Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 643 - Chương 643: Xóa Bỏ

Chương 643: Xóa bỏ Chương 643: Xóa bỏ

Trong mắt một người chỉ có một người là phu thê, giữa phu thê không có gì quan trọng hơn sự quan tâm.

Trong mắt một người có người thiên hạ là quân vương, giữa quân vương và bách tính không có gì qua được sự quan tâm.

Thẩm Lãnh quan tâm đến Trà gia, quan tâm đến Thẩm tiên sinh, quan tâm đến Mạnh Trường An, quan tâm đến rất nhiều người, quan tâm đến huynh đệ của hắn, quan tâm đến gần như mỗi một binh sĩ, cho nên hắn thành tướng quân, không ai có thể nói thành tựu, địa vị của hắn hiện nay không liên quan đến hai chữ "quan tâm".

Bệ hạ quan tâm đến giang sơn, cho nên ông ta là bệ hạ.

Buổi triều sáng diễn ra giống như kế hoạch, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bị mắng không sót một câu, hai người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, các ngươi mắng các ngươi nghe, nếu cả triều văn võ sỉ nhục ta, mắng ta, phỉ báng ta thì thế nào?

Trong lòng thầm mắng ngược lại.

Ghi nhớ, thầm mắng trong lòng.

Sau khi lưu trình này đi hết một lượt thì sẽ nghị luận triều sự khác, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt.

Bên Hộ bộ dâng tấu, nói là xin bệ hạ quan tâm chăm lo dân tình, bệ hạ hỏi dân tình nơi nào, quan viên Hộ bộ nói là đất Cầu Lập, bên đó thu thuế hơi quá nặng, sợ là bách tính Cầu Lập khó mà phát triển được.

Hoàng đế lắc đầu nói đất Cầu Lập ba đời chịu hết mọi cực khổ mới có thể đền tội, sau ba đời mới là người Ninh.

Quan viên Hộ bộ lại hỏi, vậy còn đất Bột Hải thì xử trí thế nào?

Hoàng đế suy nhĩ một lát rồi nói: "Dân Cầu Lập xâm nhập quấy nhiễu biên cương Đại Ninh, giết hại bách tính ven biển, đền tội ba đời có thể là người Ninh. Dân Bột Hải không giáo hóa được lại nuôi dưỡng thành họa, ba đời chịu phạt, sau ba đời nếu còn có người Bột Hải sống là trẫm nhân từ.

Câu này hơi gằn giọng một chút.

Bởi vì câu này hơi gằn giọng cho nên quan viên Hộ bộ không dám nói nữa.

Việc tiếp theo cần thương nghị là kỳ thi lớn các quân. Lương tài trong quân đội các nơi đều đã tụ tập ở Trường An, cũng đã mời bệ hạ phê chuẩn thời gian của kỳ thi lớn các quân ba lần, chỉ là bệ hạ vẫn chưa phê chuẩn, bây giờ xem ra sợ là bệ hạ đang đợi ba người Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An và Diêm Khai Tùng về.

"Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An hai người căc khanh đóng cửa suy nghĩ mười ngày, viết một bản tấu thỉnh tội dâng lên."

Hoàng đế cũng không lập tức trả lời chuyện liên quan đến kỳ thi lớn các quân, nhì Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An: "Thẩm Lãnh từng là người đứng đầu kỳ thi lớn các quân, Mạnh Trường An vì sự cố nên chưa thể tham dự, cảm thụ thêm một chút cũng tốt. Kỳ thi lớn các quân trước đây đều là Đạm Đài chủ trì, năm nay hai người các khanh đi làm trợ thủ cho Đạm Đài."

Ông ta đứng dậy khỏi ghế rồng: "Định vào mười ngày sau đi."

Nói đi nói lại vẫn là vì đợi Thẩm Lãnh.

Các triều thần đều biết rõ nhưng cũng không tiện nói gì.

Đông Noãn Các.

Tất cả mọi người đều đã về nha môn của mình làm việc, duy chỉ có Thẩm Lãnh bị hoàng đế gọi đến Đông Noãn Các hỏi chuyện.

"Trẫm hỏi khanh, xử trí dân Bột Hải như thế nào?"

Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Khanh vừa mới từ Bột Hải về, khanh nghĩ thiết lập đạo phủ ở Bột Hải có ý nghĩa không?"

"Thiết lập đạo phủ?"

Thẩm Lãnh suy ngẫm một lát: "Ba nước Tây Vực vẫn chưa thiết lập đạo phủ, ba nước nam cương cũng chưa thiết lập đạo phủ, bên Bột Hải cũng không gấp, bệ hạ có thể để đại tướng quân Bùi Đình Sơn phái binh lực trú đóng, lập quân hộ phủ ở Bột Hải, dùng quân quản chế tốt hơn dân trị."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Diêm Khai Tùng thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Cũng được."

Hoàng đế gật đầu: "Vậy thì để Diêm Khai Tùng về Bột Hải, lát nữa trẫm cho người viết chỉ, tướng quân Bột Hải quân hộ phủ, chính tam phẩm, lĩnh năm vạn binh, có thể chiêu mộ dân dũng ở Bột Hải, dùng người Bột Hải trị người Bột Hải."

Thẩm Lãnh nói: "Có phải nên thêm một câu, mời đại tướng quân Bùi Đình Sơn sắp xếp không?"

Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Cũng được."

Ông ta chỉ vào ấm trà bên cạnh: "Rót cho trẫm một chén trà."

Thẩm Lãnh đi qua rót chén trà cho hoàng đế, lúc nhận trà hoàng đế nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay và trên cổ tay Thẩm Lãnh. Cho dù có huyền thiết hắc giáp mà ông ta ban cho Thẩm Lãnh nhưng chém giết trên chiến trường thì làm sao có thể bình yên vô sự. Người Bột Hải hung ác, đánh nhau là giống như chó điên, huyền thiết hắc giáp đó kiên cố như vậy mà Thẩm Lãnh vẫn bị thương nhiều chỗ như vậy, không cần nghĩ cũng biết những trận chiến đó hung hiểm cỡ nào.

"Trẫm nợ khanh, sau này sẽ bù đắp cho khanh."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Bệ hạ không nợ thần, bệ hạ đối đãi với thần đã cực tốt rồi."

Hoàng đế trầm mặc, nhìn vết thương trên tay Thẩm Lãnh: "Khanh đã là tướng quân tam phẩm, say này xung phong lâm trận đã không nhất thiết phải đi trước sĩ tốt nữa, tướng lãnh quân, lấy dũng quan tam quân là trung phẩm, lấy dũng dẫn quân, lấy mưu phá quân chính là thượng phẩm."

Ông ta mở ngăn kéo bàn sách, lấy một món đồ từ bên trong ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Lần trước khanh nói muốn mua một ngọn núi nhỏ, xây một tòa sơn trang, để Thẩm Tiểu Tùng ở trong sơn trang dưỡng lão, trẫm nói khanh có phong địa, nhưng bản thân khanh chưa từng đến phong địa xem thử phải không? Trẫm bảo Diệp Lưu Vân phái người qua đó, mua một ngọn đồi nhỏ cách phong địa của khanh mười lăm dặm. Trẫm không thể công khai cho khanh, cũng không thể dễ dàng mở rộng phong địa cho khanh cho nên..."

Thẩm Lãnh nhìn cái hộp gỗ kia, trong hộp gỗ chắc hẳn là giấy tờ đất.

Giấy tờ đất của một ngọn núi, bệ hạ thật là tùy hứng.

"Thần, tạ bệ hạ long ân."

"Trẫm đã phạt khanh năm năm bổng lộc, với bổng lộc của khanh cho dù không thể mua nổi thì cũng không còn thiếu nhiều, cứ coi như là trẫm thay khanh tiêu tiền đi."

Hoàng đế lại hỏi: "Trẫm bảo Lại Thành đi dạy hai đứa nhóc kia đọc sách viết chữ, cũng bảo lão viện trưởng thi thoảng đi qua chỉ điểm, khanh có ý kiến gì không?"

Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu nói: "Thần dựa theo lời bệ hạ dặn."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Trẫm phạt khanh đóng cửa suy ngẫm, nhưng trước đó trẫm cũng từng nói để khanh đi chỉ điểm võ nghệ cho nhị hoàng tử, cho nên trẫm đã nghĩ, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày trẫm sẽ cho người đưa nhị hoàng tử tới nhà khanh, khanh chỉ điểm, nghiêm khắc một chút cũng tốt, nó được Ý phi bảo vệ quá nhiều nên tính cách thiên về mềm yếu một chút."

Thẩm Lãnh nói: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trẫm giao nhị hoàng tử cho khanh... Các khanh, các khanh hãy thân cận với nhau nhiều hơn."

Thẩm Lãnh cảm thấy hoàng đế có chuyện vẫn chưa nói xong nhưng lại không tiện hỏi là chuyện gì.

"Về đi." Hoàng đế nói: "Thủy sư của khanh có Vương Căn Đống quản lý, hắn đã là chính tứ phẩm rồi không phải? Khanh không ở trong quân lâu ngày hắn cũng vất vả, lần sau trẫm nghĩ xem phong thưởng thế nào, nếu khanh nghĩ được thì viết tấu chương dâng lên... Thôi bỏ đi, hay là khanh vào cung nói với trẫm, không muốn đọc tấu chương của khanh."

Thẩm Lãnh lúng túng cười cười, khom người lui ra ngoài.

Hoàng đế trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Lúc khanh về đã mang lễ vật cho hai đứa nhóc kia, cũng mang lễ vật cho Trà Nhi, cũng mang cho Trân phi, trẫm đã xem rồi, coi như cũng có lòng, trẫm cũng thích lễ vật khanh mang về cho trẫm... Khanh về Trường An đã là sau tết, nhưng phá Bột Hải và vào tháng 9 năm ngoái, ngày khanh phá thành Bình Quang là sinh nhật của trẫm."

Thẩm Lãnh cười.

Hắn biết.

Sau khi ra khỏi cung Vị Ương, hắn mua thức ăn trên đường về, đã rất lâu rồi không tự tay nấu cơm cho Trà gia ăn, bây giờ có thể ở nhà thoải mái nghỉ ngơi một thời gian, tất nhiên phải đích thân nấu ăn mỗi ngày mới được.

Đông Cung.

Thái tử liếc nhìn nội thị tổng quản Tào An Thanh của Đông Cung: "Liệu có phải là Cao Ngọc Lâu đã bị người của phủ Đình Úy bắt rồi không?"

"Nô tì vẫn đang điều tra."

Tào An Thanh cúi đầu nói: "Sau khi ra ngoài Kinh Kỳ đạo vào Liêu Bắc đạo không lâu thì mất thích, hoặc là Cao Ngọc Lâu có người âm thầm tiếp ứng, hoặc là đã bị phủ Đình Úy bắt. Nếu như thật sự ở phủ Đình Úy, nô tì nghĩ điện hạ nên sớm chuẩn bị."

"Chuẩn bị?"

Ngón tay của thái tử gõ lên mặt bàn, rất nhẹ và cũng có tiết tấu.

"Ta cũng muốn chuẩn bị, nhưng nếu như người thật sự rơi vào tay phủ Đình Úy, ta còn có thể chuẩn bị gì?"

"Vứt bỏ Nhân Tự Khoa, Địa Tự Khoa."

Tào An Thanh nói: "Nhân Tự Khoa và Địa Tự Khoa đã không còn giá trị tồn tại, nô tì không tin Hồ Ngô và Từ Tuyết Lộ có thể chống đỡ lâu như vậy dưới tay Hàn Hoán Chi, Nhân Tự Khoa và Địa Tự Khoa đã thành mầm họa rồi."

"Hồ Ngô biết một số chuyện của Thiên Tự Khoa." Thái tử nhìn về phía Tào An Thanh: "Ứng đối thế nào?"

"Bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ Thiên Tự Khoa. Hồ Ngô cũng không biết nhiều chuyện, có lẽ là bản thân hắn suy đoán mà thôi, Từ Tuyết Lộ càng biết ít hơn."

"Ai đi làm?"

"Để người của Thiên Tự Khoa tự đi làm."

Tào An Thanh nói: "Hắn luyện công hai mươi mấy năm, võ nghệ thì tốt nhưng không dưỡng ra sát khí, lần này ném ra một vài thứ vốn đã bất lợi, để hắn đi giải quyết tàn cuộc cũng tốt cho việc nuôi sát khí của hắn. Nhân Tự Khoa và Địa Tự Khoa cũng không có trợ giúp quá lớn đối với điện hạ, xóa bỏ đi ngược lại còn là chuyện tốt."

"Ngươi đi sắp xếp đi." Thái tử xua tay: "Ta còn phải đến Nội các."

Tào An Thanh gật đầu: "Nô tì sẽ đi sắp xếp ngay."

"Đúng rồi." Thái tử lại nhớ đến một chuyện: "Phụ hoàng bảo Thẩm Lãnh đi dạy nhị đệ Trường Diệp võ nghệ, còn cho người mỗi ngày đưa Trường Diệp đến nhà hắn, vậy là có ý gì?"

"Sợ là bệ hạ muốn lập Ý quý phi làm hậu." Tào An Thanh cúi đầu nói: "Lúc trước có nói bệ hạ bàn bạc với Trân phi ba lần muốn lập Trân phi làm hậu, nhưng Trân phi lại không chịu, suy nghĩ Trân phi vô hậu, trong hậu cung cũng chỉ có một mình Ý phi là có thể lập vị, chủ yếu vẫn là vì có nhị hoàng tử."

Sắc mặt thái tử hơi thay đổi: "Ả ta làm hoàng hậu? Dựa vào cái gì!"

Tào An Thanh vội vàng nói: "Điện hạ bớt giận, vẫn phải cẩn trọng, bệ hạ sắp xếp thế nào, điện hạ cứ chấp nhận sắp xếp, đừng giận quá, càng không thể biểu hiện cơn giận ra ngoài."

Thái tử thở dài một hơi: "Thôi đi... Trường Diệp còn nhỏ thì cũng không cần so đo nhiều như vậy, nghĩ lại trước đây Ý phi đối với ta cũng không tệ, nếu phụ hoàng thật sự có sắp xếp như vậy thì ra sẽ nhẫn nhịn, cũng tốt hơn là Trân phi làm hậu."

Gã ta nhắm mắt lại: "Ngươi đi sắp xếp đi, ta nghỉ ngơi một lát, lát nữa còn phải đến Nội các, giả vờ vất vả như vậy, cũng không biết còn phải giả vờ đến khi nào nữa."

Vốn là một câu than phiền nhưng trong lòng Tào An Thanh cũng không khỏi run lên.

Giả vờ?

Điện hạ à, nếu người thật sự cho rằng như thế này là giả vờ làm ra vẻ cho bệ hạ nhìn thì sai rồi, cho dù sau này bệ hạ không còn nữa, điện hạ người kế thừa nghiệp lớn thì cũng phải tiếp tục như vậy mới được, chứ không phải là giả vờ.

Nhưng y đâu dám nói.

Cung Vị Ương, Phụng Ninh Quán.

Tiểu Trương chân nhân ôm một chồng sách từ bên chỗ Khâm Thiên Giám về, liếc mắt nhìn mấy vị đạo nhân của Phụng Ninh Quán đang uống trà nói chuyện phiếm ở trong viện, thời tiết lạnh như vậy, cũng không biết tại sao lại muốn uống trà ở trong viện.

Vị chủ sự trong đạo quán nhìn thấy Tiểu Trương chân đi vào, vội vàng cười ha ha đứng dậy chào hỏi, những người khác cũng đều đứng dậy.

Đạo nhân trẻ tuổi nhìn có vẻ thật thà chất phác nhất từ trong nhà chứa củi đi ra, ôm một bó củi đi ra ngoài, giống như trước đây, nhìn thấy Tiểu Trương chân nhân liền cười, để lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp. Tiểu Bàn đạo nhân vẫn luôn là người bị ức hiếp, đun nước là gã làm, bới cơm là gã làm. Ai bảo gã nhỏ nhất, nhưng cho dù là nhỏ nhất thì chắc hẳn cũng đã 26 – 27 tuổi rồi mới đúng.

Con người à, người béo mập luôn có vẻ nhỏ tuổi một chút, nhất là người mập mà còn có một chút đáng yêu.

"Ra ngoài à."

Tiểu Trương chân nhân lịch sự chào hỏi một câu.

Tiểu Bàn chân nhân xấu hổ cười cười. Gã vừa nhìn thấy Tiểu Trương chân nhân là sẽ cười như vậy, lần nào cũng sẽ khiến Tiểu Trương chân nhân có ảo giác có phải là thân phận nữ nhi của mình bị gã này phát hiện rồi không?

"Ra ngoài một chuyến sẽ về nhanh thôi, ta đã giúp ngươi đun nước nóng để ở cửa phòng của ngươi, hôm qua ta ra ngoài cũng đã mua giúp ngươi một ít trà mà ngươi thích uống, cũng để ở đó."

Tiểu Bàn đạo nhân vác bó củi lên vai: "Ta biết ngươi sợ bừa bộn, ta đem chỗ củi còn thừa về."

Tiểu Trương chân nhân có vẻ căng thẳng gật đầu, bước nhanh về phòng mình.

Hậu viện là của một mình nàng.

Một cái ấm sắt đặt trên bậc thầm, bên trong là nước sôi, bên cạnh còn có một lon trà, còn có ba viên đường.

Tiểu Trương chân nhân lại hơi đỏ mặt, nghĩ có phải Tiểu Bàn đạo nhân kia thật sự nhìn ra mình là nữ rồi không?

Bình Luận (0)
Comment