Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 627 - Chương 627: Mở Cổng Thành

Chương 627: Mở cổng thành Chương 627: Mở cổng thành

Lúc Nhiếp Dã đi và người của phủ Đình Úy đã hẹn trước, nếu gã không có bất trắc gì, giờ Tý đêm hôm sau sẽ ở trên tường thành đốt pháo hoa tín hiệu đặc hữu của phủ Đình Úy. Tuân thủ lời dặn của Nhiếp Dã, sau khi đình úy biết tường thành mà Nhiếp Dã được kéo lên thành Bình Quang mới trở về bẩm báo với Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An bọn họ.

Sau khi biết chuyện Thẩm Lãnh trầm mặc rất lâu, sau đó nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm đứng ở đó cúi đầu như một đứa trẻ đã làm chuyện sai.

Từ giờ khắc này, thời gian trở nên chậm lại, mỗi một giây đều là giày vò.

Ngày hôm sau, trong thành Bình Quang.

Phủ đệ của Hàn Nguyên Diễn.

Hàn Nguyên Diễn nhìn Nhiếp Dã với vẻ mặt lo lắng, nói: "Cháu trai của thê tử ta là một trong các tướng quân cấm quân, cũng có quyền điều động binh mã, nhưng Nhiếp đại nhân ngươi cũng biết, cấm quân có bốn tướng quân, chỉ một mình nó cũng chưa chắc có thể bảo đảm sau khi cổng thành mở ra sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, sau khi ta nói việc này với cháu của ta là Nguyên Xương Hạo thì nó cũng không đồng ý, mà nói là đêm nay đến đây gặp ngươi rồi nói sau."

"Đêm nay?" Nhiếp Dã trầm mặc một lát: "Giờ Tý đêm nay chính là thời gian ta đã hẹn với đại quân ở ngoài thành, ta biết ngươi nghĩ như thế nào, trong lòng ngươi dao động không chắc chắn, không muốn chết mà cũng sợ Bột Hải vương, cho nên đẩy việc quyết định cho Nguyên Xương Hạo, đây là biểu hiện của một người yếu đuối, nhưng mà ta không trách ngươi."

Gã cười cười: "Chỉ là cảm thấy ngươi cũng rất ngu xuẩn, giao sinh tử của cả nhà mình cho người khác nắm trong tay, còn khẩn cầu sẽ có một kết cục viên mãn... Hàn đại nhân, ta sẽ ở đây chờ vị Nguyên Xương Hạo Nguyên tướng quân kia đến. Giờ Tý đêm nay cổng thành không mở, Thẩm tướng quân ở ngoài thành tất nhiên sẽ có chút tức giận, đến lúc đó cường công thành Bình Quang, quân Ninh ta tất nhiên sẽ tổn thất rất lớn, nhưng ta có thể rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, thành Bình Quang không ngăn được hùng binh của Đại Ninh ta. Có phải ngươi nghĩ đại quân ở ngoài thành chính là toàn bộ quân đội tấn công Bột Hải quốc các ngươi lần này không?"

Gã dừng lại một chút: "Nếu ngươi nghĩ như vậy thì thật là ấu trĩ. Tướng quân Mạnh Trường An từ phương bắc giết đến bên ngoài thành Bình Quang, lực lượng mang theo chẳng qua là quân tiên phong mà thôi, không quá một ngày, đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn của Đại Ninh ta sẽ dẫn tinh nhuệ đến. Đại Ninh đã đánh Bột Hải các ngươi thành như vậy, chỉ còn lại một tòa cô thành Kính Quang, sẽ cứ từ bỏ như vậy ư?"

Gã điều chỉnh lại tư thế ngồi, làm cho mình nhìn có vẻ càng thư thái hơn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

"Ngày thành Bình Quang vỡ thành, bởi vì đại quân tổn thất không nhỏ, Thẩm tướng quân giận dữ sẽ giết ai trước, bản thân ngươi rất rõ ràng."

Sắc mặt Hàn Nguyên Diễn biến ảo không ngừng, theo bản năng nhìn về phía thê tử đứng ở cách đó không xa, thê tử ông ta khẽ gật đầu với ông ta.

Bột Hải vương chỉ tin dùng người thân là chuyện tất cả mọi người đều biết, thê tử của Hàn Nguyên Diễn là thân tỷ tỷ của thê tử Bột Hải vương. Trong nhà bà ta có năm tỷ muội, thê tử của Bột Hải vương nhỏ nhất, bốn người còn lại cũng đều là vợ của quan lại.

Nguyên Xương Hạo là một trong cấm quân tứ đại tướng quân, ngoài hắn ta ra, còn có một người của Nguyên gia cũng từng là một trong tứ đại tướng quân, chỉ là sau này bởi vì chọc giận Bột Hải vương mà bị giết.

Hàn Nguyên Diễn thấy thê tử gật đầu với mình vì thế vội vàng ra phòng khách. Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng binh giáp, đại đội binh lính cấm quân từ ngoài cửa Hàn phủ tràn vào, rất nhanh chóng đứng chật như nêm cối trong viện, vô số cung tiễn đã giơ lên nhắm ngay Nhiếp Dã ở trong phòng khách, tất cả cửa phòng, cửa sổ đều mở ra, mũi tên lông vũ chỉ cần bắn ra, cho dù Nhiếp Dã võ nghệ siêu tuyệt cũng chắc chắn sẽ bị loạn tiễn bắn chết.

Trong viện toàn là binh lính đứng đông nghịt, phía sau cung tiễn thủ chính là bộ binh cận chiến cầm loan đao trong tay.

Nhiếp Dã liếc nhìn ra bên ngoài, tầm mắt liếc nhìn lên nóc nhà, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.

Tướng quân cấm quân Nguyên Xương Hạo mặc thiết giáp tay cầm loan đao dẫn theo một đám thân binh từ bên ngoài đi nhanh vào, sau khi vào cửa đứng ở trong phòng khách nhìn thẳng vào Nhiếp Dã. Mà Nhiếp Dã ngồi trên ghế hoàn toàn không đứng dậy, chẳng những không đứng dậy mà còn thò tay ra lấy chén trà nhấp một ngụm, thuận tiện còn hơi nhướn đầu lông mày lên khinh thường lá trà này của Bột Hải quốc uống không ngon.

"Ngươi đứng lên!" Nguyên Xương Hạo quát to một tiếng.

Thân binh thủ hạ tuốt loan đao ra khỏi vỏ chĩa vào Nhiếp Dã.

Nhiếp Dã đặt chén trà xuống, liếc nhìn Nguyên Xương Hạo sau đó thản nhiên nói: "Không cần phải hô to gọi nhỏ, đầu ở trên cổ ta, nếu ngươi muốn giết thì cứ việc tới lấy là được."

Nguyên Xương Hạo thầm ngẩn ra, mặc dù không biểu hiện ra ngoài bao nhiêu nhưng vẫn hơi chần chờ.

Trực tiếp giết?

Trực tiếp giết không phải chuyện hôm nay hắn ta cần làm.

"Thôi bỏ đi." Nhiếp Dã đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Dường như ngươi cũng không có lá gan đó, cho dù ta là kẻ thù của ngươi thì ngươi cũng không dũng khí trực tiếp giết ta, mang đầu của ta đến trước mặt Bột Hải vương thỉnh công, ta ở trong nhà Hàn đại nhân sống thoải mái một đêm, uống trà, ăn cơm, còn hàn huyên một lát, các ngươi vẫn chưa nghĩ xong sẽ xử trí ta như thế nào đúng không? Ta giúp ngươi."

Gã đi qua thò tay ra túm lấy cổ tay một tên binh sĩ Bột Hải quốc đứng gần mình nhất. Tên binh lính kia ngây ra, sắc mặt rõ ràng là hơi sợ hãi.

Tên binh lính kia gào lên một tiếng, nhưng không giãy thoát được, ngón tay của Nhiếp Dã hơi phát lực một chút, cổ tay của tên binh lính kia đau giống như bị bóp nát, loan đao trong tay rớt xuống. Nhiếp Dã buông cổ tay của hắn ta ra, đưa tay xuống đón được loan đao, tất cả những tên binh sĩ Bột Hải quốc kia đều lui về sau một bước, ngay cả sắc mặt của Nguyên Xương Hạo cũng trở nên hơi tái nhợt.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Giúp ngươi toại nguyện." Nhiếp Dã khinh miệt nhìn Nguyên Xương Hạo: "Ngươi tới, chẳng qua là muốn thăm dò ta mà thôi, ngươi không có gan trực tiếp giết ta. Hàn Nguyên Diễn đã đưa ta vào đây, bất kể như thế nào các ngươi cũng không tiện giải thích trước mặt Bột Hải vương. Theo ta được biết, Bột Hải vương tuy chỉ tin dùng người thân nhưng không phải là một người nể tình thân, nếu hắn nghi ngờ Hàn Nguyên Diễn có liên hệ với Đại Ninh ta, ta cũng lo lắng thay cho các ngươi, cho nên các ngươi do dự, muốn đi theo Đại Ninh ta nhưng lại sợ Bột Hải vương, muốn trực tiếp giết ta nhưng sợ chiến binh Đại Ninh ta sau khi công phá thành Bình Quang sẽ trả thù."

Nhiếp Dã khẽ xoay tay, mũi đao chĩa ngay vào ngực mình: "Ta giúp các ngươi đưa ra quyết định, các ngươi không dám giết ta, ta tự làm, dù sao các ngươi cũng phải chết, cho nên phải chết dưới đao của chiến binh Đại Ninh ta vẫn tốt hơn, sau khi ta chết, đại quân tất sẽ tàn sát toàn bộ dân trong thành, ta đi trước chờ các ngươi."

Tay gã chậm rãi ép vào, mũi đao đâm vào trong y phục của gã. Thấy áo đã bị máu nhuộm đỏ một mảng, mà đao kia vẫn đang chậm rãi đâm vào trong, sắc mặt Nguyên Xương Hạo đại biến, tay cầm đao cũng run lên. Hắn ta nhìn Nhiếp Dã, nhưng không nhìn thấy một tia sợ hãi nào, cũng không nhìn thấy một tia chần chừ nào trên mặt Nhiếp Dã, đó là một khuôn mặt vô cùng quyết tuyệt, hàn ý trong ánh mắt khiến hắn ta sợ hãi.

"Dừng lại!"

Nguyên Xương Hạo lao nhanh đến nắm chuôi đao không cho Nhiếp Dã tiếp tục đâm vào.

"Tuy rằng ngươi hứa sau khi phá thành chúng ta có thể an toàn, nhưng ta làm sao tin ngươi được?"

"Đại Ninh chưa từng đổi ý, cũng chưa từng phản bội lời hứa." Nhiếp Dã thản nhiên nói: "Chỉ có loại người hai lòng mới hay hoài nghi lời hứa của mình, ngoài ra còn nói thêm cho ngươi biết một câu, Đại Ninh chưa từng đàm phán... Chúng ta cho ra điều kiện thì sẽ không thay đổi, ngươi đồng ý thì đồng ý, ngươi không đồng ý thì gặp nhau trên chiến trường, đây là thái độ của Đại Ninh từ trước tới nay."

Tay gã chấn động, tay cầm đao của Nguyên Xương Hạo liền bị văng ra.

"Đao trong tay ta, không một ai giữ được." Nhiếp Dã chậm rãi thở ra một hơi: "Sau khi ta chết, hồn ma của ta phiêu đãng ở đây, chờ sau khi đại quân vào thành tàn sát, ta sẽ thấy cảnh đó, chờ gặp các ngươi ở địa ngục."

"Có chuyện thì từ từ nói." Nguyên Xương Hạo run giọng nói: "Thật ra chúng ta cũng chỉ là cần một lời hứa nghiêm túc, một lời hứa tuyệt đối sẽ không có bất trắc gì, tất cả sinh tử của ta và mấy ngàn cấm quân thủ hạ đều ở trong tay ngươi, làm sao ta có thể không cẩn thận?"

Nhiếp Dã buông đao xuống, tùy tay ném sang một bên: "Tin lời ta, giờ Tý đêm nay mở cổng thành ra, mọi người lấy vải trắng buộc vào cánh tay phải, đây là ta đã hẹn với quân đội Đại Ninh, sau khi vào thành, tất cả những người quấn vải trắng trên cánh tay đều không giết."

"Ta..."

Nguyên Xương Hạo nhìn về phía cô mẫu của hắn ta chứ không phải là Hàn Nguyên Diễn. Thê tử của Hàn Nguyên Diễn trầm ngâm một lát sau đó đi đến trước mặt Nhiếp Dã: "Chúng ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà trao đổi điều kiện, ngươi phải ở trong nhà ta. Ta có hai đứa con trai, ba cháu trai cháu gái, từ trên xuống dưới trong phủ có hai mươi nhân khẩu, ta cần đại nhân ngươi luôn ở lại đây, có ngươi ở đây, sau khi quân Ninh vào thành mới không giết vào trong nhà ta."

Nhiếp Dã nhíu mày, trầm tư.

"Mời đại nhân cho ta một câu trả lời."

Phu nhân của Hàn Nguyên Diễn nhìn vào mắt Nhiếp Dã.

"Được." Nhiếp Dã gật gật đầu: "Đi lấy một mảnh vải trắng đến đây."

Hàn Nguyên Diễn vội vàng sai người lấy một mảnh vải trắng, Nhiếp Dã dùng máu trên ngực mình vẽ một giáo huy của phủ Đình Úy lên vải trắng: "Sau khi thành vỡ ta sẽ đứng ở trong viện nhà ngươi, ngươi cho người treo mảnh vải này ở cửa, chiến binh của Đại Ninh nhìn thấy giáo huy này tất nhiên sẽ không tới tập kích. Người Ninh bất kể nói gì cũng sẽ không lật lọng, ta nói cả nhà ngươi vô sự, cả nhà ngươi sẽ vô sự."

Đêm đó giờ Tý vừa đến, trên tường thành phóng lên một chùm pháo hoa.

Không lớn nhưng rất đẹp, giống như máu bay lên nở rộ dưới trời xanh mây trắng.

Nguyên Xương Hạo dẫn theo mấy ngàn cấm quân dưới trướng hắn ta mở cổng thành ra. Thẩm Lãnh đã sớm chờ ở ngoài thành sau khi nhìn thấy tín hiệu liền bắt đầu suất quân xông lên, cổng thành mở ra, cấm quân Bột Hải quốc quấn vải trắng trên cánh tay phải đều né tránh, quân Ninh giống như thủy triều ập vào thành, nhanh chóng lan tràn trên tất cả đường phố.

Thẩm Lãnh liếc nhìn Mạnh Trường An: "Ngươi mang binh công hoàng thành."

Mạnh Trường An gật đầu, dẫn quân tiến thẳng vào.

Thẩm Lãnh dẫn theo Trần Nhiễm tìm được tướng quân Bột Hải quốc đã mở cổng thành, người đó chính là Nguyên Xương Hạo.

"Người của chúng ta ở đâu?" Thẩm Lãnh hỏi.

Nguyên Xương Hạo không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh, cúi đầu trả lời: "Ở trong nhà Hàn Nguyên Diễn, người không sao, người thật sự không sao."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Theo ta đi đón người."

Trần Nhiễm dẫn đội ngũ đi theo phía sau Thẩm Lãnh. Đêm này, quân Ninh mặc chiến giáp màu đen nhanh chóng bao phủ thành Bình Quang, bao phủ triệt để hơn cả đêm tối. Mạnh Trường An và Diêm Khai Tùng dẫn đại quân tiến công các phủ nha, bao vây hoàng thành, Thẩm Lãnh thì dẫn thân binh doanh thẳng tiến đến nhà Hàn Nguyên Diễn.

Trần Nhiễm đi tới cửa, cửa lớn đang mở, gã nhìn thấy tên kia ngực quấn băng vải, đứng thẳng tắp ở giữa viện. Một một khắc khi nhìn thấy Trần Nhiễm, Nhiếp Dã liền không nhịn được mà nở nụ cười.

Trần Nhiễm xông vào, nhìn Nhiếp Dã từ trên xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết, ta tưởng là không đi sông Tiểu Hoài được nữa chứ."

Nhiếp Dã cười ha ha.

Bình Luận (0)
Comment