Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 629 - Chương 629: Gừng Càng Già Càng Cay

Chương 629: Gừng càng già càng cay Chương 629: Gừng càng già càng cay

Bầu trời tháng 11 rất ít mây, thời tiết rất lạnh nhưng ánh nắng rất đẹp sẽ khiến người ta cảm thấy cái lạnh giá cũng không quá đáng sợ. Sau giờ ngọ sẽ còn có lão nhân ngồi ở bên ngoài tường viện phơi nắng, dăm ba người ngồi trên ghế đẩu nói chuyện trời chuyện đất, một bình trà một nắm hạt dưa, người kể chuyện cũng sẽ có một buổi làm việc, thông thường đều sẽ dùng một câu khi ta còn trẻ đã bắt đầu như thế nào, như thế nào.

Hoàng đế từ Tứ Mao Trai về Đông Noãn Các, độ ấm trong phòng khiến ông ta chán ghét, ông ta vẫn không nghĩ mình là một lão nhân, cũng chịu được rét lạnh, nhưng trong phòng ấm áp này mặc một chiếc áo đơn cũng không thấy lạnh, thậm chí còn có chút nóng bức.

Hết lần này đến lần khác ông ta muốn giơ tay đẩy cửa sổ ra, sau đó hết lần này đến lần khác rụt tay lại trước ánh mắt nhìn chăm chú của Đại Phóng Chu, mỗi khi đến lúc này ông ta cảm thấy mình giống như một đứa trẻ không có tự do.

Thừa lúc Đại Phóng Chu đi ra ngoài, ông ta lén hé cửa sổ ra một đường ke nhỏ, khoảnh khắc gió lạnh bên ngoài thổi vào lướt qua mặt ông ta cười đắc ý bật cười, giống như đã tìm được kẹo mà cha mẹ giấu đi đi, lén lút ăn một miếng nhỏ. Sau đó nhìn thấy Lại Thành từ trong phòng Nội các đi ra, ông ta vội vàng đóng kín cửa sổ, còn sửa sang lại y phục của mình, giống như trẻ con ăn vụng xong cũng không quên chùi mép.

Lại Thành cầm một bản quân báo gấp trong tay, bước đi rất nhanh, cho dù là người như ông ta mà tay cũng đang khẽ run.

"Bệ hạ!"

Lúc vào Đông Noãn Các Lại Thành còn bị vấp cửa một cái, nghiêng ngả lảo đảo đi vào, mặt đỏ lên, cảm giác mình như vậy thật sự mất thể thống.

"Bột Hải quốc, đánh được rồi."

Ông ta quân đưa báo cho hoàng đế. Tuy trong lòng hoàng đế vẫn luôn xác định Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nhất định sẽ đánh được Bột Hải quốc, nhưng khi nghe được tin tức này bàn tay nhận bản quân báo vẫn không khỏi run lên, rất khẽ khàng, đương nhiên ông ta không thể biểu hiện ra điều gì, hoàng đế mà, phải ổn trọng.

"Cũng không phải chuyện gì quá to tát, nhìn dáng vẻ của khanh xem!"

Hoàng đế trợn mắt nhìn Lại Thành, Lại Thành cười hì hì, thầm nghĩ vừa rồi tay của bệ hạ người run lên chẳng lẽ còn tưởng là thần không nhìn thấy?

Hoàng đế tùy ý nhìn lướt qua quân báo, không nhìn thấy tin tức có ai bị thương trên quân báo cho nên có vẻ như rất hời hợt để quân báo sang một bên: "Trẫm biết, viết chỉ, bảo ba người Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Diêm Khai Tùng mau chóng về Trường An, tội tự ý khai chiến, xem trẫm trị bọn họ như thế nào!"

Lại Thành vâng một tiếng, sau đó hết sức cẩn thận hỏi một câu: "Bên phía thần, nên mắng nặng cỡ bao nhiêu?"

Bàn tay vươn ra lấy tấu chương của hoàng đế dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lại Thành: "Mắng đến mức tịch thu tài sản chém cả nhà."

Lại Thành cười: "Được, thần hiểu rồi."

Hoàng đế cũng cười: "Sau khi chiếm Bột Hải, tương lai đại quân bắc chinh sẽ không có gì lo lắng, không cần lo lắng bên cánh bị người Bột Hải tập kích quấy rối, cả triều văn võ đều biết đây là công lớn, thế nhưng trẫm lại vẫn không thể phần thưởng... Những năm gần đây trẫm khai chiến bên ngoài hơi thường xuyên, diệt Lâm Việt, diệt Điệu quốc, diệt Cầu Lập, diệt Nam Lý, diệt ba nước Tây Vực, hiện giờ lại diệt Bột Hải, đều là tin tức tốt nhưng khó tránh khỏi sẽ bị người khác nói trẫm cuồng chiến."

Ông ta liếc mắt nhìn Lại Thành một cái, Lại Thành thầm nghĩ bệ hạ người nhìn ta làm gì.

Hoàng đế ngừng một lát rồi nói: "Thẩm Lãnh biết trận chiến này nhất định phải đánh, nhưng trẫm thật sự không có cách thuyết phục cả triều văn võ, cho dù trẫm là hoàng đế của Đại Ninh cũng phải phân rõ phải trái có phải không?"

Lại Thành: "Vâng vâng vâng."

Hoàng đế lại liếc mắt nhìn Lại Thành một cái, Lại Thành lập tức cúi đầu.

"Như vậy đi, Thẩm Lãnh không phải là đã bị trẫm giảm một cấp rồi sao? Vậy thì thăng trở lại chính tam phẩm?"

Lại Thành ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hoàng đế ông ta nhìn đến mức hơi sợ, sau đó thở dài một tiếng: "Được rồi được rồi, trẫm biết rồi, tạm thời không thăng trở lại, sau này hãy nói."

Lại Thành vâng một tiếng.

"Mạnh Trường An cũng không động đến chứ?" Ông ta hỏi hoàng đế.

Hoàng đế gật đầu có chút bất đắc dĩ.

"Diêm Khai Tùng phải ban thưởng."

Thân là hoàng đế lúc nói mấy chữ này lại không được tự tin lắm.

Lại Thành nghĩ Diêm Khai Tùng nhất định phải ban thưởng, đó là người của Bùi Đình Sơn, nếu ngay cả Diêm Khai Tùng cũng không ban thưởng thì không chắc vị lão tướng quân tính tình nóng nảy kia sẽ làm thế nào. Tuy rằng khoảng thời này người của Ngự sử đài vẫn đang không ngừng nói xấu Bùi Đình Sơn theo lời dặn của bệ hạ, nhưng dường như bệ hạ cảm thấy vẫn chưa tới lúc, vẫn đang tích lũy, cho nên ông ta là đô ngự sử, cũng là Nội các thứ phụ nhất định phải suy nghĩ thêm nhiều hướng đi của sự việc. Trước khi bệ hạ vẫn chưa quyết định làm gì, bên phía Bùi Đình Sơn vẫn phải chăm sóc.

Lại Thành gật đầu: "Ttướng quân Diêm Khai Tùng có công lớn, nên thưởng."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Đi viết chỉ đi."

Lại Thành khom người cúi đầu, lúc ra cửa lại đứng lại, quay đầu nhìn về phía hoàng đế: "Vừa rồi bệ hạ liếc nhìn thần dường như có thâm ý, sẽ không là nghĩ phạt thần như thế nào chứ?"

Hoàng đế khoát tay: "Phạt khanh thì không cần nghĩ."

Lại Thành lập tức vui sướng, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, sau khi đi mấy bước lại càng ngày càng cảm thấy câu nói này của bệ hạ hơi có vấn đề, phạt khanh thì không cần nghĩ? Vậy rốt cuộc là phạt khanh không cần nghĩ, hay là không muốn phạt khanh...

Sau trận chiến Bột Hải, tất cả mầm tai họa ở bên ngoài biên cương đông bắc Đại Ninh được dẹp yên, tuy rằng Bột Hải không thể nói là một cường quốc, nhưng quốc gia phát triển khác thường đó thực lực quân sự cũng không yếu. Sở dĩ lần này tấn công Bột Hải có thể thuận lợi như thế, thứ nhất vẫn phải nói đến thủy sư cường đại của Đại Ninh, xuất hết tinh nhuệ như Sở quốc mà cũng đánh đến thành Bình Quang, nhưng mà cũng đã chôn vùi ba mươi vạn quân ở nơi này.

Chiến thuật do Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chế định khiến cho Bột Hải quốc không có sức đánh trả, chính là lợi dụng nhược điểm tốc độ triệu tập binh lực không nhanh của người Bột Hải. Đầu tiên là dùng chiến sự bắc cương dụ dỗ Bột Hải quốc xuất binh viện trợ Hắc Vũ, đợi khi đại quân mười lăm vạn của Bột Hải quốc vừa đến liền lập tức lấy thủy sư làm chủ lực tấn công mạnh nam cương Bột Hải. Với tình trạng đường xá ở quốc nội Bột Hải, muốn triệu hồi mười lăm vạn tinh nhuệ ở bắc cương đâu có nhanh như vậy.

Đợi khi mười lăm vạn người kia muốn chạy về, Mạnh Trường An bám sát phía sau đuổi giết, dùng mấy vạn binh lực giết đại quân mười lăm vạn kia không còn mảnh giáp.

Trong Đông Noãn Các, hoàng đế vui đến mức muốn hét to mấy tiếng, đã rất lâu rồi chưa từng có cảm giác này, giống như thoáng chốc lại nhớ tới khi mình còn trẻ lãnh binh. Nhắc tới cũng lạ, nếu trận chiến này là người khác đánh thắng thì hoàng đế cũng sẽ vui, nhưng tuyệt đối sẽ không vui đến mức như vậy.

Sở quốc ba lần tấn công Bột Hải mà không vỡ, Đại Ninh một lần chinh chiến đã xong, điều này chẳng lẽ không đủ để chứng tỏ Đại Ninh đã vượt qua Sở rất xa?

Con cháu đời sau của Đại Ninh trong tương lai, khi nhắc tới Lý Thừa Đường ông ta sẽ nghĩ gì?

Nam diệt các nước, tây diệt các nước, đông diệt Bột Hải.

Cho dù không có trận chiến bắc cương thì ông ta cũng đã là người đứng đầu chỉ sau hoàng đế khai quốc Đại Ninh.

Nghĩ thêm nữa, những trận chiến diệt quốc này, có trận chiến nào không có Thẩm Lãnh?

Đó là một phúc tinh mà.

Hoàng đế càng nghĩ càng vui vẻ, tốc độ xử lý tấu chương cũng nhanh hơn. Sắc trời sắp tối, hoàng đế thay y phục sai Đại Phóng Chu chuẩn bị xe ngựa, cho người thông báo với Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân, ba người lại đến tiệm mì kia ăn mì.

Lão Hạ chưởng quầy nhìn thấy bệ hạ tới, cười đến nỗi khóe miệng cũng sắp nứt đến mang tai, treo tấm bảng tạm thời không bán hàng ở ngoài cửa sau đó vội vàng tỉ mỉ làm mấy món ăn, lại hâm nóng hai bình rượu đưa lên bàn. Nhìn bộ dạng cười nói của ba người hoàng đế và Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân, lão giống như trở về hơn hai mươi năm trước khi mình mở tiệm mì nhỏ ở thành Vân Tiêu.

Hình như cũng trẻ lại mấy chục tuổi.

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, lão Hạ vội vàng qua cười xòa, nói: "Xin lỗi xin lỗi, hôm nay trong nhà có khách, không bán hàng."

Ngoài cửa truyền đến tiếng của lão viện trưởng: "Ta chỉ là một người đến ăn chực."

Hoàng đế bọn họ nghe thấy tiếng của lão viện trưởng đều bật cười, bảo lão Hạ mở cửa. Lão viện trưởng mặc y phục dày cộp, nhìn lưng có vẻ lại còng hơn năm ngoái một chút, chỉ là tinh thần vẫn tốt như vậy. Vừa vào cửa lão viện trưởng đã khịt mũi, sau đó mới khom người cúi đầu: "Thần bái..."

Hoàng đế khoát tay một cái: "Đừng bái nữa, lại đây ngồi."

Lão viện trưởng cười ha hả đi qua ngồi xuống, hoàng đế đích thân rót cho lão một chén rượu: "Tiên sinh đúng là không gì không làm được, trẫm trốn đến đây uống trộm ngụm rượu mà cũng có thể bị tiên sinh tìm được."

Lão viện trưởng nói: "Thần ăn chực, khá chuyên nghiệp."

Hoàng đế cười nói: "Sợ là tiên sinh nghe nói Bột Hải đại thắng cho nên đoán được trẫm sẽ tìm một nơi chúc mừng, trong cung không được, lại không có ở Nghênh Tân Lâu, vậy thì chỉ có thể là ở đây thôi."

Lão viện trưởng thở dài: "Vốn ở trong thư viện đã nấu cháo, nghe nói Bột Hải đại thắng nên thần khoác áo chạy ra ngoài, chỉ sợ tìm bệ hạ muộn lại không uống chực được ngụm rượu. Quả thật thần đi Nghênh Tân Lâu trước, kết quả là bệ hạ không ở đó, ngẫm nghĩ, cũng chỉ có quán mì này hợp khẩu vị của bệ hạ."

Hoàng đế hỏi: "Thư viện cách Nghênh Tân Lâu gần như vậy, vì một ngụm rượu mà tiên sinh còn sai người chuẩn bị xe, tinh thần đáng khen."

Lão viện trưởng có vẻ hơi ngại, nói: "Bệ hạ hiểu lầm thần rồi, làm sao thần có thể vì uống chực rượu mà từ thư viện đến Nghênh Tân Lâu còn phải ngồi xe, là thần đến Nghênh Tân Lâu phát hiện bệ hạ không tới đó, cho nên thuê một cái xe ở cửa."

Hoàng đế: "..."

Hoàng đế cười nói: "Tiên sinh tới cũng đúng lúc, có chuyện trẫm thật sự không nắm chắc, cho nên muốn thỉnh giáo tiên sinh."

"Mời bệ hạ nói."

Lão viện trưởng nhìn chằm chằm vào chén rượu kia trả lời một câu.

"Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, trẫm muốn ban thưởng nhưng lại không có cách nào để ban thưởng, công lao lớn như vậy, chỉ bởi vì tự ý khai chiến nên nếu ban thưởng thì có vi phạm quốc pháp, không xử lý hai người bọn họ đã là pháp ngoại khai ân rồi, nhiều nhất chỉ là lấy công chuộc tội..."

Lão viện trưởng trầm tư một lát: "Thần nghe nói khi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở diệt Bột Hải đã phát hiện một cây san hô cao sáu thước, hình dạng của cây san hô cực kỳ giống chữ Ninh trong Đại Ninh, đây là điềm lành, là quốc vận, hiến vật quý có công, hay là ban thưởng đi."

Hoàng đế ngẩn ra: "Đâu có cây san hô gì."

Lão viện trưởng nhún vai: "Bệ hạ nói có thì là có, hiến vật quý có công, cũng không phải chuyện đánh Bột Hải."

Hoàng đế nhìn Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi chỉ vào Diệp Lưu Vân: "Bảo hắn đi làm."

Diệp Lưu Vân vẻ mặt khó hiểu.

Lão viện trưởng bưng chén rượu lên uống một ngụm sau đó chậm rãi nói: "Đáng tiếc, bảo vật do hai người cực khổ phát hiện được rồi sai người ta ngàn dặm đưa gấp về Trường An dâng lên cho bệ hạ, kết quả là thuyền chở bảo vật đi đến giữa đường đã bị hải tặc Tang quốc cướp đi."

Hoàng đế dừng đũa trong tay lại.

Khóe miệng mỉm cười.

Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời bưng chén rượu lên.

"Kính gừng già."

Lão viện trưởng cười ha ha, uống một ngụm rượu: "Nhạt quá, nhạt quá."

Trong tương lai bệ hạ nhất định sẽ đánh Tang quốc, cho nên lão viện trưởng mới nghĩ đến cách này. Cách này cũng không tốt cho việc tăng thêm phần thưởng cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, bảo vật cũng làm mất rồi, cho nên đừng nói ban thưởng, tăng thêm hình phạt cũng được, nhưng mà nếu đối với việc này cho dù thưởng một ít, triều thần cũng sẽ không nói gì.

Điều chính yếu nhất là, đó là một cây san hô, một cây san hô cực kỳ giống chữ Ninh.

Nếu cả triều văn võ biết đã bị hải tặc Tang quốc cướp đi, có thể nhịn sao?

Sau này khi bệ hạ quyết định động binh với Tang quốc, nghĩ đến cây san hô giống chữ Ninh này, chỉ sợ đừng nói võ tướng, quan văn cũng sẽ thầm quát một tiếng "con mẹ nó chứ".

Bình Luận (0)
Comment