Trong hậu viện phủ tướng quân có một trường diễn võ nhỏ, trước sau như một, khi trời còn chưa sáng là Thẩm Lãnh đã ở trên trường diễn võ luyện công. Khi Sở tiên sinh ở biên cương đông bắc đã dạy hắn và Mạnh Trường An đao pháp, thật ra chỉ là cải tiến trên cơ sở đao pháp vốn có của bản thân bọn họ. Sở tiên sinh thiên hạ vô song, càng là người cường đại như vậy càng tự biết rõ mình, chuyện về binh pháp chiến trận thì ông ta không bằng Thẩm Lãnh cũng không bằng Mạnh Trường An, cho nên tất nhiên ông ta cũng sẽ không phủ định tất cả về chiến trận đao pháp, mà là lấy đao pháp vốn có của chính Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An làm gốc, đao pháp vẫn là đại khai đại hợp như vậy, nhưng lại khiến cho mỗi một đao đều trở nên bá đạo hơn.
Sở tiên sinh nói, nếu là chiến trận đao thì tự nhiên là bá đạo.
Trong giang hồ không có bá chủ, nhưng trên chiến trường thì có.
Bá đạo đến mức tận cùng, thì sẽ khó giải.
Cọc gỗ trong viện là ngày thường Trà gia dùng để luyện kiếm, Thẩm Lãnh đứng ở đó trước một bãi cọc gỗ, nhắm mắt lại nhớ lại nội dung quan trọng mà Sở tiên sinh dạy, mắt mở thì đao đã bổ ra.
Khí thế mạnh mẽ, như sông lớn tuôn chảy.
Luyện xong đao pháp một lượt, cọc gỗ đang yên lành đều bị chém gãy, nửa đoạn cọc gỗ rơi lả tả xuống đất.
Thẩm Lãnh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất mà không nhịn được thở dài một tiếng, may mà điều kiện cuộc sống hiện tại tốt hơn, nếu không mỗi ngày đều chém như vậy thì thay mới cọc gỗ cũng là một khoản chi không nhỏ. Lát nữa Trà gia nhìn thấy cọc gỗ của nàng đều bị chém thê thảm như vậy, nói không chừng sẽ chôn Thẩm Lãnh xuống đây làm cọc gỗ.
Thẩm Lãnh cắm đao ở một bên, quyền pháp như gió, mạnh mẽ dứt khoát.
Đánh một quyền lên đoạn cọc gỗ bị gãy, cọc gỗ vỡ vụn.
Chờ sau khi hắn luyện công, trên trường diễn võ nhỏ đã không có một chỗ nào lành lặn.
Ngồi xổm một bên nhìn những mảnh vụn đầy đất, Thẩm Lãnh đang nghĩ ngày mai luyện đao nhất định phải dùng đao gỗ mới được, tính toán thời gian nên đến triều sáng, còn phải ứng phó với màn chất vấn của các vị đại nhân Nội các, mặc dù mọi người đều biết đây chẳng qua là một thủ tục thôi, nhưng thủ tục cũng không dễ vượt qua.
Các đại nhân kia ai ai cũng khẩu xà tâm phật, độc miệng thì có vẻ gợi đòn, nhưng ngươi vừa nghĩ tới cái giá bọn họ phải trả thì lại cảm thấy bọn họ cũng không dễ dàng, vừa muốn đau lòng thì lại có thể bị bọn họ mắng như tạt nước vào mặt, hận không thể đi lên nhổ từng sợi râu của bọn họ. Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ đến đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật từng trải qua chuyện này, có lẽ nên đến hỏi ông ta xem có phải là rất sảng khoái hay không.
Trà gia đã chuẩn bị cơm sáng, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền chắp tay: "Đa tạ."
Thẩm Lãnh ngây người: "Cảm ơn... Cảm ơn cái gì?"
Trà gia: "Đa tạ tướng công sáng sớm đã bổ củi."
Thẩm Lãnh: "Hì hì, không có gì."
Trà gia: "Sáng sớm ngày mai lúc ta luyện công nếu cọc gỗ của ta không được dựng lên đủ số lượng, ta sẽ cắm chàng ở đó."
Thẩm Lãnh: "Buổi sáng lúc hôn còn gọi người ta là ngọt ngào, bây giờ lại muốn lấy người ta đi làm cọc gỗ, nữ nhân à..."
Trà gia hơi nheo mắt.
Thẩm Lãnh ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn húp cháo: "Lần sau đừng dậy sớm như vậy nấu cơm cho ta, sau khi ta lên triều trở về rồi ăn là được, thật ra cũng có thể tuỳ ý mua chút gì đó trên đường."
Hắn cẩn thận nghiêm túc nhìn ngực của Trà gia: "Haiz... Ở độ tuổi tốt nhất không thể cùng các con dùng chung bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, bữa ăn khuya, nghĩ thôi đã cảm thấy giống như mất đi cái gì vậy."
Trà gia đứng dậy đi vào phòng, Thẩm Lãnh nghĩ nàng muốn làm gì? Không bao lâu sau Trà gia cầm một cái gối đi ra, Thẩm Lãnh lập tức cúi đầu: "Người trong phủ đều dậy rồi, buổi tối chúng ta hãy đụng được không?"
Trà gia: "Chỉ là lưng ta hơi nhức mỏi, lấy cái gối để tựa một chút."
Lưng hơi nhức mỏi là trọng điểm.
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, Trà gia chỉ ra ngoài cửa: "Vừa rồi chàng không chú ý tới sao? Lúc chàng luyện công ở hậu viện là ta đã cột lên cây trong viện phía trước rồi, phía khi chàng ra ngoài để lên triều thì tự đụng một cái, thử xem đầu cảm thấy như thế nào."
Lúc này Thẩm Lãnh mới nhớ ra những cái cây trong viện ở bên ngoài có gì đó không ổn, đứng dậy ra bên ngoài nhìn thử, trên mỗi một cây trong viện đều cột một thứ, nhưng không phải cái gối mà hắn quen thuộc, mà là tấm gỗ giặt đồ.
Thẩm Lãnh: "Oán niệm này là vì ta đêm qua đã quá nhanh sao?"
Trà gia: "Đại gia ngươi."
Thẩm Lãnh nhảy ra ngoài vù một tiếng, lúc nhìn lại thì người đã đến cửa, hắn đứng ở đó khoát tay với Trà gia: "Sau khi ta tan triều trở về sẽ luận bàn cùng nàng."
Trà gia giơ ngón giữa lên với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Được rồi."
Trà gia đỏ mặt.
Thẩm Lãnh ra ngoài lên xe ngựa, nói thật từ biên cương đột nhiên trở lại thành Trường An thoải mái an nhàn cũng không quen lắm, ở biên cương, ở Bột Hải, mỗi ngày vừa mở mắt ra đã phải đối mặt với chém giết, ở nhà, chỗ nào cũng đều ấm áp.
Thẩm Lãnh tựa vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trong đầu lại không yên tĩnh được mà cứ luôn suy nghĩ... Tại sao Thẩm tiên sinh đi nam cương? Trà gia nói là Thẩm tiên sinh lo cho thương thế của Trang tướng quân nên đi thăm, Thẩm Lãnh lại nghĩ chắc không phải là chuyện đó, vạn dặm xa xôi đi thuyền xe mệt nhọc, Thẩm tiên sinh lười như vậy...
Lại nghĩ đến Hắc Nhãn bỗng dưng đến biên cương đông bắc gặp Mạnh Trường An, Hắc Nhãn nói chỉ là hộ tống thương khách đi ngang qua nên thuận tiện đến thăm, nhưng Thẩm Lãnh không tin.
Dường như rất nhiều người đều đang giấu hắn làm gì đó, mà những việc làm này lại có khả năng đều có quan hệ với hắn.
Cùng lúc đó, phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi đẩy cửa ra, liếc nhìn Hồ Ngô bị treo trên tường gần như đã hấp hối. Người chưa từng tiếp xúc qua không thể nào thể hội được thủ đoạn của phủ Đình Úy đáng sợ cỡ nào. Phủ Đình Úy là nha môn chấp pháp bạo lực nhất Đại Ninh, nhân từ không có đất để sinh trưởng ở nơi này, chức trách của phủ Đình Úy chính là dùng thủ đoạn bạo lực đến giữ gìn trị an của Đại Ninh, nếu nói nhân từ thì đi đạo quán, nhưng những người có chút tiên phong đạo cốt trong đạo quán ở Đại Ninh, nếu là lúc cần bọn họ rút kiếm giết người thì ai cũng sẽ không còn vẻ mặt mũi hiền lành nữa.
Hàn Hoán Chi khoát tay, Hồ Ngô bị đình úy tháo xuống khỏi tường, mỗi ngày đều sẽ bị thương, mỗi ngày đều có người trị thương cho y, cứ lặp lại như thế suốt mười ngày nhưng căn bản là không có ai thẩm vấn gì cả, chỉ là tra tấn y cho có lệ, tra tấn xong liền bỏ đi. Mà trong mười ngày này lại không có bất kỳ một thủ đoạn hình phạt nào bị lặp lại.
Hồ Ngô ngồi xuống ghế, cúi đầu, bỗng nhiên cười: "Hóa ra đây chính là phủ Đình Úy."
"Cũng không hẳn."
Hàn Hoán Chi thò tay ra, thủ hạ đi theo đưa tập hồ sơ đang cầm trên tay cho ông ta.
Hàn Hoán Chi nhận lấy hồ sơ lật xem: "Ngươi tưởng rằng phủ Đình Úy chỉ biết tra tấn bức cung? Chỉ biết dựa vào tra tấn người để thu hoạch đáp án? Nếu phủ Đình Úy đơn giản như vậy thì thật sự là nhìn người quá nông cạn, trên thế giới này thật sự tồn tại người không sợ tra tấn, cũng thật sự tồn tại người không sợ sống chết."
Ông ta nhìn hồ sơ nói: "Ngươi là người Tây Thục đạo, trước khi bệ hạ tới Trường An, hoàng hậu đã phái người đi liên lạc với người trong giang hồ, nếu ta đoán không sai, là vì hoàng hậu muốn dùng người giang hồ trị người giang hồ."
Có những lời ông ta không tiện nói quá rõ ràng, câu người giang hồ trị người giang hồ này cũng đã đủ để chứng tỏ tất cả.
Đương nhiên Hồ Ngô hiểu.
Giang hồ của Tây Thục đạo là giang hồ của ai? Là giang hồ của lão đương gia mã bang. Hai mươi mấy năm trước khi lão đương gia mã bang đang độ tuổi tráng niên có sức thống trị đáng sợ cỡ nào? Tuy rằng khi đó bệ hạ chưa lên ngôi nhưng trên cơ bản là lão đương gia đã quét sạch những đám giang hồ bại hoại làm xằng làm bậy trên giang hồ Tây Thục đạo, việc kinh doanh của mã bang là ích lợi lớn cỡ nào? Lão đương gia nhất gia độc đại, cũng đồng nghĩa với chặn đứt tài lộ của rất nhiều người.
Những người này không chỉ có người giang hồ, còn có người trong quan trường.
Tất nhiên hoàng hậu biết phân lượng của nhà mẹ đẻ của Trân phi trong giang hồ, ngay từ đầu bà ta đã lôi kéo khách giang hồ, chẳng qua mục tiêu ban đầu cũng không phải là vì thái tử, mà là vì nhằm vào người trong nhà Trân phi.
Hồ Ngô tiếp xúc với người do hoàng hậu phái đi sớm nhất, còn là khi Trân phi vừa mới được gả vào phủ Lưu Vương không lâu. Lúc ấy hoàng hậu nghĩ chỉ cần san bằng thế lực giang hồ của nhà Trân phi, Trân phi không có chỗ dựa vững chắc từ nhà mẹ đẻ thì tất nhiên càng không thể nào đấu với bà ta.
Chỉ là khi đó Hồ Ngô cũng không có bị hoàng hậu lôi kéo, đương nhiên y biết nhằm vào lão đương gia mã bang là chuyện đáng sợ cỡ nào, việc không liên quan đến mình, không nhiều lắm vẫn tốt hơn. Chỉ là sau nay y cũng không ngờ được mã bang hỗ trợ quan phủ Tây Thục đạo tra được việc kinh doanh muối lậu trong nhà y, gia đạo lập tức suy tàn.
Hàn Hoán Chi nói với ngữ khí bình tĩnh: "Tuy rằng đã hai mươi mấy năm trôi qua, nhưng có những chuyện cũng không khó để tra được, lúc trước không tra được, không phải vì các ngươi lợi hại cỡ nào, mà là Thương Cửu Tuế đã xóa bỏ hết những chuyện tra được lúc trước, tất cả hồ sơ đều bị hắn thiêu hủy, nhưng lần này là bản thân các ngươi ngu xuẩn. Tại sao đã hai mươi mấy năm mà ngươi vẫn còn nhớ hắn mãi không quên? Nếu không phải ngươi đi tìm hắn, hắn cũng sẽ không nhớ ra những chuyện này."
Ông ta liếc nhìn Hồ Ngô: "Giang hồ Tây Thục đạo nhân tài xuất hiện lớp lớp, từng có một thời kì, có một nửa số cao thủ đứng đầu trên giang hồ Đại Ninh tới từ Tây Thục. Lúc đó hoàng hậu đã tiếp xúc với các ngươi, tra được ngươi thì cũng không khó khăn để điều tra được những người khác."
Hồ Ngô cười lạnh: "Nếu ngươi đã tra được rồi, hà tất phải hỏi ta nữa?"
Hàn Hoán Chi đưa hồ sơ cho thủ hạ: "Cũng không phải là tới hỏi ngươi, chỉ đơn thuần là khoe khoang."
Ông ta đứng dậy: "Ngoài ra, cũng không phải tất cả mọi người đều cắn chặt răng giống như ngươi."
Ông ta xua tay: "Xử lý người sạch sẽ, người này đã không còn dụng rồi."
Hàn Hoán Chi nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Hồ Ngô ngẩng phắt đầu lên: "Có phải Từ Tuyết Lộ đã nói gì không?"
Hàn Hoán Chi không trả lời, cất bước ra ngoài.
"Từ Tuyết Lộ tên khốn kiếp nhà ngươi!" Hồ Ngô gầm gào.
Đình úy đi qua trói y lại, hai người kìm kẹp y đi ra ngoài, Hồ Ngô không ngừng mắng chửi. Giờ này khắc này nếu như cho y một thanh đao, y có thể xông tới băm thây Từ Tuyết Lộ thành vạn đoạn.
Gã đình úy áp giải y ra ngoài vừa đi vừa nói: "Thật ra ngươi cũng nên hiểu, lúc trước các ngươi đi theo bên đó cũng là lựa chọn mà mọi người trong giang hồ đều đưa ra, mặc kệ mạnh cỡ nào, cuối cùng khách giang hồ cũng đều phải đi theo triều đình, nhưng việc đi theo ai một khi chọn sai sẽ liên lụy tới tính mạng của bản thân và gia đình, đây là bản thân ngươi lúc trước đã chọn sai."
"Ta có lựa chọn sao?!" Hồ Ngô gầm gào: "Người của mã bang tra được kinh doanh muối lậu của nhà ta, ta nhà tan cửa nát, những người chúng ta có ai mà không có thù oán với mã bang, có ai mà không phải là huyết hải thâm cừu?! Ngươi nói cho ta nghe, ta có thù giết cha, ta lựa chọn như thế nào?! Từ Tuyết Lộ, hôm nay ngươi nói ra tất cả, chẳng lẽ ngươi tưởng là ngươi còn có thể sống được? Ngươi sẽ chết không chỗ chôn thân!"
Người đi ở phía trước chậm rãi dừng bước chân lại, quay đầu liếc nhìn y một cái: "Từ Tuyết Lộ tố giác có công, phủ Đình Úy sẽ bảo vệ hắn."
"Hàn Hoán Chi, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi."
Hồ Ngô căm tức nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi: "Đó là huyết hải thâm cừu, thù hận không hóa giải được, cho dù Từ Tuyết Lộ bị ngươi giấu ở trong phủ Đình Úy, hắn cũng nhất định sẽ chết!"
"Huyết hải thâm cừu?" Hàn Hoán Chi hừ một tiếng: "Ta cũng muốn biết, ai sẽ chạy vào trong phủ Đình Úy giết người vì sốt ruột báo thù."
"Ngươi đi hỏi Thương Cửu Tuế, hỏi xem lúc trước hắn đã giết ai, giết người luôn phải trả giá!"
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Hồ Ngô: "Chân Hiên Viên đã chết, ngoại trừ Chân Hiên Viên ra thì còn có ai có thể là đối thủ của Thương Cửu Tuế, còn ai có khả năng giết Từ Tuyết Lộ?"
"Chân Hiên Viên đã chết, nhưng hắn còn có con trai." Hồ Ngô hung hãn nhìn Hàn Hoán Chi: "Các ngươi đều phải chết."
Hàn Hoán Chi cười: "Đưa người về."
Hồ Ngô bỗng ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ ra hình như mình đã nói những lời không nên nói.