Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 640 - Chương 640: Liên Danh Thượng Tấu

Chương 640: Liên danh thượng tấu Chương 640: Liên danh thượng tấu

Chạy nhanh chạy chậm, ba người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bọn họ vẫn không kịp về Trường An ăn tết, nhưng cũng may là kịp vào thành trước mười lăm tháng giêng, đương nhiên không thể trực tiếp về nhà, dựa theo quy củ thì phải tới ngoài cung Vị Ương chờ bệ hạ triệu kiến trước. Có thể là bởi vì hôm nay bệ hạ hơi quá bận, ba người ở ngoài cung đợi gần nửa canh giờ, người đi ra đi vào nhìn về phía ba người bọn họ, ánh mắt đều có chút phức tạp.

Đồ do hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An mua dọc đường đã sắp xếp người đưa về nhà trước, mà những người đến từ Bột Hải quốc kia thì âm thầm đi theo.

Bên ngoài cung Vị Ương, thời tiết lạnh, cho nên thiết giáp lạnh.

Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An: "Bệ hạ triệu kiến người chinh chiến về kinh tại sao đều phải mặc giáp trụ?"

Mạnh Trường An: "Không có nghe nói có văn bản gì quy định rõ ràng, nhưng hình như mọi người đều như vậy, hồi kinh không cởi giáp."

Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn huyền thiết áo giáp màu đen trên người mình, vết máu cũng đã sớm lau sạch sẽ, nhưng những vết đao chém trên bề mặt vẫn còn. Giáp trụ chắc chắn đến mấy cũng không thể bị đao nặng nề chém trúng mà cũng không có một chút dấu vết nào, cho nên giáp trụ này lại có thêm một chút hàn khí bức người.

Mạnh Trường An nhìn huyền thiết áo giáp màu đen của hắn, Thẩm Lãnh hơi ngại: "Trước khi rời Trường An ta đã nhờ người của Võ Công Phường chế tạo gấp áo giáp mới của ngươi, đến bây giờ cũng đã sắp hai năm, chắc hẳn là đã làm xong từ lâu rồi."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Giống của ngươi?"

"Khác." Thẩm Lãnh nói: "Đương nhiên không có uy phong của ta."

Mạnh Trường An: "Ồ."

Thẩm Lãnh: "Nhưng chất liệu làm thiết giáp thì giống nhau, vật liệu mà ta đã nhờ Lâm Lạc Vũ bọn họ tìm giúp, chắc hẳn là tốn rất nhiều tiền, ngươi định khi nào thì thanh toán?"

Mạnh Trường An ngẩng đầu nhìn trời.

Thẩm Lãnh thở dài: "Xem ra là không thu về được."

Khóe miệng Mạnh Trường An hơi cong lên.

Đúng lúc này Đại Phóng Chu từ bên trong cửa cung bước nhanh đến, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền tươi cười: "Sao ba vị tướng quân vẫn còn chờ, trước đó bệ hạ đã căn dặn, nếu là ba vị tướng quân chiến thắng trở về thì có thể trực tiếp vào cung."

Ba người Thẩm Lãnh bọn họ đồng thời chào hỏi, Thẩm Lãnh cười nói: "Quy định là quy định, cũng không thể làm loạn."

Đại Phóng Chu dẫn ba người vào cung Vị Ương. Đến bên ngoài Đông Noãn Các, Đại Phóng Chu nhỏ giọng nói: "Bệ hạ vẫn luôn nhớ mong ba vị tướng quân, mỗi ngày đều sẽ hỏi về hành trình của ba vị tướng quân, biết hôm nay sẽ vào cung, bệ hạ cứ bận rộn chuẩn bị đồ suốt. Mời ba vị tướng quân chờ một lát đã, nô tì vào bẩm báo."

"Cho bọn họ vào đi."

Tiếng của hoàng đế từ trong Đông Noãn Các truyền ra, Đại Phóng Chu cười nói: "Bệ hạ mời ba vị tướng quân vào."

Vào cửa điện đã ngửi thấy một mùi thơm, đầu lông mày của Thẩm Lãnh cũng nhướn lên: "Lẩu?"

Rẽ vào Đông Noãn Các mới nhìn thấy bệ hạ xắn cổ tay áo lên đang thái thịt. Ông ta người đặt một cái bàn trong thư phòng, rau cũng đã rửa xong, thịt cũng đã thái được không ít, nồi lẩu ở giữa bàn đã sôi, nổi bóng nước ùng ục ùng ục, mùi thơm trong nồi tràn ngập khắp trong thư phòng, mùi vị đó khiến người ta thấy thân thiết đến mức muốn khóc. Ở biên cương đông bắc đã rất lâu cũng không có ăn một bữa cơm đứng đắn.

"Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, ba người các khanh ở biên cương đông bắc hẳn là ăn uống không tốt, cho nên liền người đến ngự thiện phòng tìm đồ. Đã nhiều năm không đích thân động tay cũng thấy lạ lẫm, thái thịt độ dày không bằng nhau, các khanh cứ ăn tạm đi."

Ba người nhìn nhau, trong lòng thấy ấm áp còn hơn cả lò lửa trong Đông Noãn Các.

"Mới đầu trẫm để người của ngự thiện phòng đến chuẩn bị, nhưng những thứ bọn họ làm quá tinh tế, nhìn thì còn được, ăn thì không đã."

Hoàng đế nhón một miếng thịt: "Thịt thái hơi dày một chút ăn vẫn thích hơn."

Ngoài hoàng đế ra, trong Đông Noãn Các còn có hai nhân vật cấp quan trọng của Đại Ninh, một vị là lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô, một vị là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật. Ba người Thẩm Lãnh bọn họ lại chào hai vị trọng thần, nhưng hoàng đế lại khoát tay nói: "Đâu có nhiều quy củ như vậy, tự đi lấy ghế ngồi."

Ba người Thẩm Lãnh bọn họ vội vàng đi lấy ghế đã được chuẩn bị sẵn ở một bên đến, hắn tìm chỗ rửa tay, tiến đến bên cạnh hoàng đế nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: "Hay là để thần làm?"

Hoàng đế đưa thái dao cho hắn: "Khanh làm thì khanh làm, trẫm đứng lâu giờ lưng cũng đau rồi."

Ông ta nhường chỗ, nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Không được thái đẹp hơn trẫm, nếu không thì lôi ra ngoài chém."

Thẩm Lãnh cười nói: "Thần vừa mới nghĩ ra một câu nịnh bợ."

Hoàng đế nói: "Nịnh thử xem."

Thẩm Lãnh hắng giọng một cái: "Bệ hạ nói nếu như thần thái đẹp hơn bệ hạ thì chém đầu thần, thần cũng không để ý chút nào cả, cho dù thần dốc hết toàn lực cũng không thể vượt qua dao công của bệ hạ, hiện tại không thể, tương lai cũng không thể, tất nhiên không lo lắng đầu của mình sẽ chuyển nhà."

Hoàng đế bĩu môi: "Dấu vết nịnh bợ quá nặng, quá lộ liễu."

Thẩm Lãnh: "..."

Hoàng đế nói: "Phạt khanh rót rượu cho mọi người."

Thẩm Lãnh vừa thái thịt vừa nói: "Sợ chết mất, thần tưởng là lại muốn trừ bổng lộc."

"Khanh cũng đã nhắc nhở trẫm."

Hoàng đế kéo ghế ngồi ở bên cạnh bàn nhìn Thẩm Lãnh thái thịt: "Khanh tự nói xem, trừ mấy năm bổng lộc của khanh thì được?"

Thẩm Lãnh: "..."

Hoàng đế thấy Diêm Khai Tùng có chút gò bó, cười nói: "Khanh cũng không phải lần đầu tiên gặp trẫm, cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng trẫm, sao nhìn không được tự nhiên giống như là nương tử vừa cưới về nhà vậy. Nếu khanh cảm thấy ngồi như vậy khó chịu, vậy thì qua bên kia bưng đậu hũ trắng lại đây, thứ mà lão viện trưởng thích ăn nhất."

Diêm Khai Tùng vội vàng đứng dậy: "Chỉ là thần lo sợ trong lòng."

"Khanh sợ cái gì?"

Hoàng đế khoát tay, hạ nhân hầu hạ trong thư phòng lập tức lui hết ra ngoài, ông ta cười nói: "Trẫm không định phạt khanh, còn định nhấc khanh lên đến chính tam phẩm. Trẫm là định phạt hai gã đó, khanh thấy hai người bọn họ có sợ không?"

Thật ra Mạnh Trường An cũng có chút không được tự nhiên, dù sao gã cũng không ở kinh thành thường xuyên, cũng tiếp xúc với bệ hạ quá ít, chỉ là bộ dạng bình tĩnh ngồi ở đó làm cho người ta có ảo giác là gã thoải mái hơn Diêm Khai Tùng. Gã nghe thấy hoàng đế nói muốn phạt mình và Thẩm Lãnh, nghĩ nên tiếp lời như thế nào mới tốt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cảm thấy vẫn phải xuất phát từ bản tâm, vì thế hỏi một câu: "Chỉ phạt một mình Thẩm Lãnh không được sao?"

Hoàng đế phì cười một tiếng: "Quả nhiên là huynh đệ tốt."

Mạnh Trường An lại không biết nên tiếp lời thế nào.

Thẩm Lãnh thái thịt xong, lại nhận lấy đậu hũ trắng do Diêm Khai Tùng đưa cho hắn: "Đậu hũ không dễ thái, trên dao phải dính một chút nước, như vậy thì sẽ không dính dao, cắt cũng sẽ không bị vỡ, không những ăn vào không cảm thấy nát vụn, nhìn cũng sẽ thoải mái hơn."

Lão viện trưởng: "Cho dù ngươi là thái thành hoa thì ta cũng sẽ không xin xỏ giúp ngươi, tội tự ý khai chiến, ngươi tự nghĩ xem nên lĩnh phạt như thế nào?"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật, Đạm Đài Viên Thuật lắc đầu: "Ngươi cũng không thái đậu hũ cho ta, ngươi nhìn ta làm gì."

Tâm trạng của hoàng đế rất tốt, những người ở trong phòng đều là người khiến ông ta nhìn thế nào cũng sẽ không chán ghét, mỗi một người đều là người mà ông ta có thể tin tưởng. Mạnh Trường An và Diêm Khai Tùng gò bó, nhưng hoàng đế cũng không cảm thấy hai người bọn họ xa lạ.

Thẩm Lãnh quy củ thái xong tất cả thịt và đồ ăn, sau đó lại rửa tay bỏ nguyên liệu vào nồi lẩu cho mọi người: "Chuyện biên cương đông bắc đều là bản thân thần lâm thời nghĩ đến, kiên quyết kéo hai người bọn họ đi đánh Bột Hải, nếu như bệ hạ muốn phạt, phạt một mình thần là được, dù sao thần cũng quen rồi."

Hoàng đế: "Hửm?"

Thẩm Lãnh: "Không phải... Thần vui lòng phục tùng."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Nếu khanh đã vơ hết tội về mình, vậy thì trẫm sẽ giúp khanh toại nguyện, lát nữa sau khi ăn xong bữa cơm này thì tự đến cổng chợ chờ, trẫm sẽ cho Hàn Hoán Chi đi giám trảm."

Thẩm Lãnh: "Hàn đại nhân cũng vất vả, để ông ấy nghỉ ngơi đàng hoàng một chút, thần không vội."

Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại không thu lại được.

Thẩm Lãnh nói: "Chuyện này quả thật không liên quan đến hai người bọn họ, là thần khóc lóc om sòm, lăn lộn chơi xấu nên bọn họ bất đắc dĩ mới tham dự vào... Nếu không thì thế này, phạt thần mười năm bổng lộc? Nếu không thì hai mươi năm, hai mươi năm cũng được."

Hoàng đế cười lắc đầu: "Trẫm đã cho Nội các viết chỉ, khanh đã bị giáng xuống tòng tam phẩm tạm thời không giảm tiếp nữa, phạt bổng thì tất nhiên phải phạt, trước hết phạt năm năm, lệnh cho khanh sau khi trở về đóng cửa suy ngẫm, trong vòng mười ngày không có ý chỉ của trẫm thì không cho phép ra khỏi cửa, phải viết ra một bản tấu chương thỉnh tội, lời nói phải khẩn thiết, viết phải nghiêm túc, trẫm phải truyền đọc cho cả triều văn võ nghe."

Thẩm Lãnh cả kinh: "Tất cả mọi người đều sẽ xem ư."

Hoàng đế ừ một tiếng, đột nhiên chợt hiểu ra điểm sợ hãi của Thẩm Lãnh ở chỗ nào, vì thế bật cười ha hả: "Trẫm bảo khanh chăm chỉ luyện chữ, khanh không nghe lời, nhưng khanh cũng không cần quá lo lắng, cả triều văn võ có ai mà không biết chữ của khanh xấu."

Thẩm Lãnh: "..."

Hoàng đế bưng chén rượu lên: "Trẫm mời ba người các khanh một chén trước."

Ba người vội vàng đứng lên, hai tay bưng chén.

Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Trẫm biết các khanh vất vả, cũng có thể tưởng tượng ra trong mấy tháng các khanh ở Bột Hải hung hiểm cỡ nào, không có ý chỉ của trẫm, lại phải đánh cược tính mạng của chính bản thân và gia đình các khanh, trẫm phải cảm ơn các khanh, biết tại sao trẫm để các khanh mặc giáp trụ vào cung không? Biết tại sao trẫm cố ý để các khanh chờ ở bên ngoài cửa cung một lúc không? Là trẫm muốn để cho thêm nhiều người nhìn thử dấu vết do đao thương đâm chém lưu lại trên người các khanh."

Ông ta thở ra một hơi thật dài: "Trẫm, tự hào vì các khanh."

Diêm Khai Tùng nghẹn ngào, bất ngờ chảy nước mắt.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An cũng xúc động trong lòng, dù gì cũng trẻ tuổi hơn, cũng cầm được nước mắt.

Hoàng đế nói: "Các khanh hiểu trẫm, trẫm hiểu các khanh."

Ông ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén: "Ngày mai sau khi lâm triều các khanh đều ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, về phần triều thần nói thế nào, để trẫm xử trí là được. Diêm Khai Tùng thăng chính tam phẩm thêm nhất đẳng hầu, Mạnh Trường An cũng thăng chính tam phẩm, Thẩm Lãnh không có thưởng."

Thẩm Lãnh thành khẩn nói: "Nếu không phạt thì càng tốt hơn nữa."

Hoàng đế lại bị hắn chọc cười: "Sau khi ăn cơm xong thì đều trở về nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ đoàn tụ với người nhà, ngày mai lúc vào triều mặc kệ có người nói gì, các khanh cứ nhẫn nhịn là được."

"Thần tuân chỉ."

Ba người cúi người.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Đại Phóng Chu đi vào: "Bệ hạ, thứ phụ Nội các Lại Thành cầu kiến."

"Mũi của gã này thật thính." Hoàng đế cười nói: "Cho hắn vào đi."

Lại Thành cầm hai bản tấu chương trong tay đi vào, vừa vào cửa thi lễ xong liền không nhịn được cười: "Tới thật trùng hợp."

Hoàng đế: "Thật sự là trùng hợp?"

Lại Thành: "Trùng hợp là trùng hợp ở chỗ thần tính toán thời gian quá chuẩn."

Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta: "Tự ghế ngồi."

Lại Thành nói: "Thần nói chính sự trước đã."

Ông ta đưa hai bản tấu chương cầm trên tay cho hoàng đế bằng hai tay: "Bản tấu chương thứ nhất, bao gồm cả thần, trên dưới Nội các hai mươi ba người liên danh sâm tấu Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Diêm Khai Tùng tội tự ý khai chiến, bất chấp quốc pháp, bất kính triều đình, bất tôn bệ hạ, xin bệ hạ nặng phạt."

Sắc mặt hoàng đế hơi thay đổi, mặc dù biết người của Nội các vẫn sẽ dâng tấu, nhưng đến nói vào thời điểm này hiển nhiên là thậm chí còn không nể mặt hoàng đế.

"Bản tấu chương thứ hai, bao gồm cả thần, trên dưới Nội các hai mươi ba người liên danh thượng tấu, đám người Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Diêm Khai Tùng có công khai cương thác thổ vì nước, diệt Bột Hải, công ở thiên thu xã tắc, lợi ở lê dân bách tính, xin bệ hạ trọng thưởng."

Hoàng đế ngẩn người.

Thẩm Lãnh bọn họ cũng ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment