Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 635 - Chương 635: Địa Tự Khoa

Chương 635: Địa Tự Khoa Chương 635: Địa Tự Khoa

Ta có một con lừa, ta chưa bao giờ cưỡi nó, có một ngày ta nổi hứng muốn cưỡi nó đi chợ, ta cầm roi da nhỏ trong tay, trong lòng ta rất đắc ý, con lừa nói van xin ngài đừng đánh cái mông nhỏ của ta...

Có những lúc Thương Cửu Tuế đơn thuần đến mức giống như thật sự chín tuổi vậy. Ông ta họ Thương, năm ấy được người của hoàng hậu tìm được đưa đến phủ Lưu Vương thành Vân Tiêu, Lưu Vương hỏi ông ta tên là gì, ông ta nói "ta họ Thương", Lưu Vương gật gật đầu, lại hỏi lại ngươi tên là gì, câu trả lời của ông ta vẫn là "ta họ Thương".

Vì thế Lưu Vương liền gọi ông ta là Cửu Tuế.

Lưu Vương cũng là người rất đơn thuần, ông ta có thể hoà mình cùng một đám trẻ con. Khi đó Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân bọn họ cũng đều là trẻ con, đương nhiên Lưu Vương cũng không lớn hơn bọn họ quá nhiều.

Lúc đó có người khuyên, nói vương gia ngài nên có chút khí độ và uy nghiêm mà vương gia nên có, cả ngày tranh cãi, chơi bời cùng một đám trẻ con, rất mất thể diện.

Lưu Vương nhìn Hàn Hoán Chi bọn họ đang cười đùa ở phía xa nói khí độ cái rắm, uy nghiêm cái rắm, bọn họ đều là trẻ con, không phải bọn họ thiếu một người cho bọn họ cái ăn cái mặc nhưng mặt lạnh lùng, bọn họ thiếu thốn tuổi thơ.

Trẻ con thì nên điên cuồng, nên chơi đùa, nên cãi nhau ầm ĩ.

Vì thế, đường đường là thân vương lại dẫn những đứa trẻ này xuống nước mò cá, trèo cây bắt chim, trẻ con 8 – 9 tuổi nên làm những chuyện gì thì ông ta đều dẫn những đứa trẻ này đi làm không thiếu chuyện nào. Bọn họ nằm trong đống tuyết suốt một canh giờ chỉ để chờ một con thỏ hoang rơi vào lưới, bọn họ có thể đến vườn trái cây cách đó không xa hái trộm trái cây ăn, nhưng sau sự việc thì Lưu Vương sẽ dẫn bọn họ đến nhà tạ lỗi và còn đền bù số trái cây bị tổn thất.

Bọn họ chơi đùa nhốn nháo mà lớn lên, trong vòng một đêm Lưu Vương vào kinh đã trưởng thành là rường cột nước nhà.

Thương Cửu Tuế thật sự cưỡi lừa ca hát, hát ta có một con lừa, cho nên người đi đường đều liếc mắt nhìn, nhìn một người gầy như que củi, tuổi tác cũng không nhỏ nhưng lại giống như trẻ con kia, sau đó nhỏ giọng xì xầm có phải là đầu óc ông ta có vấn không đề.

Con lừa nghĩ ngươi cưỡi ta thì cưỡi chứ, chỉ cần không ăn ta là được. Sau khi từ quán thịt lừa đi ra là gã kia cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông to tròn căng mọng của nó, có thể con lừa cũng biết mông của mình rất đẹp, rất tròn rất căng, cho nên nhất định là thịt rất ngon.

Cho nên quãng đường đi xuống phương nam này, con lừa không hề ương bướng lần nào.

Dọc đường đi về phía nam, sau khi ra khỏi địa giới Kinh Kỳ đạo phong cảnh dường như lập tức liền trở nên khác đi. Kinh Kỳ đạo quá túc mục nghiêm chỉnh, cho dù là nhà dân cũng phải xây vô cùng có quy hoạch, mỗi một nơi nhìn đều hết sức quy củ, nhưng sau khi ra khỏi Kinh Kỳ đạo liền trở nên tiêu sái hơn, thôn xóm cũng không còn là kiểu bốn cạnh vuông vức nhìn không có chỗ nào khác biệt nữa, cảm giác giống như từ một kết giới bước vào kết giới khác vậy.

Ra khỏi Kinh Kỳ đạo không lâu sẽ vượt qua sông Nam Bình, Thương Cửu Tuế không được nỡ bỏ cái xe lừa của ông ta cho nên tất nhiên sẽ không đi thuyền xuôi nam. Ông ta thuê đò đến bờ nam con sông, tiếp tục cưỡi con lừa của ông ta khoái hoạt đi về hướng nam. Mọi người vẫn sẽ xì xầm bàn tán, bàn tán rằng tại sao ông ta cưỡi lừa mà còn phải kéo theo một chiếc xe?

Cũng chỉ là con lừa không biết nói, nếu con lừa có thể nói thì chắc hẳn sẽ mắng một câu các ngươi quản được sao?

Thành Trường An.

Mồng 8 tháng chạp, hôm nay chắc hẳn là một ngày tương đối quan trọng, ngày mồng 8 tháng chạp đều phải ăn cháo tháng chạp, ngâm tỏi tháng chạp, trong mỗi nhà đều càng ngày càng nồng đậm không khí tết.

Đông cung.

Tuần Trực bàn tay quấn băng vải dày cộp đi vào thư phòng của thái tử, trong một bàn tay khác cầm một bản mật báo, lúc đi vào sắc mặt ông ta không tốt lắm, sau khi nhìn thấy sắc mặt thái tử cũng không quá tốt trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Thái tử không phải hoàng hậu, thái tử mạnh hơn hoàng hậu, cũng khiến người ta sợ hãi hơn.

"Lại là tin tức không tốt gì nữa?" Thái tử liếc mắt nhìn Tuần Trực một cái: "Dường như gần đây tiên sinh đều không mang đến tin tức gì tốt cho ta."

"Hai tiểu đội của Nhân Tự Khoa đã bị diệt sạch." Tuần Trực đặt mật báo trên bàn: "Vừa mới nhận được tin tức, trước khi Thương Cửu Tuế qua sông Nam Bình đã giết hai thám tử chúng ta đi theo, sau khi qua sông Nam Bình hai tiểu đội của Nhân Tự Khoa động thủ, kết quả là toàn bộ mười hai người bị chết, phương pháp giết người rất đặc biệt, chỉ dùng ngón tay đâm thủng trán mà giết chết, người nào cũng là như vậy."

Thái tử nghĩ đến tướng chết của mười hai tên thủ hạ kia, trên trán mỗi người có thêm một cái lỗ, như vậy chắc hẳn là rất đáng sợ, cũng rất mỉa mai, giống như bị người khác chỉ vào trán hỏi ngươi có ngu xuẩn hay không? Ngươi có ngu xuẩn hay không?

"Cho nên, tiên sinh nghĩ nên làm gì?" Thái tử nhìn về phía Tuần Trực: "Trước đó tiên sinh hiến kế nói để cho Hoắc Đinh đi biên cương đông bắc kiếm chác chút quân công, ta làm theo chủ ý của tiên sinh, kết quả là Hoắc Đinh bị lão già Bùi Đình Sơn kia ấn chết ở Tức Phong Khẩu, ta muốn triệu người về cũng không có cách. Sau đó tiên sinh lại hiến kế nói có thể lôi kéo Thương Cửu Tuế, còn là tiên sinh đích thân xuất mã, kết quả cũng là cụp cánh mà về. Sau đó nữa tiên sinh nói nhất định phải diệt trừ người này nếu không thì sẽ có họa lớn, hiện tại hai tiểu đội gồm mười hai thích khách tinh nhuệ của Nhân Tự Khoa đều bị một mình ông ta giết, còn tặng ta mười hai cái thiên nhãn rắm chó, tiên sinh nghĩ ta nên vui không?"

Tuần Trực cúi đầu không nói.

Thái tử trầm mặc một hồi lâu: "Lúc mời tiên sinh đến ta đã nói, ta cực kỳ tín nhiệm, cũng cực ngưỡng mộ tiên sinh, ta sẽ không hỏi nhiều về sự sắp xếp của tiên sinh, hiện giờ tất cả những chuyện trong bóng tối đều giao cho tiên sinh bố trí, nhưng dường như đến tận bây giờ tiên sinh cũng không yên lòng, là vì ta đối đãi với tiên sinh không tốt bằng mẫu hậu sao?"

Vai của Tuần Trực hơi run lên: "Điện hạ nói quá lời rồi, quả thật là sơ sót của thần."

"Tiên sinh." Thái tử nhìn vào mắt Tuần Trực: "Một người có năng lực thì sẽ được tôn trọng, từ đầu đến cuối ta luôn tôn trọng tiên sinh, nhưng bây giờ nếu cứ tiếp tục qua quít như vậy nữa, làm sao ta còn có thể tiếp tục tôn trọng? Bởi vì tiên sinh không tôn trọng ta."

Gã ta đứng dậy đi đến bên cạnh Tuần Trực: "Hoắc Đinh ở lại phương bắc không tính là tổn thất gì, ở Tức Phong Khẩu một năm hai năm, ta tất sẽ có cách khiến hắn lên chức, nhưng có phải phương thức xử lý Thương Cửu Tuế của tiên sinh thiếu suy nghĩ không?"

Tuần Trực cúi đầu: "Thần sẽ lập tức sắp xếp thêm người đi xử trí."

"Ta vẫn tín nhiệm tiên sinh, tiên sinh nói lập tức phái người đi xử lý, vậy thì ta sẽ đợi tiên sinh nói cho ta nghe tin tốt, đã rất lâu rồi không có tin tốt."

Thái tử trở lại bàn sách ngồi xuống, kéo ngăn kéo lấy ra một cái bọc: "Đây là bạch trà do ta đặc biệt dặn người tìm ở phía nam. Tiên sinh không thích uống trà của phương bắc, ta tận lực khiến cho tiên sinh sống thoải mái một chút, tiên sinh muốn uống bạch trà, vậy thì có bạch trà, tiên sinh muốn ở chỗ tốt một chút, ta đã tìm cho tiên sinh một độc viện cũng không tệ ở thành Trường An, tay tiên sinh bị thương... Có muốn ta đổi một bàn tay mới cho tiên sinh không?"

Sắc mặt Tuần Trực lập tức tái nhợt: "Thần biết lỗi rồi."

Thái tử vỗ tay lên cái bọc nhỏ kia: "Tiên sinh về nghỉ ngơi đi, chuyện của Thương Cửu Tuế tốt nhất là trước tết hãy cho ta một tin tốt."

Tuần Trực vâng một tiếng, cúi người cáo lui.

"Trà của tiên sinh."

Thái tử chỉ chỉ.

Tuần Trực vội vàng trở lại lấy trà, chậm rãi lui ra ngoài.

Ra khỏi cửa Tuần Trực ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh không mây, tâm trạng lại càng tối tăm hơn, trong đầu đều là mấy câu thái tử mới vừa nói... Tiên sinh cái gì cũng muốn thứ tốt, thứ gì ta cho tiên sinh cũng đều là đồ tốt, tay của tiên sinh hỏng rồi, có muốn ta giúp ngươi đổi một bàn tay mới hay không?

Tiêu cục Đại Thông, thành Trường An.

Tiêu cục Đại Thông nổi lên từ hai mươi mấy năm trước, người trên giang hồ hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe qua chuyện về Đại Thông, ví dụ như tổng tiêu đầu giận dữ giết vào Cửu Tinh trại cướp lại số hàng hóa đã bị cướp đi, giết Cửu Tinh trại đến một con chó con gà cũng không tha; ví dụ như Giang Nam gặp thiên tai, tiêu cục Đại Thông tạm dừng tất cả nghiệp vụ, hơn một trăm chiếc tiêu xa đều dùng để vận chuyển vật tư cứu tế đến Giang Nam.

Có rất nhiều câu chuyện như vậy, cho nên địa vị của tiêu cục Đại Thông trên giang hồ cũng rất cao, uy danh của tổng tiêu đầu Thượng Thiện Thủy trong giang hồ cũng rất lớn, phàm là y lên tiếng, người trong giang hồ vẫn đều phải nể mặt vài phần.

Cửa sau của tiêu cục Đại Thông đang mở, nam nhân trung niên đội nón tre có màn che nhanh chóng lách người đi vào, tiểu nhị mở cửa liếc nhìn ra bên ngoài sau nhanh chóng đóng cửa sau lại. Nam nhân trung niên đi vào trong phòng khách ở hậu viện ngồi xuống, không bao lâu sau đã có người dâng trà, bên phía tiền viện có tiếng hô hào từng đợt, đó là tiêu sư đang dạy thủ hạ luyện công. Là tiêu cục lớn nhất thành Trường An, trong tiêu cục Đại Thông từ trên xuống dưới có hơn ngàn người, riêng tiêu sư đã có gần hai trăm người.

Ông ta nghe tiếng hô kia, tháo nón tre xuống, lại theo bản năng cúi đầu nhìn bàn tay đang bị thương.

Thượng Thiện Thủy từ bên ngoài vào, nhìn ông ta một cái, tầm mắt cũng dừng lại trên bàn tay kia.

"Ta đã nói với ngươi rồi, đừng tùy ý đi trêu chọc Thương Cửu Tuế." Thượng Thiện Thủy ngồi xuống bên cạnh Tuần Trực: "Lúc trước nhóm người đi theo hoàng hậu làm việc sớm nhất, mười người thì có chín là bị Thương Cửu Tuế giết."

Tuần Trực thở dài: "Ta tưởng là một người một khi phạm sai lầm thì sẽ dễ dàng bị mở ra lỗ hổng."

"Đó là người khác." Thượng Thiện Thủy lắc đầu: "Thương Cửu Tuế người này là kẻ điên, ngươi đừng dùng tâm thái phán đoán người bình thường để phán đoán hắn, hắn làm việc từ trước đến nay đều không theo một khuôn mẫu nào, ai cũng đoán không ra được... Năm đó nhóm người chúng ta thoát khỏi tay hắn cũng chỉ được 4 – 5 người mà thôi, hoàng hậu nương nương đã sớm thông báo cho chúng ta, chúng ta cũng sớm rời khỏi Trường An, nhưng hắn đuổi theo không buông giống như một con chó điên."

Thượng Thiện Thủy trầm mặc một lúc: "Cho đến năm năm sau ta mới dám trở lại, dựa theo căn dặn của hoàng hậu nương nương xây dựng tiêu cục Đại Thông ở thành Trường An, có hoàng hậu nương nương ủng hộ về mặt tài lực vật lực, tiêu cục Đại Thông mới một đường đi đến ngày hôm nay."

Tuần Trực ngẩng đầu nhìn y một cái: "Cho nên có phải ngươi đã quên mình là người chủ sự của Địa Tự Khoa rồi không?"

"Nếu quên thì thật tốt." Thượng Thiện Thủy cúi đầu: "Ta vẫn luôn cố gắng kinh doanh tiêu cục, vẫn luôn giữ hình tượng rất tốt, ta cũng có chỗ đứng trong giang hồ, nhưng giống như hoàng hậu nương nương đã gieo một hạt giống trong lòng ta, hạt giống này mọc rễ nảy mầm, từng giờ từng phút nhắc nhở ta cho dù là che giấu tốt đến cỡ nào, một khi ta bị người của bệ hạ điều tra ra thì cũng phải rơi đầu, Hàn Hoán Chi còn chó điên hơn cả Thương Cửu Tuế."

"Thái tử có suy nghĩ mới." Tuần Trực nhìn ra ngoài cửa sổ: "Người của Địa Tự Khoa phải động đến rồi, bởi vì Hoắc Đinh bị giữ ở Tức Phong Khẩu cho nên thái tử phát hiện muốn nhét người trẻ tuổi vào trong quân doanh, trong các nha môn rồi đợi đến khi bọn họ có thể một mình đảm đương nhiệm vụ thì quá lâu, nếu có những người không muốn để bọn họ xuất đầu thì sẽ bị ghìm chết giống như Hoắc Đinh, cho nên... chỉ có những người trong khoảng ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi được bệ hạ coi trọng bị chết nhiều một chút, người của chúng ta mới có thể thuận lợi thượng vị."

Thượng Thiện Thủy nhíu mày: "Hà tất mạo hiểm lớn như vậy? Thái tử đã là thái tử rồi mà."

"Cũng bởi vì hắn đã là thái tử rồi, chúng ta có lựa chọn sao?" Tuần Trực nhìn bàn tay đã bị phế của mình: "Sau khi hoàng hậu nương nương chết, trong lòng hắn đã không có gì để quan tâm."

Thượng Thiện Thủy trầm mặc.

Tuần Trực thở ra một hơi: "Thái tử muốn xem thử khả năng của Địa Tự Khoa, người để kiểm nghiệm khả năng chính là Thương Cửu Tuế. Ngươi sắp xếp người diệt trừ Thương Cửu Tuế... Ta chỉ là tới chuyển lời, nếu ngươi không hài lòng thì có thể tự đi gặp thái tử."

Tuần Trực đứng dậy muốn đi.

Thượng Thiện Thủy không nhịn được hỏi một câu: "Ngươi rất thất vọng?"

"Thất vọng?" Tuần Trực cười khổ: "Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, nếu là hiện tại, không có hy vọng, nói gì đến thất vọng?"

Bình Luận (0)
Comment