Lúc mặt trời nhô lên Tiểu Trương chân nhân đã ngồi ở cửa sổ đọc sách, trên lò lửa có một cái nồi sắt nhỏ, đang nấu chút cháo, mùi cháo thoang thoảng tràn ngập, mỗi ngày bữa sáng của nàng đều là một bát cháo. Nàng sống một mình ở hậu viện Phụng Ninh Quán, mấy vị đạo nhân ở tiền viện và nàng cũng không có qua lại nhiều, chỉ có đạo nhân béo nhìn mập mạp, nụ cười cũng rất thân thiện kia sẽ thường hay tới một lần, cũng chỉ là đưa chút nước nóng hoặc là thi thoảng mua được món đồ mới lạ ở bên ngoài, hoặc có thể là món đồ nhỏ mà bản thân gã ta cảm thấy khá đáng yêu.
Mùa xuân sẽ là một đóa hoa dại nho nhỏ xinh xắn. Mùa hạ không chỉ là hoa mà có đôi khi là hòn đá nhỏ đẹp đẽ. Mùa thu ở cửa phòng nàng sẽ có một bãi lá phong rất lớn, rất hoàn chỉnh và cũng rất đẹp. Mùa đông thì phần lớn là nước nóng hoặc lá trà, có lúc sẽ có một xâu kẹo hồ lô được gói kỹ.
Nhưng bất kể đưa tới cái gì thì cũng sẽ không đưa vào tay Tiểu Trương chân nhân, mà là đặt trên bậc thềm ở cửa phòng nàng, dường như gã ta hơi sợ nói chuyện với Tiểu Trương chân nhân, cũng mong được nói chuyện cùng nàng.
Đêm hôm qua bệ hạ triệu kiến Tiểu Trương chân nhân, cũng là không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, chỉ là bệ hạ chợt nhớ tới muốn tặng hai món đồ chơi nhỏ cho con của tướng quân Thẩm Lãnh, hỏi nàng tặng ngọc bội khắc hoa văn gì thì tốt.
Thật ra bệ hạ cũng chỉ là gọi nàng đến hỏi thử, có quen với cuộc sống ở trong Phụng Ninh Quán không.
Lão Trương chân nhân đã phó thác nàng cho bệ hạ, bệ hạ cảm thấy đây không phải là việc cậy nhờ của thần tử, đó là việc cậy nhờ của bằng hữu cũ.
Giống như uỷ thác, trong lòng bệ hạ cảm thấy Tiểu Trương chân nhân giống như là con của lão chân nhân, luôn sợ nàng bị thiệt thòi.
Sau khi có mắt kính thế giới của Tiểu Trương chân nhân đều trở nên rõ ràng hơn không ít, nàng liền không nhịn được mà đi nhìn nhiều hơn, xác minh những thứ đã học được trước đây, nàng lại ngại ngùng, cũng không thể nhìn chằm chằm vào mặt mỗi người, cho nên phần lớn thời gian cũng vẫn là đọc sách. Cũng may là bên Khâm Thiên Giám cất trữ nhiều sách khiến nàng giống như phát hiện được bảo tàng, cũng may bên thư viện cũng sẽ có người đưa sách đến theo định kỳ.
Đúng lúc này Tiểu Bàn đạo nhân có đạo hiệu là Trì Chân kia từ bên ngoài vui vẻ đi vào, trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô gói kỹ bằng giấy dầu, liếc nhìn hai bên trái phải, sau đó bước chân đi nhanh hơn đến cửa phòng của Tiểu Trương chân nhân, đặt kẹo hồ lô ở trên bậc thềm liền xoay người bỏ chạy.
Tính tuổi tác của gã ta thì hẳn là đã cũng đã 26 – 27 tuổi mới đúng, nhưng có lẽ bởi vì quanh năm sống ở nơi khá kín đáo trong Phụng Ninh Quán cung Vị Ương này, cho nên tính cách cực kỳ đơn thuần.
Gã ta rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong tiền viện bổ củi, quét dọn, rửa rau nấu cơm, các đạo nhân khác trong Phụng Ninh Quán hình như đều hưởng thụ thành quả lao động của gã ta một cách hết sức tự nhiên, có rất ít người chủ động giúp gã ta, nhưng Tiểu Bàn đạo nhân chưa từng oán thán, tính tình tốt đến mức kỳ cục.
"Đợi đã."
Cửa sổ phòng Tiểu Trương chân nhân vốn có một khe hở nhỏ, cho nên nhìn thấy Tiểu Bàn đạo nhân đi vào, nàng đẩy cửa sổ ra gọi một tiếng: "Ngươi đã ăn sáng chưa?"
"Đã ăn rồi."
Trì Chân đạo nhân giật mình, lúc xoay người nhìn Tiểu Trương chân nhân ở cửa sổ có chút lúng túng, tay để sau lưng, đứng ở đó giống như bị phạt đứng, hai chân đều run lên.
"Ồ."
Tiểu Trương chân nhân từ trong phòng đi ra: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi vào đi."
Trì Chân đạo nhân đỏ mặt lên, dường như không dám, không dám vào phòng cũng không dám nói không vào, cực kỳ không được tự nhiên đi vào phòng khách, sau đó giống như học sinh bị lão sư gọi vào thư phòng, ngoan ngoãn đứng đó, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Tại sao ngươi lại tặng cho ta nhiều đồ như vậy?"
Tiểu Trương chân nhân suy nghĩ một lát rồi vẫn trực tiếp hỏi: "Cũng không thấy ngươi đối tốt với những người khác như vậy."
"Ta..."
Trì Chân đạo nhân ngẩng đầu lên liếc nhìn Tiểu Trương chân nhân một cái, dường như muốn giải thích gì đó nhưng sau khi nhìn vào mắt Tiểu Trương chân nhân lại lập tức cúi đầu, căng thẳng đến mức hai cánh tay đều xoắn vào nhau, hơi dùng sức.
"Ta... Không có gì, chỉ là, cảm thấy nên tặng cho ngươi."
"Ừm?"
Trong lòng Tiểu Trương chân nhân vẫn luôn lo lắng, lo lắng có phải Trì Chân đạo nhân đã phát hiện ra mình là nữ hài tử hay không, nếu là như vậy thì nàng cũng không có cách nào tiếp tục ở lại trong cung Vị Ương biện pháp nữa, đành phải đi cầu bệ hạ đổi chỗ cho nàng.
"Dù sao cũng phải có một lý do chứ."
Để giảm bớt không khí, Tiểu Trương chân nhân đi qua rót cho Trì Chân đạo nhân một chén trà: "Đứng đó làm gì, cũng không phải đang trách phạt, ngồi xuống nói chuyện đi."
Nàng nhìn nồi cháo đã nấu xong, bắc nồi xuống nhưng lại hơi bỏng ngón tay, Trì Chân đạo nhân vội vàng chạy lại đỡ lấy nồi cháo, lại khẩn trương nhìn tay của Tiểu Trương chân nhân.
"Không sao chứ?"
"Không sao."
Tiểu Trương chân nhân ngồi xuống: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta."
"Ta đi lấy cao trị bỏng cho ngươi."
"Chỗ ta có, với lại cũng không sao."
Tiểu Trương chân nhân nhìn vào mắt Trì Chân đạo nhân: "Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã."
"Ta..."
Trì Chân đạo nhân nhìn cái nồi để ở một bên, lại căng thẳng xoa tay.
"Ta có một đệ đệ."
Dường như gã ta đã lấy dũng khí, trong mắt lại hơi ươn ướt.
"Trí nhớ không rõ lắm, khi đó ta mới 2 – 3 tuổi, mẫu thân sinh hạ đệ ấy, nhưng phụ thân lại gặp chuyện nên rời bỏ chúng ta, mẫu thân nuôi ta và đệ đệ sống rất chật vật, mãi cho đến khi ta mười tuổi, đệ đệ bảy tuổi rưỡi, mỗi ngày đệ ấy đều thích bám dính sau mông ta, nhưng ta lại luôn chán ghét đệ ấy... Khi đó trong lòng ta nghĩ, nếu không có đệ ấy, mẫu thân cũng chỉ yêu thương một mình ta, nhưng sau này gia đạo sa sút, phụ thân không còn, cuộc sống trở nên khó khăn, hiếm khi được có chút đồ ăn ngon, mẫu thân cũng luôn bảo ta nhường cho đệ đệ."
Trì Chân đạo nhân nhìn tay của mình, ánh mắt mê ly.
"Nhưng đệ ấy lại không nhìn ra sự chán ghét của ta đối với đệ ấy, đi theo sau ta như một cái đuôi nhỏ, ta đã cắt đuôi đệ ấy không chỉ một lần, thậm chí có lúc còn nghĩ tới việc lén bỏ rơi đệ ấy, để cho đệ ấy không tìm được nhà, nếu như vậy thì có thể mẫu thân sẽ lại chỉ tốt với một mình ta."
Trong ánh mắt Tiểu Trương chân nhân lóe lên một tia sợ hãi.
"Năm ta mười tuổi."
Trì Chân đạo nhân liếc mắt nhìn Tiểu Trương chân nhân một cái, cười khổ.
"Trong nhà thật sự không chống đỡ nổi nữa, một mình mẫu thân làm việc vất vả nuôi hai người chúng ta, cơm cũng không được ăn no, mẫu thân liền thương lượng với ta sẽ gửi ta vào đạo quán tu hành. Lúc ấy ta rất tức giận, chất vấn mẫu thân tại sao gửi ta đi mà không phải là đệ đệ? Nhưng mẫu thân không trả lời ta mà chỉ khóc, không đợi được câu trả lời, ta liền tự thu dọn y phục, theo đạo nhân rời đi, mẫu thân ở phía sau ta khóc nói, bà ấy nói con là trưởng tử, có nhiều thứ trưởng tử cần phải gánh vác, hãy để cho đệ đệ con sống tốt."
Trì Chân đạo nhân thở ra một hơi thật dài.
"Sau đó ta vào đạo quán, vẫn luôn hận, hận mẫu thân, hận đệ đệ, cũng dần dần hận người lúc trước đã giết phụ thân ta, nếu phụ thân còn sống, nhà ta sẽ không biến thành như vậy."
Gã ta dừng lại một chút, lại cười, vẫn chua chát như vậy.
"Mười tuổi vào đạo quán làm lụng vất vả, mỗi ngày đều bổ củi, nấu cơm, quét dọn viện, đến bây giờ đã mười sáu năm, ta vẫn đang bổ củi, nấu cơm, quét dọn viện."
Gã ta ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, dường như tầm nhìn có thể xuyên qua nóc nhà nhìn thấy bầu trời vô tận.
"Có lúc thật sự muốn trốn khỏi nơi này, biến thành một con chim, bay lên bay xuống, tự do tự tại. Ngươi nói có lạ không? Mỗi khi cảm thấy buồn, người ta nhớ đến lại không phải mẫu thân mà là đệ đệ ta, không biết hiện tại đệ ấy như thế nào, đã mười sáu năm rồi không có liên hệ. Mẫu thân nhẫn tâm đưa ta vào đạo quán sau đó dẫn theo đệ đệ rời khỏi Trường An, ngay cả bọn họ ở đâu ta cũng không biết."
"Ta nghĩ, khi đó đệ đệ đã bảy tuổi rưỡi, hẳn là sẽ nhớ ta, đệ ấy không thể nào tiếp tục đi theo sau mông ta làm cái đuôi nhỏ nữa, chắc hẳn là cũng sẽ rất cô đơn chứ? Khi đó ta đối xử với đệ ấy không tốt, còn từng đánh đệ ấy, bây giờ ta luôn hối hận. Con người thật là loài rất kỳ lạ, người khi đó chán ghét, bây giờ lại là người nhớ thương nhất... Mẫu thân nói để đệ ấy sống thật tốt, chắc hẳn là sẽ như ý nguyện, mong đệ ấy làm một người bình thường, lấy một thê tử bình thường, sống cuộc sống bình thường."
Trì Chân đạo nhân thu hồi tầm nhìn từ nóc nhà về khuôn mặt Tiểu Trương chân nhân: "Ngươi rất giống đệ ấy, thật sự rất giống."
Gã ta nhìn kẹo hồ lô trên bậc thềm kia: "Hồi nhỏ ta dẫn đệ ấy đến bờ sông nhặt đá cuội, đệ ấy luôn cho ta những viên đá mà đệ ấy nghĩ là đẹp nhất. Mẫu thân cực kỳ thương đệ ấy nên sẽ mua một xâu kẹo hồ lô, đệ ấy sẽ luôn lén đưa cho ta ăn. Lúc rời nhà đi đệ đệ hét to với ta, hỏi ta đi làm gì, ta nói đi phương xa làm một người chết, đệ đệ vẫn chưa hiểu người chết là có ý gì, đệ ấy chỉ hét lên ca ca huynh đợi đệ, đệ đi cùng huynh. Mẫu thân giữ chặt đệ ấy không cho đệ ấy ra ngoài, nói với bóng lưng của ta là mẫu thân xin lỗi con, con là trưởng tử..."
Trì Chân đạo nhân lại thở ra một hơi thật dài, cười hỏi Tiểu Trương chân nhân: "Trưởng tử thì sao? Trưởng tử có lỗi sao?"
Tiểu Trương chân nhân không biết trả lời như thế nào, cho dù biết cũng không trả lời được.
"Nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ không đến tặng đồ nữa."
Trì Chân đạo nhân áy náy nói: "Là ta có lỗi với ngươi, luôn xem ngươi là đệ ấy, thật ra là trong lòng ta cảm thấy nợ đệ ấy."
Tiểu Trương chân nhân lắc đầu, cũng không biết mình lắc đầu là có ý gì.
"Ta không quấy rầy ngươi nữa."
Gã ta đi ra ngoài: "Ta đi ngự thú viên."
Phía tây cung Vị Ương chính là ngự viên, hơn một nửa diện tích phía trước ngự viên là cảnh quan lâm viên, Tứ Mao Trai của bệ hạ nằm ở đó, phía sau Tứ Mao Trai đi qua hồ chính là ngự thú viên. Trong ngự thú viên có rất nhiều trân cầm mãnh thú, lúc rảnh rỗi Trì Chân đạo nhân sẽ tới ngự thú viên xem những loài động vật kia.
"Ta cũng đi xem."
Tiểu Trương chân nhân cười: "Ta vẫn chưa từng đến đó."
Trì Chân đạo nhân cũng cười: "Nhưng ngươi vẫn chưa ăn sáng."
"Ngươi đợi ta một lát, rất nhanh."
Tiểu Trương chân nhân chạy đi lấy bát đũa, thật sự rất nhanh đã ăn cháo xong, sau đó hai người sóng vai rời khỏi Phụng Ninh Quán đi ngự viên.
"Ta biết một đường gần hơn."
Trì Chân đạo nhân có chút đắc ý nói: "Ra cửa sau của cung Vị Ương rồi đi một đoạn chính là cửa hông của ngự viên, đó là chỗ mà người trong ngự thú viên đi dọn phân của những con ngự thú đó, ta đều quen mọi người ở đó."
Tiểu Trương chân nhân thuận miệng hỏi: "Tại sao ngươi lại đi cửa đó?"
Trì Chân đạo nhân ngây ra, dường như không nghĩ được nên giải thích vấn đề này thế nào.
"Chỉ là tình cờ có một lần đi đến đó, nói chuyện với người canh cửa rất lâu nên thành quen, sau này thì thường xuyên đi bên đó."
Tiểu Trương chân nhân gật đầu, thật ra nàng cũng không cảm thấy đây là điểm gì không ổn, nàng chỉ cảm thấy hóa ra cũng không phải là mình xem cái gì cũng chuẩn, nàng tưởng là Trì Chân đạo nhân rất ít khi rời khỏi Phụng Ninh Quán, hóa ra là gã ta thường xuyên đến ngự thú viên.
"Ngươi có thích động vật nào không?"
Trì Chân đạo nhân hỏi: "Ví dụ như chó này, mèo này, vân vân."
Tiểu Trương chân nhân bỗng dưng nghĩ tới con hắc ngao của Thẩm Lãnh, hắc ngao uy phong lẫm liệt, nhưng nàng lại khẽ lắc đầu: "Không có."
"Ta thích khỉ."
Trì Chân đạo nhân rất nghiêm túc nói: "Bởi vì đệ đệ ta từng nói, đệ ấy thích khỉ con nhất, nhưng căn bản là đệ ấy chưa từng gặp qua, chỉ là tưởng tượng ra khỉ con trông như thế nào... Nhưng lần nào đệ ấy cũng nói với ta rất chắc chắn rằng đã nằm mơ thấy khỉ con, là dáng vẻ như thế nào, cho nên ta vẫn luôn nghĩ, nếu có thể huấn luyện được một con khỉ con nghe lời, sau này đem cho đệ ấy chơi, nhất định đệ ấy sẽ cực kỳ thích."
Tiểu Trương chân nhân ừ một tiếng: "Nhất định sẽ thích."