Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 636 - Chương 636: Ta Muốn Giết Thương Cửu Tuế

Chương 636: Ta muốn giết Thương Cửu Tuế Chương 636: Ta muốn giết Thương Cửu Tuế

Thượng Thiện Thủy nhìn Tuần Trực rời đi, cảm thấy người đó giống như thoáng chốc đã già đi mười mấy tuổi, trong lúc bất tri bất giác, lưng lại hơi còng xuống. Y không khỏi hơi thổn thức, đứng dậy trở về phòng ngủ của mình dự định nghỉ ngơi một chút, đi qua gương đồng, nhìn mình trong gương, không biết bắt đầu từ khi nào lưng của mình cũng đã còng rồi.

Y cũng không xa lạ cái tên Thương Cửu Tuế này, đó là một kẻ ma quỷ, một ma quỷ từ đầu đến đuôi.

Sau khi hoàng hậu nương nương vừa đến Trường An không lâu đã bắt đầu bố trí đường dây ngầm cho mình, bắt đầu trù tính cho con thơ của bà ta. Từ đầu đến cuối bà ta luôn căm thù Trân phi, từ đầu đến cuối bà ta luôn sợ con của Trân phi cướp đi ngôi vị hoàng đế, đó là một nút thắt trong lòng, nút thắt không gỡ được.

Chỉ có Trân phi chết đi, chỉ có đứa bé kia chết đi, chỉ có sau khi thái tử thật sự lên ngôi thì mối lo lắng đó của hoàng hậu mới thật sự xóa tan được.

Trong phủ Lưu Vương, hoàng hậu trơ mắt nhìn trượng phu của mình và Trân phi như keo như sơn, trơ mắt nhìn hoàng đế bà ta càng lúc càng xa cách, cho nên bà ta dồn tất cả thù hận lên người Trân phi.

Mà bà ta càng như thế, hoàng đế lại càng chán ghét bà ta.

Đây là một vòng tròn không lối thoát.

Thật ra khi Trân phi vừa mới vào vương phủ thì quan hệ của họ vẫn chưa chuyển biến xấu, chỉ là hoàng hậu không chịu nổi việc hoàng đế mua lễ vật gì cho bà ta cũng phải mang cho Trân phi một phần, không chịu nổi sự đãi ngộ có vẻ như công bằng của hoàng đế. Bà ta là vương phi, bà ta là chính thất, tại sao phải hưởng thụ công bằng với một nữ tử giang hồ xuất thân quê mùa?

Vì thế bà ta chộp lấy một lần phạm lỗi không tính là phạm lỗi của Trân phi mà hung hãn uốn nắn một trận, mục đích của bà ta rất đơn giản, làm cho bản thân Trân phi sợ mà chủ động cách xa hoàng đế một chút. Trân phi cũng nhẫn nhịn cũng không nói cho hoàng đế biết, mà khi đó ở trong vương phủ có chuyện gì là có thể giấu được ông ta?

Cho nên sau khi hoàng đế trở về đã nổi trận lôi đình, từ đó về sau dần dần xa cách với hoàng hậu.

Hoàng hậu tin chắc trong lòng Trân phi vẫn luôn nghẹn khuất ý nghĩ muốn báo thù bà ta, cho nên từ đầu đến cuối bà ta luôn lo lắng Trân phi sẽ hạ sinh môt đứa con trai, nhất là sau khi nhận được tin nói Lưu Vương sắp trở thành hoàng đế Đại Ninh, trong lòng bà ta giống như có một ngọn lửa bùng cháy.

Sau khi đến thành Trường An bà ta liền bắt đầu lợi dụng thế lực của hậu tộc để bố trí tất cả mọi thứ, vậy nhưng khi hoàng đế nổi nóng đã trực tiếp chèn ép hậu tộc, thế nên Dương gia mãi vẫn không ngóc đầu lên nổi.

Bất đắc dĩ, hoàng hậu bắt đầu âm thầm trù tính, chiêu mộ người trong giang hồ, Thượng Thiện Thủy chính là trở thành thủ hạ của hoàng hậu ở thời điểm đó. Y đã làm rất nhiều chuyện cho hoàng hậu, những chuyện này bị Thương Cửu Tuế tra được, sau đó Thương Cửu Tuế trực tiếp đi tìm hoàng hậu khuyên giải, hoàng hậu nói với Thương Cửu Tuế rằng vậy thì ngươi giúp ta giết hết những người đó, ta cam đoan sau này không bao giờ làm những chuyện này nữa, thế là Thương Cửu Tuế đại khai sát giới.

Tất nhiên hoàng hậu sẽ không nói với Thượng Thiện Thủy bọn họ là bà ta bảo Thương Cửu Tuế đi giết người.

Thượng Thiện Thủy nhắm mắt lại, trận giết chóc lúc ấy vẫn có thể hiện lên rõ ràng trong đầu, chỉ có người trải qua mới biết nó đáng sợ cỡ nào, những khách giang hồ được hoàng hậu chiêu mộ tới như bọn họ vốn dĩ thực lực không tầm thường, giữa bọn họ không ai phục ai, duy chỉ có lòng kính sợ đối với Chân Hiên Viên, nhưng ở trước mặt Thương Cửu Tuế thì sự tự tôn kiêu ngạo của bọn họ căn bản không đáng giá nhắc tới. Thương Cửu Tuế không có binh khí, tay ông ta chính là binh khí của ông ta. Đêm hôm đó, Thương Cửu Tuế bắt đầu giết người, bọn họ nhận được lời nhắc nhở của hoàng hậu nên rút khỏi Trường An một cách không tình nguyện, bọn họ không cho rằng một người có thể đáng sợ cỡ nào, bọn họ có nhiều cao thủ như vậy, có gì phải lo lắng.

Nhưng hoàng hậu lại nói các ngươi cộng lại cũng không cản được Thương Cửu Tuế.

Bọn họ chạy ra ngoài Trường An, lần đó Thượng Thiện Thủy rút đi cùng với hai mươi sáu người, sau khi rời khỏi thành Trường An thì tới ở tạm trong huyện Phương Thành cách Trường An gần năm mươi dặm, hai mươi mấy người người tụ lại thương lượng nên làm như thế nào.

Gió đêm thổi nghiêng ánh nến, có người đi đóng cửa sổ, sau đó nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng trong viện khách điếm.

Người trẻ tuổi kia cũng đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, gã không có bất kỳ trợ thủ nào, một bộ trường sam màu đen khiến cho gã trông giống như là từ trong bóng tối đi tới. Khi đó Thương Cửu Tuế cũng chỉ ở độ tuổi như Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, gã đứng ở trong sân cũng không có khí thế sắc bén gì, giống như là một thư sinh đang ngắm trăng.

Hai mươi sáu người, chỉ có bốn người trốn thoát, ngày đó, máu chảy xuống cầu thang khách điếm, trong đầu Thượng Thiện Thủy vừa xuất hiện hình ảnh này là tay liền không tự chủ được run lên. Lúc đó y đâu phải là không có lòng tự phụ. Y cũng cảm thấy trên giang hồ mình cũng không có đối thủ gì, người trẻ tuổi, có khi nào sẽ tâm phục khẩu phục một người trẻ tuổi khác trước khi giao thủ?

Cho nên y đã xông lên.

Thượng Thiện Thủy đứng ở trước gương đồng, kéo áo của mình ra, ở chỗ ngực còn có một dấu tay màu đen mờ mờ, đã nhiều năm như vậy nhưng mỗi khi thời tiết không tốt là dấu tay này vẫn đang giày vò y.

Sau này y khổ luyện võ nghệ, dùng thời gian hai mươi mấy năm muốn báo thù, muốn giết Thương Cửu Tuế, đó là tâm ma của y, nhưng hai mươi mấy năm sau, hôm nay cho dù y lại một lần nữa cho là mình có thể toàn thắng Thương Cửu Tuế, nhưng vẫn sẽ sợ hãi khi nhắc đến cái tên này.

Đêm hôm đó hai cánh tay của Thương Cửu Tuế rỏ máu dưới ánh trăng, mà biểu cảm trên mặt gã không có bất kỳ thay đổi nào.

Thượng Thiện Thủy thở ra một hơi thật dài, tầm nhìn rời khỏi gương đồng. Ông ta ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, không biết bầu trời lại trở nên âm u từ khi nào, có lẽ sắp có tuyết rơi. Nghĩ đến mỗi khi mùa đông hoặc là cuối mùa thu mưa dầm là ngực của y sẽ đau, Thượng Thiện Thủy khó chịu từng hồi.

Đúng lúc này ngoài cửa có người đến, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của y.

"Vào đi."

Người vào phòng tháo cái mũ trên đỉnh đầu xuống để lộ ra một cái đầu trọc, hình như là vừa mới cạo nên vết sẹo trên đỉnh đầu kia trông rõ ràng đến như vậy.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Thượng Thiện Thủy liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Không ở Nhân Tự Khoa của người quản lý, chạy tới tiêu cục của ta là muốn nhờ ta chuyển thứ gì cho ngươi?"

Tên đầu trọc ngồi xuống: "Ta vừa mới cạo tóc."

"Vậy thì sao?"

"Cho nên càng dễ nhớ đến năm ấy hắn một chưởng đánh bay ta, đầu ta đập vào bậc thềm để lại vết sẹo này. Hắn tưởng ta đã chết rồi, không thèm liếc mắt nhìn một cái, mà ta yếu ớt như một con thỏ bị hổ cắn trọng thương, chỉ dám nhắm mắt giả chết ngay cả hít thở cũng không dám. Ta có thể cảm nhận được lúc ấy hắn bước qua người mình, trong mắt hắn căn bản là không có ta, chắc bởi vì thỏ quá ít thịt, hổ dữ không có hứng thú."

"Vậy thì sao?" Thượng Thiện Thủy lại hỏi một lần.

"Bao năm nay ngươi vẫn còn nằm mơ chứ?" Tên đầu trọc hỏi: "Cơn ác mộng đó."

Thượng Thiện Thủy cúi đầu nhìn chén trà nóng trên bàn: "Còn."

"Ta cũng vậy, chuyện ngày đó không ngừng lặp lại, còn có rất nhiều lần ta mơ thấy hắn đứng ở ngay bên giường của ta cúi đầu nhìn ta, giống như là năm ấy hắn không bước qua người ta mà là dừng lại nhìn xem có phải ta đã chết rồi hay không. Ta không biết ngươi có cảm giác này hay không, trong mơ ta liều mạng nín thở, liều mạng làm cho mình nhìn giống như là một người chết, nhưng đó là mơ... Vô số lần bị giấc mơ dọa sợ tới mức run cầm cập, nhưng vẫn nghĩ nhất định sẽ chết, bởi vì ta đang run."

Tên đầu trọc giơ tay lên sờ vết sẹo kia: "Ta đã che đậy hai mươi mấy năm sợ bị người khác nhìn thấy, bây giờ không muốn che nữa... Ta biết Tuần Trực mới vừa tới đây, hẳn là thái tử đã thất vọng về Nhân Tự Khoa của ta rồi, cho nên muốn cho ngươi sắp xếp người đi giết Thương Cửu Tuế, ta muốn mời ngươi nhường cơ hội cho ta."

"Hồ Ngô." Thượng Thiện Thủy nhìn về phía tên đầu trọc: "Cũng giống cái tên vốn có này của ngươi, ngươi nên quên từ lâu rồi mới đúng."

"Tên cũ của ta thì có thể quên, nhưng ta không thể quên được Thương Cửu Tuế, không thể quên được trận giết chóc ở khách điếm ban đêm hôm đó."

Ánh mắt Hồ Ngô có chút mê ly: "Trước lúc đó cũng chưa bao giờ nghĩ tới một người lại có thể đáng sợ đến mức độ đó. Ta không muốn gặp ác mộng nữa, cũng không muốn lo lắng hãi hùng từng giờ từng phút nữa. Hoàng hậu đã chết, bây giờ chúng ta đã trở thành người của thái tử, dường như trong thoáng chốc ngay cả tương lai cũng bắt đầu trở nên mơ hồ."

"Chúng ta vốn là người do hoàng hậu nương nương chuẩn bị cho thái tử."

"Ngươi cam lòng sao?" Hồ Ngô nhìn về phía Thượng Thiện Thủy: "Ta không cam lòng, ta muốn đi thử xem sao."

Thượng Thiện Thủy trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Ngươi có chắc chắn không?"

"Không có." Hồ Ngô ngẫm nghĩ: "Nhưng cũng phải có chắc chắn hơn năm đó, ta khổ luyện hai mươi mấy năm còn hắn tự phạt đóng cửa suy ngẫm hai mươi mấy năm, nghe nói ngay cả cơm cũng là 4 – 5 ngày mới ăn một bữa, bây giờ hắn đã gầy như que củi. Một người suốt hai mươi mấy năm không hề động võ thì sẽ tụt lùi, chúng ta đều là người tập võ nên hiểu đạo lý này, đây là cơ hội tốt nhất để ta xóa bỏ tâm ma, sau này hắn khôi phục lại, chúng ta đều không có cơ hội."

"Thái tử biết sẽ tức giận."

"Nếu ta giết hắn, thái tử biết chuyện thì cho dù tức giận cũng sẽ không trách ta, ngược lại sẽ cảm thấy người đã đánh giá thấp năng lực của ta, nếu ta không giết được thì hắn tất nhiên sẽ bị hắn giết chết, đều phải chết, ta còn để ý đến thái tử làm gì?"

Thượng Thiện Thủy lại rơi vào trầm mặc.

Hồ Ngô nhìn y nói: "Không phải là ta tranh công với ngươi, chính ngươi cũng hiểu đây không phải là công lao nên tranh giành, đó là giành mạng sống... cũng là xả giận. Chỉ cần hắn còn sống, chính là một ngọn núi đè trên người ta, đè ta không thể thở được."

Thượng Thiện Thủy ngẩng đầu lên: "Nếu ngươi thật sự muốn đi, nên đến hỏi Từ Tuyết Lộ xem sao."

"Hắn?" Hồ Ngô hừ một tiếng: "Ngươi thật sự tin là hắn từng giao thủ với Thương Cửu Tuế nhưng vẫn có thể an toàn rút lui?"

"Nhưng hắn thật sự đã trốn thoát mà không tổn hao gì."

Từ Tuyết Lộ, một người chủ sự khác của Địa Tự Khoa nhưng không ở tiêu cục Đại Thông. Hắn ta mở một hiệu cầm đồ, lợi dụng hiệu cầm đồ để nắm giữ tin tức giang hồ, còn có thể tẩy trắng số tiền tài nguồn gốc bất minh.

"Ta không ngăn cản ngươi đi giết Thương Cửu Tuế."

Thượng Thiện Thủy nhìn Hồ Ngô rất nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi tuyệt đối không thể xem nhẹ hắn, người này cho dù đã bị nhốt hai mươi mấy năm nhưng hắn vẫn là một con hổ dữ. Hãy nói chuyện với Từ Tuyết Lộ, hắn là người duy nhất thoát thân mà hoàn hảo không tổn hao gì. Đừng quên ngay cả Chân Hiên Viên cũng chết trong tay Thương Cửu Tuế, mà khi đó bên cạnh Chân Hiên Viên còn có mười mấy thủ hạ, đối với chúng ta mà nói, trận chiến giữa Thương Cửu Tuế và chân Hiên Viên năm đó là thần tiên đánh nhau."

Hồ Ngô trầm tư một lát rồi đứng dậy: "Vậy thì ta sẽ đi gặp Từ Tuyết Lộ, ngươi đã đồng ý nhường cơ hội cho ta rồi, ta nhớ ân tình của ngươi, nếu ta có thể còn sống trở về thì sau này ngươi cần ta hỗ trợ gì thì cứ việc nói."

"Ngươi còn sống trở về rồi hãy nói."

Thượng Thiện Thủy bưng chén trà lên, Hồ Ngô lập tức đứng dậy cáo từ.

Đường Hưng Thái thành Trường An, Hồ Ngô đi vào hiệu cầm đồ Dụ Phúc, giơ tay phải lên, ba ngón tay ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út khép lại duỗi thẳng, ngón tay cái và ngón út cong lại, người trong tiệm cầm đồ nhìn thấy dấu tay này liền vội vàng mời người đến hậu viện. Hậu viện rất lớn, trước sau hai người đi vào, vị Từ Tuyết Lộ từng giao thủ với Thương Cửu Tuế mà còn có thể toàn thân rút lui kia đang an vị trong thư phòng thưởng thức trà.

Nhìn thấy là Hồ Ngô đến, mặt Từ Tuyết Lộ biến sắc, bọn họ đều là người một phe nhưng không ở trên một đường thẳng, Hồ Ngô đột nhiên xuất hiện khiến hắn ta lo lắng là đã xảy ra vấn đề lớn gì.

"Đến thỉnh giáo ngươi một chuyện."

Hồ Ngô nhìn vào mắt Từ Tuyết Lộ: "Năm đó ngươi là người duy nhất giao thủ chính diện với Thương Cửu Tuế mà còn có thể toàn thân rút lui, ta muốn biết, qua nhiều năm như vậy ngươi có từng nghĩ làm sao mới có thể giết hắn hay không?"

Sắc mặt Từ Tuyết Lộ biến đổi: "Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ ngươi muốn đi giết Thương Cửu Tuế?"

Chén trà hắn ta đang bưng trong tay cũng lung lay, nước trà vãi ra ngoài một ít.

"Xem ra ngươi cũng không có biện pháp."

Hồ Ngô nhìn tay của Từ Tuyết Lộ, lắc đầu: "Tâm ma của ngươi còn nặng hơn của ta."

"Ngươi không giết được hắn đâu."

Giọng nói của Từ Tuyết Lộ đột nhiên cũng trở nên khàn khàn, tựa như muốn che giấu nỗi sợ hãi trong ánh mắt nên cúi đầu xuống, nói rất khẽ: "Đừng đi nữa, nếu ngươi vẫn không muốn chết, ta đang khuyên ngươi rất nghiêm túc."

Hồ Ngô xoay người: "Vậy thì tự đi tìm biện pháp."

Từ Tuyết Lộ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Hồ Ngô, ánh mắt lay động một cái, giống như lập tức trở về hai mươi mấy năm trước.

Đêm hôm đó, thủ lĩnh Chân Hiên Viên của bọn họ và Thương Cửu Tuế đại chiến, lúc đầu Chân Hiên Viên còn có thể cân sức ngang tài với Thương Cửu Tuế, nhưng sau thời gian uống một chén trà liền dần dần lộ ra bại thế. Từ Tuyết Lộ nấp ở gần đó lấy dũng khí đứng lên muốn đi giúp đỡ, nhưng hai chân như giống không nghe sai bảo, hoàn toàn không nhấc ra được, xác chết trên mặt đất giống như đều đang cười nhạo hắn ta. Hắn ta cắn răng lấy từ trong ngực ra đến một thanh phi đao ném về phía Thương Cửu Tuế, căn bản là không dám nhìn xem rốt cuộc có trúng hay không, khoảng cách xa đến 70 – 80 mét, phi đao kia cho dù đánh trúng thì sợ cũng không có tác dụng gì, sau khi ném đao đi hắn ta liền xoay người bỏ chạy.

Hiện giờ hắn ta đã quý vi một trong mấy người chủ sự của Địa Tự Khoa, địa vị chỉ đứng sau Thượng Thiện Thủy, đương nhiên hắn ta sẽ không nói đêm hôm đó, thật ra là hắn ta chạy trốn.

Chạy trốn không dám quay đầu lại.

Cái gì mà giao thủ chính diện, đứng cách xa tám mươi mét ném một thanh phi đao, xoay người bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment