Hai người Trần Nhiễm và Nhiếp Dã ngồi ở bờ sông nói chuyện phiếm, Trần Nhiễm vẫn luôn rất tò mò về chuyện lần trước nhìn thấy Nhiếp Dã viết chữ khi đi tiểu, nhẫn nhịn vài lần nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Lần trước lúc ta vào trong rừng đi tiểu đã gặp ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Nhiếp Dã ừ một tiếng: "Nhớ chứ, tư thế đi tiểu của Trần đội chính thật là... rất khác biệt."
Lúc ấy là Trần Nhiễm muốn xối một con côn trùng nhỏ trên chạc cây xuống.
"Tại sao ngươi lại viết một chữ sóng?" Trần Nhiễm hỏi.
Nhiếp Dã ngây ra, cười ngượng: "Thật ra ta vẫn luôn thích chữ này. Sóng, nhất là sau khi nhìn thấy biển lớn lại càng thích. Sóng đánh ra bên bờ không ngừng không nghỉ dường như vĩnh không chịu thua, nếu một người có thể có năng lực và tinh lực như vậy thì thật tốt biết bao. Ta luôn nghĩ người trẻ tuổi nên sống với thái độ như thế nào, hình như chữ sóng này là thích hợp nhất, ở lứa tuổi có thể sóng lớn vỗ bờ, cũng nên có dũng khí của sóng lớn vỗ bờ."
Lúc nói những lời này gã đăm chiêu suy nghĩ, nhưng mà Trần Nhiễm lại không nhìn ra.
Trần Nhiễm chỉ nghĩ hóa ra là như vậy, ta còn tưởng ngươi là sóng thật chứ. Gã không chú ý tới trong ánh mắt Nhiếp Dã có một tia quyết tuyệt.
"Trần đội chính, có chuyện ta muốn nói cho huynh biết, nhưng huynh đừng nói với Thẩm tướng quân bọn họ."
Nhiếp Dã nhìn Trần Nhiễm: "Ta biết trước khi đưa ra quyết định thì đừng nói với ai cả, nhưng ta nghĩ phải dặn dò một chút, cứ coi như là dặn dò hậu sự đi. Ở tuổi này của ta đã dặn dò hậu sự hình như hơi kỳ lạ, ha ha... Dặn dò, không chỉ là vì Đại Ninh mà cũng vì bản thân ta. Trần đội chính, huynh là người mà ta có thể tin tưởng được, tuy rằng trước đó cũng không có tiếp xúc quá nhiều nhưng ta vẫn tin tưởng huynh, cho nên ta dặn dò mọi chuyện cho ngươi... Tuy rằng hiện tại việc khống chế Hàn Nguyên Diễn đã nắm chắc c bảy phần, nhưng ta không thể lấy bảy phần nắm chắc để đánh cược sinh tử của gần mười vạn huynh đệ chúng ta."
Trần Nhiễm thấy Nhiếp Dã nghiêm túc hẳn lên, trong lòng căng thẳng.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta phải bảo đảm Hàn Nguyên Diễn sẽ không có ý định gì khác."
Nhiếp Dã nhìn Trần Nhiễm nói: "Đối với việc khống chế một người, dựa theo lệ thường của phủ Đình Úy là phải thăm dò ba lần, nhưng chúng ta không có thời gian thăm dò nhiều lần như vậy. Ta biết quân lương nhiều nhất còn đủ dùng mười ngày, nhưng đối với chúng ta mà nói nếu không đánh được thành Bình Quang trong vòng bảy ngày thì mọi người đều sẽ lâm vào nguy hiểm, số lương thực còn lại không đủ để cho chúng ta trở về, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức về đợt lương thảo tiếp theo, nói không chừng đã gặp chuyện rồi."
Gã rất nghiêm túc nói: "Ta định cùng Hàn Nguyên Diễn đi thành Bình Quang."
Trần Nhiễm biến sắc nhưng gã còn chưa nói gì thì đã bị Nhiếp Dã ngăn cản: "Đây là việc người của phủ Đình Úy phải làm, không có thời gian thăm dò ba lần thì cũng phải thăm dò một lần, ta tự đi thăm dò ông ta, đầu tiên là thăm dò liệu ông ta có ý đồ khác hay không, thứ hai là thăm dò ông ta có khả năng mở cổng thành giúp đại quân hay không."
"Ngươi định làm như thế nào?" Trần Nhiễm hỏi.
"Thả ông ta về, hẹn đêm nay ông ta dẫn ta vào thành, lựa chọn vị trí, để ông ta sắp xếp người ở trên tường thành thả cái giỏ xuống kéo ta vào thành Bình Quang. Nếu ông ta làm được thì chứng tỏ ông ta có khả năng triệu tập một nhóm người mở cổng thành ra, bất kể là mua chuộc hay là làm như thế nào, chỉ cần có thể mở cổng thành là được. Nếu ngay cả đưa ta vào thành mà ông ta cũng không làm được, vậy thì ông ta càng không có khả năng mở cổng thành Bình Quang."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Quá nguy hiểm, hắn lừa ngươi vào trong rồi giết thì sao?"
"Chết một mình ta không tính là gì."
Thiếu niên mười chín tuổi cười cười, nụ cười trong sáng.
"Chết một mình ta để đại quân tránh nguy hiểm, lãi rồi."
"Lãi cái rắm." Trần Nhiễm nói: "Cách này của ngươi không được."
Nhiếp Dã nói: "Trần đội chính, ta luôn rất sùng bái tướng quân Thẩm Lãnh, cho nên vừa rồi lúc suy nghĩ chuyện này ta cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu đổi lại tướng quân Thẩm Lãnh là ta, liệu ngài ấy có lựa chọn giống ta hay không? Huynh là người hiểu tướng quân Thẩm Lãnh rõ nhất, huynh nói cho ta biết đáp án, liệu Thẩm tướng quân có cũng làm như vậy hay không?"
"Hắn..." Trần Nhiễm thật sự rất muốn nói dối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Hắn sẽ làm vậy."
"Vậy không phải được rồi sao." Nhiếp Dã cười nói: "Ta nói cho huynh biết, chỉ là muốn sau này huynh chứng minh giúp ta. Ta chết ở trong thành Bình Quang, nhưng ta không muốn chỉ chết bừa bãi vô danh như vậy, huynh giúp ta chứng minh, như vậy sau khi ta chết rồi trong nhà có thể có trợ cấp, người của phủ Đình Úy cũng sẽ tự hào vì ta, chờ huynh trở về Trường An lại đi gặp một người giúp ta, nói cho nàng biết ta chết như thế nào."
Gã đứng lên, nhìn An Thủy: "Như thế nào? Ta có "sóng" không?"
Trần Nhiễm cúi đầu, tâm trạng nặng nề.
Nhiếp Dã hướng tới sông An Thủy lớn tiếng hô một câu: "Người trẻ tuổi à, phải như sóng lớn ngập trời."
Trần Nhiễm không biết nói gì, giờ này khắc này cũng không cảm thấy chữ sóng kia buồn cười chút nào.
"Uống rượu không?" Trần Nhiễm đột nhiên hỏi một câu.
Nhiếp Dã ngượng nghịu nói: "Quy định của phủ Đình Úy rất nghiêm, lúc ở trong quân không thể uống rượu, hiện tại người của phủ Đình Úy ở trong quân đều lấy ta làm gương, ta không thể để bọn họ cảm thấy bản thân ta cũng không tuân theo quy định."
"Quản quy định khỉ mốc gì." Trần Nhiễm lập tức kéo Nhiếp Dã đến doanh trướng của mình: "Hôm nay nếu không uống thì ta sợ sau này không có cơ hội uống với ngươi một chén. Nếu ngươi chết ở trong thành Bình Quang, ta muốn uống trước mộ ngươi cũng không có cơ hội, con mẹ nó ngươi lấy đâu ra mộ?"
Nhiếp Dã do dự một chút sau đó gật đầu: "Được, huynh đệ uống cùng huynh, nhưng bây giờ vẫn chưa được, ta phải đi xem thử Hàn Nguyên Diễn trước."
Hai người trở lại doanh trại của phủ Đình Úy, Trần Nhiễm không dám đi nghe xem Nhiếp Dã và Hàn Nguyên Diễn nói những gì, bởi vì thời khắc này gã cảm thấy những lời Nhiếp Dã nói đều giống như di ngôn, gã không dám nghe cũng không dám suy nghĩ, gã chỉ muốn cùng Nhiếp Dã uống một bữa rượu.
Nửa canh giờ sau Nhiếp Dã từ trong doanh phòng đi ra, mặt cười tươi rói.
"Thành công rồi." Gã vừa đi vừa nói: "Ta đã sắp xếp xong hết rồi, lát nữa sẽ đưa người vào thành Bình Quang, giờ Tý đêm nay, ông ta sẽ dẫn người ở trên tường thành đón ta, nếu không có tới thì chúng ta chỉ có thể nghĩ cách cường công thôi. Nhưng thấy nhiều huynh đệ chết trận như vậy ta rất đau lòng, thật sự đau lòng, nếu như có thể liều được một cơ hội thì tốt, một cơ hội là được."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, tâm trạng lại càng nặng nề hơn.
Mấy bình rượu, không có đồ nhắm.
Hai người khoác lác nói chuyện trên trời dưới đất, hai người vốn chẳng thân quen lại nhờ mấy bình rượu này mà giống như biến thành chí giao lão hữu. Bọn họ khoác vai nhau nói về sông Tiểu Hoài thành Trường An, Trần Nhiễm nói ba hoa chích chòe giống như một kẻ già đời, khen cô nương ở thanh lâu mà gã từng đi đẹp cỡ nào, nhu tình như nước cỡ nào, còn nói trở lại Trường An nhất định sẽ mời Nhiếp Dã đi một lần.
Trời sắp tối rồi.
Nhiếp Dã hít sâu một hơi, đứng lên: "Ca, ta đi đây."
Không phải Trần đội chính, là ca.
Trần Nhiễm vẫn còn cười, cười câu nói đùa mà chính gã nói lúc nãy, dường như hoàn toàn không nghe hiểu Nhiếp Dã nói đến chuyện gì, lại giống như nghe thấy cũng không để ý, chỉ tay giơ lên tuỳ tiện vẫy: "Đi đi, đi đi, đi nhanh về nhanh, nhớ sông Tiểu Hoài thành Trường An, ca ca nợ ngươi một lần."
"Ừm." Nhiếp Dã đi ra khỏi doanh trại, sau khi ra ngoài lại đứng lại, quay đầu lại cười với Trần Nhiễm: "Chỗ mà huynh nói không tốt, chỗ ta đi tốt hơn, ta dẫn huynh đi, nhưng nếu sau khi trở về có lẽ ta sẽ không bao giờ vào chỗ đó nữa."
Trần Nhiễm cười ha ha, cười vô tư vô lự, cười đến mức ho khan, đợi khi bóng dáng Nhiếp Dã biến mất trong bóng tối đang dần dần buông xuống, gã cười rồi bật khóc.
Đó là người thanh niên mười chín tuổi.
Trở lại doanh tướng của mình, Nhiếp Dã lấy một bộ y phục mới vẫn chưa mặc lần nào ra. Bộ này vốn là chuẩn bị khi cùng đại quân chiến thắng trở về nhà sẽ mặc, gã ngẫm nghĩ, quyết định đêm nay vẫn sẽ mặc nó.
Gã dùng kim đâm rách ngón tay của mình, vẽ một hình vẽ rất nhỏ trong áo.
Giáo huy của phủ Đình Úy, chỉ là nhìn hơi giống, gã không dám vẽ quá giống.
Mặc xong gã liền nhắm mắt lại ngồi trên ghế nghỉ ngơi chờ thời gian đã hẹn trước. Trước đó đã căn dặn thủ hạ nhắc nhở gã nhưng trong thân thể gã lại tựa như có một cái đồng hồ báo thức vô hình, tên đình úy muốn nhắc nhở gã vừa định đi vào thì Nhiếp Dã đứng dậy, sửa sang lại y phục của mình một chút, kiểm tra trang bị mang theo bên người, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Bên ngoài doanh trại, mười mấy tên đình úy đứng nghiêm.
Nhìn thấy Nhiếp Dã đi ra, mọi người làm một quân lễ đúng tiêu chuẩn.
Nhiếp Dã cũng không nói một câu nào, đi nhanh về phía trước.
Trần Nhiễm đứng ở đàng xa nhìn Nhiếp Dã ra khỏi doanh trướng, hai tay siết chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá nhiều mà hai tay cũng run lên.
Trước đó cùng Nhiếp Dã uống rượu ở trong doanh trướng của gã, gã nói với Nhiếp Dã: "Ngươi mới mười chín tuổi, trong nhà bách tính phổ thông ở thành Trường An, thiếu niên ở độ tuổi này vẫn chưa có khả năng gánh vác gia đình, nhà nào gia cảnh giàu có một chút, người mười chín tuổi còn câu cá ở bờ sông, thả diều ở trên đồng, hoặc là lén nhìn cô nương mà mình yêu mến, trong lòng nghĩ làm thế nào mới có thể khiến nàng cũng nhìn mình nhiều hơn. Ngươi thì sao, ngươi lại phải một thân một mình vào trong thành Bình Quang liều mạng vì đại quân."
Nhiếp Dã cười, có lẽ là do uống rượu nên trên mặt hơi ửng đỏ.
"Những người mặc quân phục như chúng ta, bất kể là quân phục của phủ Đình Úy hay là quân phục của chiến binh thật ra đều giống nhau, liều mạng à, không bình thường sao? Chúng ta liều mạng, chính là để những người cùng lứa tuổi chúng ta, những người nhỏ tuổi hơn chúng ta có thể luôn vô ưu vô lự, nghĩ mà xem, chúng ta cũng rất lợi hại."
Gã nhìn chén rượu: "Ta cũng tin, đến một ngày Đại Ninh cần bọn họ, những người trẻ tuổi mà huynh nói đó sẽ buông cần câu trong tay xuống, buông dây diều trong tay xuống. Bất kể là người gia cảnh giàu có hay là người bình thường, bọn họ sẽ lấy dũng khí đi đến trước mặt cô nương mà mình thích nói một tiếng ta thích nàng, sau đó mặc quân phục giống như chúng ta, sải bước đi, không quay đầu lại."
Trần Nhiễm há miệng uống rượu.
Nhiếp Dã hỏi: "Trần ca, huynh có cô nương mình thích không?"
"Không có." Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta có tiêu chuẩn cao."
"Thôi đi." Nhiếp Dã giống như đang cười gã: "Đều là người giống nhau ai còn không biết ai? Sống chết không rõ, không quyền thích một cô nương."
Gã uống hết rượu trong bình: "Ta có thích một cô nương, ở đường Khánh Dư thành Trường An, nhà nàng làm nghề may, ta đã đến nhà nàng làm y phục. Nàng biết ta làm việc ở phủ Đình Úy cho nên luôn có chút e sợ ta, mà ta cũng hiểu bản thân mình vẫn không xứng với nàng. Ta uống rượu, đánh nhau, còn từng đi thanh lâu, từng đi sòng bạc, trước khi ta không có khả năng làm cho bản thân mình không đi lây nhiễm những thứ này thì không thể nói với người ta là ta thích nàng. Ca... lần này nếu ta có thể còn sống sót trở về, huynh đi làm mối giúp ta?"
Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời ở bên ngoài: "Ta cảm thấy ta có thể, sau khi đưa ra quyết định muốn vào thành Bình Quang, ta cảm thấy ta cũng có khả năng không uống nhiều rượu nữa, không đi đánh nhau lung tung nữa, không đi sòng bạc cũng không bao giờ đi thanh lâu nữa, nếu ta đều có thể làm được, chắc chắc sẽ cưới nàng làm vợ."