Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 637 - Chương 637: Giang Hồ Nhàm Chán

Chương 637: Giang hồ nhàm chán Chương 637: Giang hồ nhàm chán

Hồ Ngô từ trong tiệm cầm đồ Dụ Phúc đi ra, vừa hay nhìn thấy một đội người của Tuần thành binh mã ti đi nhanh đến, binh giáp chỉnh tề, khí vũ hiên ngang, nhất là giáo úy đi ở phía trước, ưỡn ngực ngẩng đầu, uy phong bát diện, cũng không biết làm sao, y nhìn thấy như vậy bỗng dưng lại nghĩ nếu lúc trước mình cũng lựa chọn cuộc sống như vậy, mặc giáp giáo úy vào chắc hẳn cũng uy phong bát diện như vậy chứ.

Trên đường đời của mỗi người đều sẽ đối mặt với rất nhiều lần lựa chọn, lúc ấy lựa chọn có vẻ thích hợp nhất với mình chưa chắc đã là chính xác, mà lựa chọn chính xác nhất lại chưa chắc đã thích hợp với mình.

Năm đó khi y vào thành Trường An trong đầu đều nghĩ đến câu chuyện hai trăm sáu mươi đệ tử của Bát Quái Đao Môn lên bắc chống lại người Hắc Vũ vào một trăm mười năm trước. Hai trăm sáu mươi đệ tử gọi là Đại Đao doanh, ở trên chiến trường bắc cương chém giết ra uy danh giang hồ, phần lớn khách giang hồ, gần như cuối cùng đều sẽ đi theo triều đình.

Hồ Ngô lắc đầu.

Rất nhiều chuyện đều không có đường lui, năm đó y đã lựa chọn đi theo hoàng hậu, chính là muốn lợi, mà y cũng đã nhận được lợi, dường như cũng không có gì đáng để hối hận. Giết người để đổi vinh hoa phú quý, tuy rằng hai mươi mấy năm trước có nỗi sợ do Thương Cửu Tuế mang lại, nhưng hai mươi mấy năm sau này y sống rất tốt, hẳn là sống tốt hơn tuyệt đại bộ phận khách giang hồ không ít.

Giống như Địa Tự Khoa, Nhân Tự Khoa cũng có một việc kinh doanh đàng hoàng, xa mã hành Trường Hằng ở phía tây thành chính là chỗ ẩn thân của Nhân Tự Khoa. Phía tây thành Trường An có rất nhiều phú hộ sinh sống, việc làm ăn của xa mã hành cũng không tệ.

Sau khi Hồ Ngô trở lại xa mã hành liền nhốt mình trong thư phòng, y cần suy nghĩ cẩn thận hơn xem quyết định của mình có đủ bình tĩnh hay không. Tuy rằng y đã gặp Thượng Thiện Thủy xin cơ hội đi giết Thương Cửu Tuế, nhưng đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hậu viện rất lớn, sự ồn ào huyên náo ở tiền viện xa mã hành sẽ không truyền đến hậu viện. Có người nói sau khi tốc độ đủ nhanh thì sẽ khiến thời gian chậm lại, Hồ Ngô không biết là đúng hay không nhưng y biết nếu một võ giả có tốc độ đủ nhanh, có thể khiến người khác không kịp kêu một tiếng đã chết.

Bất tri bất giác màn đêm buông xuống, mùa đông gió lớn cho nên bầu trời đêm rất đẹp.

Không có một áng mây che khuất, sao trời lấp lánh khiến người ta cảm thấy giống như mộng ảo, tiếng ồn ào nơi tiền viện cũng đã biến mất, đám tiểu nhị đóng cửa tiệm đã bỏ khuôn mặt tươi cười khi đón khách xuống, nhìn bộ dáng quen thuộc của nhau nhưng lại cảm thấy xa lạ. Việc đóng hai thân phận suốt thời gian dài sẽ khiến tâm lý của một người có vấn đề, mỗi người trong xa mã hành đều có vấn đề này.

Bọn họ đã quen với cuộc sống rất bình thường này, nhưng sau khi màn đêm buông xuống bọn họ lại tiếp nhận nhiệm vụ của cấp trên hết lần này đến lần khác, đi giết người, đi theo dõi, đi làm những việc mà người bình thường dù nghĩ cũng không nghĩ đến.

Sau khi hoàng hậu qua đời có một khoảng thời gian bọn họ trở nên nhàn rỗi nhưng mỗi người lại đều có chút không thích ứng, hoàng hậu bày mưu kế nhỏ thì rất mạnh, mặc dù về mưu kế lớn không tốt luôn khiến bà ta bị động, nhưng lúc hãm hại người khác thì bà ta có thể tính toán đến tận lòng người.

Nhân Tự Khoa có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là phụ trách theo dõi tất cả các triều thần từ tứ phẩm trở lên ở trong thành Trường An, những người này sẽ âm thầm sẽ làm kinh doanh gì, có nguồn thu nhập kinh tế gì mà pháp luật triều đình không cho phép, những điều này là trọng điểm theo dõi của người của Nhân Tự Khoa.

Nếu hoàng hậu muốn khống chế thêm nhiều người hơn thì nhất định phải nắm giữ càng nhiều bí mật của người khác.

Nhưng trên thực tế, việc bọn họ đang làm còn kém xa phủ Đình Úy, cho nên sau khi tiếp xúc với một số triều thì thần hoàng hậu có chút bi ai khi phát hiện ra rằng những thứ bà ta cho là nhược điểm căn bản không phải nhược điểm. Bởi vì phủ Đình Úy đã sớm biết những chuyện này, nếu hoàng đế muốn lấy những nhược điểm này để làm khó dễ các đại nhân kia, làm sao còn chờ tới bây giờ?

Sau đó hoàng hậu lại cho Nhân Tự Khoa thêm một nhiệm vụ, theo dõi những người trẻ tuổi có bộc lộ tài năng ở trong thành Trường An. Hoàng hậu rất rõ rằng bà ta không giữ được lão thần, bà ta cũng không giữ được lực lượng trung kiên, chỉ có xuống tay từ những người trẻ tuổi.

Hoàng hậu không còn nữa, Nhân Tự Khoa đột nhiên trở thành không có mục tiêu, trong tình huống không có cấp trên chỉ lệnh dưới có người vẫn sẽ ra ngoài lựa chọn một mục tiêu theo dõi, cũng không phải bọn họ thích công việc này cỡ nào, mà là bọn họ đã quen với cuộc sống như vậy.

Phụng mệnh của tiên sinh Tuần Trực, Nhân Tự Khoa đã triệu tập tổng cộng bốn tiểu đội đi theo Thương Cửu Tuế, trong đó có hai tiểu đội bị diệt toàn bộ, một tiểu đội khác phụ trách chi viện hậu cần từ đầu đến cuối đều không lộ diện, tiểu đội cuối cùng đã quyết định rút về sau khi biết hai tiểu đội kia đều bị giết toàn bộ.

Đây không phải là người mà bọn họ có thể ứng phó được.

Hồ Ngô từ trong thư phòng đi ra, căn dặn người đi gọi Trương Phi tới. Trương Phi là thủ lĩnh của tiểu đội đã rút về, hắn ta đã nhìn thấy Thương Cửu Tuế động thủ như thế nào.

Đứng ở trong sân cảm nhận cái lạnh của tháng 12, Hồ Ngô tự nói với mình rằng lần này nhất định phải thoát ra khỏi nỗi ám ảnh.

Tâm sự nặng nề cho nên lại có vẻ suy nghĩ lung tung, một hồi lâu sau y bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện... Y sai người đi gọi Trương Phi đến đây, người đã đi rất lâu, từ hậu viện đến tiền viện không mất thời gian bao lâu, chỗ ở của Trương Phi cũng không xa, cả đi cả về không quá thời gian uống một chén trà.

Hồ Ngô nhíu mày.

Đúng lúc này có người đẩy cửa hậu viện ra, một tiếng két kia giống như xé rách bầu trời đêm.

Một nam nhân từ ngoài cửa sải bước đi vào, ngọn đèn ở cửa cũng không quá sáng cho nên không nhìn ra mặt mũi, nhưng vào thời khắc này tim của Hồ Ngô lại giống như ngừng đập, trong nháy mắt hơi thở trở nên nặng nề.

"Người của một xa mã hành không có lý do để đi theo ta."

Người bước vào hậu viện kia rất gầy, gầy đến mức khiến người ta cảm thấy người của ông ta ngoại trừ xương ra thì chỉ là một lớp da, thế nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy xấu xí, có lẽ là lúc bình thường ông ta quá có phong thái, cho dù gầy như que củi thì cũng có ba phần khí độ.

"Ta ở tiền viện hỏi thử, dường như bọn họ cũng không nói rõ được."

Thương Cửu Tuế nhìn Hồ Ngô, nghĩ mình đã từng gặp người này chưa?

Không có ấn tượng.

"Xem ra Hàn Hoán Chi làm việc vẫn có rất nhiều chỗ chưa ổn, dùng xa mã hành để che mắt người khác cũng không phải phương pháp gì quá tuyệt diệu, người của phủ Đình Úy không biết sự hiện hữu của các ngươi, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ hai chuyện... Thứ nhất, Hàn Hoán Chi không còn lòng cảnh giác của hai mươi mấy năm trước. Thứ hai, từ đầu đến cuối các ngươi đều không dám theo dõi bất cứ một người nào của phủ Đình Úy."

Thương Cửu Tuế đi đến trước mặt Hồ Ngô.

Ông ta không phải một người thích bị động, tuy rằng ông ta đã ra khỏi Kinh Kỳ đạo, thậm chí đã qua sông Nam Bình, nhưng sau khi đã giết mười mấy người xong ông ta nghĩ quãng đường xuôi nam này của mình cứ giết tới giết lui như thế này sẽ rất phiền nên quyết định trở lại. Những người quen ông ta đều biết, ông ta là một người rất sợ phiền phức, cho nên xưa nay giết người là giết hết mới thôi, thật sự không giết hết thì đại khái cũng là ông ta bỏ sót.

Hơn nữa ông ta việc chưa từng có ràng buộc gì, việc ông ta muốn làm thì không một ai ngăn cản được, việc ông ta không muốn làm thì cũng không có mấy người có thể cưỡng cầu.

Hồ Ngô hít thở thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

Nhưng đâu có bình tĩnh được.

"Tốt nhất là ngươi nhanh lên một chút." Thương Cửu Tuế quay lại liếc nhìn bên phía tiền viện: "Xe lừa của ta đang đỗ ở ngay ngoài cửa, ta sợ bị người khác lấy trộm đi."

Hồ Ngô bỗng nhiên không nhịn được nữa, hét một tiếng "a" rồi lao về phía Thương Cửu Tuế.

"Ồ."

Nhìn thấy phản ứng của Hồ Ngô, trong ánh mắt của Thương Cửu Tuế lóe lên một tia nghi hoặc.

"Xem ra là có thù."

Hồ Ngô đánh một quyền vào mặt Thương Cửu Tuế, vừa xuất quyền vừa hét to: "Ngươi có nhớ những người bị ngươi đuổi giết hai mươi mấy năm trước không? Chắc hẳn ngươi cảm thấy hối hận vì không giết chết toàn bộ mọi người, cho nên mới có ngày hôm nay, để ta có thể tự tay giết ngươi!"

Tiếng hét như sấm, mang theo hận ý và sát khí ngập trời.

Thương Cửu Tuế như là một con lật đật, hai chân của ông ta căn bản là không rời khỏi vị trí, nhưng người lại giống như không có trọng lực, lắc lư trái phải để tránh né thế công như bão tố của Hồ Ngô.

"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này hả?" Hồ Ngô phẫn nộ quát: "Hai mươi mấy năm trước ngươi rất lợi hại, ở trước mặt ngươi ngay cả một chiêu ta cũng không đỡ được, nhưng đã hai mươi mấy năm ngươi không luyện qua công, còn ta lại dùng hai mươi mấy năm để khổ luyện, mỗi một ngày ta đều phải tự nói với mình rằng nếu lười biếng thì không thể nào giết ngươi được!"

Quyền của y quá nhanh, nhanh đến mức trước người Thương Cửu Tuế xuất hiện một loạt quyền ảnh dưới ánh đèn.

Khổ nỗi nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không có một cú đấm nào đánh trúng người Thương Cửu Tuế.

"Quả thật hai mươi mấy năm rồi ta không luyện công."

Cơ thể Thương Cửu Tuế đột nhiên từ trạng thái gần như ngã xuống đất đứng thẳng tắp bật ngược trở lại, cặp chân kia giống như không phải là chân vậy, khoảnh khắc bật trở lại tay ông ta vươn ra trong màn quyền ảnh xuất hiện lia lịa, hoàn toàn không có lý lẽ gì mà giơ ra bóp cổ Hồ Ngô.

"Nhưng ngươi vẫn là một chiêu cũng không đỡ được."

Thương Cửu Tuế dường như có chút thất thần: "Nếu hai mươi mấy năm nay ta vẫn luôn luyện công, ta nên ở đâu? Chỗ nào có thể chứa được ta? Ta nên làm gì? Việc gì đáng để ta đi làm?"

Sau khi nói xong câu đó ông ta lại buông lỏng tay ra.

Hồ Ngô giận dữ, nỗi sợ hãi cũng làm cho y không bình thường, y lại điên cuồng tiến công, nhưng y lại phát hiện thấy vẻ mặt Thương Cửu Tuế dần dần trở nên mê mang, căn bản là không chú ý đến nắm đấm của y. Nhưng dù vậy đã thất thần thì Thương Cửu Tuế vẫn tránh được hết các quyền, giống như phản ứng bản năng của cơ thể vậy. Từ đó có thể nhìn ra được, căn bản không phải là ông ta đang nhìn Hồ Ngô, cũng không có coi trọng nắm đấm của Hồ Ngô.

Sau khoảng mười giây, hình như Thương Cửu Tuế đã lấy lại tinh thần, tùy tiện vươn tay ra, bàn tay kia vẫn ngông cuồng xuyên qua màn quyền ảnh bóp cổ Hồ Ngô.

"Ta nghĩ nếu như hai mươi mấy năm nay ta vẫn luôn luyện công, có thể ta đã điên rồi." Ông ta thở dài: "Chắc hẳn ta đã vô địch rồi, người vô địch nhất định đều sẽ phát điên."

Ông ta lại buông cổ Hồ Ngô ra, điều này làm cho Hồ Ngô cảm thấy mình bị người khác tát mấy bạt tai trước mặt mọi người, không... khiến y cảm thấy nhục nhã hơn nhiều so với chuyện bị người khác tát mấy bạt tai trước mặt mọi người.

Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Hồ Ngô một cái, khẽ lắc đầu: "Thù hận sẽ khiến một người trở nên điên cuồng."

Hồ Ngô hét lên một tiếng đánh về phía Thương Cửu Tuế, bàn tay kia của Thương Cửu Tuế lại xuất hiện lần nữa, cũng lại bóp cổ Hồ Ngô lần nữa.

"Nhưng chắc hẳn ngươi sẽ còn thù hận một thời gian."

Ngón tay của Thương Cửu Tuế phát lực siết lại rồi bẻ sang bên cạnh, cổ của Hồ Ngô lập tức bị lệch sang một bên, trong cổ họng nặn ra một tiếng kêu rên, người lập tức trở nên mềm nhũn.

"Giang hồ vẫn nhàm chán như vậy."

Thương Cửu Tuế túm cổ Hồ Ngô đi ra ngoài, Hồ Ngô giống như một cái bao tải bị kéo ra ngoài, ra khỏi hậu viện đi vào tiền viện, người nằm la liệt trên mặt đất ở tiền viện, có người chết, có người hôn mê.

Lúc đi đến nửa đường Thương Cửu Tuế lại đứng lại, kéo Hồ Ngô đi đến chuồng ngựa. Xa mã hành thì tất nhiên sẽ không thiếu chuồng ngựa, trong chuồng ngựa tất nhiên sẽ không thiếu cỏ khô, ông ta rất nghiêm túc đứng ở trước chuồng nhìn nhìn, sau đó rất nghiêm túc hỏi một con ngựa: "Ngon không?"

Phỏng chừng ngựa cũng rất nghi hoặc.

Tất nhiên không nhận được câu trả lời, Thương Cửu Tuế đến gần phía trước, dùng cánh tay kẹp cái máng chứa đầy cỏ khô kéo xuống, bịch một tiếng, cả cái máng thức ăn đều bị kéo xuống, một tay kéo Hồ Ngô, một cánh tay kẹp máng thức ăn đi ra khỏi cửa lớn của xa mã hành Trường Hằng. Con lừa ở ngoài cửa nhìn thấy Thương Cửu Tuế đi ra, bốn vó giẫm nhẹ xuống mặt đất, giống như đang nhảy một bài vũ đạo vui tươi.

"Lấy cho ngươi đấy." Thương Cửu Tuế đặt máng thức ăn ở trước mặt con lừa: "Mượn của ngựa, cũng không biết khẩu vị của loài các ngươi có gần giống nhau hay không."

Con lừa nhìn Hồ Ngô trong tay Thương Cửu Tuế, Thương Cửu Tuế lắc đầu: "Cái này không ăn được."

Bình Luận (0)
Comment