Cách thành Trường An ba mươi sáu dặm về hướng nam có một trấn nhỏ tên là trấn Đà Ngưu, trấn không nhỏ, có mấy ngàn nhân khẩu, nguyên nhân nơi này phồn hoa đơn thuần chỉ là vì điều kiện địa lý. Từ nơi này hơn đi ba mươi dặm về hướng bắc đến Trường An, người bình thường ra ngoài phần lớn là đi bộ, hơn ba mươi dặm còn lại này sẽ cảm thấy hơi xa, ở trong trấn một đêm rồi lại lên dường như tốt hơn một chút, huống chi trong trấn này đều có cả khách điếm, tửu lâu, còn hội tụ các món ăn vặt nam bắc, vì thế lại càng phồn hoa hơn.
Trong trấn trị lý rất tốt, trước kia tên tuổi của nha quan ở đây ngay cả bệ hạ cũng nghe qua, cho nên không lâu sau đó đã được điều vào Hộ bộ làm việc, tuy rằng không được tính là một bước lên mây nhưng cũng là chuyển biến cực lớn của đời người.
Sau khi đến Hộ bộ hai năm, từ một gã tiểu lại lại được đưa ra ngoài, làm huyện lệnh của thành huyện dưới sự quản lý của phủ Thuận Thiên.
Sau khi rời trấn Đà Ngưu hai năm lại trở lại, đã không phải là nha quan của một trấn mà là huyện lệnh đại lão gia. Đại Ninh là chế độ quan viên thất phẩm, nha quan tối đa cũng chỉ là cửu phẩm, nói trắng ra thì là không có phẩm cấp, nếu không có lý lịch hai năm làm ở Hộ bộ kia, muốn thăng làm huyện lệnh chính thất phẩm là việc nói dễ hơn làm.
Bệ hạ mến tài, người này trị lý địa phương có thành tích và cũng có sáng kiến, biết phát triển như thế nào, trật tự rõ ràng, để ở địa phương tất nhiên mạnh hơn nhiều so với để ở Hộ bộ làm người phụ trách văn thư.
Tất nhiên Thương Cửu Tuế không biết nhiều chuyện như vậy, ông ta chỉ cảm thấy trấn Đà Ngưu này có vẻ thật sự tốt, có một con đường từ đầu này đến đầu kia đều là các món ăn vặt, hội tụ đặc sản khắp nam bắc Đại Ninh. Quy mô của trấn hiện giờ đã có thể so sánh với huyện thành huyện Phương Thành, người đi lại trên đường như mắc cửi. Ông ta đã đi ba mươi mấy dặm đường quả thật cũng hơi đói bụng, quyết định tìm một tiệm ăn nhỏ trên con đường này để lấp bụng.
Nhìn thấy cách đó không xa có một tiệm bánh thịt lừa nướng, trong bụng bỗng thấy thèm, nhiều năm chưa từng ăn cơm đàng hoàng, lần này ra ngoài tâm trạng lại nhẹ nhõm hơn không ít, cho nên cũng thèm ăn nhiều hơn.
Đỗ xe lừa xong vừa muốn vào cửa, Thương Cửu Tuế áy náy liếc mắt nhìn con lừa kéo xe một cái, vỗ đầu con lừa: "Thật sự xin lỗi bộ tộc các ngươi, kéo xe thì cũng không nói, ta còn đến ăn..."
Đột nhiên từ bên cạnh có hai người đi đến, một trái một phải chặn ông ta lại, hai người kia vẻ mặt tươi cười nhưng trong ánh mắt lại có sự đề phòng.
"Có phải Thương tiên sinh?" Một trong hai người chắp tay nói.
Thương Cửu Tuế gật đầu: "Là ta, các ngươi là ai?"
Người vừa nói chuyện kia liền cười nói: "Có quý nhân muốn gặp tiên sinh, mời tiên sinh dời bước đến tửu lâu Đông Sơn ở bên kia, quý nhân đã chuẩn bị tiệc rượu, chỉ chờ tiên sinh đến."
"Là quý nhân muốn gặp ta?" Thương Cửu Tuế hỏi.
Người nọ vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, quý nhân muốn gặp tiên sinh."
Thương Cửu Tuế nói: "Bất kể là quý nhân nào, nếu như muốn gặp ta thì tất nhiên là hắn tới tìm ta, mời ta dời bước qua đó... Xin lỗi, không có hứng thú."
Ông ta cất bước lên bậc thềm, một người khác lại thò tay ra ngăn lại: "Tiên sinh chớ làm lỡ việc của quý nhân."
"Ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?"
Thương Cửu Tuế hơi nhướn mí mắt lên.
Người nọ lùi lại một bước theo bản năng, có thể là nghĩ người gầy gò như vậy thì có thể thế nào, lùi lại một bước cũng có vẻ khiến mình mất mặt, vì thế lại bước trở lại tiếp tục ngăn cản: "Việc quý nhân căn dặn, vẫn mong tiên sinh đừng làm khó hai người chúng ta."
Thương Cửu Tuế nghiêng đầu liếc nhìn, cách đó không xa có một cây cây liễu lớn, đang là thời điểm rét đậm tiết nên trụi lủi, ổ chim Hỉ Thước trên cây liễu lớn cũng có vẻ tiêu điều.
"Ngươi thấy chỗ đó như thế nào?"
Thương Cửu Tuế hỏi một câu, bước lên bậc thềm, người nọ thò tay ra túm áo của Thương Cửu Tuế, cũng không biết sao mà trời đất đột nhiên quay cuồng, đến lúc hắn ta cảm thấy mình dừng lại thì đã kẹt trên tổ Hỉ Thước kia, trong lòng kinh hãi, muốn xuống dưới nhưng sau đó cảm giác đau đớn mới từ hai cánh tay truyền đến, lúc nhìn lại thì hai cánh tay lại bị bẻ gãy lúc nào chẳng hay, trong lúc hoảng loạn ngã từ trên cây xuống, không nhúc nhích được nữa.
Một người khác ngăn cản Thương Cửu Tuế sắc mặt trắng bệch: "Vẫn mong tiên sinh nghĩ lại, tiên sinh cũng không đắc tội với quý nhân này được đâu."
"Ồ." Thương Cửu Tuế tiếp tục bước đi: "Ngươi cũng muốn lên?"
Người nọ tránh ra theo bản năng, đâu còn dám ngăn cản nữa.
Thương Cửu Tuế vào cửa tiệm, gọi ba cái bánh thịt lừa nướng, một bát canh và một đĩa thức ăn. Ông ta ngồi xuống chờ, không bao lâu bánh nướng nóng hổi được đem lên. Mọi người thường nói thịt rồng trên trời thịt lừa dưới đất, mùi vị đó thực sự khiến cảm giác thèm ăn của người ta tăng lên, cầm một cái bánh nướng cắn lên một miếng, mùi thơm đặc biệt của thịt lừa lập tức len lỏi giữa các kẽ răng, bánh nướng vàng ruộm xốp giòn, hòa lẫn với mùi thịt lừa nuốt xuống, cảm giác giống như trong dạ dày cũng có thể nếm được mùi vị.
Cảm giác này thật sự sảng khoái, Thương Cửu Tuế ăn nhồm nhoàm hết cái bánh nướng đầu tiên, tiếng bước chân ngoài cửa liền hỗn loạn, không bao lâu sau có người vén rèm cửa vải bông lên, một nam nhân mặc cẩm y đội mũ tre chậm rãi đi vào, nhìn quanh mọi người trong điếm, sau đó ngồi xuống đối diện với Thương Cửu Tuế. Lúc y tháo mũ tre xuống Thương Cửu Tuế mới phát hiện mình không quen người này, đây là một nam nhân trung niên nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày cũng hiền lành, hơn nữa trên người có một kiểu khí chất bác học đại nho.
"Chào Thương tiên sinh." Người nọ mỉm cười gật đầu.
"Khỏe, vô cùng khỏe." Thương Cửu Tuế cầm cái bánh thịt lừa nướng thứ hai: "Nếu ngươi có thể biến mất khỏi trước mặt ta, ta sẽ càng khỏe hơn."
"Tiên sinh thật biết nói đùa." Nam nhân trung niên cười nói: "Ta biết Thương tiên sinh làm người sảng khoái, tính cách ngay thẳng, cho nên có mấy lời ta sẽ nói thẳng luôn."
Y chỉ ra phía sau, những người đi theo đến lập tức bắt đầu dọn dẹp hiện trường, những người đang ăn cơm trong cửa tiệm bị đuổi hết ra ngoài, không có hành động thô bạo gì, mỗi người đều tươi cười đền bù năm lượng bạc, thực khách cầm bạc tất nhiên cũng vui vẻ, năm lượng bạc đối với người bình thường mà nói cũng không phải là con số nhỏ, tự dưng có tiền, ai sẽ kháng cự chứ?
Hai vợ chồng lão bản được mười lượng bạc, cũng rất vui vẻ, vì thế đi ra chỗ xa đứng chờ theo yêu cầu của những người kia.
Ngoài cửa có bốn đại hán đứng chặn cửa tiệm, ai cũng không được tới gần.
Bên trong tiệm chỉ còn lại Thương Cửu Tuế và trung niên nam nhân kia cùng tùy tùng của y. Thương Cửu Tuế cũng không quan tâm đến bọn họ mà càng để ý đến bánh thịt lừa nướng trong tay hơn, cái bánh đầu tiên ông ta ăn rất nhanh, cái thứ hai thì nhai kỹ nuốt chậm dường như muốn thưởng thức mùi vị thịt lừa kỹ lưỡng. Nam nhân trung niên cũng không gấp, chờ ông ta ăn xong cái bánh nướng thứ hai mới mở miệng nói: "Bao năm nay Thương tiên sinh đã khổ cực rồi, thật ra năm đó tiên sinh cũng không có làm gì sai, nhưng lại tự phạt đóng cửa suy ngẫm, đủ để chứng tỏ tiên sinh là người trọng tình trọng nghĩa, nếu đã trọng tình nghĩa, như vậy thì chuyện cố nhân nhờ vả, hẳn là tiên sinh vẫn chưa quên chứ?"
Thương Cửu Tuế cầm cái bánh thịt lừa nướng thứ ba, theo bản năng liếc nhìn về phía quầy, hai vợ chồng chưởng quầy đều không ở trong phòng, vì thế ông ta có chút ảo não.
Không đủ ăn.
Thấy Thương Cửu Tuế không để ý đến mình, nam nhân trung niên kia cũng không tức giận, đứng dậy đi qua pha cho mình ấm trà. Lá trà trong cửa tiệm nhỏ này tất nhiên không ngon, thường thường đều là loại trà vụn rẻ nhất, người phương bắc hay uống trà hoa lài, có một ít vị đắng, trà vụn mùi vị nồng đậm, vị đắng cũng càng nặng hơn.
Nam nhân trung niên rót chén trà nhấp một ngụm, dường như là lần đầu tiên uống loại trà không đáng tiền này cho nên khẽ nhíu mày.
"Năm đó một vị cố nhân ủy thác Thương tiên sinh xuôi nam đi gặp một người tên là Thẩm Tiểu Tùng, Thương tiên sinh ra tay đánh trọng thương, nhưng người này không chết, Thương tiên sinh cũng không tìm được đứa bé kia, nói ra thì Thương tiên sinh cũng không được tính là hoàn thành ủy thác của cố nhân. Ta nghe nói Thương tiên sinh được vị cố nhân kia cứu, năm đó sau khi phụ thân của Thương tiên sinh chết trận ở bắc cương, không lâu sau mẫu thân cũng u uất mà chết, người trong thôn cũng có chăm sóc, quan phủ cũng thường hay phái người tới thăm nom cuộc sống của các ngươi, nhưng vận mệnh luôn vô tình như vậy, một trận ôn dịch đã cướp đi tính mạng của muội muội Thương tiên sinh, vì thế Thương tiên sinh liền trở nên cô độc hiu quạnh."
Thương Cửu Tuế thoáng ngừng một chút, sau đó tiếp tục tập trung ăn bánh.
Nam nhân trung niên nhìn phản ứng của Thương Cửu Tuế, cảm thấy loại trà vụn rẻ mạt này uống ngụm đầu tiên đắng muốn chết, nhưng lại có vị ngòn ngọt đọng lại, vì thế lại uống một ngụm nữa.
"Sau này Thương tiên sinh được vị cố nhân kia tìm được, đưa đến thành Vân Tiêu Tây Thục đạo. Thật ra nói ra thì vị cố nhân kia cũng là vì lấy lòng người mà bà ấy quan tâm, khi đó quan hệ giữa phu thê bọn họ vẫn tốt, chỉ là sau này bị người khác chen ngang một chân, vì thế liền có vết nứt."
Thương Cửu Tuế ăn xong cái bánh nướng thứ ba, bắt đầu tấn công bát canh kia, trong bát có mấy giọt dầu trôi nổi, giống như điểm xuyết làm cho rong biển và tôm khô cũng trở nên đẹp hơn không ít.
Nam nhân trung niên thấy Thương Cửu Tuế vẫn không có phản ứng gì, vì thế tiếp tục nói: "Có thể là khi đó vị cố nhân kia vẫn chưa có con của mình, cho nên coi Thương tiên sinh như con do mình sinh ra, luôn chăm sóc Thương tiên sinh tốt hơn so với người khác, ăn mặc ngủ nghỉ mọi mặt đều chu đáo, hẳn là Thương tiên sinh cũng chưa quên chuyện này chứ?"
Thương Cửu Tuế ăn một miếng canh, cảm thấy hơi mặn, vì thế lại ngẩng đầu nhìn sang phía quầy, không ai làm bánh nướng, tâm trạng của ông ta liền trở nên càng bực bội hơn.
"Nếu Thương tiên sinh còn niệm tình cũ, có việc muốn mời Thương tiên sinh giúp đỡ."
Nam nhân trung niên trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Cũng không phải là bảo Thương tiên sinh đi giết người phóng hỏa, cũng không phải đi nhằm vào ai, chỉ là muốn mời tiên sinh ở lại làm một trợ thủ."
Thương Cửu Tuế nhìn về phía quầy lần thứ ba, nghĩ nếu tự đi làm thì liệu mùi vị có kém hơn hay không?
Nam nhân trung niên cũng nhìn về phía sau theo tầm mắt của Thương Cửu Tuế, y đâu thể đoán được Thương Cửu Tuế nhìn ba lần chỉ là bởi vì chưa ăn đủ.
"Nếu như Thương tiên sinh bằng lòng ở lại, bất luận đưa ra điều kiện gì ta cũng đồng ý."
Y nhìn vào mắt Thương Cửu Tuế, rất nghiêm túc nói: "Tuy rằng vị cố nhân đó của Thương tiên sinh đã không còn ở nhân thế, nhưng những người như chúng ta cũng từng làm cho bà ấy thì vẫn luôn cảm kích và nhớ nhung. Chúng ta nghĩ, tuy rằng vị cố nhân kia đã qua đời nhưng vẫn có rất nhiều việc cần chúng ta giúp đỡ. Nếu như tiên sinh đồng ý, sau này rất nhiều người đều sẽ theo Thương tiên sinh giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tiên sinh nói một lời, có thể hiệu lệnh một nửa giang hồ."
"Một nửa giang hồ?"
Cuối cùng Thương Cửu Tuế cũng mở miệng nói chuyện.
Nam nhân trung niên vui vẻ, vội vàng nói: "Ít nhất là một nửa giang hồ."
"Quá nhỏ." Thương Cửu Tuế lắc đầu: "Không có hứng thú."
Nam nhân trung niên khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ Thương tiên sinh không niệm tình cố nhân chút nào? Với tiên sinh mà nói, đó là ân cứu mạng."
"Ồ." Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn nam nhân trung niên kia một cái: "Cảm ơn ngươi nhắc nhở."
Nam nhân trung niên nói: "Bây giờ là một nửa giang hồ, nhưng tương lai có thể là..."
Y còn chưa nói xong đã bị Thương Cửu Tuế xua tay chặn lại, Thương Cửu Tuế nhìn vào mắt nam nhân trung niên, vô cùng rất nghiêm túc nói: "Ngươi biết làm bánh thịt lừa nướng không?"
Nam nhân trung niên ngẩn ra: "Thương tiên sinh có ý gì?"
Thương Cửu Tuế khẽ thở dài: "Nếu ngươi không biết làm, như vậy thì có thể ngươi phải chết."
Nam nhân trung niên đứng bật dậy, những hộ y dẫn theo ở trong tiệm cũng đi đến.
Thương Cửu Tuế có vẻ vẫn chưa thỏa mãn: "Thật sự rất ngon, tại sao các ngươi lại quấyrầy ta ăn cơm chứ? Ăn không đủ là một chuyện làm cho người ta rất khó chịu, ta khó chịu, các ngươi lại không có ai biết làm, cho nên ta cảm thấy các ngươi cũng phải thấy khó chịu mới công bằng."
Nam nhân trung niên lập tức lui về phía sau một bước: "Chặn hắn lại."
Đâu chặn được?
Sau khoảng thời gian uống nửa chén trà, mười mấy người nằm trong phòng, kẻ nào kẻ nấy cũng bị đánh ngất đi, xếp chồng lên nhau. Gã nam nhân trung niên kia đứng ở phía sau lò vừa sợ hãi vừa phẫn uất, y nhìn đống bột mì với đống thịt trước mặt mà không biết làm như thế nào.
"Ngươi làm không tốt, ngươi sẽ chết."
Thương Cửu Tuế rót cho mình một chén trà: "Có biết cắt ngang bữa cơm của người khác là chuyện rất không lịch sự không?"
Nam nhân trung niên biết sợ là hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn, đành phải liều mình nhào bột, nhưng y đâu biết?
Thương Cửu Tuế đi qua, cầm lấy một tay của y: "Ta dạy ngươi?"
Nam nhân trung niên ngẩn người, còn chưa kịp nói gì thì bàn tay kia đã bị Thương Cửu Tuế ấn lên lò, tiếng xèo xèo lập tức liền truyền ra, một làn khói mỏng xuất hiện, mùi vị gay mũi.
Nam nhân trung niên đau đớn gào thét nhưng không giãy thoát ra được, Thương Cửu Tuế ấn xuống một lát sau đó buông tay ra, nhìn lòng bàn tay đã đen sì kia.
"Làm phiền ngươi trở về nói với người sai ngươi tới, đã hai mươi mấy năm rồi ta không có mở sát giới, đừng có đến chọc giận ta nữa, ngươi biết không? Giết người sẽ bị nghiện đấy."
Thương Cửu Tuế xách tay nải nhỏ của mình ra ngoài, giơ tay lên sờ con lừa kia.
Cũng không biết tại sao, con lừa cảm thấy ánh mắt của ông ta không ổn, sợ tới mức lui về sau một bước.
Thương Cửu Tuế chép miệng, lên xe.
Con lừa hình như cùng thở phào một hơi thật dài.