Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 632 - Chương 632: Xin Lỗi

Chương 632: Xin lỗi Chương 632: Xin lỗi

Trong căn phòng vốn dĩ đã tối mờ giờ lại càng có vẻ âm trầm vì yên tĩnh. Có người nói trong gian thư phòng rất lớn rất lớn này của Hàn Hoán Chi có một cánh cửa nối liền tới địa ngục, ông ta có thể có tất cả những gì mình muốn từ quỷ sai địa ngục, sở dĩ ông ta không gì làm không được là vì có quỷ sai ở âm tào địa phủ giúp ông ta tra được bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào mà ông ta muốn điều tra.

Nhưng nơi này không có cái gọi là thông đạo thông tới âm tào địa phủ, ở đây chỉ có một đô đình úy hết sức cẩn trọng.

Cũng không phải là không có việc gì ông ta không làm được, chỉ là ông ta dùng hết khả năng của mình.

Có lẽ bởi vì ngồi quá lâu nên Thương Cửu Tuế xê dịch người: "Đáp án của chuyện này xét đến cùng vẫn là ở hai người hoàng hậu và Trân phi. Thẩm Tiểu Tùng xác định đứa bé kia là nam hài, hơn nữa theo như lời ngươi nói, bất kể là phong cách hành sự hay là khả năng lãnh binh tác chiến, Thẩm Lãnh đều cực kỳ giống bệ hạ, cho nên ngay từ đầu chuyện này cũng có thể có thể chính là âm mưu của hoàng hậu."

Hàn Hoán Chi lắc đầu.

Còn có câu mà ông ta không có nói ra.

Thẩm Lãnh cực kỳ giống bệ hạ?

Trên thế giới này không có nhiều người hiểu bệ hạ hơn Thẩm Tiểu Tùng, đừng quên Thẩm Lãnh là người do Thẩm Tiểu Tùng đích thân dạy nên. Ông ta nghe nói Thẩm Tiểu Tùng từng viết một quyển binh pháp cho Thẩm Lãnh, tên là "Binh Pháp Cấm Tuyệt", mà nộdung trong binh pháp này có lẽ là tổng kết rất nhiều ví dụ thực tế về lãnh binh tác chiến của bệ hạ trước đây, còn có ví dụ thực tế về tác chiến của các đời danh tướng Đại Ninh.

Cực kỳ giống một người, có thể là do con người đắp nặn đi ra, ông ta là đô đình úy phủ Đình Úy, chức trách của ông ta chính là nghi ngờ.

Nam hài, nữ hài.

Trong đầu Hàn Hoán Chi vẫn luôn xuất hiện lặp đi lặp lại bốn chữ này, ông ta xác định Thẩm Tiểu Tùng sẽ không nói dối, đó chuyện lớn là liên quan đến con nối dõi của bệ hạ, Thẩm Tiểu Tùng không cần thiết và cũng không có mục để bịa đặt ra một câu chuyện.

Hơn nữa ông ta có thể nhìn rõ từ ánh mắt của Thẩm Tiểu Tùng, trong ánh mắt ấy không có sự lừa gạt.

"Chuyện này tạm thời để sang một bên đã." Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Trong phủ Đình Úy mới này ngươi có thể tuỳ chọn một chỗ ở, ta cho người dọn dẹp giúp ngươi, nhưng ngươi vẫn không thể tùy ý đi lại ở trong thành Trường An. Chúng ta là huynh đệ, chính bởi vì là huynh đệ cho nên có những lời ta có thể nói khá thẳng thừng. Ngươi từng làm chuyện giết người cho hoàng hậu, bệ hạ không truy cứu chuyện này nữa, ngươi dùng hai mươi mấy năm đóng cửa suy ngẫm, nhưng chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra."

Thương Cửu Tuế cười khổ: "Ta biết."

Ông ta từng suýt chút nữa đã giết Thẩm Tiểu Tùng, suýt chút nữa đã trở thành tội nhân thiên cổ.

"Ngươi tuỳ ý sắp xếp cho ta một chỗ ở là được." Thương Cửu Tuế đứng dậy: "Ta ra ngoài cửa chờ."

Không bao lâu sau thủ hạ của Hàn Hoán Chi dẫn Thương Cửu Tuế đến một độc viện. Viện tử vốn đã sạch sẽ, trong phòng có đủ đồ dùng, nệm giường đều là đồ mới. Chờ sau khi người của phủ Đình Úy đi rồi Thương Cửu Tuế liền một mình ngồi ngẩn người ở cửa sổ, ngồi từ xế chiều tới tận tối, nhìn lên bầu trời, giống như có thể nhìn thấy mình muốn nhìn thấy trên bầu trời vậy.

Đêm khuya.

Thương Cửu Tuế đứng dậy, không đi ngủ mà là đi vào trong viện cảm nhận cái lạnh thấu xương trong mùa đông của thành Trường An.

Ông ta nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy rõ ràng ngày hôm đó ông ta chặn Thẩm Tiểu Tùng lại, một chưởng đánh bại Thẩm Tiểu Tùng, theo bản năng liếc nhìn nữ hài kia, Thẩm Tiểu Tùng lồm cồm dậy đi qua bảo vệ nữ hài kia ở phía sau, giống như một người phụ thân.

Giống như một người phụ thân.

Chính vào một khắc đó ông ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, mình đã lún sâu vào một vực sâu đáng sợ, hoàng hậu giống như một sứ giả dẫn đường tới từ địa ngục, từng bước một dẫn ông ta vào trong bóng tối, mà ông ta lại cho rằng mỗi một việc mình đang làm đều là chính nghĩa.

Trong phòng của Hàn Hoán Chi tối tăm, mà hoàng hậu là cả người tối tăm.

Thương Cửu Tuế thở ra một hơi thật dài, trước giờ ông ta chưa từng nói với người khác, ông ta đã tỉnh ngộ lại sau khi nhìn thấy Thẩm Tiểu Tùng bảo vệ nữ hài kia ở phía, người như Thẩm Tiểu Tùng thì làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với bệ hạ? Thấy nữ hài kia nhìn ông ta với ánh nhìn đầy thù hận, bỗng chốc ông ta có ảo giác đó là muội muội bệnh chết của mình.

Sau đó ông ta ngơ ngác nhìn Thẩm Tiểu Tùng, cứ nhìn mãi, chân tay luống cuống.

Thẩm Tiểu Tùng đứng dậy, mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn bế đứa trẻ lên, nghiêng ngả lảo đảo tiếp tục bước đi, lúc đi qua bên cạnh Thương Cửu Tuế còn vỗ vai ông ta: "Cảm ơn ngươi chợt nhớ tới chúng ta từng là huynh đệ."

Một khắc này, Thương Cửu Tuế như bị sét đánh.

Trong tiểu viện, Thương Cửu Tuế ngẩng phắt đầu lên, cảm giác trên bầu trời buông xuống vô số thanh kiếm sắc, từng thanh kiếm đâm vào ngực ông ta, kiếm xuyên qua thân thể ông ta, nó khao khát mang sinh mạng của ông ta đi.

Cảm giác mang tội lỗi thật sự rất thống khổ.

Cửa viện bị người khác gõ nhẹ, Thương Cửu Tuế ngây người, đi qua mở cửa ra, Hàn Hoán Chi ở ngoài cửa giơ bình rượu xách trong tay lên: "Uống hai chén?"

Thương Cửu Tuế không ngờ Hàn Hoán Chi sẽ đến, trước đó hai người vừa mới nói chuyện rất lâu, nhanh như vậy đã lại gặp nhau.

Hàn Hoán Chi liếc nhìn Thương Cửu Tuế đang sững sờ mà không nhịn được bật cười, sau khi đi vào thuận tay đóng cửa lại, cũng không để ý tới Thương Cửu Tuế vẫn còn ngây ngốc đứng ở đó, tự vào phòng khách. Ông ta đặt rượu và thức ăn trong tay trên bàn, lại đốt một lò lửa ở trong viện, Thương Cửu Tuế cứ nhìn Hàn Hoán Chi làm việc như vậy, giống như một tượng gỗ.

Hàn Hoán Chi đem lò lửa gọi xong chuyển vào trong phòng, ở trên lò lửa đốt nước, ngồi xong sau khi mới quay lại liếc nhìn vẫn đứng ở trong sân đích Thương Cửu Tuế: "Còn định đứng bao lâu?"

Thương Cửu Tuế hơi cứng đờ đi vào cửa ở ngồi xuống đối diện Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi bày thức ăn xong, chờ sau khi nước sôi lại bỏ rượu vào trong chậu hâm nóng rượu, nhón một hạt lạc bỏ vào miệng. Thoạt nhìn dường như rất nhẹ nhàng, mà trên thực tế thì nội dung cuộc nói chuyện lúc ban ngày của bọn họ khiến cho người ta không thoải mái một chút nào, mà động tác này chỉ là Hàn Hoán Chi đang che giấu sự không thoải mái trong lòng mình.

Lúc trước đó Hàn Hoán Chi đã nói một những lời khiến Thương Cửu Tuế đau lòng, nhất là câu nói kia... Bất kể như thế nào ngươi là người đã từng làm việc giúp hoàng hậu, ngươi còn suýt nữa thì giết Thẩm Tiểu Tùng, ngươi sống ở trong viện đừng tùy ý ra ngoài đi lại, dù sao chuyện của ngươi vẫn chưa nói rõ ràng.

Mấy câu này nói ra từ miệng Hàn Hoán Chi, lạnh lẽo vô tình.

"Lúc nói chuyện ở trong thư phòng của ta, ta là đô đình úy của phủ Đình Úy Đại Ninh, mỗi một vấn đề ta nói với ngươi đều không đại diện cho cá nhân ta, là đại diện cho bệ hạ, cho luật pháp của Đại Ninh."

Hàn Hoán Chi chỉ vào y phục trên người mình: "Cởi quan phục rồi, mang rượu tới nhà, là ta tới thăm lão huynh đệ của ta."

Thương Cửu Tuế mấp máy môi, nhất thời không biết nói gì.

"Bộ y phục trên người ta khiến cho ta không dám lười biếng, không dám buông lỏng. Trong lòng ta luôn tín nhiệm và chưa từng hoài nghi ngươi, nhưng chuyện ta nên hỏi và nên làm đều không thể hỏi thiếu, không thể làm thiếu, chuyện của bệ hạ không có chuyện nhỏ."

Hàn Hoán Chi thấy rượu đã ấm, rót một chén cho Thương Cửu Tuế: "Nhưng mà Cửu Tuế, hiện tại ta không nói những chuyện này với ngươi."

Thương Cửu Tuế đờ đẫn nhận chén, uống một hơi cạn sạch.

"Bệ hạ nói, thời gian đang tiến về phía trước, con người cũng đang đi về phía trước."

Hàn Hoán Chi nhấp một ngụm rượu, thoạt nhìn có chút thương cảm: "Nhưng ngươi thì vẫn đứng yên không tiến. Ta có thể hiểu được một người sống trong khoảnh khắc áy náy suốt hơn hai mươi năm sẽ khó chịu cỡ nào, nhắm mắt lại là một khắc đó, mở mắt ra vẫn là một khắc đó, ta không biết người khác có trải qua cảm giác này hay không, ta có..."

Ông ta lục lọi trong ngực một lát, lấy ra một cái túi vải nhỏ đặt ở trên bàn, đẩy về phía trước.

Thương Cửu Tuế hỏi một câu theo bản năng: "Cái gì vậy?"

"Lúc mới tới phủ Lưu Vương, bên cạnh ngươi mang theo một món đồ, ta thấy ngươi thường xuyên lấy ra nhìn nên tò mò, có một ngày nhân lúc ngươi không ở trong phòng ta liền lén đi vào, lúc mở cái gói nhỏ đó của ngươi thì ngọc bội rơi ra ngoài, ta không cẩn thận làm rơi vỡ, ta sợ ngươi phát hiện nên đã lấy trộm đồ đi..."

Thương Cửu Tuế ngẩng phắt đầu lên.

Hàn Hoán Chi thì lại cúi đầu: "Lúc đó ta không dám nói cho ngươi biết, sợ ngươi mắng ta, sợ người khác nói ta là kẻ trộm. Sau đó ngươi lớn tiếng gào khóc, khóc đến mức xé ruột xé gan, ta mới biết đó là di vật duy nhất của phụ thân ngươi để lại cho ngươi."

Tay Thương Cửu Tuế run rẩy mở túi vải ra, bên trong là một miếng ngọc bội đã gắn lại, tuy rằng đã gắn lại nhưng vết rạn trên bề mặt vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Đã rất nhiều lần." Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Mỗi lần ta nhìn thấy ngươi đều muốn trả lại miếng ngọc bội này cho ngươi, nhưng ta không dám, vừa nhìn thấy ngươi, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này, ta liền nghĩ đến bộ dạng khóc đến xé ruột xé gan của ngươi ở trong viện phủ Lưu Vương ngày đó."

Ông ta uống hết rượu trong chén, thở ra một hơi thật dài: "Ngươi ở nguyên tại chỗ hai mươi mấy năm, ta bị miếng ngọc bội này giữ ở yên tại chỗ ba mươi mấy năm. Sau này ta đi khắp đại giang nam bắc, đến mỗi nơi đều đi dạo các cửa tiệm đồ ngọc, muốn tìm một cái giống như hệt ngọc bội của ngươi, nhưng ta tìm không được. Có một lần phát hiện một miếng ngọc bội rất giống, ta đã mua lại, nghĩ là lúc trả lại cho ngươi, đã nhiều năm như vậy ngươi không thấy nó nên ấn tượng sẽ mơ hồ, không chừng sẽ nhận lầm thì sao? Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, lừa gạt sau khi làm tổn thương người khác, còn đáng ghét hơn việc làm tổn thương lúc đầu."

Bịch!

Hàn Hoán Chi bị đánh một quyền thật mạnh vào mặt, một quyền này khiến Hàn Hoán Chi ngã từ trên ghế xuống, khóe miệng cũng bị đánh vỡ, máu nhanh chóng nhuốm đỏ cả kẽ răng.

Ông ta vịn bàn đứng lên, nhìn thấy Thương Cửu Tuế đã cầm miếng ngọc bội kia trong tay vuốt nhẹ.

"Hòa nhau rồi." Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Một quyền này đánh ngươi là vì ngươi trộm đồ."

Ông ta cầm ngọc bội trong lòng bàn tay: "Ngoài ra, miếng ngọc bội này vốn đã vỡ rồi."

Hàn Hoán Chi ngẩn người.

Thương Cửu Tuế thở ra một hơi thật dài: "Cảm ơn, ta nghĩ ta biết ra ngoài như thế nào rồi."

Ông ta nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi: "Ta muốn rời Trường An đi gặp Thẩm Tiểu Tùng, nếu ông ta cũng có thể đánh ta một quyền thì tốt."

Hàn Hoán Chi cười lắc đầu: "Nếu ta biết ngọc bội vốn đã vỡ, có thể đã trả lại cho ngươi từ lâu rồi."

"Vậy thì ngươi cũng là trộm đồ." Thương Cửu Tuế chỉ vào mình: "Cũng như ta, chuyện đã sai chính là đã sai."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Bệ hạ nói ngươi có thể đi bất kỳ nơi nào."

Thương Cửu Tuế ngẩn người: "Bệ hạ nói khi nào?"

"Lúc nãy." Hàn Hoán Chi lau vết máu ở khóe miệng: "Ta mới từ trong cung trở lại. Bệ hạ nói Cửu Tuế vĩnh viễn vẫn là Cửu Tuế đơn thuần nhất trong phủ Lưu Vương khiến người ta yên tâm, nếu hắn không đơn thuần thì sẽ không giam mình trong ở một sai lầm mãi không thoát ra được. Người lọc lõi trải đời sẽ luôn dễ dàng quên đi lỗi của mình, thi thoảng nhắc tới cũng sẽ vì tìm rất nhiều cái cớ cho lỗi sai của mình, bọn họ có thể dễ thoải mái hơn người đơn thuần."

Hàn Hoán Chi nhìn miếng ngọc bội kia: "Thật sự trước kia đã vỡ rồi?"

"Phải." Thương Cửu Tuế sờ sờ vị trí để ngọc bội trong ngực: "Tự ta ném vỡ, ta đã muốn quên phụ thân, như vậy thì sẽ không nhớ lại cảnh ông ấy đặt ta trên vai chạy đi, sẽ không nhớ ông ấy nắm tay ta mua cho ta món ta thích ăn nhất, cũng sẽ không nhớ đến ta nằm trên cánh tay ông ấy ngắm sao rồi ngủ thiếp đi... Ta ném vỡ ngọc bội, ta tưởng là như vậy thì sẽ không còn nhớ ông ấy nữa."

Ông ta nhìn Hàn Hoán Chi, cười: "Nhưng nào có dễ dàng như vậy chứ... May mà ta không có quên ông ấy, cho dù là hiện tại, nhắm mắt lại ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của ông ấy, hình dạng của ông ấy mãi không thay đổi."

Nụ cười ấy, có một chút thoải mái.

Hàn Hoán Chi rót một chén rượu uống hết, cay xè, trong lòng giống như bùng lên một ngọn lửa.

"Ngươi có thể đợi sức khỏe tốt hơn một chút rồi hãy đi tìm Thẩm Tiểu Tùng."

"Không cần." Thương Cửu Tuế nhìn ra ngoài cửa phòng: "Hai chữ xin lỗi này, trì hoãn không nói thật sự rất khó chịu."

Hàn Hoán Chi cúi đầu lẩm bẩm: "Xin lỗi."

"Uống rượu." Thương Cửu Tuế giơ chén rượu lên: "Bởi vì ta đã phạm tội, để ngươi chống đỡ phủ Đình Úy một mình, xin lỗi, ngươi đã vất vả rồi."

Bình Luận (0)
Comment