Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 638 - Chương 638: Hình Phòng Của Phủ Đình Úy

Chương 638: Hình phòng của phủ Đình Úy Chương 638: Hình phòng của phủ Đình Úy

Thư phòng của Hàn Hoán Chi vẫn tối tăm như thế, cho nên Thương Cửu Tuế luôn không nhịn được mà nghi ngờ liệu khi ở trong căn phòng này Hàn Hoán Chi có những thói quen không thể để người khác biết hay không. Ông ta nghe nói có người khi chuyên tâm làm việc sẽ có thói quen cổ quái nào đó, ví dụ như trước đây có vị đại học sĩ sẽ cởi sạch y phục khi làm việc trong thư phòng ở nhà mình, cũng không biết có phải làm như vậy thì có thể tập trung tinh thần hơn hay không.

Đại học sĩ có thân phận rất cao, cho nên việc này đương nhiên không thể nói lung tung, mặc dù có tổn hại phong hóa, có đi ngược thể thống, nhưng người ta cởi sạch y phục ở trong nhà của mình, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với xã hội.

Thương Cửu Tuế liền không nhịn được mà hỏi Hàn Hoán Chi một câu: "Có phải ngươi cũng có thói quen cổ quái hay không?"

"Hửm?"

Hàn Hoán Chi đang xem báo cáo điều tra về xa mã hành Trường Hằng trong tay, buông hồ sơ xuống ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thương Cửu Tuế một cái: "Thói quen cổ quái gì?"

Thương Cửu Tuế: "Giống như năm ấy ta tra được một vị đại học sĩ quen cởi trần chuồng ở nhà, trong căn phòng này của ngươi từ sáng đến tối đều tối tăm âm trầm, liệu cũng có thói quen cổ quái giống như vậy hay không?"

Hàn Hoán Chi: "Ta giống người cà lơ phất phơ đó sao?"

Thương Cửu Tuế trầm mặc một lát: "Tại sao từ này lại hình tượng như thế? Ta vẫn tưởng là hình dung từ, hóa ra là động từ."

Hàn Hoán Chi trợn mắt lườm ông ta: "Ngươi đi điều tra có phải đại học sĩ người ta quen cởi trần chuồng ở nhà hay không thì không phải là cổ quái hả?"

Thương Cửu Tuế cười cười đứng dậy: "Ngươi có việc phải làm thì ta cũng không cãi cọ với ngươi nữa, sáng sớm ngày mai ta còn phải rời Trường An, đêm nay ta về ngủ một đêm trước đã, cái tiểu viện kia vẫn chưa nhường cho người khác chứ?"

"Đó là của ngươi."

Hàn Hoán Chi chẳng thèm ngước mắt lên, xem hồ sơ trong tay, ngữ khí bình thản nói: "Đồ của ngươi, đã dùng một lần cũng là của ngươi, không một ai có thể đụng vào."

Thương Cửu Tuế cười.

Ông ta đi ra khỏi thư phòng, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Nếu ta giật tấm rèm che cửa của người đi, liệu ngươi có nổi cáu không?"

"Có."

"Vậy ngươi nổi cáu thì sẽ làm chuyện gì?"

"Mua tấm rèm che cửa mới."

Thương Cửu Tuế lại cười: "Ồ..."

Ông ta trở lại tiểu viện kia tắm rửa thay y phục rồi ngủ, dường như một mình xông vào xa mã hành Trường Hằng cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, đương nhiên ông ta thật sự không cảm thấy ghê gớm cỡ nào. Từ sau khi ông ta rời khỏi thành Vân Tiêu, đối thủ duy nhất có thể khiến ông ta để ý một chút chỉ có Chân Hiên Viên, đó cũng là cuộc chiến đấu duy nhất mà thi thoảng ông ta sẽ nhớ lại.

Trừ người này ra thì đều rất vô vị.

Người thiếu niên trước khi đeo kiếm bước vào giang hồ đều sẽ rất hưng phấn, nghĩ mình sắp được tung hoành, nhất định sẽ có nhiệt huyết khác với bình thường, nhất định sẽ bao la hùng vĩ khác với bình thường. Giang hồ là giang hồ của mỗi người, mỗi người đều là nhân vật chính, chỉ là mỗi người cũng đều là nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác, cho nên sinh tử phú quý không nằm ở bản thân, lúc mới vào giang hồ cũng sẽ nghĩ trong quá trình tung hoành giang hồ mình gặp kẻ thù như thế nào, bằng hữu thế nào, sẽ mong đợi và cũng sẽ ảo tưởng.

Thương Cửu Tuế thì không, theo Thương Cửu Tuế thấy bất kể là kẻ thù như thế nào đều không sao cả, dù sao cũng là kẻ thù không bằng ông ta.

Ông ta còn lâu mới mong chờ tung hoàng trong giang hồ sẽ gặp được chuyện thú vị cỡ nào, người thú vị cỡ nào, bởi vì những người thú vị vẫn luôn ở bên cạnh ông ta, thú vị đến mấy cũng không qua được Hàn Hoán Chi, vô vị đến mấy cũng không qua được Diệp Khai Thái. Khi còn trẻ Hàn Hoán Chi cũng không phải là bộ dạng lúc nào cũng lạnh băng trước mặt người khác như bây giờ, cái tên đó hồi nhỏ điên cuồng lên thì có chuyện xấu gì mà chưa từng làm.

Thương Cửu Tuế tựa vào giường, tất cả hồi ức trong đầu đều là một đám thiếu niên ở thành Vân Tiêu kia.

Phủ Đình Úy, hình phòng.

Hàn Hoán Chi đẩy cửa bước vào, đình úy trong hình phòng vội vàng cúi người thi lễ sau đó lui sang một bên. Hồ Ngô bị treo trên tường, trên vai xuyên hai cái lỗ, móc sắt móc vào vai, trên hai chân còn trói dây xích, bộ dáng nhìn có chút thê thảm.

Hàn Hoán Chi ngồi xuống đối diện với Hồ Ngô, cũng không vội vã mở miệng hỏi gì, ông ta mở hồ sơ trong tay ra lật xem, tìm đến trang muốn xem thì dừng lại: "Thương Cửu Tuế tưởng rằng ta không phát giác được các ngươi, thật ra chỉ là ta vẫn chưa muốn động đến các ngươi thôi. Có vài lời cũng không cần che giấu, không động đến xa mã hành Trường Hằng các ngươi là vì vẫn không biết các ngươi liên hệ với đường dây khác như thế nào, cho nên từ đầu đến cuối vẫn chỉ là theo dõi."

Bộp một tiếng, ông ta khép tập hồ sơ lại.

"Buổi sáng ngươi đã ra ngoài một chuyến, không thể không nói tính cảnh giác của ngươi rất cao, người được ta an bài có thân thủ kém xa ngươi, cho nên sau khi đi theo hai con đường đã bị ngươi cắt đuôi. Ngươi đi đâu thì ta không biết, biết chính là biết, không biết chính là không biết, không cần phải lừa gạt ngươi."

Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt Hồ Ngô: "Nhưng rất trùng hợp, một canh giờ sau ngươi xuất hiện ở hiệu cầm đồ Dụ Phúc, đúng lúc người của ta ở gần đó, có lẽ là bởi vì ngươi gặp phải nan đề gì đó không thể giải được cho nên tâm thần hơi ngẩn ngơ, lòng cảnh giác của ngươi cũng giảm bớt đi, cho nên ngươi cũng không phát giác được người của ta."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ta đã nói rất nhiều, là muốn nói cho ngươi biết, ngươi vẫn luôn ở dưới mí mắt người của phủ Đình Úy, ngươi cần ta thực hiện trình tự thẩm vấn một lượt không?"

Ông ta đứng lên đi đến trước mặt Hồ Ngô, ngửa đầu nhìn vào mắt Hồ Ngô nói: "Ngươi cũng có thể chịu đựng một chút để thử xem. Trong hình phòng bên cạnh có một người lựa chọn chịu đựng, đại khái là chịu khoảng nửa canh giờ, rất lợi hại, nếu ngươi không chịu thua thì thử xem sao."

"Là ai?!"

Trong cổ họng Hồ Ngô nặn ra hai chữ một cách khó nhọc.

"Vẫn chưa biết tên thật, cái tên dùng hiện tại tất nhiên là giả, nhưng cái tên hiệu cầm đồ Dụ Phúc này thì lúc nãy ta đã nói rồi, cho nên trong lòng ngươi cũng biết đó là ai."

Hàn Hoán Chi đi ra ngoài, lúc đi tới cửa lại đứng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên: "Hàng xóm trong hình phòng bên trái của ngươi, hẳn là ngươi cũng quen biết, chính nhờ hắn nên ta mới có thể biết xa mã hành của ngươi có vấn đề. Nhưng người này tuy không tính là một nam nhân, nhưng lại chịu đựng được lâu hơn ai khác, đến tận bây giờ mới chỉ khai ra một xa mã hành."

Ông ta khoát tay: "Đưa vị hàng xóm kia qua đây cho hắn nhìn thử."

Người của phủ Đình Úy lập tức lên tiếng đáp lại, không bao lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng xiềng xích, có người bị hai gã đình úy áp giải đến gian hình phòng này. Người kia nhìn có vẻ như bị tra tấn đến mức giống như đã không còn hình dạng con người, tóc tai bù xù, trên người toàn là vết máu, có thể nhìn ra lúc trước y sống cũng không quá tốt, ở trong hình phòng của phủ Đình Úy bất kể là ai cũng làm sao có thể sống tốt được.

Người bị áp giải vào kia ngẩng đầu lên nhìn một cách khó nhọc, người đầu tiên nhìn thấy là Hàn Hoán Chi, không kiềm chế được mà run rẩy một chút, sau đó tầm mắt theo ngón tay của Hàn Hoán Chi chuyển dời đến vách tường bên kia, y nhìn thấy Hồ Ngô đang bị treo ở đó. Sau khi nhìn thấy Hồ Ngô, y không có vẻ kinh ngạc gì, cũng không có chấn động gì, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

"Cuối cùng các ngươi cũng không nhịn được nữa rồi?" Người kia hỏi.

Hàn Hoán Chi không trả lời, cất bước ra ngoài.

Hồ Ngô đang bị treo trên tường thì lại hét lên: "Cao Ngọc Lâu!"

Đi ra khỏi hình phòng, Hàn Hoán Chi đẩy cửa một gian hình phòng khác đi vào, đình úy ở bên trong đang rửa tay, đánh người lâu khó tránh khỏi sẽ bị dính máu, tay cũng sẽ đau.

Người bị treo trên tường là Từ Tuyết Lộ, người tự xưng là đã từng chiến đấu chính diện với Thương Cửu Tuế mà vẫn có thể toàn thân rút lui.

"Xem ra ngươi cũng còn có thể chịu đựng một lát nữa."

Hàn Hoán Chi khoát tay, tất cả đình úy trong hình phòng đều lui ra ngoài, một mình ông ta đứng ở trước mặt Từ Tuyết Lộ: "Có mấy lời ta biết ngươi không tiện nói, dù sao thân phận của người đứng sau lưng ngươi cũng hiển hách tôn quý, ngươi có thể nói nhỏ cho ta biết, nói với một người chắc hẳn là có áp lực nhỏ hơn khi nói với nhiều người."

Từ Tuyết Lộ hừ một tiếng: "Phủ Đình Úy các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này?"

"Lúc bắt ngươi, người một kiếm đâm ngươi bị thương tên là Vệ Lam, là thống lĩnh thị vệ đại nội, ta phái người mời hắn đến hỗ trợ."

Hàn Hoán Chi cười cười: "Hiểu ý tứ trong lời ta nói không?"

Đương nhiên Từ Tuyết Lộ hiểu, sau khi Hồ Ngô đi không lâu thì người của phủ Đình Úy liền bao vây hiệu cầm đồ của hắn ta, khi hắn ta muốn rút đi thì bị một người trẻ tuổi chặn lại. Hắn ta cũng không quan tâm, thậm chí còn có chút buồn cười, chẳng lẽ mỗi một người đều là Thương Cửu Tuế?

Sau đó thì bị người đó một kiếm gây thương tích.

Hóa ra là thống lĩnh thị vệ đại nội, chẳng trách được.

Nếu người đó đã là thống lĩnh thị vệ đại nội, gã ra ngoài hỗ trợ phủ Đình Úy phá án bắt người, như vậy thì tất nhiên là hoàng đế cũng biết, cho nên nhất định hoàng đế cũng biết người đứng sau lưng bọn họ là thái tử. Nếu hoàng đế đã biết rồi, như vậy thì tất cả mọi thứ thái tử trù tính còn có ý nghĩa sao?

"Cao Ngọc Lâu cũng ở trong tay chúng ta, ngươi biết không?"

Hàn Hoán Chi kéo ghế ngồi xuống, nhìn lò lửa bên cạnh, dùng cái kẹp bỏ thêm mấy miếng than hoa vào.

"Cao Ngọc Lâu vẫn luôn biểu hiện rất kiên cường, nhưng con người ấy mà, sẽ luôn lựa chọn không nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Hắn đã khai ra Nhân Tự Khoa thì tại sao không chịu khai ra Địa Tự Khoa, Thiên Tự Khoa? Cho nên thật sự không phải là hắn có thể chống đỡ được, mà là bởi vì hắn chỉ biết về Nhân Tự Khoa."

Ánh mắt Từ Tuyết Lộ thoáng lay động, nghiêng đầu đi không nhìn Hàn Hoán Chi.

"Nếu ta đã rất chắc chắn rằng Cao Ngọc Lâu chỉ biết chuyện của Nhân Tự Khoa chứ không biết về Địa Tự Khoa và Thiên Tự Khoa, tại sao ta còn phải đánh hắn mỗi ngày giống như làm theo thói quen? Rất đơn giản, chính là làm theo thói quen, mỗi ngày đều đánh một trận, lỡ như còn có thể ép hỏi ra tin tức gì đó thì tất nhiên là tốt nhất, nếu như không có nữa, tương lai sẽ có một ngày không cẩn thận đánh chết hắn, chắc hẳn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối."

Hàn Hoán Chi hơ tay, bàn tay của ông ta rất sạch sẽ, thon dài, đẹp mắt.

"Ý nghĩa của việc ta nói những lời này với ngươi là Cao Ngọc Lâu có thể chết bất cứ lúc nào, mà ngươi thì khác, phủ Đình Úy có rất nhiều kiểu hình phạt có thể khiến người đau đớn muốn chết nhưng lại không thể chết được, ngươi nên cảm kích người đã sáng tạo những thủ đoạn hình phạt này, trước kia hắn cũng là người của hoàng hậu."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Từ Tuyết Lộ: "Mỗi một nam nhân đều muốn làm anh hùng, anh hùng chính là kiểu người sau khi thắng có thể tùy ý cuồng ngạo, sau khi bại cũng không thể tuỳ bán đứng người khác, chúc ngươi thành công."

Ông ta đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại: "Thương Cửu Tuế cũng ở đây."

Từ Tuyết Lộ ngẩng phắt đầu lên, thế là nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Hàn Hoán Chi.

"Hóa ra ngươi cũng biết hắn, vậy thì phải truy ngược dòng về hai mươi mấy năm trước rồi."

Hàn Hoán Chi ra ngoài, căn dặn một câu: "Tra hỏi lại cho đàng hoàng, đám người bị Thương Cửu Tuế đuổi giết vào hai mươi mấy năm trước gồm có ai."

Đình úy đứng ở ngoài cửa lại trở vào trong hình phòng, Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài, trong lòng hơi nghẹn lại.

Vụ án này là vụ án mà ông ta không muốn đụng vào nhất, những người đó không chỉ vi phạm quốc pháp, thật sự tính ra thì đó là chuyện nhà của bệ hạ. Những người này đầu tiên là người của hoàng hậu, hiện giờ có thể kết luận là đi theo thái tử làm việc, mà bệ hạ ghét nhất là hành vi kiểu này. Thái tử chỉ vừa mới học xử lý triều chính hơn nữa biểu hiện quá rõ ràng, nếu thật sự điều tra ra chứng cớ xác thực gì, bệ hạ sẽ xử trí như thế nào?

Đó là con trai của bệ hạ.

Nhưng mà ông ta thân là đô đình úy của phủ Đình Úy, có những việc nhất định phải làm, đây là chức trách của ông ta, ví dụ như Cao Ngọc Lâu bắt sống trở lại. Ý của bệ hạ là đừng để người còn sống trở về nữa, nhưng Hàn Hoán Chi lại nghĩ trong tương lai có lẽ sẽ dùng đến người này, đây là lần đầu tiên Hàn Hoán Chi làm trái lời dặn của bệ hạ.

Thái tử à.

Hàn Hoán Chi nhìn lên bầu trời đêm.

Hy vọng người đừng đi theo con đường của hoàng hậu, hy vọng người biết coi trọng tình thân.

Bình Luận (0)
Comment