Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 639 - Chương 639: Đường Về

Chương 639: Đường về Chương 639: Đường về

Thuyền nhẹ xuôi nam, tâm trạng của người đi thuyền cũng như thuyền nhẹ, không có một chút áp lực nào, cũng không có một chút mệt mỏi nào, so với chém giết trên chiến trường mà nói sự mệt nhọc thuyền xe căn bản không tính là gì, đương nhiên nếu không lạnh như vậy thì chắc hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.

Thẩm Lãnh liếc nhìn Mạnh Trường An đang tựa vào mạn thuyền ra vẻ lạnh lùng, nghĩ bên ngoài gió lớn như vậy lẽ nào ngươi không cảm thấy lạnh? Thật sự cho rằng đứng ở đây hóng gió là chuyện rất tiêu sái ư? Ấu trĩ!

Hắn tựa vào một bên mạn thuyền khác tỏ vẻ lạnh lùng cũng quyết không thể thua được, nhất định phải tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng.

"Ta không kiên trì nổi nữa."

Mạnh Trường An quay đầu lại: "Tại sao trời lạnh giá như vậy mà ngươi còn ở ngoài thuyền làm bộ làm tịch..."

Từ phía sau không nhã nhặn cho lắm, dù sao ở trong thuyền này cũng không chỉ có hai người bọn họ.

"Ta tưởng ngươi đang làm bộ làm tịch." Thẩm Lãnh hà hơi lên tay: "Ta sẽ không chịu thua."

Mạnh Trường An trừng mắt lườm: "Ngu ngốc."

Thẩm Lãnh: "Bắn ngược lại!"

Mạnh Trường An: "Ấu trĩ."

Gã đi trở về mấy bước, quay người lại: "Lại bắn ngược lại!"

Thẩm Lãnh: "..."

Mạnh Trường An vẻ mặt hơi đắc ý, sau đó liền nghe thấy Thẩm Lãnh nói một câu bắn ngược lại vô hiệu.

Mạnh Trường An cảm thấy đây là một câu ngông cuồng hết sức không bình thường, nói bắn ngược lại còn có thể thông cảm, nói bắn ngược lại vô hiệu thì không có căn cứ rồi, lúc gã nghĩ như vậy giống như cảm thấy câu bắn ngược lại là có căn cứ.

Dáng vẻ huých vai của Thẩm Lãnh hơi gợi đòn, huých đến bên cạnh Mạnh Trường An nói: "Người trẻ tuổi, lúc ngươi ở trong thư viện nhất định không có tiên sinh dạy cách ngươi dùng câu bắn ngược lại vô hiệu này chứ, phỏng chừng cuộc sống ở trong thư viện cũng rất vô vị đúng không, tuổi thơ của ngươi thật sự rất thiếu thốn đấy. Ta hỏi ngươi một câu, chuyện vui thích giống như đi tiểu đắp bùn ngươi có từng chơi chưa?"

Mạnh Trường An xị mặt: "Buồn nôn."

Thẩm Lãnh: "Hứ... Uổng cho ngươi cũng là người sống ven sông, đi tiểu đắp bùn trên bờ cát ở bờ sông rất thú vị, ngay cả đi tiểu đắp bùn ngươi cũng cảm thấy buồn nôn, vậy thì nhất định ngươi chưa thử ngồi trên bãi cát mịn cảm thụ khoái ý đánh rắm sụp hố."

"Cút..."

Mạnh Trường An trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh giơ tay lên quơ quơ: "Bắn ngược!"

Diêm Khai Tùng không hiểu về cuộc sống thường ngày của hai người bọn họ, người mà y quen là Thẩm Lãnh sát phạt quyết đoán, xem nhẹ sinh tử khi ở trên chiến trường, người y quen là Mạnh Trường An chỉ dẫn theo sáu thương tướng và mấy trăm đao binh đã dám xông pha ngang dọc trong vạn quân, đều đã là quan to tam phẩm rồi, sao còn có thể ấu trĩ như thế? Hai người ở địa vị cao, chẳng lẽ trò chuyện lại không nên nói nhiều một chút về quân quốc đại sự sao?

Cái gì mà đi tiểu trộn bùn, đánh rắm sụp hố...

Nhưng tám chữ này lại giống như có ma lực, không ngừng vờn quanh ở trong đầu Diêm Khai Tùng, chỉ một lúc là sẽ nghĩ đến, vội vàng lắc lắc đầu để cho bản thân mình quăng tám chữ này ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã lại nghĩ đến, y nghĩ có thể mình cũng bị bệnh rồi.

Thuyền dừng lại ở chỗ bến thuyền trên Xích Hà để bổ sung cấp dưỡng, Diêm Khai Tùng nhìn hai tên Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An kia lại lắc lư đi đến các cửa tiệm ở bến thuyền, cũng không biết sao hai người bọn họ có nhiều đồ để mua như vậy. Dọc quãng đường này số đồ Thẩm Lãnh mua cũng đã chất đầy hai cái rương lớn, phỏng chừng Mạnh Trường An ít nhất cũng đã mua hơn một cái rương.

Lúc nãy hai người bọn họ hẹn Diêm Khai Tùng xuống thuyền đi dạo, Diêm Khai Tùng cảm thấy nhàm chán nên từ chối. Lần trước cập bờ ở bến thuyền, hai tên này mỗi người mua hai mươi mấy cái trống bỏi về, lớn lớn nhỏ nhỏ đủ các kiểu mẫu, hết sức ấu trĩ.

Diêm Khai Tùng tựa vào một bên mạn thuyền nhìn người đi lại trên bến thuyền, nhìn trẻ con từ trên thuyền xuống dưới nô đùa chạy tán loạn, nghĩ đi xa nhà thật sự là chuyện rất mệt mỏi, nhất là còn mang theo trẻ con.

Trẻ con?

Đi tiểu trộn bùn?

Khụ khụ!

Diêm Khai Tùng ra sức lắc đầu, nghĩ mình nên vào trong khoang thuyền đọc sách một lát, nói không chừng đọc sách một lúc sẽ buồn ngủ, ngủ một giấc thật ngon, cho dù là gió thổi mưa rơi sét đánh cũng không tỉnh, ngủ một mạch đến tận thành Trường An mới được, trời lạnh như vậy chỗ nào cũng không bằng trong chăn ấm áp.

Y đi về, vừa hay nhìn thấy một trận gió xoáy nho nhỏ ở trên bãi cát bên bờ sông cuốn qua, y nhìn một lát thì trận gió xoáy nhỏ kia cũng tan, để lại một cái hố nhỏ tròn tròn trên bãi cát.

Đánh rắm sụp hố?

Diêm Khai Tùng cảm thấy mình sắp điên rồi, đi nhanh trở lại trong khoang thuyền, đắp chăn, thế giới trong chăn không có ấu trĩ như vậy, khẳng định là không có.

Nếu như tiểu một bãi vào cái hố do trận gió xoáy nhỏ lúc nãy để lại thì sẽ thế nào?

Trên bờ, Thẩm Lãnh đâu có ngờ được tám chữ hơi thô tục đó của mình sẽ có ảnh hưởng lớn đến Diêm Khai Tùng như vậy. Diêm Khai Tùng là người xuất thân từ đại gia đại hộ chân chính, từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ nghiêm khắc, mẫu thân tuy yêu thương nhưng sẽ không để mặc y tùy hứng. Từ khi bốn tuổi y bắt đầu đọc sách viết chữ, lúc sáu tuổi bắt đầu tập võ nghệ, phụ thân nói người tập võ không đọc sách sẽ trở nên nông cạn thô tục. Ở trong nhà y ăn cơm có quy củ khi ăn cơm, nói chuyện có quy củ khi nói chuyện, tóm lại là đã bồi dưỡng y thành một nhân tài ở các phương diện đều ưu tú.

Đâu có từng trải qua con đường như Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh đi dạo cửa tiệm ở bến thuyền. Cửa tiệm trong bến thuyền đều sẽ nhập hàng từ khách thương qua lại đây, có đủ các loại đồ chơi, có cửa tiệm kiểu dáng của trang sức còn khiến người ta yêu thích hơn cả cửa tiệm lớn trong thành Trường An. Đại Ninh trị an tốt, trong bến thuyền có sương binh thủ hộ cho nên cũng không cần quá lo lắng về nạn trộm cướp, nhất là sau khi thủy sư cường đại thì thủy phỉ cũng đã gần như mai danh ẩn tích.

Thẩm Lãnh không chút do dự mua hai cái trâm hoa lớn, hơn nữa còn cực lực đề cử cho Mạnh Trường An.

Theo Mạnh Trường An thấy, con mắt thẩm mỹ của Thẩm Lãnh chênh lệch với gã ít nhất đến bốn mươi năm.

Gã chọn hai sợi dây chuyền, một sợi chỉ có năm cánh hoa lớn bằng móng tay, một sợi là ngôi sao nho nhỏ, hơn nữa sợi dây chuyền đều rất nhỏ, đâu giống như đồ Thẩm Lãnh mua, cái gì to là cái đó đẹp.

"Không có phẩm vị!"

Thẩm Lãnh giơ cái trâm vàng hoa siêu to trong tay mình lên soi dưới ánh mặt trời: "Thật đẹp."

Mạnh Trường An cười ha hả một tiếng.

Phía sau lại có một chiếc thuyền chậm rãi vào bến thuyền bổ sung cấp dưỡng, chiếc thuyền này cũng là từ biên cương đông bắc đi đường dài tới, mục tiêu chắc hẳn cũng là Trường An. Đại Ninh bách tính đều rất muốn đến Trường An xem thử, xem tường thành bao la hùng vĩ, xem Nhạn Tháp nguy nga, xem Vị Ương khí thế hào hùng, xem con đường rộng rãi bên ngoài Thừa Thiên Môn, mà đi thuyền hoàn toàn chắc chắn chính là lựa chọn tốt nhất.

Thuyền có kích cỡ tương đương nhau, cho nên bến thuyền neo đậu cũng nhất trí, lần trước chiếc thuyền này cũng cùng thuyền của Thẩm Lãnh bọn họ vào bến thuyền. Trên thuyền có chừng hơn một trăm khách, muốn từ Liêu Bắc đạo đến Trường An là lữ trình dài đằng đẵng, giá đi thuyền cũng không thấp, nhưng bách tính Đại Ninh giàu có, cũng không phải là không trả nổi.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc trường sam vải bông đứng trên chiếc thuyền kia nhìn bến thuyền, tầm mắt di động qua lại, sau khi chú ý tới Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, sắc mặt của y rõ ràng có chút thay đổi, giống như một gã thợ săn, vui sướng khi con mồi đã theo dõi rất nhiều ngày suýt chút nữa bỏ chạy nhưng cuối cùng lại bị mình phát hiện.

Y là Tiêm Ma Sinh.

Ở Bột Hải quốc, y được Bột Hải vương mời đến huấn luyện thám báo, huấn luyện quân đội, nhưng y đã tới quá muộn. Nếu y có thể đến Bột Hải quốc sớm hơn hai năm, y tin chắc cho dù là Đại Ninh binh hùng tướng mạnh thì muốn công phá Bột Hải cũng không có đơn giản như vậy. Y có tự tin mình có thể chỉ huy quân đội của Bột Hải quốc đánh cho quân Ninh thất bại thảm hại, tuy rằng y chỉ ở Tứ Hải Các trong Trường An Đại Ninh một năm, nhưng đối với một số người mà nói thời gian học tập dài ngắn cũng không phải là vấn đề gì.

"Đại nhân." Một gã thủ hạ tới gần Tiêm Ma Sinh: "Phát hiện rồi sao?"

"Chia một nửa người xuống dưới đi dạo, đừng mua đồ, tùy ý đi lại một chút là được, tuyệt đối không nên tới gần những người của quân Ninh, cũng đừng nhìn chằm chằm vào họ, cứ tất nhiên một chút."

Tiêm Ma Sinh nói với ngữ khí bình thản: "Mỗi lần cập bến đều chia ra ít nhất một nửa số người xuống thuyền đi dạo."

"Vâng." Thủ hạ của y lên tiếng, còn muốn chạy, không nhịn được lại hỏi một câu: "Đại nhân, khi nào chúng ta xuống tay?"

"Không vội."

Tiêm Ma Sinh nhìn hai nam nhân đang cười cười nói nói trên bến thuyền kia, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta biết trong lòng các ngươi đã rất sốt ruột, hơn nữa mỗi một người trong số các ngươi đều đã làm sẵn sàng chết. Gia viên của các ngươi bị người Ninh công phá, thân nhân của các ngươi bị người Ninh giết chết, mà chỉ huy quân Ninh chính là ba người trên chiếc thuyền kia, một người tên là Thẩm Lãnh, một người tên là Mạnh Trường An, còn có một tên là Diêm Khai Tùng."

Y nhìn sang bên kia, nụ cười trên khóe miệng có chút ác độc: "Giết người đơn giản là một chuyện rất không thú vị, các ngươi nghĩ giết chết ba người bọn chúng thì coi như là đã báo thù rồi ư? Không... Nếu các ngươi đã sẵn sàng để chết, chấp nhận hi sinh cho quốc gia, như vậy thì sa không làm chút chuyện lớn kinh thiên động địa? Chúng ta đợi sau khi đến Trường An rồi hãy động thủ, đến Trường An sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều."

Thủ hạ ừm một tiếng: "Nhà đã mất, người nhà cũng không còn nữa, cái mạng này chính là giữ lại để giết người Ninh."

"Đi đi." Tiêm Ma Sinh khoát tay: "Đừng nóng vội, nếu đã đều không sợ chết rồi, vậy thì hãy khiến cho mạng của các ngươi có giá trị hơn."

Tầm mắt của y từ bến thuyền thu hồi trở lại. Thật ra y cũng không hiểu tại sao hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An lại muốn mua nhiều thứ đồ linh tinh như vậy. Ở bến thuyền trước có một cửa tiệm chuyên bán trống bỏi, hai người kia mỗi người ôm một đống đi ra, cửa tiệm ở phía trước hình như là bán đồ trang sức, hai người lại đi lòng vòng ở bên trong một hồi lâu, đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy hai gã đại nam nhân có ham muốn mua sắm như vậy.

"Cuộc sống của người Ninh thật là an nhàn."

Y nhìn những người đi lại kia, khẽ thở dài.

Quê hương của y còn đang chiến loạn, đã chiến loạn hơn trăm năm, các chư hầu không ai phục ai, có lúc đi hơn mười dặm đường cũng không nhìn thấy một hộ dân, nhưng tuỳ tiện lục tìm trong một bụi cỏ không chừng có thể tìm xác chết.

So sánh với nhau, cuộc sống của người Ninh thật sự là quá tốt, tốt đến mức làm cho người ta đố kỵ.

Quê nhà chiến loạn, có người vì một miếng ăn mà liều mạng, có người thậm chí còn trao đổi con cho nhau để nấu ăn, đó cũng không phải lời nói dối khiến làm người nghe kinh sợ gì, y đã từng tận mắt nhìn thấy.

Nếu như... nếu như người Tang quốc có thể có được cương vực lớn như Ninh quốc, vậy thì tất cả người Tang cũng sẽ không nhất thiết phải chém giết vì một mảnh địa bàn nhỏ. Ninh quốc cho dù là phân chia thành mấy chục phần cũng đủ chia cho những chư hầu kia, biến người Ninh thành nô lệ, hưởng thụ tất cả mọi sự tốt đẹp trên vùng đất này.

Tiêm Ma Sinh nghĩ đến cái thôn nhỏ nơi mình sinh ra, cằn cỗi, hoang vắng, các nữ nhân xanh xao vàng vọt, các nam nhân vóc dáng thấp bé, lại nhìn những người Ninh trước mặt, càng nhìn càng chán ghét, càng nhìn càng cảm thấy thế gian không công bằng.

Tiêm Ma Sinh xoay người trở lại trong khoang thuyền, mở quyển sổ mà y ghi chép cuộc sống của mình ra, y đã viết kín mấy quyển sổ như vậy và vẫn luôn mang theo bên người. Cũng không biết tại sao, bỗng nhiên y lại tâm huyết dâng trào, lật đến trang cuối cùng của quyển vở, cầm bút viết vài chữ.

Người Tang thống trị Ninh quốc, biến người Ninh thành nô lệ.

Sau khi viết xuống câu này xong y thở ra một hơi thật dài.

Hy vọng sẽ không xa xôi.

Bình Luận (0)
Comment