của phủ Đình Úy là bách bạn Nhiếp Dã. Nhiếp Dã không lớn tuổi lắm, nghe nói mới mười chín tuổi, là một gã thủ hạ được Phương Bạch Kính cực kỳ coi trọng, mọi người đều nói tương lai gã chắc chắn cũng chính là một trong các thiên bạn phủ Đình Úy. Mà phân tích từ kết cấu tuổi tác, sau khi Hàn Hoán Chi lui xuống có khả năng rất lớn là Phương Bạch Kính thăng nhiệm đô đình úy, Nhiếp Dã mới mười chín tuổi thăng nhiệm thiên bạn, tương lai có lẽ chính là ứng cử viên chức đô đình úy nhiệm kỳ tiếp theo.
Trước đó Trần Nhiễm và Nhiếp Dã đã gặp nhau vài lần, cảm thấy là một người trẻ tuổi rất thú vị, nhưng luôn học dáng vẻ của Phương Bạch Kính, cả người căng cứng, lãnh khốc thì cũng lãnh khốc, nhưng lại có vẻ không có nhân tình gì mấy.
Trên thực tế, Phương Bạch Kính là học vẻ lãnh khốc từ Hàn Hoán Chi, Nhiếp Dã lại học từ Phương Bạch Kính.
Phủ Đình Úy từ trên xuống dưới, quá nhiều người bị Hàn Hoán Chi ảnh hưởng.
Nhưng từ sau lần trước Trần Nhiễm tìm một chỗ không người muốn giải quyết "nỗi buồn", nhìn thấy Nhiếp Dã cũng đang đi tiểu ở trong rừng, hơn nữa lúc đi tiểu còn viết chữ, gã biết đứa trẻ này không có đơn giản như vậy.
Tuyệt đại bộ phận nam nhân đều từng làm chuyện viết chữ khi đi tiểu này, một nửa số người đều là viết chữ khá đơn giản, ví dụ như chữ "đại", nhưng tuyệt đối sẽ không có người viết chữ "tiểu", tác dụng tâm lý, có người từng viết họ của mình, có người từng viết họ của người khác, nhưng nhất định không nhiều người viết một chữ "sóng" giống như Nhiếp Dã.
Trần Nhiễm vào quân trướng, nhìn thấy Nhiếp Dã ngồi trên ghế đang cắt móng tay.
Đây là chiêu quen dùng của phủ Đình Úy, trước hết không hỏi gì cả, chỉ ngồi ở phía đối diện im lặng cắt móng tay, ở thời điểm nào đó, dao cắt móng tay thật ra là một kiểu ám thị, cắt móng tay cũng là một kiểu ám thị, sẽ mang lại áp lực tâm lý rất lớn cho phạm nhân.
Cái này cũng học từ Hàn Hoán Chi.
Trong quân trướng rất yên tĩnh, cho nên tiếng cắt móng tay tách tách cũng có vẻ hơi chói tai.
Nhiếp Dã ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Nhiễm vào thì vội vàng đứng dậy: "Trần đội chính."
Trần Nhiễm cười: "Ta cũng không có việc gì nên sang đây xem thử vị sứ giả đại nhân này có khai gì không. Tướng quân bảo ta đi ngủ nghỉ ngơi, nhưng đâu có ngủ được, nghĩ là chỗ ngươi chắc sẽ thú vị nên tới học hỏi. Nhiếp bách bạn đã hỏi ra cái gì chưa?"
"Vẫn chưa hỏi."
Nhiếp Dã làm cho người lấy một cái ghế đến đặt ở bên cạnh mình, sau khi hai người ngồi xuống, gã nói với Trần Nhiễm: "Tốt xấu gì vị này cũng là tả thừa tướng của Bột Hải quốc, trọng thần của một quốc gia, cho nên cũng không thể vừa lên đã rút móng tay của người ta, cũng không thể vừa lên đã cạo trọc đầu, đương nhiên càng không thể dùng tăm tre cắm vào kẽ móng tay, tiên lễ hậu binh."
Trần Nhiễm gật đầu: "Đúng đúng đúng, tiên lễ hậu binh."
Gã nhìn về phía Hàn Nguyên Diễn: "Ngươi biết Đại Ninh phủ Đình Úy là làm gì không?"
Hàn Nguyên Diễn không biết mới là lạ, ác danh của phủ Đình Úy không chỉ có người ở trong Đại Ninh biết rõ, các quốc gia chung quanh Đại Ninh, bao gồm cả Hắc Vũ, phần lớn đều biết phủ Đình Úy Ninh quốc làm gì, cũng đều biết trong phủ Đình Úy là một đám người như thế nào.
Hàn Nguyên Diễn nuốt nước bọt: "Biết, nhưng lẽ nào các ngươi không cảm thấy mất phong phạm sao? Ninh quốc tự xưng là thiên triều đại quốc, ta là sứ thần, từ xưa đến nay hai nước giao binh không chém sứ, danh tiếng ân nghĩa của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh truyền bá khắp thiên hạ, các ngươi làm như vậy cũng sẽ làm xấu mặt hoàng đế bệ hạ Đại Ninh."
"Ai đã nói muốn chém ngươi?" Trần Nhiễm chỉ vào Nhiếp Dã: "Nhiếp đại nhân nói là rút sạch móng tay của ngươi, hoặc là cắm tăm tre vào kẽ móng tay, cái đó và chém ngươi là hai chuyện khác nhau... Đúng rồi Hàn đại nhân, ngươi đã thấy cắm tăm tre vào kẽ móng tay người ta chưa?"
Hàn Nguyên Diễn đã căng thẳng đến mức trên trán rịn ra một lớp mồ hôi, bị Trần Nhiễm và Nhiếp Dã dọa sợ, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn, thuận theo mặt chảy xuống, không ngừng dùng ống tay áo lau.
"Chưa, chưa từng thấy."
"Nào, có thể xem thử." Nhiếp Dã hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Mang một tù binh vào."
Không bao lâu sau, hai gã đình úy áp giải một gã quân nhân Bột Hải quốc mặc quân phục giáo úy rách rưới đi vào. Người nọ nhìn khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo điển hình của người Bột Hải, xương gò má cao, mắt một mí, môi có vẻ rất mỏng, nhìn còn có một kiểu tướng diện nham hiểm khiến người ta không thích.
Nhiếp Dã cho người trói tên giáo úy kia trên một cái ghế, trước đó ghế đã cố định trên mặt đất, sau đó gã kéo ghế của mình đến ngồi đối diện giáo úy kia.
"Trong thành Bình Quang có bao nhiêu thủ quân?" Nhiếp Dã hỏi.
Tên giáo úy kia căng thẳng nhìn Nhiếp Dã, lại theo bản năng nhìn sang Hàn Nguyên Diễn, với cấp bậc của hắn ta vẫn chưa tới mức độ quen biết vị tả thừa tướng này, nhưng hắn ta nhận ra được bộ quan phục trên người Hàn Nguyên Diễn.
"Ta... không biết."
"Cắm đi." Trần Nhiễm ở bên cạnh nói một câu: "Bỏ qua bước thẩm vấn này, quá phiền phức."
Nhiếp Dã vốn còn muốn đi theo trình tự, nghĩ nghĩ cũng không sao cả, chỉ vào giáo úy kia: "Hành hình."
Hai gã đình úy đi lên ấn tay tên giáo úy kia lên tay vịn của ghế, một gã đình úy mở túi vải mang theo bên người ra, bên trong rất nhiều cái đinh sắt, cái dài nhất có thể có dài một xích. Trần Nhiễm cũng là lần đầu thấy thứ này, gã thật sự tưởng là tăm tre, hóa ra là bằng sắt, loại dài một tấc là đóng vào kẽ móng tay, loại dài hơn một thước kia là đóng vào chỗ nào?
Nhiếp Dã nhìn thấy vẻ nghi hoặc nghiêm trọng của Trần Nhiễm liền giải thích: "Thứ chỉ dùng một lần như tăm bằng tre quá lãng phí."
Trần Nhiễm ngại ngùng nói điều ngươi giải thích không phải là điều ta nghi hoặc, nhưng gã lại ngại hỏi cái đinh sắt hơn một thước kia dùng làm gì, cứ cảm thấy có chút đáng sợ.
Đình úy rút một cái đinh sắt ra, đưa đinh sắt đến gần ngón tay tên giáo úy trong ánh mắt hoảng sợ của hắn ta, giáo úy người Bột Hải quốc này bắt đầu giãy giụa kịch liệt, không ngừng kêu gào, nhưng hai gã đình úy bên cạnh ấn chặt hắn ta xuống, ghế lại đã được cố định, hắn ta làm sao có thể giãy thoát ra được.
"Đừng, cầu xin các ngươi đừng mà, đừng mà."
Tiếng kêu la khàn đặc của tên giáo úy kia làm cho Hàn Nguyên Diễn cũng run lên, ông ta là một văn nhân, ông ta đâu từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nhiếp Dã thản nhiên nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc trong thành Bình Quang có bao nhiêu thủ quân?"
"Ta..."
Giáo úy sắc mặt trắng bệch nhìn Nhiếp Dã, lại quay đầu nhìn về phía Hàn Nguyên Diễn lần nữa.
Hàn Nguyên Diễn sợ tới mức quay đầu đi không dám nhìn hắn ta.
"Ồ." Nhiếp Dã kéo ghế ngồi bên cạnh Hàn Nguyên Diễn: "Xem ra dường như hắn ta xem ngươi trở thành chủ nhân tâm phúc rồi. Cũng đúng, ngươi là tả thừa tướng Bột Hải quốc địa vị cao quý , nếu Bột Hải vương đã phái ngươi tới thì chứng tỏ cũng rất tín nhiệm coi trọng ngươi, ngươi xem người của ngươi nhìn ngươi tội nghiệp như thế, không phải ngươi nên có biểu thị sao?"
Hàn Nguyên Diễn chỉ quay đầu đi không nhìn Nhiếp Dã, cũng không nhìn tên giáo úy kia.
Trần Nhiễm ở bên cạnh cười nói: "Phủ Đình Úy có một vị Hàn đại nhân, vị trước mặt này cũng là Hàn đại nhân, ở trong phủ Đình Úy trị một vị Hàn đại nhân, nghĩ thôi cũng rất thú vị."
Nhiếp Dã cười lắc đầu, chỉ vào Hàn Nguyên Diễn: "Trực tiếp dụng hình với ông ta đi, làm khó một tên giáo úy cấp bậc rất thấp cũng không có thành tựu gì."
Đình úy cầm đinh sắt lập tức chuyển sang chỗ Hàn Nguyên Diễn, mà hai đình úy ấn giữ tên giáo úy kia cũng đi sang, một người đứng ở phía sau Hàn Nguyên Diễn giữ chặt vai ông ta, một người cúi người ép tay Hàn Nguyên Diễn lên tay vịn của ghế. Hàn Nguyên Diễn lập tức thật giống như nổ tung, điên cuồng muốn đứng lên nhưng một văn nhân như ông ta đâu địch nổi hai gã đình úy như lang như hổ, bị một cú đấm đánh vào khóe miệng, miệng cũng vỡ, máu cũng chảy, trong đầu còn kêu ong ong.
"Dụng hình."
Nhiếp Dã căn dặn một tiếng, đinh sắt trong tay đình úy lập tức nhắm vào kẽ móng tay của Hàn Nguyên Diễn.
Mà người ngồi ở bên cạnh là tên giáo úy Bột Hải quốc kia lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Sáu vạn!" Hàn Nguyên Diễn bỗng nhiên cao giọng hét lên: "Trong thành Bình Quang có sáu vạn cấm quân tinh nhuệ, đều là lính năng chinh thiện chiến, ngoài sáu vạn cấm quân này ra còn có bại binh lui vào trong thành, cộng lại cũng có hơn một vạn người. Nhưng các ngươi nên hiểu, dưới ân uy của Bột Hải vương, hai mươi vạn bách tính trong thành cũng đều sẽ bảo vệ người, đến lúc đó trong thành có mấy chục vạn người, đều là quân đội canh giữ thành."
"Thật ra ta không có hứng thú biết trong thành có bao nhiêu thủ quân." Nhiếp Dã đi đến bên cạnh Hàn Nguyên Diễn, bàn tay ấn lên vai Hàn Nguyên Diễn: "Chẳng qua là ta chỉ muốn xem phòng tuyến tâm lý của ngươi có chắc chắn hay không. Có thể bản thân ngươi chưa từng nghĩ, khi ngươi mở miệng nói cho ta đáp án thứ nhất, vậy thì đáp án tiếp theo sẽ liên tục không ngừng."
Sắc mặt Hàn Nguyên Diễn trắng bệch: "Không thể nào."
Hàn Nguyên Diễn chỉ tên kia giáo úy: "Thả hắn ra, đưa về dưới thành Bình Quang, cứ nói là làm trao đổi để Hàn đại nhân ở lại đây, hắn trở về phục mệnh với Bột Hải vương."
Sắc mặt tên giáo úy kia lập tức vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó trong ánh mắt đã xuất hiện sự sợ hãi.
"Không!" Hàn Nguyên Diễn lập tức sốt ruột: "Không thể để hắn về, để hắn về nói hươu nói vượn thì Bột Hải vương sẽ giết cả nhà ta."
Nhiếp Dã vẫy tay: "Mang thêm vài người trở lại, phải là tù binh cấp bậc giáo úy trở lên."
Không bao lâu sau đình úy lại áp giải 6 – 7 tên tù binh Bột Hải quốc vào, trong đó có hai gã tướng quân ngũ phẩm, một gã tướng quân tứ phẩm, còn lại đều là giáo úy.
"Các ngươi biết vị Hàn đại nhân này không? Không biết thì ta giới thiệu một chút." Nhiếp Dã chỉ vào Hàn Nguyên Diễn nói: "Vị này chính là tả thừa tướng Hàn Nguyên Diễn của Bột Hải quốc các ngươi. Ông ta đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, ông ta bằng lòng hỗ trợ quân đội Đại Ninh ta công phá thành Bình Quang, cho nên ta đảm bảo với ông ta, sau khi thành vỡ không những không giết cả nhà ông ta, hơn nữa còn giữ lại chức quan của ông ta, tương lai có thể tiếp tục làm quan, làm việc cho người của chúng ta lưu thủ thành Bình Quang, làm tốt còn có ban thưởng hậu hĩnh, thậm chí có thể đưa người nhà đến thành Trường An định cư."
Nhiếp Dã nhìn về phía 6 – 7 người kia: "Các ngươi thì sao? Có bằng lòng làm cùng với Hàn đại nhân hay không?"
Hàn Nguyên Diễn kêu lớn: "Ta không có!"
"Vậy vừa rồi là ai nói cho ta biết, thủ quân trong thành có sáu vạn cấm quân?" Nhiếp Dã lập tức hỏi một câu.
Hàn Nguyên Diễn lập tức á khẩu không trả lời được.
"Đưa người ra ngoài."
Nhiếp Dã căn dặn một tiếng, đình úy lập tức dẫn 6 – 7 người kia đi ra ngoài.
Nhiếp Dã ngồi đối diện với Hàn Nguyên Diễn, nhìn thẳng vào mắt Hàn Nguyên Diễn: "Lời ta vừa nói với ngươi không phải là nói đùa, chỉ cần ngươi có thể hỗ trợ đại quân phá thành, ta bảo vệ cả nhà ngươi vô sự, còn có thể cho ngươi một món bạc lớn, để ngươi đến Đại Ninh ta tuỳ ý tìm một chỗ định cư. Nếu ngươi không muốn rời cố thổ, có thể ở lại trong thành Bình Quang làm quan, hỗ trợ quân đội Đại Ninh duy trì trật tự, đương nhiên, ngươi cũng có thể không đồng ý."
Nhiếp Dã cười cười nói: "Những người vừa vào đây ta đều sẽ thả về. Ta cũng không biết bọn họ sẽ nói gì với Bột Hải vương, ta nghĩ một vị trọng thần như ngươi, tất nhiên là Bột Hải vương tin ngươi chứ không tin bọn họ, cho nên cả nhà ngươi già trẻ hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì. Người quyền cao chức trọng như ngươi chắc hẳn là cũng không sợ đánh cược một lần đúng không?"
Hàn Nguyên Diễn sợ hãi nhìn Nhiếp Dã, trong mắt ông ta nhìn thấy không phải một người trẻ tuổi mi thanh mục tú, mà là một ác ma.
"Cho ngươi thời gian một canh giờ tự suy nghĩ." Nhiếp Dã đứng dậy, nhìn sang Trần Nhiễm: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Trần Nhiễm bội phục Nhiếp Dã sát đất, sau khi ra cửa liền giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại."
Nhiếp Dã cười nói: "Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, chúng ta chính là làm việc này... Hàn Nguyên Diễn này huynh giết ông ta rồi cũng không có ý nghĩa, thả về mới có ý nghĩa. Nếu như ông ta có thể hỗ trợ đại quân mở cổng thành ra, chúng ta sẽ có thể giảm bớt rất nhiều huynh đệ tử vong."