Cuối tháng 11, trong thành Trường An không có nhiều người đi trên đường phố. Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn năm ngoái một chút, nhất là sáng sớm như thế này, ngoại trừ những người có chuyện gấp phải lên đường ra, ai cũng muốn ở trong chăn ngủ thêm một lát.
Vào mùa đông nghe tiếng gió ngoài cửa sổ quấn chặt chăn nằm ngủ, dường như đó cũng là một sự hưởng thụ.
Thương Cửu Tuế đến xa mã hành dùng bạc của Hàn Hoán Chi cho ông ta mua một chiếc xe lừa nhỏ, con lừa kia có vẻ không quá bướng bỉnh, cũng biết nghe lời. Thương Cửu Tuế đánh xe xuôi nam, quãng đường này dựa vào một chiếc xe lừa đi đến nam cương rồi lại vượt biển đi đất Cầu Lập, cũng không biết phải đi bao lâu.
Nhưng ông ta phát hiện mình cũng không cảm thấy đường dài đằng đẵng giày vò con người, có lẽ là bởi vì đã tự giam mình ở trong tiểu viện kia quá lâu, đánh xe lừa nghe cái chuông nhỏ trên cổ lừa kêu vang, cảm thấy mùa đông này cũng không tiêu điều, khắp nơi đều là phong cảnh.
Bên bắc cương, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An thương nghị một chút, cảm thấy việc đánh Bột Hải này mặc dù Bùi Đình Sơn người ta không có tỏ thái độ nhưng việc nên làm đều đã làm, tận lực ủng hộ, cho nên sau khi từ Bột Hải trở về hai người đi Bạch Sơn Quan gặp Bùi Đình Sơn trước, xin chỉ thị đại tướng quân lưu thủ Bột Hải như thế nào.
Bùi Đình Sơn thấy hai người bọn họ trở về xin chỉ thị của mình nên tất nhiên tâm trạng không tệ, điều mà người có địa vị như lão ta để ý còn không phải chính là sự quan tâm của người trẻ tuổi đối với lão ta ư, cho nên vẻ mặt đại tướng quân cũng ôn hoà.
Chuyện khiến Bùi Đình Sơn hài lòng nhất là để Diêm Khai Tùng lưu thủ Bột Hải, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đây là đang có ý lấy lòng lão ta.
Nếu tiểu bối đã lấy lòng rồi thì tất nhiên Bùi Đình Sơn cũng không thể thua về mặt khí độ.
Tuy rằng trong thành Trường An vẫn chưa có ý chỉ tới nhưng lão ta biết chắc chắn bệ hạ muốn triệu ba người Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Diêm Khai Tùng về Trường An, cho nên an bài một vị nghĩa tử khác của mình đi Bột Hải quốc lãnh binh thay cho Diêm Khai Tùng trở lại. Sau đó lão ta lại lấy thân phận của người bề trên cảnh báo Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An lần này sau khi về Trường An phải cẩn thận cái miệng của các quan văn.
Đương nhiên đại tướng quân biết gần đây hướng gió trong thành Trường An không đúng, bên Ngự sử đài gần như mỗi ngày một bản tấu chương mắng lão ta.
Hướng gió trong triều đình thổi bên nào, đó còn không phải là tâm tư của bệ hạ.
Trở lại doanh trướng, Thẩm Lãnh tắm nước nóng thay y phục, lại đi tìm Mạnh Trường An thương lượng một chút. Hiện giờ đại tướng quân tọa trấn Bạch Sơn Quan, nếu hai người bọn họ ở lại đây chờ ý chỉ của bệ hạ, đại tướng quân kia tâm tư bất định, nhìn hai người bọn họ thêm vài ngày sẽ chán ghét, không chừng lại xảy ra tai vạ gì đó, chi bằng tránh đi. Thế là hai người lại chạy tới cầu kiến Bùi Đình Sơn, nói là lo lắng cho bên Tức Phong Khẩu, thỉnh cầu đại tướng quân chấp thuận cho bọn họ đi Tức Phong Khẩu.
Bùi Đình Sơn là gừng già rất cay, tất nhiên hiểu tâm tư của hai tiểu bối này, lão ta cũng không muốn ở cùng hai người này quá lâu, liền vung tay lên phê chuẩn.
Hai người mang theo thân binh doanh vô cùng vui vẻ rời khỏi Bạch Sơn Quan, lúc tới Tức Phong Khẩu cả người đều nhẹ nhàng thoải mái.
Vừa tới Tức Phong Khẩu, một tướng quân trẻ tuổi dẫn người ở bên ngoài doanh địa nghênh đón, sau khi nhìn thấy tọa kỵ mang tính tiêu chí kia của Thẩm Lãnh vội vàng bước lên, khom người cúi đầu: "Ti chức Hoắc Đinh bái kiến Thẩm tướng quân, bái kiến Mạnh tướng quân."
Hoắc Đinh?
Thẩm Lãnh tỉ mỉ quan sát người trẻ tuổi này, đây là người mà ngay cả Diệp Lưu Vân cũng không yên tâm nên đặc biệt tự tay viết một phong thư phái người gửi tới nhắc nhở Thẩm Lãnh chú ý. Trong khoảnh khắc Hoắc Đinh cúi đầu, Thẩm Lãnh không nhìn ra vấn đề gì trên khuôn mặt tươi cười của hắn ta, nhưng nhìn thấy một chút không hài lòng trong ánh mắt.
Sau đó Thẩm Lãnh đột nhiên hiểu được một chuyện, sự bội phục Bùi Đình Sơn trong lòng lại tăng lên một bậc.
Tại sao thái tử đột nhiên sắp xếp người đến biên cương đông bắc?
Còn không phải là vì nhận được phong thanh Thẩm Lãnh muốn đánh Bột Hải ư. Gã ta là thái tử, tất nhiên tin tức linh thông, lúc đó gã ta lập tức sắp xếp một người rời khỏi Giáp Tử doanh tới biên cương đông bắc, là tới hưởng sái quân công.
Nếu lúc xuất chinh Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An dẫn hắn ta theo, quân công này là tất nhiên sẽ hưởng sái được, hơn nữa thái tử còn có thể giành được một mỹ danh, các loại kiểu như tuệ nhãn thức anh tài, còn có thể nói là gã ta lo Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An không đủ nhân thủ để dùng nên cố ý sắp xếp người tới đây, là suy nghĩ cho đại cục.
Nhưng mà sau khi người này đến biên cương đông bắc thì bị Bùi Đình Sơn sắp xếp ở Tức Phong Khẩu.
Hiện tại cục diện này, kẻ ngốc cũng nhìn ra được đại quân Hắc Vũ hơn ba mươi vạn binh của Dã Đồ không định tiến công biên cương Đại Ninh thật sự, đó chỉ là đến Nam Viện chia cắt địa bàn. Tức Phong Khẩu căn bản là không đánh nhau được, để Hoắc Đinh ở Tức Phong Khẩu, một quân công bé bằng đồng tiền cũng không kiếm chác được. Mà Hoắc Đinh tất nhiên là không có cách nào không nghe Bùi Đình Sơn điều khiển, cho dù hắn ta là người do thái tử phái tới hỗ trợ đông chinh, Bùi Đình Sơn lấy cớ Tức Phong Khẩu không đủ binh lực, càng khuyết thiếu tướng lãnh binh để giữ hắn ta lại, chẳng lẽ hắn ta còn dám chống lại Bùi Đình Sơn?
Cho nên trong ánh mắt của hắn ta mới có một chút không hài lòng. Một người trẻ tuổi đang xuân phong đắc ý, có thái tử làm chỗ dựa vững chắc, vốn nghĩ sau khi tới biên cương đông bắc có thể mặc sức thi triển quyền cước, sau khi trở về có thể thăng quan tiến tước... Nhưng đáng tiếc, bị con cáo già Bùi Đình Sơn này ấn chết một chỗ, đừng nói tới quân công, chỉ sợ sau này muốn rời khỏi Tức Phong Khẩu cũng khó khăn.
Hoắc Đinh tươi cười cùng Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vào quân doanh, sau khi nói chuyện một lát Hoắc Đinh làm ra vẻ khó xử: "Ti chức có một yêu cầu quá đáng."
Thẩm Lãnh cười nói: "Hoắc tướng quân có chuyện gì cứ việc nói thẳng là được, nếu như có thể giúp được thì tất nhiên ta sẽ không chối từ."
Hoắc Đinh lập tức cười: "Lúc ti chức ở thành Trường An đã ngưỡng mộ phong thái của hai vị tướng quân, một lòng muốn tới dưới trướng hai vị tướng quân nghe lệnh, nhưng sau khi đến nơi này lại bị đại tướng quân giữ lại Tức Phong Khẩu lãnh binh. Ti chức mạo muội, muốn xin hai vị tướng quân nói với đại tướng quân, có thể điều ti chức tới dưới trướng hai vị tướng quân hay không?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy là ta hay là hắn?"
Hoắc Đinh vội vàng nói: "Hai vị tướng quân đều được."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Ta không có vấn đề, ngươi có vấn đề không?"
Mạnh Trường An: "Ngươi không có vấn đề, tất nhiên ta cũng không có vấn đề."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, sau đó cùng Mạnh Trường An đồng thanh nói: "Vậy thì còn lại chính là vấn đề của đại tướng quân."
Mặt Hoắc Đinh biến sắc.
Thẩm Lãnh nói: "Như vậy đi, bây giờ ta sẽ phái người đến chỗ đại tướng quân xin chỉ thị, nếu đại tướng quân đồng ý, ngươi có thể tới dưới trướng ta, cũng có thể tới chỗ Mạnh tướng quân, tùy ngươi chọn là được."
Hoắc Đinh đã biết không dễ dàng như vậy, lại không tiện kéo mặt nạ xuống ngay lập tức, vẫn phải tiếp tục cười xòa. Nhưng dù thế nào hắn ta cũng cảm thấy Thẩm Lãnh giống một con hồ ly đắc đạo, giống y hệt như Bùi Đình Sơn.
Hoắc Đinh là một bước cờ dài của thái tử, nếu gã ta muốn có thực lực của mình ở trong quân thì không thể dựa vào bất cứ một người nào ở hiện tại.
Người của thế hệ cũ, như Bùi Đình Sơn, như Đàm Cửu Châu, như Đạm Đài Viên Thuật thì gã ta không thể nào dùng, người của thế hệ tiếp theo như Võ Tân Vũ, Hải Sa, Đường Bảo Bảo cũng không thể để gã ta dùng, thế hệ mới như Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An thì càng không cần nói, gã ta muốn dùng? Bọn họ không nhằm vào gã ta đã là chuyện tốt rồi.
Chỉ có bồi dưỡng trong đám người mới, Hoắc Đinh sẽ là chỗ dựa ở trong quân của thái tử trong tương lai do gã ta chọn lựa ra. Gã ta tin tưởng với khả năng của Hoắc Đinh thì việc chiếm một vị trí ở trong quân cũng không khó, có lẽ ngay cả thái tử cũng không ngờ rằng trở ngại đầu tiên Hoắc Đinh gặp phải sau khi đến biên cương đông bắc chính là Bùi Đình Sơn.
Hoắc Đinh thật sự buồn bực không vui, nơi khỉ ho cò gáy Tức Phong Khẩu này thì có thể có việc gì làm.
Đành phải khổ sở đợi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tới chỗ Bùi Đình Sơn nói, kết quả là năm ngày sau cũng chờ được lệnh nhâm mệnh của Bùi Đình Sơn. Hắn ta chính thức được nhậm mệnh là tướng quân lãnh binh của Tức Phong Khẩu, sau này một ngàn hai trăm chiến binh thường trú ở Tức Phong Khẩu là người của hắn ta.
Chuyện này giống như bị sét đánh.
Bạch Sơn Quan, đại tướng quân Bùi Đình Sơn ngồi trong thư phòng uống trà, cửa sổ đang mở, với độ tuổi của lão ta mà cũng không sợ gió lạnh.
Khác với bệ hạ ở cung Vị Ương trong thành Trường An, cánh cửa sổ ở Đông Noãn Các không thuộc quyền bệ hạ quản, đó là Đại Phóng Chu quản, nhưng ở biên cương đông bắc, mọi việc đều là của Bùi Đình Sơn, lão ta muốn mở cửa sổ thì lão ta mở cửa sổ, lão ta muốn điều ai đến chỗ nào, vậy thì có thể điều người đó đến chỗ đó.
"Thái tử bắt đầu thò tay ra bên ngoài rồi." Bùi Đình Sơn liếc nhìn Diêm Khai Tùng vừa mới trở lại: "Lần này sau khi về kinh, chắc chắn thái tử cũng sẽ tiếp xúc với con, hắn càng biểu hiện khiêm tốn hữu lễ thì con càng phải coi chừng, phải ghi nhớ Đại Ninh này là Đại Ninh của bệ hạ, người làm thần là thần của bệ hạ chứ không phải là thần của thái tử, tương lai thái tử lên ngôi thì tất nhiên chúng ta nguyện trung thành, nhưng hiện tại thái tử chỉ là thái tử."
Diêm Khai Tùng cúi đầu: "Hài nhi ghi nhớ."
Bùi Đình Sơn cười cười: "Trong mấy người các con, con là đại ca, ta cũng yên tâm về con nhất, con trầm ổn thành thục, tâm tư kín đáo, thật ra cũng không cần ta phải dặn dò nhiều, sau khi đến Trường An chỉ có một chuyện phải ghi nhớ, đừng đáp lễ tất cả những người đã thăm hỏi con. Tướng biên quân về Trường An giao tế quá độ chính là chuyện tối kỵ, có thể không từ chối người tới tặng lễ cho con, nhưng đừng đáp lễ, đồ tặng cho con thì chọn giữ lại mấy thứ mình thích, phần còn lại đều giao cho Binh bộ."
"Vâng."
Bùi Đình Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng trên đời này à, khó làm nhất chính là đạo lí đối nhân xử thế, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An cố ý nhường quân công cho con, cho nên ta đang suy tính, ít nhất bệ hạ cũng sẽ thăng con làm tòng tam phẩm, có lẽ là chính tam phẩm, cho nên nhân tình này ta vẫn phải trả. Hoắc Đinh là người của thái tử, ta cũng nghe sơ qua chút chuyện giữa thái tử và Thẩm Lãnh, cho nên cứ giữ chặt Hoắc Đinh ở Tức Phong Khẩu đi."
Diêm Khai Tùng gật đầu: "Nghĩa phụ sắp xếp rất thỏa đáng."
Bùi Đình Sơn cười nói: "Xem ra qua trận chiến này mối quan hệ của con và Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An cũng trở nên tốt hơn nhiều."
"Con chỉ là kính nể khả năng lãnh binh tác chiến của hai người bọn họ."
"Là hai cái mầm tốt." Bùi Đình Sơn trầm mặc một lúc, rót một chén trà cho Diêm Khai Tùng: "Mặc kệ bệ hạ thăng con làm tòng tam phẩm hay là chính tam phẩm, đối với con mà nói đều là chuyện tốt, nhưng đối với ta mà nói là biệt ly, chắc chắn con sẽ ra ngoài độc lĩnh một quân, hơn phân nửa là bệ hạ sẽ an bài con đi bắc cương."
Lão ta thở ra một hơi thật dài: "Sau này cơ hội gặp mặt sẽ ít đi."
Trong lòng Diêm Khai Tùng nhói đau: "Hài nhi, hài nhi sẽ thường xuyên đến thăm nghĩa phụ."
"Nói lung tung gì vậy?" Bùi Đình Sơn để chén trà xuống, nghiêm túc nói: "Tướng lĩnh quân đâu có tự ý rời khỏi nơi công tác, sau này con làm việc ở bắc cương, phải nghe Võ Tân Vũ điều khiển. Tuy rằng hắn nhỏ hơn con vài tuổi nhưng mạnh hơn con không ít, nên học hỏi nhiều, phải giữ vững lập trường. Về phần ta, cách ngày rời đông cương cũng không xa..."
Diêm Khai Tùng vừa muốn nói thì Bùi Đình Sơn khoát tay ngăn cản: "Nghe ta nói xong đã. Ta nhận mấy người các con làm nghĩa tử, rất nhiều người đều nói là ta mua chuộc lòng người, còn có người nói cho các con cái danh nghĩa tử là có thể ít cho các con cơ hội thăng tiến, nhưng mà có một chuyện các con đều biết rõ, không hợp tính, cho dù là quỳ đến chết ở ngoài của nhà ta, lẽ nào ta sẽ nhận hắn?"
Lão ta nhìn Diêm Khai Tùng: "Thật ra ta biết, hơn phân nửa con là thông văn hạp do bệ hạ sắp xếp ở đông cương."
Diêm Khai Tùng ngẩng phắt đầu lên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bùi Đình Sơn cười lắc đầu: "Không cần để ý điều này, nếu không phải đến lúc ly biệt thì ta cũng sẽ không nói lời này. Con kính ta, đó là binh của ta, cũng là con của ta, người là đại tướng quân cũng là nghĩa phụ như ta thì sẽ không nghi con, cũng sẽ không nghi bệ hạ, là vì bệ hạ chưa từng nghi ta. Thông văn hạp cũng được, không phải cũng thế, con không cần giải thích."
Bàn tay ở trong ống tay áo của Diêm Khai Tùng run lên.
"Con à." Bùi Đình Sơn đứng lên đi đến bên cạnh Diêm Khai Tùng, vỗ vai y: "Ta không có thân sinh cốt nhục, ta kính dâng cả đời cho Đại Ninh, ta thật sự xem mấy người các con là con trai ruột. Lần này đi... nếu sau này còn có cơ hội gặp lại, ta không muốn nghe con gọi ta là đại tướng quân, cũng không phải nghĩa phụ, lúc gặp lại, con gọi ta là một tiếng phụ thân."
Lão ta xoay người xua tay: "Đi đi."
Một khắc ấy, đại tướng quân bóng lưng tiêu điều, cũng không biết có phải gió từ ngoài cửa sổ thổi vào hơi lớn hay không, bờ vai của lão ta cũng hơi run lên.