Phía bắc thành Trường An có một con sông lớn tên là Vị Hà, ra khỏi Trường An hai mươi dặm là đến. Vị Hà rộng lớn nước chảy chậm rãi, tuy thời tiết giá lạnh nhưng không đóng băng, có không ít người thích đến Vị Hà câu cá mua đông.
Một con thuyền rời bờ nam đi hướng bắc, thuyền không lớn, trên thuyền chỉ có mười mấy người. Người ngồi ở mũi thuyền là một nam nhân nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, không biết có phải là có tâm sự gì hay không mà sắc mặt không tốt lắm, cũng không biết có phải bị bệnh hay không, y phục trên người ông ta mặc dù không đến mức quý giá nhưng kỹ thuật cắt may đều vô cùng tốt, cho nên hẳn là gia cảnh giàu có.
Ngồi ở đuôi thuyền là một người rất kỳ quái, giống như một tiều phu, cõng một bó củi lớn, kỳ lạ là ở chỗ có ai lại cõng một bó củi qua sông? Chẳng lẽ người ở bờ bắc Vị Hà còn đến bờ nam Vị Hà chặt ít củi về?
Nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, ai cũng không rảnh mà đi hỏi tại sao ngươi cõng một bó củi.
Hán tử chèo thuyền liếc nhìn nam nhân trung niên ngồi ở mũi thuyền kia, lại liếc nhìn tiều phu ngồi ở đuôi thuyền kia, cảm thấy hai người này không bình thường.
Nhưng cũng may đây là bên ngoài thành Trường An đế đô Đại Ninh, cũng không cần lo lắng gặp phải kẻ xấu gì, người chèo thuyền ngân nga hát, thuyền nhanh chóng đến gần bờ bên kia. Đúng lúc này tiều phu cõng bó củi kia bỗng nhiên ngồi thẳng người, giống như tỉnh ngộ lại cái gì đó, lấy từ trong ngực ra một túi tiền nho nhỏ, đếm ra mấy đồng tiền: "Thuyền phu đại ca, ta còn phải trở về."
Đương nhiên người chèo thuyền sẽ không từ chối, nói một câu không vội, xuống thuyền rồi đưa cho ta là được.
Mà lúc này nam nhân trung niên ở đầu thuyền lại đột nhiên đứng lên, nhìn khoảng cách đến bờ bên kia đã còn không quá một trượng, đột nhiên nhún chân tung người bật lên, người nhảy lên bờ bên kia, quay đầu lại liếc nhìn, cũng không biết là nhìn ai.
Theo lý mà nói lực độ của một cước này cực kỳ lớn nhưng thân thuyền lại gần như không lắc lư.
Người nọ đến bờ bên kia liền nghênh ngang rời đi, không nói một câu.
Người chèo thuyền nghĩ người này đã đưa tiền đò cho mình trước, cũng không phải vì trốn mấy đồng tiền này, hà tất phải nóng lòng nhất thời?
Đến bên bờ tất cả mọi người đều xuống thuyền, chỉ có tiều phu ngồi ở đó không nhúc nhích, miệng hắn ta lẩm bẩm vài câu gì đó, dù sao thì người chèo thuyền cũng không hiểu chữ nào cả.
Thuyền lại trở về bờ nam, tiều phu từ trên thuyền đi xuống, còn khách khí nói cảm ơn.
Rất bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.
Người chèo thuyền tiếp tục ở bên bờ chờ khách đến, tiều phu đi về hướng thành Trường An, không hề quay đầu lại.
Dưới nước, có một người thân hình thấp bé đến mức khiến người ta hoài nghi hắn ta có phải là một quái vật không chui ra, leo lên bờ bắc, nhìn quanh bốn phía. Bên bờ cũng không có ai, hắn ta rũ nước trên người, dáng vẻ giống như là một loại động vật đó, đâu có người nào rũ nước như vậy.
Hắn ta mặc một bộ y phục của trẻ con, nhưng dáng vẻ bước đi rất kỳ quái, người lệch, còn nhảy chân sáo.
Người chèo thuyền lại chèo thuyền hai lượt qua lại, nhìn mặt trời đã sắp xuống núi nghĩ là sẽ không còn việc nữa, đang chuẩn bị cất thuyền về nhà thì tiều phu cõng bó củi kia lại đến bên bờ, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, ta còn phải đi bờ bắc."
Người chèo thuyền nghĩ chỉ chở một mình hắn ta đến bờ bắc thì không đáng lắm, vì mấy đồng tiền mà phải vất vả quả thật không có bao nhiêu động lực, vừa nghĩ nên từ chối như thế nào thì tiều phu kia đặt tiền túi trên thuyền của ông ta: "Có chừng ba lượng bạc, đủ không?"
Ba lượng bạc chèo thuyền một lượt qua lại, đương nhiên đủ, chắc chắn là đủ.
Người chèo thuyền mừng rỡ chèo thuyền chở vị khách duy nhất này qua sông, nhưng vừa đến bờ bắc, còn cách bờ chừng một trượng, tiều phu kia bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, sau đó nhìn về phía người chèo thuyền rất nghiêm túc nói: "Ba lượng bạc đủ một lượt quay lại không?"
Người chèo thuyền không nhịn được thầm mắng một câu đồ điên, nhưng ba lượng bạc đừng nói một lượt quay lại, ba lượt qua lại cũng đủ, dù sao bản thân ông ta cũng phải về bờ nam, chở một người và thuyền không cũng không có gì khác nhau.
"Đủ."
Vì thế người chèo thuyền quay đầu thuyền: "Ngươi đây là đang làm gì? Tới tới lui lui hai lần rồi."
"Không có gì."
Tiều phu cúi đầu: "Giết thời gian, có những lúc không thể về nhà quá sớm, quá sớm sẽ rất khó chịu đựng."
Người chèo thuyền thầm nghĩ ba lượng bạc kia đối với ngươi mà nói chắc hẳn cũng là toàn bộ gia sản rồi chứ, nghĩ chớ không phải là trong nhà có người có lỗi với hắn ta, cho nên thà ngồi thuyền đi qua đi lại cũng không muốn về nhà, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, không muốn về nhà, tuỳ tiện tìm một chỗ nghỉ một lát không được sao? Bên bờ nam cạnh có cầu thuyền, cách cầu thuyền không xa còn có một tiệm cháo nhỏ, ở đó tiêu tốn mười mấy đồng tiền là có thể vừa ăn vừa uống, hà tất dùng hết bạc để ngồi thuyền.
Ông ta nhìn về phía tiều phu kia muốn hỏi thêm, tiều phu cúi đầu giống như đang trầm tư, ông ta cũng không tiện quấy rầy, đột nhiên cảm thấy không ổn, tại sao chỗ đuôi thuyền có vài vệt nước?
Tiều phu không xuống thuyền, lần trước và lần này đều ngồi ở đuôi thuyền, vệt nước ở đâu ra?
Sau khi đến bờ nam tiều phu cõng bó củi của hắn ta rời đi một lần nữa, lúc đi vẫn khách khí nói lời cảm ơn. Người chèo thuyền chỉ liếc nhìn thêm mấy lần, sau đó phát hiện bó củi kia đang rỏ nước xuống, vì hiếu kỳ mà ông ta lại đến đuôi thuyền xem thử, đuôi thuyền có một vũng nước, hình như có vài chỗ không ổn, ông ta dùng tay quẹt vào vũng nước đó, phát hiện màu sắc không đúng lắm.
Hai canh giờ sau, phủ Đình Úy.
Người trẻ tuổi Phương Bạch Lộc tháng trước vừa mới được đề bạt làm thiên bạn đứng ở trước mặt Hàn Hoán Chi, tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên vào thư phòng của Hàn Hoán Chi nhưng gã vẫn không thích ứng với ánh sáng âm u như trong phòng này.
Phương Bạch Lộc là đường đệ của Phương Bạch Kính, quỹ tích nhân sinh của hai người cũng không chênh lệch nhiều lắm, phụ thân của gã là đệ đệ của phụ thân Phương Bạch Kính, huynh đệ của thế hệ trước làm việc ở trong phủ Đình Úy, đến thế hệ bọn họ đương nhiên cũng vào phủ Đình Úy.
"Có một vụ án rất kỳ quái."
Phương Bạch Lộc liếc nhìn Hàn Hoán Chi, lúc nói chuyện cố hết sức nói chậm rãi và còn cố gắng nói rõ ràng từng từ một.
"Cách đây không lâu nha môn phủ Thuận Thiên nhận được báo án, cách bờ bắc Vị Hà chừng sáu dặm đã xảy ra án mạng, có người đã bị giết trên đường lớn, trước sau đều có người, cho nên cũng có không ít người nhìn thấy hung án phát sinh, lúc ấy sắc trời cũng không quá muộn, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm gì. Lạ là ở chỗ nhiều người như vậy cũng không nhìn rõ người chết như thế nào, người chết đang đi thì đầu liền tự bay lên, càng lạ hơn là đầu bay lên không rơi trở lại mặt đất, giống như biến mất trong không khí vậy. Người của phủ Thuận Thiên đã mang thi thể về, vết cắt trên cổ rất ngay ngắn, chắc hẳn là bị lưỡi dao sắc bén giết chết."
Hàn Hoán Chi nhíu mày: "Đầu người tự bay lên giữa không trung?"
"Vâng, lúc ấy có 8 – 9 người nhìn thấy cảnh này, đều là từ trên cùng một chiếc thuyền xuống, mà người chết cũng là ngồi cùng một chiếc thuyền đến bờ bắc với bọn họ, sau khi đi được sáu dặm, người nọ đang yên lành thì đầu bay lên, bay vụt ra ngoài, hẳn là bay lên trên cây, nhưng khi mọi người nhìn lên cây thì lại không có gì cả, đầu người đã biến mất."
Hàn Hoán Chi càng lúc càng nhíu chặt lông mày, ông ta tra án nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói đến vụ án quỷ dị như thế chớ nói chi là nhìn thấy.
"Đi phủ Thuận Thiên xem thử." Hàn Hoán Chi đứng dậy.
Vừa muốn ra ngoài thì bên ngoài có người vào bẩm báo, nói là tổng bổ phủ Thuận Thiên cầu kiến.
Thật ra tổng bổ của phủ Thuận Thiên là công việc khổ sai, cũng là một người ít lo lắng. Nói việc công khổ cực, trên cơ bản đều là những vụ án phủ Đình Úy không làm thì mới đưa cho bọn họ, nói bọn họ ít lo lắng cũng là bởi vì vụ án nào phủ Đình Úy không làm thì mới đưa cho bọn họ, nhưng mà đừng quên, Hình bộ có những vụ án cũng phải đưa qua.
Các sai dịch của phủ Thuận Thiên phần lớn là làm những vụ án nhỏ, quen giao hết các vụ án lớn cho phủ Đình Úy làm.
Nơi gọi là phủ Thuận Thiên thật ra chính là phủ Trường An, lần trước tổng bổ Tiết Thiêm của phủ Trường An từng muốn làm một vụ án lớn. Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, hắn ta nhận được báo án nói là có người treo đầu người trên đai lưng đến tửu lâu, vội vàng dẫn người đi điều tra, kết quả đã tra được người kia là đệ tử Mạnh Trường An của thư viện, hắn ta liều mình đi cầu kiến lão viện trưởng thư viện hy vọng có thể giao người cho ông ta, kết quả tất nhiên rất rõ ràng.
Có lúc Tiết Thiêm cũng sẽ âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc ấy hắn ta nhất quyết muốn làm vụ án này thì đã hoàn toàn đắc tội với Mạnh Trường An rồi. Hiện giờ Mạnh Trường An đã là tướng quân chính tam phẩm, hảo huynh đệ Thẩm Lãnh của gã cũng là tướng quân tam phẩm, nghe nói còn là nghĩa tử của bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê. Tuy rằng Thiết Lưu Lê đã mất nhưng bắc cương đại tướng quân mới Võ Tân Vũ cũng là nghĩa tử của Thiết Lưu Lê, cho nên Mạnh Trường An và bắc cương đại tướng quân chính là huynh đệ nuôi.
Thật phức tạp.
Tiết Thiêm vừa vào cửa đã vội vàng hành lễ với Hàn Hoán Chi. Mấy năm nay hắn ta lại càng có kinh nghiệm hơn, làm việc ở phủ Trường An chỉ cần không phạm lỗi là được, vụ án lớn tất nhiên có người của phủ Đình Úy đi làm, đâu cần hắn ta phí sức.
"Đô đình úy đại nhân, ti chức Tiết Thiêm có một vụ án thật sự là không có manh mối, đành phải đến cầu kiến đại nhân, mời đại nhân giải thích nghi hoặc."
Hàn Hoán Chi đã biết về vụ án, hỏi một câu: "Người chết là ai, có manh mối không?"
"Thân phận của người chết cũng không khó điều tra."
Tiết Thiêm vội vàng đưa tập hồ sơ cầm trong tay tới: "Người chết tên là Quách Liên Thành, là tổng tiêu đầu tiêu cục Đại Thông, đông gia của tiêu cục Đại Thông tên là Thượng Thiện Thủy, trước khi đến đây ti chức đã sắp xếp người đi gặp ông ta nhưng vẫn chưa có tin tức trở lại. Quách Liên Thành rất có danh tiếng trên giang hồ, cũng là nhân vật đứng thứ hai của tiêu cục Đại Thông, địa vị chỉ sau Thượng Thiện Thủy."
"Nhanh như vậy đã tra được thân phận."
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Tiết Thiêm một cái với vẻ tán thưởng.
"Sau khi nhận được báo án ti chức đã sắp xếp người đi hỏi mấy người nhìn thấy hiện trường, trong đó có người đã gặp hắn, cho nên vừa hỏi là biết."
Tiết Thiêm tò mò hỏi: "Quách Liên Thành này võ nghệ cực cao, làm sao lại vô duyên vô cớ đầu tự bay lên trời?"
Tất nhiên Hàn Hoán Chi cũng không dễ trả lời, hỏi ngược lại một câu: "Tất cả những người có liên quan đến vụ án đều đã đưa về rồi chưa?"
"Đưa về rồi, tất cả những người đi thuyền cùng hắn đều đã đưa về, còn có người chèo thuyền cũng đã đưa về."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Đến nha môn của ngươi hỏi xem sao."
"Không cần, không cần."
Tiết Thiêm cười nói: "Đã đưa người đến phủ Đình Úy rồi, hiện giờ đang chờ ở ngay bên ngoài cửa lớn."
Hàn Hoán Chi liếc nhìn Tiết Thiêm một cái: "Ngươi đã làm việc ở phủ Trường An rất nhiều năm, sáu năm trước thăng nhiệm làm tổng bổ phủ Trường An, là chính lục phẩm... Ngươi có muốn đến phủ Đình Úy làm việc hay không? Ta có thể trực tiếp đưa ngươi lên làm phó thiên bạn, chính ngũ phẩm, một năm sau ta có thể đưa ngươi lên làm thiên bạn, tòng tứ phẩm."
Tiết Thiêm sửng sốt, nhìn Hàn Hoán Chi với vẻ mặt khó tin.
Thiên bạn Phương Bạch Lộc cười nói: "Còn cần đại nhân nói hai lần?"
Tiết Thiêm vội vàng cúi người: "Ti chức bằng lòng, ti chức vẫn luôn muốn đến phủ Đình Úy phá án."
"Ngày mai ta sẽ đi gặp Trị đại nhân phủ Trường An xin ngươi sang đây."
Hàn Hoán Chi đi ra ngoài: "Đã thẩm vấn đơn giản chưa?"
"Trên đường đi ti chức gần như đã hỏi hết một lần những chuyện cần hỏi, khẩu cung của tất cả những người nhìn thấy quá trình nạn nhân chết đều nhất trí, đều nói là đầu người tự bay lên, sau đó đầu người liền biến mất không thấy đâu nữa. Ti chức cũng đã thẩm vấn người chèo thuyền, người chèo thuyền nói quả thật có một người kỳ lạ, nhưng người đó cũng không theo người chết cùng qua sông, cũng không có chứng cứ giết người tại chỗ."
Hàn Hoán Chi nói: "Trước tiên hỏi tất cả mọi người đã rồi hãy nói."
Cùng lúc đó.
Cung Vị Ương, Phụng Ninh Quán.
Tiểu Bàn đạo nhân ngồi ở trong viện ngẩn người nhìn bầu trời đêm, sắc trời vừa mới tối đen không lâu nhưng sao trời đã sáng lấp lánh.
Tiểu Trương chân nhân từ hậu viện đi ra, cũng không biết tại sao bệ hạ đột nhiên muốn triệu kiến nàng. Nàng đến tiền viện liếc mắt đã thấy đến Tiểu Bàn đạo nhân ngồi ngẩn người ở đó, chào hỏi một câu liền đi ra ngoài, Tiểu Bàn đạo nhân vội vàng đứng lên cười chất phác: "Đã trễ thế này còn ra ngoài à."
"Bệ hạ triệu kiến."
Tiểu Trương chân nhân trả lời một câu, nàng cảm thấy Tiểu Bàn đạo nhân tốt người tốt dạ nên nói thêm vài câu: "Gió đêm lạnh, ngươi đừng ngồi ở bên ngoài nữa."
Tiểu Bàn đạo nhân thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu: "Ta về ngay, ta về ngay đây."
Gã ta xoay người định vào phòng, Tiểu Trương chân nhân nhìn thấy màu áo phía sau lưng gã ta đậm hơn, chắc hẳn là đã ướt, trời lạnh như vậy mà áo còn bị ướt, gã ta cũng không sợ bị lạnh.