Trong triều đình từng có người nói một câu như thế này, làm quan phải như Mộc Chiêu Đồng, làm thần phải như Lộ Tòng Ngô.
Sau đó có người nói câu này cho Mộc Chiêu Đồng nghe, thế là nói vị tiểu lại Lại bộ đã nói câu này bị bãi quan về nhà làm ruộng, đến bây giờ cũng không thể được trọng dụng một lần nữa, có lẽ sớm đã bị lãng quên đến chín mây rồi. Khi đó có rất nhiều người đều từng nghe câu nói này nhưng chỉ cho là câu nói đùa, sau này sau khi Mộc Chiêu Đồng thất thế các triều thần lại nhớ lại câu này, liền có thêm chút cảm khái.
Sau khi từ trong tiệm mì đi ra tâm trạng của hoàng đế lại càng tốt hơn. Câu nói có vẻ như lơ đãng đó của lão viện trưởng nhưng đã đưa ra lời mở đầu cho việc Đại Ninh ra biển chinh phạt Tang quốc trong tương lai, câu nói này thật sự tuyệt không thể tả.
"Trẫm tiễn tiên sinh." Hoàng đế chỉ vào xe ngựa của mình: "Hẳn là thoải mái hơn xe của tiên sinh thuê."
Sau đó nhìn Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân: "Hai người các khanh cùng đi."
Trên xe ngựa, Hàn Hoán Chi nói: "Lần trước bệ hạ căn dặn thần lựa chọn tinh nhuệ phủ Đình Úy điều đến biên cương đông bắc, sáu trăm người được thần chọn lựa gần như đã đến rồi, Cổ Lạc dẫn đội, Cảnh San hỗ trợ."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Hình như Cổ Lạc cũng là người của Thẩm Lãnh tiến cử lên?"
"Vâng." Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Là một tiểu tử rất có khả năng, chỉ là về mặt võ nghệ kém Phương Bạch Kính một chút, về mặt năng lực cũng không không bằng."
Hoàng đế gật gật đầu: "Sau này làm phó đô đình úy cũng sẽ không thất trách."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ đến nhiều chuyện hơn. Thật ra chuyện gì bệ hạ cũng đều biết rõ, bên cạnh Thẩm Lãnh đã rất nhiều người có quyền thế quá nặng, bệ hạ không thể lại để cho Cổ Lạc tiếp nhận chức vụ đô đình úy trong tương lai, huống chi ở trong phủ Đình Úy Phương Bạch Kính có uy vọng rất cao, võ nghệ mạnh hơn, cho nên Cổ Lạc làm phó đô đình úy đã là cực hạn, nói ra thì bệ hạ đối với Thẩm Lãnh vẫn thật sự tốt.
Nói đến phó đô đình úy, ánh mắt của hoàng đế lóe lên một cái: "Hắn thế nào rồi?"
Hoàng đế không có nói là ai, chỉ hỏi một câu hắn thế nào rồi.
Diệp Lưu Vân không nghĩ tới là ai, lão viện trưởng cũng không nghĩ tới là ai, nhưng Hàn Hoán Chi nhất định phải biết người hoàng đế hỏi là ai, nghĩ đến người đó là Hàn Hoán Chi liền cảm thấy có chút đáng tiếc. Nói đến võ nghệ, ông ta mới là đệ nhất phủ Đình Úy, cho dù là Hàn Hoán Chi trẻ tuổi ở thời kỳ đỉnh phong cũng không chặn được một kích của người kia.
"Vẫn đang đóng cửa kiểm điểm, tính ra đã hai mươi mấy năm không rời khỏi tiểu viện đó lần nào, ngoại trừ thi thoảng thần qua tìm hắn tâm sự ra, cũng chỉ có lúc Ngu Bạch Phát đến thì hắn mới để ý, tất cả những người khác đều không gặp. Thần bận rộn nhiều việc, Ngu Bạch Phát sau khi trọng thương vẫn luôn tu dưỡng, cho nên số lần đếm cũng nhiều hơn, hôm kia thần và Ngu Bạch Phát còn nói chuyện, Ngu Bạch Phát nói hình như tâm trạng của hắn càng u uất hơn."
Hoàng đế trầm mặc rất lâu: "Đưa tiên sinh về thư viện, sau đó đi phủ Đình Úy."
Hàn Hoán Chi ngẩn ra: "Bệ hạ muốn đi gặp hắn?"
"Phải."
Hàn Hoán Chi: "Thần, thần nghĩ hay là đừng đi thì tốt hơn, hắn đã đóng cửa hai mươi mấy năm, tâm tính càng không vững, năm đó..."
"Hoàng hậu đã chết rồi." Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi: "Ngay cả trẫm cũng đã buông xuống, chẳng lẽ hắn vẫn không thể buông xuống? Trẫm cũng đã buông xuống, chẳng lẽ các khanh còn không buông xuống được?"
Hàn Hoán Chi đành phải nói: "Vậy xin bệ hạ sau khi đến phủ Đình Úy đừng xuống xe vội, sau khi thần sắp xếp thỏa đáng..."
Lời nói của ông ta lại bị hoàng đế cắt ngang, hoàng đế khoát tay: "Trẫm đi gặp hắn, chẳng lẽ khanh còn muốn bố trí phòng vệ, triệu tập trọng binh? Thật ra hắn mới là người có tính tình đơn thuần nhất, nếu không thì năm đó cũng sẽ không bị hoàng hậu lừa, bởi vì chuyện này mà hắn đã tự trách hai mươi mấy năm. Từ đầu đến cuối trẫm chưa từng đi là vì trẫm muốn để hắn tự ra ngoài, nếu trẫm thật sự trách hắn, chẳng lẽ còn không thể giết hắn?"
Hàn Hoán Chi vâng một tiếng, nghiêng đầu nhìn, ngoài xe ngựa có thị vệ đại nội mặc thường phục đi theo, người đánh xe là Vệ Lam, trong xe ngựa còn có Diệp Lưu Vân và mình, tính ra chắc sẽ không sao chứ?
Vệ Lam, Diệp Lưu Vân, cộng thêm bản thân Hàn Hoán Chi, ông ta thậm chí không có chắc chắn!
Bởi vì người đó là Thương Cửu Tuế.
Sau khi đưa lão viện trưởng về thư viện, xe ngựa của hoàng đế dừng lại ở ngoài cửa lớn phủ Đình Úy. Sau khi xuống xe bước chân của hoàng đế dường như hơi gấp gáp, đến mức khi mọi người đều đi theo sau càng khẩn trương hơn.
Thương Cửu Tuế là truyền kỳ của phủ Đình Úy. Nghe đồn khi Hàn Hoán Chi mới làm chủ phủ Đình Úy, có rất nhiều trong số những người cố ý nhằm vào Hàn Hoán Chi ở trong phủ Đình Úy cũ đều mất tích đột ngột, sau đó không lâu sau Thương Cửu Tuế bỗng nhiên gia nhập phủ Đình Úy, trực tiếp được phong làm phó đô đình úy. Hẳn là các đình úy khi đó còn nhớ, lúc ấy Hàn Hoán Chi chỉ vào Thương Cửu Tuế nói với mọi người, hắn chính là ta, ta chính là hắn.
Hiện tại trong phủ Đình Úy đã không có mấy người biết cái tên này, biết đến cũng chỉ là nghe qua vài lời. Cổ Lạc không biết, chỉ biết là có một vị phó đô đình úy thần bí. Cảnh San loáng thoáng nghe thấy đồn, cũng mãi vẫn chưa từng gặp qua.
Các đình úy thế hệ hiện tại, chưa ai từng gặp ông ta.
Chỉ có tốp người cũ lúc trước cùng vào phủ Đình Úy với Hàn Hoán Chi là vĩnh viễn không thể quên người này. Nếu không phải ông ta đóng cửa không ra ngoài, sau này cũng sẽ không có đám người cũ của phủ Đình Úy kia nổi lên còn muốn ám sát hoàng đế. Nếu không phải ông ta phạm sai lầm, có thể trong trong ngoài ngoài thành Trường An tất cả những người có dị tâm đối với hoàng đế đã bị giết không còn một ai.
Đây là viện tử của phủ Đình Úy cũ, nằm trong Hình bộ, cho nên khi nghe nói bệ hạ tới tất cả mọi người của Hình bộ đang trực đêm nay đều ngây người. Mọi người mau chóng chạy ra tiếp giá, nhưng bệ hạ chỉ thản nhiên căn dặn một câu nên làm việc gì thì cứ đi làm việc đó, sau đó đi thẳng đến hậu viện.
Đại viện của phủ Đình Úy trước kia ở hậu viện nha môn Hình bộ, trong hậu viện này lại có mấy độc viện, tiểu viện ở trong cùng nhất không cho phép bất cứ người nào tuỳ tiện tới gần. Người của Hình bộ mỗi ngày đều sẽ đưa đồ ăn qua nhưng chỉ là đặt ở cửa, phần lớn thời gian đồ ăn kia cũng sẽ không được động đến, cứ cách 4 – 5 ngày có lẽ người ở bên trong mới lấy một lần, nói cách khác thì 4 – 5 ngày ông ta mới ăn một bữa cơm.
Đó là tự phạt.
Hoàng đế vừa đi vừa nghe Hàn Hoán Chi nói, mắt đã hơi đỏ lên.
"Tại sao không nói cho trẫm biết hắn không ăn cơm?"
"Hắn không cho thần nói, nếu thần nói, hắn sẽ tự sát."
Hoàng đế dừng bước chân lại, thở ra một hơi thật dài.
Đi đến cửa tiểu viện kia, hoàng đế giơ tay vỗ lên cửa: "Cửu Tuế, trẫm... trẫm tới thăm khanh."
Trong viện dường như xuất hiện một tiếng động, hình như là thứ gì đó rơi ngã, ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân gấp gáp, nghe thanh âm thì biết là người ở bên trong nghiêng ngả lảo đảo lao ra ngoài, nhưng sau khi đến cửa tiếng bước chân kia bỗng im bặt, cũng chậm chạp không mở cửa.
Thật lâu sau, người ở trong viện quỳ xuống bụp một tiếng: "Mời bệ hạ trở về đi, tạ bệ hạ đến thăm thần, thần rất khỏe."
"Khanh không mở cửa, trẫm sẽ nhảy vào, chớ không phải là khanh nghĩ ngay cả bản lĩnh trèo tường trẫm cũng không còn chứ? Năm đó trẫm và khanh trèo tường vào vườn lê của người ta trộm quả lê ăn, khanh còn chậm hơn trẫm một chút đấy."
Người ở trong viện không nói gì, nhưng hoàng đế lại nghe thấy tiếng khóc.
Lại qua rất lâu sau, người ở trong viện mới khóc, nói: "Bệ hạ, thần phạm tội muôn lần chết khó chuộc, bệ hạ để cho thần chết một mình trong viện này đi. Năm đó bệ hạ nói vĩnh không giết thần, thần tuân chỉ, thần cũng không giết bản thân, thần sẽ đợi chết già..."
"Khanh câm miệng!" Hoàng đế đá một cước vào cửa: "Người đâu, dỡ cửa này đi cho trẫm!"
Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân đồng thời tiến lên, còn chưa động thủ thì cửa bị người ta từ bên trong kéo ra kêu két một tiếng. Một người gầy trơ xương đứng ở trong viện trân trân nhìn hoàng đế, sớm đã nước mắt giàn giụa, tuy rằng nhìn ông ta gầy đến mức khiến người ta thấy sợ, nhưng tóc chải rất gọn, y phục cũng không bẩn, râu trên mặt cũng cạo sạch sẽ, không có một chút cảm giác lôi thôi nào.
"Năm đó trẫm nói, không thích bộ dạng lôi tha lôi thôi của khanh, cho nên khanh vẫn luôn nhớ."
Hoàng đế giơ tay ra muốn chạm vào người nọ, người nọ lại run rẩy quỳ xuống.
"Thần Thương Cửu Tuế, bái kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi."
Hoàng đế đỡ Thương Cửu Tuế dậy. Hai người Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân gần như dính chặt lấy hoàng đế, hai người bọn họ đều rất rõ võ nghệ của Thương Cửu Tuế đáng sợ cỡ nào, cho dù hiện tại đã gầy đến mức như vậy nhưng cũng không dám phớt lờ.
"Đi cùng trẫm." Hoàng đế cầm tay Thương Cửu Tuế: "Còn nhớ lão Hạ mở tiệm mì ở ngoài phủ Lưu Vương thành Vân Tiêu năm đó không? Ông ta cũng đã vào thành Trường An rồi, trẫm đưa khanh đi nếm thử xem còn là hương vị trước kia hay không."
Nhưng Thương Cửu Tuế giống như cực kỳ sợ thế giới bên ngoài, chỉ lắc đầu: "Thần không thể ra ngoài, thần đã thề không thể ra ngoài."
"Lời thề của khanh, hiện tại trẫm đã phế nó đi rồi." Hoàng đế nhìn vào mắt Thương Cửu Tuế rất nghiêm túc nói: "Trên đường đi trẫm đã nói với hai người bọn họ, hoàng hậu đã chết, ngay cả trẫm cũng đã buông xuống, chẳng lẽ khanh vẫn không thể buông xuống? Đứa bé đó hiện giờ khỏe mạnh, đã là tướng quân của trẫm, nó vừa mới lập thêm công lớn, diệt Bột Hải quốc. Lúc trước nó còn đánh được ba nước ngoài biển nam cương, nó rất khỏe mạnh... Thẩm Tiểu Tùng cũng khỏe mạnh, khanh cũng phải khỏe mạnh."
"Thẩm Tiểu Tùng?" Thương Cửu Tuế nhìn hoàng đế: "Năm đó thần khiến ông ta bị thương nặng..."
"Ông ta vẫn sống tốt, phỏng chừng cũng sắp trở lại Trường An rồi, đến lúc đó khanh mời ông ta ăn cơm, khanh nợ ông ta."
Hoàng đế cầm tay Thương Cửu Tuế dắt ông ta từ trong cửa đi ra: "Năm đó khanh đánh ông ta thành trọng thương, tuy rằng sau đó ông ta lành vết thương nhưng để lại di chứng, cho nên sau này không còn động thủ với người khác chạm đến vết thương cũ nữa, hiện giờ đã không thể động võ rồi."
Hoàng đế cảm nhận được rõ ràng Thương Cửu Tuế hơi run rẩy, bước chân cũng dừng lại theo.
"Nhưng tên đó chưa từng hận khanh. Lần trước trẫm gặp ông ta, ông ta còn nói luận võ nghệ thì đời này chỉ phục hai người, một trong số đó là khanh. Ông ta còn nói nếu như có thể gặp lại, muốn hỏi khanh xem một chiêu đánh ông ta trước đây phải phá như thế nào."
"Ông ta..." Thương Cửu Tuế lẩm bẩm nói: "Ông ta đã bị thần đánh phế rồi sao?"
"Cũng tốt." Hoàng đế nói: "Ông ta nửa đời lang bạc kỳ hồ, tuy không thể dùng võ nghệ nhưng lại an nhàn hơn."
Thương Cửu Tuế quay lại liếc nhìn tiểu viện kia, ông ta đã bước ra ngoài.
Trong bất giác giống như lại nhìn thấy hơn hai mươi năm trước, hoàng hậu tìm đến ông ta khóc lóc kể lể, khóc đến mức lê hoa đái vũ, khóc đến mức xé ruột xé gan, hoàng hậu nói Thẩm Tiểu Tùng có lỗi với bà ta. Thương Cửu Tuế khác với những người khác, những người khác thân cận với Trân phi hơn, nhưng Thương Cửu Tuế gần hoàng hậu hơn một chút. Khi đó Lưu Vương ở thành Vân Tiêu nhận nuôi con mồ côi do chiến tranh, người khác đều là do Lưu Vương sắp xếp người đi tìm được, duy chỉ có ông ta là hoàng hậu tìm về, cho nên từ đầu đến cuối trong lòng ông ta vẫn cảm kích hoàng hậu.
Cho nên lúc trước nhìn thấy hoàng hậu khóc thương tâm như vậy, ông ta mới không thể nhịn được, ra khỏi Trường An đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, một chưởng đánh Thẩm Tiểu Tùng trọng thương.
Nếu không phải là nhìn thấy bên cạnh Thẩm Tiểu Tùng có một tiểu nữ hài, khiến ông ta nhớ tới muội muội bệnh chết của mình năm đó, ngày đó Thẩm Tiểu Tùng đã chết rồi.
"Buông bỏ đi." Hoàng đế cầm tay Thương Cửu Tuế đi ra ngoài: "Thời gian đang tiến về phía trước, con người cũng đang tiến về phía trước, khanh đứng yên tại chỗ không tiến, trẫm sợ mất khanh, mỗi một người trong các khanh, trẫm đều không thể mất được."