Trần Nhiễm thầm giật mình, Cao Tiểu Dạng nói ôm ông ấy một cái, đó chính là việc Trần Nhiễm muốn làm, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, hình như gã đã hiểu cái gì gọi là thần giao cách cảm.
"Để ta chuẩn bị đồ ăn, ngươi đi đi."
Cao Tiểu Dạng giơ một cái ngón tay cái lên với Trần Nhiễm: "Nam tử hán đại trượng phu dám xung phong lui tới liều chết trong vạn quân kẻ thù trên chiến trường, sinh tử có thể không để ý, còn sợ ôm cha mình một cái?"
Trần Nhiễm ngơ ngác nhìn nàng ta.
Cao Tiểu Dạng cười: "Biết tại sao ta lại đi theo ngươi về nhà không? Lúc ấy ở trong tiệm của Trà Nhi tỷ tỷ ta nghe tỷ ấy nhắc tới, nói ngươi về nhà luôn bị Trần đại bá mắng. Người già mà, đến độ tuổi này tính khí cục cằn một chút là bình thường, phải dỗ dành giống như dỗ trẻ con là được. Hồi nhỏ ngươi hỏi ông ấy một vạn lần tại sao ông ấy cũng sẽ không phiền chán, bây giờ ông ấy nổi cáu với ngươi, chỉ là bởi vì ông ấy đã già rồi."
Chỉ là bởi vì ông ấy đã già rồi.
Câu nói này khiến Trần Nhiễm nhói đau trong lòng.
"Đúng lúc nhìn thấy ngươi ở sông Tiểu Hoài, ta liền nghĩ, ở tuổi này của ngươi cũng là nói hiểu chuyện thì rất hiểu chuyện, nói không hiểu chuyện thì cũng sẽ ngỗ nghịch, cho nên liền đi theo ngươi."
Nàng ta ôn tồn nói giống như một người già: "Ngươi có thể khiến kẻ thù khiếp sợ, tại sao không thể khiến người thân ấm lòng?"
Trần Nhiễm hít sâu một hơi: "Ta biết rồi."
Gã xoay người ra khỏi phòng bếp, đi nhanh tới phòng khách.
Cao Tiểu Dạng khua nắm tay nhỏ, giống như vừa hoàn thành sứ mệnh trọng đại gì đó vậy.
Trở lại phòng khách, Trần Nhiễm đi đến trước mặt Trần đại bá, ấp úng nói: "Cha, con có vài lời muốn nói với cha."
Trần đại bá trợn mắt lườm gã: "Có chuyện thì mau nói, để cho cô nương người ta ở trong phòng bếp làm việc thì tính là gì?"
Trần Nhiễm lấy dũng khí đi qua ôm lấy Trần đại bá, tay vỗ vỗ trên lưng Trần đại bá: "Cha, thật ra con biết tại sao cha mắng con, là cha quá nhớ con, là lo lắng con gặp chuyện không hay. Lúc ở trên chiến trường con cũng nhớ cha, lúc xông lên luôn thầm nói một tiếng Trần Nhiễm à, ngươi phải còn sống trở về, cha còn đang chờ ngươi đấy, nếu ngươi không trở về được, cha còn mắng ai là tiểu tử thối? Cha, đừng sợ, con sẽ không sao đâu."
Gã nói một mạch xong, lại ôm chặt một lát.
Lúc buông tay ra, giống như trút được gánh nặng.
Gã lùi lại một bước, cào tóc: "Con đến phòng bếp nấu cơm."
Nói xong liền xoay người chạy ra khỏi phòng khách.
Trần đại bá ngơ ngác nhìn Trần Nhiễm chạy ra ngoài, hé miệng, môi hơi run, một lát sau trong cặp mắt đã hơi đục kia chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, thì thào nói ba chữ.
"Tiểu tử thối."
Trần Nhiễm chạy về đến phòng bếp, sau đó dựa lưng vào tường há miệng thở dốc. Gã cầm đao xông pha chiến trận cũng chưa từng căng thẳng như vậy, lúc này sau khi nói ra những lời bản thân vẫn muốn nói, dường như còn sợ hơn đánh thắng một trận lớn.
"Con người đó mà..." Cao Tiểu Dạng giống như một đạo sư giảng dạy về đời người, vừa thái rau vừa nói: "Sẽ luôn khó có thể mở miệng nói với người thân nhất của mình những lời vốn dĩ nên nói, hoặc là ngại ngùng, hoặc là cảm thấy không cần thiết, hoặc là cảm thấy lấp liếm. Sau khi ngươi nói ra mới phát hiện việc này không khó đến như vậy, ngươi không nói, ta không nói, người thân cũng sẽ cảm thấy xa lạ với nhau, không tốt, không tốt."
Trần Nhiễm cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, bỗng nhiên đi qua ôm chặt Cao Tiểu Dạng: "Cảm ơn!"
Sau khi ôm xong lại vội vàng buông tay giống như bị chạm điện, tựa như ý thức được sự lỗ mãng của mình, vội vàng đỏ mặt giải thích. Cao Tiểu Dạng vốn hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của Trần Nhiễm lại không nhịn được liền bật cười, nàng ta cảm thấy một nam nhân có thể đỏ mặt như vậy cũng không đến mức là một người xấu.
Sau khi ăn cơm xong, Trần đại bá mệnh lệnh cho Trần Nhiễm đưa cô nương nhà người ta về nhà. Khoảng cách từ nhà ông đến phiếu hào Thiên Cơ cũng không gần, sau khi ăn xong sắc trời cũng đã hơi tối rồi, Trần Nhiễm vốn định đến xa mã hành trênđường lớn thuê xe tiễn nàng ta, nhưng Cao Tiểu Dạng nói muốn đi bộ về như vậy, đi bộ cũng rất tốt.
Hai người trẻ tuổi vốn cũng không xa lạ sóng vai đi về phía trước, trong đêm lạnh thành Trường An không có nhiều người đi đường, cũng may là ánh đèn trên đường cái rất sáng cho nên không quá lúng túng.
Trước khi đến nhà Trần Nhiễm thì cái miệng nhỏ nhắn của Cao Tiểu Dạng luyên thuyên không ngừng, sau khi đi ra cũng không biết tại sao lại trở nên trầm mặc, cúi đầu bước đi dáng vẻ có chút thục nữ, không giống nữ hán tử động một chút là rút kiếm ra nói ta bay cho ngươi xem chút nào. Nàng ta vẫn luôn tự xưng là đệ nhất thiên hạ phi kiếm, bay liền ba mét rưỡi, rơi xuống đất rất khó coi.
Ban đêm thành Trường An nơi đẹp nhất đương nhiên là đường lớn ngoài Thừa Thiên Môn, cột đèn hai bên đường cái rất dày, ngọn đèn được treo ở đó làm cho cái lạnh của ban đêm cũng trở nên yếu đi một chút, hai người cứ trầm mặc đi như vậy, tựa như cũng sợ phá hỏng sự yên lặng của màn đêm này.
Đúng lúc này chợt thấy phía đối diện có hai người chạy về hướng cung Vị Ương, vừa chạy vừa cười, hình như là xảy ra chuyện gì đó rất vui vẻ, Trần Nhiễm theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, sau đó hơi sửng sốt.
"Đó là Tiểu Trương chân nhân của Phụng Ninh Quán."
Cao Tiểu Dạng ồ một tiếng, cũng nhìn: "Là người béo hay là người gầy?"
"Người gầy."
Cao Tiểu Dạng lại ồ một tiếng: "Quả nhiên lúc nam nhân và nam nhân ở cùng nhau mới vui vẻ."
Trần Nhiễm: "..."
Gã lại quay đầu nhìn hai người đang chạy tới ở phía bên kia đường: "Cửa cung sắp đóng rồi, hai người này đi làm gì, thật là lạ, hai đạo nhân có gì mà vui vẻ vậy."
Cao Tiểu Dạng: "Chim én nhỏ mặc áo hoa, mùa xuân hàng năm tới nơi này, ta hỏi én nhỏ tại sao lại tới đây, én nhỏ nói rằng, lo cho bản thân ngươi trước đi."
Trần Nhiễm phì cười một tiếng, Cao Tiểu Dạng cũng cười.
Cùng lúc đó, Tiểu Trương chân nhân cùng Trì Chân đạo nhân kịp chạy vào trước khi cửa cung đóng lại nhìn nhau, sau đó lại cười lớn ha ha.
Trì Chân đạo nhân cười nói: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bị nhốt ở ngoài cửa cung rồi."
Tiểu Trương chân nhân ừ một tiếng: "Đúng vậy, nhưng mà chúng ta vận khí tốt... Hôm nay thật sự phải cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi ngự thú viên, thật sự rất vui, nhất là con khỉ con kia, nhìn có vẻ như rất quen thuộc với ngươi, nhìn thấy ngươi liền có vẻ thân cận, nhưng hình như cũng hơi sợ ngươi."
Sắc mặt Trì Chân đạo nhân hơi thay đổi, may là buổi tối, tuy rằng ánh đèn trong cung cũng không yếu, nhưng dù sao cũng không đến mức lo lắng bị Tiểu Trương chân nhân nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của gã ta.
"Chắc là ta đã đến nhiều lần, cho nên sẽ cảm thấy thân cận hơn."
Trì Chân đạo nhân giải thích: "Lúc rảnh rỗi là ta sẽ đi ngự thú viên, quen thuộc với chúng, chúng cũng chẳng thèm để ý đến ta, bởi vì đệ đệ ta nên ta cực kỳ quan tâm đến khỉ con, thi thoảng sẽ mang đến cho nó một ít đồ ăn."
Tiểu Trương chân nhân ừ một tiếng: "Có chuyện... Có chuyện muốn nói với ngươi, cái đó... cái đó, ngươi đừng để trong lòng, ta chỉ tùy tiện nói thôi. Lần trước lúc ta nói chuyện với ngươi đã hỏi sinh nhật của ngươi, lại nhìn tướng mặt của ngươi, khoảng thời gian gần đây có thể ngươi sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó. Đương nhiên thuật xem tướng đoán mệnh hơn phân nửa đều là gạt người, ngươi cũng không cần quá tin, cẩn thận chút cũng không tệ."
"Cảm ơn." Trì Chân đạo nhân cười gật đầu: "Ta sẽ chú ý, ta sẽ ít ra ngoài hơn."
Tiểu Trương chân nhân gật đầu. Bất tri bất giác đã đi đến Phụng Ninh Quán, Trì Chân đạo nhân nhìn nàng trở về hậu viện, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, gã ta vẫn nhìn bóng lưng Tiểu Trương chân nhân biến mất trong cánh cửa hậu viện mới xoay người trở về gian phòng của mình. Mấy câu nói của Tiểu Trương chân nhân cứ luôn quanh quẩn ở trong đầu gã ta... Gần đây có thể ngươi sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó, gần đây có thể ngươi sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó...
Trì Chân đạo nhân vào cửa hừ một tiếng: "Xem tướng đoán mệnh là thiên thuật, nhưng mạng ta do ta chứ không do trời."
Gã ta ngồi trong phòng một lát, xác định khoảng thời gian này Tiểu Trương chân nhân đã trở lại hậu viện rửa mặt nằm ngủ, gã ta đứng dậy lôi từ dưới gầm giường ra một cái rương, mở ra, lấy ra một bộ y phục đi đêm thay vào. Gã ta vừa mới thay y phục xong thì hai đạo nhân khác của Phụng Ninh Quán ở ngoài phòng nhẹ nhàng gõ cửa, Trì Chân đạo nhân cũng không quan tâm, hai đạo nhân kia đẩy cửa vào.
Trong đó có một người tên là Trì Chính đạo nhân, người còn lại tên là Trì Minh đạo nhân, đều là sư huynh của Trì Chân đạo nhân.
Ngày bình thường hai người này ức hiếp Trì Chân không ít, có việc nặng nhọc gì cũng sai Trì Chân đi làm, Tiểu Trương chân nhân đã nhìn thấy không chỉ một lần, hai người bọn họ luôn sai bảo Trì Chân.
Nhưng hai người vừa đi vào kia, so với lúc ban ngày giống như đổi lại là người khác vậy.
Trì Chính đạo nhân cúi đầu: "Thị vệ đại nội vừa mới đi tuần tra ban đêm qua."
Trì Minh đạo nhân cũng cung kính nói: "Cửa thông tới ngự thú viên đã mở."
Trì Chân đạo nhân gật gật đầu: "Một canh giờ sau ta trở lại, hai người các ngươi hãy chờ ta ở gần cửa nhỏ đó. Ta cố ý cùng Tiểu Trương chân nhân đi ra ngoài, thủ vệ cửa cung nhìn thấy hai người chúng ta trở lại, chúng ta vào cung, cửa cung đóng, không ai sẽ nghi ngờ đến ta."
Sắc mặt Trì Minh đạo nhân có chút sợ hãi, tựa như cực kỳ sợ Trì Chân.
"Tiểu Trương chân nhân này dường như cũng nên cẩn thận một chút, bản lĩnh xem tướng đoán mệnh của hắn thật sự rất lợi hại, nếu như bị hắn nhìn ra manh mối gì, sợ là không dễ ứng phó."
Trì Chính đạo nhân nói: "Nếu không thì tìm một cơ hội..."
Trì Chân đạo nhân nhíu mày: "Ta sẽ xử trí."
Hai đạo nhân kia vội vàng gật đầu.
Sau khoảng nửa nén nhang, Trì Chân đạo nhân từ bên ngự thú viên nhảy tường ra ngoài, tựa như gã ta khống chế thời gian cực kỳ chính xác, sau khi đi ra ngoài không lâu liền ẩn nấp trong chỗ tối, một đội giáp sĩ tuần tra của Tuần thành binh mã ti đi qua trên đường cái, sau khi đám người đi qua gã ta lại đi ra, thân hình loáng một cái đã đến nóc nhà dân cư phía đối diện.
Lại thêm nửa nén nhang nữa, gã ta đã ở trên nóc nhà chính đường tiêu cục Đại Thông, ngồi xổm ở đó nhìn về phía hậu viện. Tuy rằng ánh đèn hơi tối nhưng gã ta lại nhìn ra được vị trí nào có người âm thầm đề phòng, tựa như gã ta cực kỳ thông thuộc nơi này, thoải mái lách qua tất cả các ám tiêu, giống như một phiến lá rụng rơi xuống bên ngoài cửa sổ phía sau thư phòng của Thượng Thiện Thủy.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, Trì Chân đạo nhân đợi một lát nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên giơ tay lên một chưởng vỗ nát cửa sổ phía sau, người đã lướt vào trong.
Một lúc lâu sau.
Trong phủ Đình Úy có người đi nhanh đến ngoài cửa phòng của Hàn Hoán Chi: "Đại nhân, đông chủ Thượng Thiện Thủy của tiêu cục Đại Thông vừa mới bị người ta giết."
Hàn Hoán Chi đang ở trong thư phòng xem hồ sơ, khẽ nhíu mày: "Lại là tiêu cục Đại Thông?"
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài: "Đi nói với Phương Bạch Lộc và Tiết Thiêm, bảo hai người bọn họ cùng ta đến tiêu cục Đại Thông một chuyến."
Vụ án này cực kỳ giống giang hồ giết chóc báo thù, nhưng Hàn Hoán Chi cảm thấy trong chuyện này có chút gì đó không ổn, cho dù không có bất kỳ liên hệ gì với người ông ta bắt vào phủ Đình Úy trước đó, Hàn Hoán Chi vẫn nghi ngờ có liên quan, nghi ngờ không có đạo lý, mà qua nhiều năm như vậy, nghi ngờ không đạo lý hoàn toàn là việc mà Hàn Hoán Chi giỏi nhất.
Cửa lớn phủ Đình Úy mở ra, xe ngựa màu đen lao ra ngoài, một đội hắc kỵ hộ vệ hai bên.
Trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Phương Bạch Lộc và Tiết Thiêm ngồi ở phía đối diện nhìn nhau, mơ hồ, hai người cũng đều cảm thấy có một chút nặng nề.