Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 646 - Chương 646: Câu Chuyện Sông Tiểu Hoài

Chương 646: Câu chuyện sông Tiểu Hoài Chương 646: Câu chuyện sông Tiểu Hoài

Trong thành Trường An có một cảm giác trang trọng, đoan chính, nghiêm túc thanh minh, nhưng trong thành Trường An cũng có thể nói phong nguyệt, ví dụ như sông Tiểu Hoài, trong các tòa lầu hai bờ sông oanh ca yến vũ ngợp trong vàng son.

Cứ cách khoảng một dặm, trên sông Tiểu Hoài lại có một cây cầu trắng có thể thông hành nam bắc, Trần Nhiễm đứng dựa vào một cây cầu đá trắng, thi thoảng liếc nhìn hai bên, nhìn đèn lồng đỏ treo hai bờ sông, rất nhàm chán mà nghĩ tại sao phải treo đèn lồng đỏ?

Nhiếp Dã đứng ở bên cạnh gã, chỉ một tòa thanh lâu ở bờ bắc sông: "Chính là chỗ đó, tốt hơn so với những chỗ huynh đi."

Trần Nhiễm do dự một chút, liếm liếm bờ môi bị gió lạnh thổi khô: "Hay là thôi đi."

Nhiếp Dã ngẩn người: "Nhớ chốn cũ như vậy sao, vẫn muốn đi thanh lâu mà huynh thường xuyên đi."

"Không phải." Trần Nhiễm cười cười: "Ta cũng muốn cai rồi."

"Tại sao?" Nhiếp Dã cười sáp đến gần trước mặt Trần Nhiễm: "Huynh cũng có cô nương mình yêu rồi hả?"

"Không có." Trần Nhiễm lắc đầu: "Ta vẫn nên về nhà thôi, hồi trước nhờ người đón cha ta đến thành Trường An sống, tướng quân mua một viện tử cho cha ta, không cần lo chi phí ăn mặc, thanh nhàn hơn trước đây, cũng giàu có rồi, nhưng tính tình cũng lạ hơn, sau khi ta trở về vừa thấy mặt đã mắng ta, lần này ta về đã ba ngày rồi vẫn còn mắng ta."

Nhiếp Dã khó hiểu: "Vậy mà huynh còn vội về nhà?"

"Ông ấy mắng ta, là bởi quá nhớ ta."

Trần Nhiễm thở dài một hơi: "Ta ở biên cương sống chết không biết, ta còn là độc đinh trong nhà, vì nuôi ta, cha ta không tái giá, không phải ông ấy không muốn có một nữ nhân thương ông ấy, mà là ông ấy sợ tiêu hết tiền rồi sẽ không có tiền nuôi ta, cũng sợ mẹ kế đối xử với ta không tốt, ta nên hiếu kính ông ấy mới đúng."

Nhiếp Dã cả kinh: "Huynh muốn đưa cha huynh đến?!"

Trần Nhiễm: "..."

Nhiếp Dã: "Khụ khụ... Ta nói hươu nói vượn, là ta nói hươu nói vượn."

Trần Nhiễm cười nói: "Không sao, ý của ta là chi bằng ta về nhà, ông ấy mắng ta tuy khiến ta phiền lòng, nhưng ta đột nhiên rất muốn mua hai hũ rượu lâu năm, cắt nửa cân thịt đầu heo với mấy lạng lạc, hai người chúng ta mặt đối mặt ngồi uống vài ngụm."

"Nếu cha huynh vẫn mắng huynh thì sao?"

"Vậy thì ta sẽ ôm ông ấy." Trần Nhiễm cười, quay lại nhìn thanh lâu: "Sau này hãy đến vậy, có lẽ sau này cũng sẽ có một cô nương mà mình yêu giống như ngươi, ta cũng sẽ thủ thân như ngọc vì nàng..."

Nhiếp Dã: "Ha ha."

Hai người đi về, Nhiếp Dã chỉ về phía trước: "Nhà ta đi tây, nhà huynh hướng đông, từ biệt ở đây thôi."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Chừng nào thì ngươi đi cầu hôn?"

Nhiếp Dã ngại ngùng cười cười: "Ta nghĩ hay là tìm người hỏi xem cô nương người ta có hứng thú với ta hay không trước đã, nếu không có, cưỡng cầu là lỡ hạnh phúc của người ta, lúc ở biên cương đông bắc ta nghĩ trở về sẽ đi cầu hôn, nhưng đến Trường An thì lại sợ, chết cũng không sợ, sợ mở miệng."

"Nhát cáy." Trần Nhiễm trừng mắt liếc gã ta một cái: "Cho ta địa chỉ, lần sau ta đến hỏi giúp ngươi trước."

"Được đó được đó."

Nhiếp Dã nói ra một địa chỉ, Trần Nhiễm rất nghiêm túc ghi nhớ, hai người chia tay ở đầu cây cầu đá trắng, một người đi hướng đông còn một người đi hướng tây, hẹn ngày mai Trần Nhiễm đến nhà cô nương đó hỏi thử tình hình trước. Mới đi chưa được mấy bước bỗng nhiên có người vỗ vai một cái, Trần Nhiễm quay đầu nhưng không nhìn thấy người, lại quay lại lần nữa thì nhìn thấy một cô nương dáng vẻ có chút quen thuộc đứng ở trước mặt, rất đẹp, rất đáng yêu, lúc cười có hai lúm đồng tiền nhỏ, còn có một cái răng khểnh.

"Ngươi là...?"

Trần Nhiễm ngây ra, đột nhiên bừng tỉnh: "Cao Tiểu Dạng!"

Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Ta còn tưởng là ngươi đang đi chơi hai bờ sông sông Tiểu Hoài gặp người quen cũng giả vờ không biết chứ."

Trần Nhiễm mặt đỏ lên: "Ta là người như vậy sao?"

Cao Tiểu Dạng: "Ngươi không phải người như vậy thì ngươi đến sông Tiểu Hoài làm gì?"

Nàng ta nhìn Trần Nhiễm với ánh mắt kiểu "hóa ra ngươi là người như vậy". Trần Nhiễm cảm thấy có chút chột dạ, đột nhiên nhớ ra gã cũng không đi thì sợ cái gì, lại ngẩng đầu lên nhìn Cao Tiểu Dạng, nhìn nàng ta với ánh mắt kiểu "hóa ra ngươi cũng là người như vậy".

Nhìn như vậy cũng khiến Cao Tiểu Dạng có vẻ luống cuống: "Ta đến đưa son phấn, trước đó đến tiệm của Trà Nhan tỷ tỷ lấy đồ, ở tiệm tỷ ấy quá bận cho nên không rảnh để đưa hàng đã chuẩn bị xong đến đây, ta liền đưa đến."

Nàng ta nhìn Trần Nhiễm: "Ngươi thì sao, lý do chính đáng của ngươi đâu?"

Trần Nhiễm: "Ta... lạc đường."

Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Không giống như lạc đường, giống như bị mê hoặc."

Trần Nhiễm xấu hổ ho khan mấy tiếng: "Đâu có chuyện đó, ta đi dạo ngươi làm việc đi, không phải, ta đi làm việc còn ngươi đi dạo đi..."

Cao Tiểu Dạng cười ha ha: "Ngươi nói con người của ngươi đó, cũng không vào thì ngươi hốt hoảng cái gì, với lại, ta cũng không phải là gì của ngươi, cho dù ngươi đi vào cũng cần phải hoảng hốt gì trước mặt ta. Sở dĩ ta qua đây chào hỏi với ngươi là vì tò mò, không cần nói cũng biết đại nam nhân đến hai bờ sông Tiểu Hoài là vì cái gì, ngươi thì khác, ngươi lại lén lút chạy đến sông Tiểu Hoài này hẹn hò với một nam nhân khác!"

Trần Nhiễm lại ngẩn người, sau đó mới sực nhớ chuyện vừa rồi gã và Nhiếp Dã gặp nhau.

"Ngươi biết hát Chim én nhỏ không?"

"Chim én nhỏ gì?"

"Chim én nhỏ mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm tới nơi này, ta hỏi én nhỏ tại sao lại tới đây, én nhỏ nói rằng, lo cho bản thân ngươi trước đi."

Cao Tiểu Dạng: "..."

Trần Nhiễm xoay người đi về, Cao Tiểu Dạng không nhịn được đi theo sau: "Bộ dạng chột dạ đỏ mặt này của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự thích nam nhân? Ngươi cũng rất biết che mắt người đó nha, hai đại nam nhân hẹn hò ở đây, bị người khác nhìn thấy nhiều nhất cũng chỉ nói một câu hai người các ngươi đi thanh lâu tán gái, ai có thể ngờ được hai người các ngươi đang tán nhau."

Trần Nhiễm: "Nữ nhân các ngươi đều bà tám như vậy sao?"

Cao Tiểu Dạng nghiêm trang: "Đương nhiên không phải, chuyện giữa nam nữ thì chúng ta không bao giờ bà tám, chuyện giữa nam nhân và nam nhân thì mới nhiệt tình."

Trần Nhiễm: "..."

Cao Tiểu Dạng sẽ không định đi rồi, không hỏi hiểu không quay đầu lại.

"Công tử trẻ tuổi khá đẹp trai vừa rồi hẹn hò với ngươi là ai vậy? Nam nhân đẹp như vậy rơi vào tay nam nhân các ngươi, hỏng rồi."

Trần Nhiễm: "..."

Cao Tiểu Dạng: "Im lặng chính là thừa nhận."

Trần Nhiễm: "Ngươi biết không? Người nói nhiều giống như ngươi sau này chết già xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi."

Cao Tiểu Dạng: "Ồ, làm ta sợ muốn chết, ngươi vẫn chưa trả lời ta hắn là ai, nhìn ngươi béo tròn còn hơi thô thiển, công tử kia nhìn cũng đẹp đẽ, ngươi chủ động phải không?"

Trần Nhiễm: "Ta xin ngươi đấy... Đó là huynh đệ sinh tử của ta ở chiến trường bắc cương, hắn tên là Nhiếp Dã, sở dĩ hắn tới gặp ta chỉ là vì hắn muốn nhờ ta đi làm mối, hắn thích một cô nương cũng không dám tự nói ra."

Cao Tiểu Dạng vỗ ngực: "Tìm ta này, cô nương ở trong lầu này, trên cơ bản là ta biết rõ hơn."

Trần Nhiễm: "Hửm?"

Cao Tiểu Dạng: "Không phải... Ngươi hiểu lầm rồi, ý của ta là phiếu hào Thiên Cơ chúng ta làm ăn tốt, các cô nương ở đây đều muốn gửi bạc vào phiếu hào chúng ta, cho nên ta quen, kì lạ, ta giải thích chuyện này với ngươi làm gì chứ."

Trần Nhiễm: "Cô nương mà hắn thích không ở đây."

Cao Tiểu Dạng: "Vậy thì, xin giải thích một chút tại sao hai người các ngươi lại ở đây?"

Trần Nhiễm: "..."

Gã chẳng thèm nói nữa, cứ đi lên về phía trước, nhưng Cao Tiểu Dạng vẫn không định tách ra vào lúc này, đi theo gã cả đoạn đường, cái miệng kia giống như không ngừng lại được, nói liến thoắng dọc đường.

Trên đường đi Trần Nhiễm mua nửa cân thịt đầu heo với mấy lạng lạc, lại mua mấy món ăn kèm, hai món bánh ngọt, đi ngang qua quán rượu lại mua hai hũ rượu lâu năm. Cao Tiểu Dạng vẫn bám theo, đi thẳng đến cửa nhà Trần Nhiễm, Cao Tiểu Dạng cất bước theo Trần Nhiễm vào cửa.

Trần Nhiễm: "Vị đại tỷ này, ta về đến nhà rồi."

"Ừ."

Cao Tiểu Dạng ừ một tiếng, thò tay ra lấy đồ trong tay Trần Nhiễm, chuồn vào trong viện, Trần Nhiễm ngây người. Cao Tiểu Dạng vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần lão bá ngồi xổm trong phòng khách, cửa đang mở, giống như đang mân mê cái gì đó, nàng ta nở nụ cười, chạy đến cửa phòng khách cười nói: "Trần đại bá, người đang làm gì vậy?"

Trần đại bá quay đầu lại thấy là một cô nương trẻ tuổi lạ mặt, tiểu tử ngốc nhà mình vẻ mặt ngỡ ngàng đi theo phía sau, ông ngây người ra.

Cao Tiểu Dạng đưa rượu và thức ăn xách trong tay cho Trần lão bá: "Ta là bằng hữu của Trần Nhiễm, cũng là bằng hữu của Trà Nhi tỷ tỷ, hôm nay đặc biệt mua chút rượu và thức ăn tới thăm người."

Trần Nhiễm: "??????"

"Mau vào đi, mau vào đi, là bằng hữu của Trà Nhi à, vẫn là lần đầu tiên gặp nhỉ."

Trần đại bá vội vàng gọi người vào, lúc nãy ông đang ngồi xổm trên mặt đất bón cho mèo con ăn, cũng chỉ mới được hai tháng, tiếng kêu còn rất non nớt.

Cao Tiểu Dạng khom người ôm con mèo nhỏ lên: "Thích quá."

Trần đại bá trừng mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Còn không đi pha trà!"

Trần Nhiễm: "Cha... mấy thứ đó..."

Trần đại bá đá một cước vào mông Trần Nhiễm: "Còn có mặt mũi nói, cô nương người ta lần đầu tiên đến nhà chúng ta, sao con không biết xấu hổ còn để người ta tiêu tiền."

Trần Nhiễm vừa muốn nói cái đó là con mua cho cha thì Cao Tiểu Dạng sáp lại gần cười cười, nói: "Đại bá người sao lại khách khí như vậy chứ, cũng không phải thứ gì quá đắt tiền, nhưng mà ta cũng đã đặc biệt hỏi Tiểu Nhiễm Nhiễm xem người thích ăn gì thì ta mới mua."

Tiểu Nhiễm Nhiễm?

Tròng mắt của Trần Nhiễm sắp lồi cả ra ngoài.

Trần đại bá thấy gã còn dám trợn trừng mắt, ông cũng lập tức trợn trừng mắt, Trần Nhiễm đâu thể trợn mắt lườm được cha gã, đành phải đi qua một bên ngồi ôm cục tức. Cao Tiểu Dạng này quả thực cố tình gây sự, chạy đến nhà gã rốt cuộc là muốn làm gì?

"Đại bá, trong nhà người sao không tìm người hầu hạ vậy?"

"Cơ thể xương cốt ta cũng không sao, cần gì người gì hầu hạ, tự ta có thể làm hết mọi việc."

Trần đại bá và Cao Tiểu Dạng rất nhanh chóng tán gẫu việc nhà, không bao lâu sau, không biết sao mà đề tài lại chuyển đến chuyện hồi nhỏ Trần Nhiễm cởi truồng xuống sông mò cá, còn có cái gì mà leo cây bắt chim, dù sao thì cái gì cũng nói.

Cao Tiểu Dạng liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Hồi nhỏ ngươi như vậy sao?"

Trần Nhiễm: "Chim én nhỏ..."

Trần đại bá: "Từ từ nói chuyện!"

Trần Nhiễm: "Ta đi nấu cơm."

Cao Tiểu Dạng lập tức đứng lên: "Ta đi giúp ngươi, đại bá người ngồi một mình một lát đã nha, lát nữa ta lại nói chuyện với người."

Trần Nhiễm tức giận đùng đùng đi vào phòng bếp, chờ sau khi Cao Tiểu Dạng vào gã giơ tay đóng cửa phòng bếp lại, nhìn chằm chằm vào Cao Tiểu Dạng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Cao Tiểu Dạng khóe miệng mỉm cười: "Ta chỉ muốn nghiêm túc xem thử, một nam nhân đến sông Tiểu Hoài lại có thể nhẫn nhịn không vào xem thử, mà cùng đồng bào bàn bạc cầu hôn như thế nào, nam nhân giữa đường còn không quên mua rượu với đồ ăn cho cha, rốt cuộc là như thế nào."

Trần Nhiễm: "Cô nương ngươi có thể đã hiểu lầm rồi, ta đã đến sông Tiểu Hoài, đã đến rất nhiều lần, các cô nương ở đó ta đều quen."

Cao Tiểu Dạng: "Nghịch ngợm."

Nàng ta học bộ dạng của Trần đại bá đá một cước vào mông Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm vẻ mặt ngỡ nàng.

"Ây da." Cao Tiểu Dạng cười: "Cái mông nhỏ này, cũng rất nảy."

Trần Nhiễm: "..."

Cao Tiểu Dạng sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: "Tại sao Trần đại bá giống như không vừa mắt ngươi vậy?"

"Chim én nhỏ, mặc áo hoa..."

Cao Tiểu Dạng: "Ôm ông ấy."

Trần Nhiễm ngẩn ra.

Cao Tiểu Dạng rất nghiêm túc nói: "Ôm ông ấy một cái là sẽ tốt thôi."

Bình Luận (0)
Comment